Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1.Chương 12 : Giao đấu nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy, tụi nhỏ trở về với ngổn ngang suy nghĩ chất chứa trong lòng. Ron ngáp ngắn ngáp dài:
- Mình đi ngủ đây Harry, bồ cũng ngủ sớm đi nhé.
- Ừm, ngủ ngon.

Harry thẫn thờ ngồi ở phòng sinh hoạt chung, cậu nhớ lại những điểm cần đặc biệt lưu ý trong chuyến ghé thăm nhà Evo.
" Khu nhà họ sống dường như không có đặt bùa xua đuổi Muggles. Họ cũng là gia tộc đầu tiên không sử dụng gia tinh. Phù thủy bình thường liệu có chấp nhận hạ mình phục vụ một phù thủy có gốc Muggles khác? Người con gái trong tranh kia là ai?"

- Harry nè, em bị sao vậy?
George vỗ vai cậu, anh ấy dường như cũng không ngủ được. Thấy dáng vẻ cậu ngập ngừng, muốn nói lại thôi, George an ủi:
- Không muốn kể cho anh nghe sao?

Tâm trạng Harry cũng vơi bớt:
- Được thôi, anh thân với anh Cael như vậy, hẳn cũng biết hoàn cảnh gia đình của anh ấy đúng vậy không?
- Không nhiều. Cậu ấy khá kín tiếng và là người khó moi thông tin nhất anh từng gặp đấy. Có vấn đề gì sao?
- Không, không có. Chỉ là vài suy nghĩ vẩn vơ của em thôi.
- Em đi ngủ sớm đi nhé Harry, trẻ con thức đêm không tốt đâu. Chào nhé!
George thoáng thấy Fred chạy ra khỏi phòng, liền tạm biệt Harry rồi bắt đầu cuộc dạ du của bọn họ. Những chuyến phiêu lưu chưa bao giờ kết thúc.

Cậu thở dài, nhớ đến lần dạ du hôm trước. Đám nhóc tụi nó bám theo cặp sinh đôi đến rừng cấm, gặp một số chuyện khó quên. Đó là, ờm, đó là... Là gì nhỉ? Tại sao cậu lại không thể nhớ rõ! Mảnh kí ức mơ hồ, từng đoạn từng đoạn vụt qua như thiên thạch, người có cánh - hắn ta cảnh cáo không được đến khu vực đó lần nào nữa, nhưng lí do vì sao? Harry vò đầu, nghĩ đến chuyện khác xem, đúng rồi. Halloween, quỷ khổng lồ. Cậu đụng độ Snape và Quirrell ở tầng ba, sau đó cậu và Snape đến nhà vệ sinh nữ, ông thầy đó đã ngăn cậu cứu đám nhóc. Vì Cael đã ở đấy rồi, anh ấy đã cứu đám nhóc, nhưng bằng cách nào. Cậu, không nhớ được. Mảnh kí ức ấy quá mông lung...

Kí ức của cậu, đây là làm sao vậy? Từ khi nào cậu lại dễ quên như vậy. Cậu chộp vội áo choàng tàng hình, chạy thẳng đến khu Slytherin. Hơi thở cậu hỗn loạn, nhịp tim tăng lên theo từng bước chân. Đến trước cửa hầm chủ nhiệm nhà rắn, Harry lại do dự, cánh tay hết đưa lên rồi lại hạ xuống.

Cuối cùng, cậu vẫn không gõ cửa. Lời nói của Hermione xẹt ngang trong đầu - " chỗ gốc cây đó không bình thường, bộ mấy bồ không thấy cái cửa..." , cửa?!
Trùm áo choàng qua đầu, Harry tiến vào một đường hầm khác. Cánh cửa chỗ cậu vừa đứng thình lình hé mở, lộ ra nửa gương mặt gầy gò và cái mũi quá khổ cùng mái tóc bết dính. Cặp mắt đen, sâu hun hút như vực thẳm dõi theo bóng lưng cậu sau lớp áo choàng tàng hình. Y rốt cuộc cất bước rời đi.

Đêm lạnh sương xuống, dấu chân nhỏ in trên nền tuyết bị dấu chân lớn hơn đè lên. Harry nương theo trí nhớ bị hổng đủ thứ chỗ tìm cái cây lớn giữa rừng cấm. Cậu chạy đến khi đôi chân mỏi rã rời nhưng chẳng thể nào thấy được cái cây hôm nọ. Quái. Rồi bỗng, có thứ gì đó thu hút cậu, đúng hơn là sức mạnh của cậu. Harry để cảm giác ấy dẫn đường, cậu có hơi mông lung, bởi đối diện chỉ có bức tường đá. Cậu thử đưa tay lần mò, rồi rụt tay lại vì giá lạnh. Harry cứ thử hết lần này đến lần khác nhưng thứ trước mặt vẫn vậy. Trực giác nhạy bén của cậu mách bảo nó không đơn giản như vậy. Chợt nhớ tới những lần Ace dạy cậu về nguyên tố đất, Harry cúi thấp người, bày ra tư thế như người kia hướng dẫn. Tay cậu chạm đất, cảm nhận nhiệt lượng lưu chuyển đến lòng bàn tay. Truyền năng lượng ấy vào lòng đất và điều khiển nó tới tường đá. Tức thì, các dòng chú văn trên vách hiện ra. Chúng như được dòng suối mát chảy qua, từng dòng từng dòng sáng lên màu ngọn lửa của quỷ, xanh thẳm. Harry thầm thì, cậu đẩy đẩy gọng kính:
- Thành công rồi! Quần bông Merlin, ai biết được ở chỗ này loại sức mạnh nguyên tố còn có người khác sử dụng chứ...
Vách đá dần tan biến để lộ một lối đi khác. Harry chần chừ giây lát rồi cứ thế xông thẳng vào. Và cậu không để ý, trước khi cánh cửa nối liền hai thế giới đóng lại, còn có một người khác theo cậu đi qua.

Cước bộ cẩn trọng nhưng tốc độ lại nhanh, hai bước gộp làm một. Qua một khoảng, Harry đã thấy miệng hang động chằng chịt những dây leo rũ xuống, chắn hết cả lối đi. Bên kia hàng dây leo, khung cảnh đẹp như chốn cổ tích. Những cánh đồng hoa không bao giờ tàn, luôn ngát hương và dòng thác đổ xuống từ chín tầng mây, trắng xoá. Dải ngân hà vắt ngang bầu trời đêm. Nó rắc các bụi sao, vân tinh từ sau rặng núi đến ông trăng. Mặc dù đang cuối tháng mười hai nhưng nơi đây lại chẳng có nổi một bông tuyết. Chỉ có gió thổi lộng mang theo hương hoa và tiếng chim hót từ miền xa xăm đến thung lũng.

Cảnh đẹp là vậy nhưng Harry biết cậu không có thời gian để cảm thán. Cậu tiếp tục tìm kiếm manh mối, và âm thanh một cuộc giao đấu nảy lửa đã lôi kéo sự chú ý của cậu. Khi Harry lủi nhanh vào một góc khuất ở bìa rừng, cậu nhanh chóng quăng hàng tá bùa xem nhẹ cho bản thân dù đang mặc áo choàng tàng hình. Miệng cậu đột nhiên bị ai đó bịt lại, Harry toang phóng ác chú liền bị người kia kè sát đầu đũa phép vào dưới khớp hàm. Giọng điệu trầm tĩnh đều đều cậu thường nghe trên lớp độc dược:
- Ngươi đủ khôn ngoan để biết đây không phải là lúc nên lên tiếng Potter.
Cậu vùng khỏi tay Snape, ngỡ ngàng:
- Ông làm gì... Chờ đã, ông theo dõi tôi.
Snape chẳng thèm cho cậu một cái liếc mắt:
- Không thì sao. Ta không dư thừa năng lượng và bốc đồng như cậu Potter đây, chạy lông nhông.
Harry nghe được ông thầy lèm bèm:
- Tự tìm đường chết là giỏi.

Tiếng " phịch" nặng trĩu như bao tải bị ném phăng không thương tiếc. Không khó để nhận ra giáo sư Quirrell đang khá chật vật đối phó với tên kia. Tiếng ồm ồm của Voldemort sau đầu Quirrell không ngừng quát mắng bầy tôi hắn. Quirrell lồm cồm bò dậy sau những lần bị tên kia sử dụng thần chú đánh bay. Và tên kia, như đang chơi trò mèo vờn chuột. Hắn xoay vần Chúa tể hắc ám như chơi với một con kiến. Chán chê khi đồ chơi của hắn đã mệt lử, hắn lại bày ra trò khác:
- Sao, không nghĩ lại hửm, Quirrell? Ngươi cam tâm tình nguyện chịu sự khống chế của tên đó, rồi chết dưới tay tên nhãi Potter sao.

Hắn lượn lờ trong khi Quirrell ngồi bệt dưới đất. Quirrell dao động rồi?
Voldemort gào:
- Ngươi, tên hèn mọn nhà ngươi. Được làm bầy tôi của ta là phúc phần của ngươi. Nghe lệnh của ta, giết hắn. Rồi ngươi sẽ nhận được phần thưởng. Giết hắn.

- Một tháng đã trôi qua rồi Quirrell. Ngươi thật không suy nghĩ lại sao.
Tên kia lặn mất tăm vào bóng tối, thanh âm hắn lại rõ ràng bên tai:
- Một mảnh tàn hồn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đến cả việc có một thân xác hoàn chỉnh nhỏ nhoi cũng, hắn cũng không làm được.

- Aaaaah...- Quirrell la hét trong đau đớn. Mồ hôi trên người hắn túa ra, ướt đẫm. Chiếc khăn quấn trên đầu rơi xuống để lộ gương mặt gớm ghiếc của Voldemort:
- Ngươi tin tưởng hắn sẽ cứu lấy ngươi sao?!
Tên kia không ngần ngại đưa tay đến trước mặt Quirrell, giọng điệu hắn ranh mãnh:
- Ngươi hẳn đã có một quyết định khôn ngoan.
- Quirrell, ngươi dám - Voldemort gào.
Trong cơn đau đớn, Quirrell bắt lấy cọng rơm có thể cứu mạng hắn ngay lúc này. Gần ngay trước mặt, hắn rên rỉ:
- Giúp tôi, làm ơn.
- Được, như ý ngươi muốn.

Luồng sức mạnh như cuồng phong nhanh chóng bộc phát, bao vây bọn họ trong cơn lốc phép thuật. Từ áo choàng của tên kia, đôi bàn tay mỏng manh tựa khói chờn vờn trên không rồi đột nhiên trở nên sắc nhọn như vuốt sói. Chúng sượt qua Quirrell, nhắm đến mảnh trường sinh linh giá trên đầu hắn. Mỗi lần đôi tay ấy vồ xuyên đầu hắn, tiếng gào thét lại vang lên. Không phân biệt được đó là tiếng của Quirrell hay Voldemort. Tên giáo sư gục xuống, mảnh tàn hồn bị lôi ra khỏi cơ thể hắn, cuốn theo gió xoáy mà chui vào tay áo chùng như hố đen của tên kia. Và rồi, tên kia nhìn bọn họ. Phải, cậu và Snape, bọn họ. Snape cũng ngẩn ra, nhưng hắn nhanh phát giác:
- Chạy, Potter. Chạy.
Ngay sau đó, hai người bọn hắn chạy thục mạng vì biết tên đó không dễ đối phó.

Tên kia rất nhanh liền đuổi kịp. Một mồi lửa bừng lên và hai người bị vây hãm trong đó. Cậu nghe tiếng hắn vọng qua từ bên kia tường lửa:
- Đây không phải lần đầu tiên ta cảnh cáo các ngươi.
Ngọn lửa dần chuyển sang lục sắc rồi biến lam. Lửa quỷ.
Cậu thì thào trong lúc cố sức cho bọn họ vài cái bùa bảo vệ, bùa chú thông thường không ngăn được lửa quỷ:
- Ông, sức mạnh nguyên tố của ông là gì?
- Khí - Snape thở gấp, hơi nóng đè nén khí quản. Y cố phóng thêm vài thần chú để ngăn cản tường lửa dần thu hẹp nhưng không có mấy tác dụng.
- Tạo gió được chứ, chúng ta phải thoát khỏi đây trước khi cả hai bị nướng cháy.
- Ngươi có kế sách?
- Không chắc sẽ thành công nhưng ông phải tin tôi. Nhanh lên.
Tường lửa chỉ cách bọn họ năm thước.
Snape gằn:
- Làm đi!

Một trận gió nổi lên, tường lửa bị dao động chút ít. Cát dưới chân bọn họ dần chuyển động. Gió và cát cuộn lại với nhau, thổi thẳng lên trời tạo thành bão cát. Cơn lốc xoáy lấy bọn họ làm trung tâm, cuốn chặn ngọn lửa bao vây hai người. Tường lửa không thu nhỏ lại nữa. Snape thở ra một hơi. Đương lúc ấy, tay y bị một bàn tay khác bắt lấy, mười ngón tay đan vào nhau. Sự động chạm quá mức làm y toan rụt lại. Và y như bị nghẹn khi phát hiện bàn tay kia nhất quyết không có ý định bỏ ra. Y khó chịu:
- Ngươi, Potter làm gì?
Y thấy Harry nhìn hắn, đôi mắt lục bảo trầm ổn ẩn dưới gọng kính, không phù hợp với gương mặt non nớt của cậu lúc này. Làn da trắng xanh lấm lem bụi đất, cổ áo mở bung ướt đẫm mồ hôi. Y lần đầu tiên mừng thầm vì gương mặt nhăn nhó cứng đơ không bày bất kỳ biểu cảm, và mái tóc bết dầu của y cũng thuận tiện che luôn vệt đỏ ở mang tai.

- Giữ chắc- Harry nói sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng. Gió cát không cầm cự được lâu, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng đường lui. Ma trận ánh lên sắc vàng dưới chân bọn họ. Tay còn lại của Harry giữ lấy hông của Snape, hai người ngay lập tức rơi thẳng xuống cái hố vừa xuất hiện. Đúng hơn là một đường trượt trong lòng đất. Chẳng mấy chốc đã đến cuối đường, và bọn họ bị đẩy văng khỏi lòng đất. Chân chưa kịp đứng vững, Harry gắng gượng lôi Snape chạy vào hang động đã dẫn bọn họ đến đây.

Trở lại rừng cấm, Harry ngã quỵ xuống ngay dưới vách đá. Thể lực bị vắt kiệt, đôi chân cậu mỏi rã rời và, cánh tay trái rỉ máu ê buốt lên từng cơn dưới cái lạnh cắt da cắt thịt đêm đông. Hẳn trong lúc trượt xuống nó bị đá cứa vào. Nhưng như vậy thì đã sao, người kia có thể đuổi đến bất cứ lúc nào. Cậu cũng không chắc Snape còn đủ sức chiến đấu một mình. Gắng gượng đứng lên, Harry bất ngờ trúng bùa trôi nổi của Snape. Y tìm con đường ngắn nhất về lại hầm và trôi nổi cậu như một món nguyên liệu độc dược. Thảy Harry lên sofa, Snape xông thẳng vào phòng điều chế độc dược. Y cứ để cậu ngồi đó tìm cách cầm máu cho vết thương. Tiếng y vọng ra từ trong phòng:
- Dược cầm máu và bổ máu ta đều để trên kệ.
Harry liền y theo đó mà tìm. Mùi vị vẫn thách thức người khác như vậy, bùn đất và đầm lầy. Thật khó quên. Snape sau khi đã thu dọn xong xuôi, y ngồi xuống sofa ngay đối diện Harry. Mặt y hầm hầm trông chẳng vui vẻ gì mấy. Vì thế, Harry quyết định mở lời trước, cậu nghĩ đến nút thắt khó giải:
- Tôi bỗng nhiên nhớ tới một số nghi vấn nên mới đi vào rừng cấm, thật đấy!
Snape vẫn nhìn cậu như cũ. Cậu ngập ngừng:
- Không biết, thầy có cảm giác kí ức của mình đã bị ai đó động đến hay chưa?
Thần sắc Snape chợt biến đổi rồi trở lại như thường. Y kiềm giọng:
- Tiếp tục đi.
- Vậy là có. Hôm Halloween nhớ không, rõ ràng chúng ta đã tìm ra được manh mối. Nhưng không hiểu sao, bây giờ tôi lại quên mất.
Snape suy tư.
- Còn có, một lần dạ du khác. Rõ là bọn này có gặp một số chuyện nhưng, không nhớ được, aizz. Vì sao chứ?
Harry vò đầu. Snape vẫn cứ im lặng.

- Ngươi nghi ngờ ai, Potter?
Harry thừ người, thật nghiêm túc mà suy nghĩ nhưng:
- Không chắc, hoàn toàn không có manh mối, ngoại trừ... Cael. Luôn có cảm giác anh ấy đang che giấu gì đó. Giáo sư, thầy nghĩ sao?
Snape quả thật có suy nghĩ đến trường hợp này:
- Tạm thời chưa biết. Cả nhà của tên đó ai cũng đáng nghi. Còn tên vừa nãy, chỉ mong hắn không ở phe đối địch với chúng ta.
Snape chuẩn bị pha chế một vạc độc dược khác:
- Một phù thủy mạnh bị điên là đã quá đủ rồi. Về đi Potter.
- Chúng ta không báo cho cụ Dumbledore?
Snape cau mày:
- Không. Tự giải quyết rắc rối của mi đi Potter, mi đâu phải con nít.

Rầm!!!

Thôi vậy. Ít ra ổng cũng chịu chung một hội với cậu, " phe của chúng ta". Ai mà ngờ được chứ, một Snape cũng thốt ra câu này với một Potter.

*

Nhiều đêm qua đi chẳng bao lâu nữa đã đến thời điểm tụi nhỏ phải học bài ráo riết. Ông giáo sư Quirrell nộp đơn xin nghỉ cho cụ Dumbledore, ổng đưa ra cái lí do - hoàn thành chuyến thám hiểm châu Âu dang dỡ của ổng. Cái lí do củ chuối như vậy đã thành công phũ bỏ quan hệ của Quirrell đến những sự kiện rắc rối sau này. Cơ mà, các động vật nhỏ đang học tại trường lại không ổn. Quirrell đi mất, giáo sư khác đến dạy thay phải gấp rút ôn bài cho tụi nhỏ thi cuối kì. Khỏi phải nói, ông giáo sư với cái mùi tỏi kinh khủng khiếp, chẳng dạy được cho tụi nó một tẹo kiến thức nào hữu ích.

Đám Harry cắm cọc trong thư viện hàng tuần liền để ôn cho kịp bài. Năm đứa nhỏ gồm bốn con sư tử nhí và một con rắn nhỏ. Neville dạo gần đây cũng hay dính lấy Harry nhờ cậu ôn bài giùm. Thế nhưng, cậu vô tình chú ý đến quyển sách Hermione đang đọc.
- Sách đó, bồ đọc thông tin về cụ Nicolas Flamel?
Cô nhóc dời tầm mắt ra khỏi mấy trang sách, ngó nghiêng một hồi rồi thầm thì với Harry:
- Không phải lần trước cậu bảo nhìn thấy giáo sư Quirrell đột nhiên chạy lên tầng 3, trong khi đó quỷ khổng lồ lại chui từ hầm lên à. Không lí nào ổng lại chạy lên đó được. Còn vào phòng có con chó ba đầu nữa.

Cái đầu màu đỏ của nhóc Ron chen vào giữa cuộc trò chuyện:
- Hai bồ đang nói về chuyện gì vậy?
Nhìn bà cặp mắt chờ mong, Harry đành hạ một bùa chú im lặng lên đám tụi nó. Cậu để ý cô Pine đã ngó đám tụi nó mấy lần rồi, vả lại, cậu cũng không muốn có phù thủy sinh khác nghe được chuyện này. Harry tường thuật:
- Nhớ hôm Halloween không? Các cậu gặp quỷ khổng lồ ở nhà vệ sinh nữ còn mình lại nhìn thấy giáo sư Quirrell chạy lên tầng ba, chỗ có con chó ba đầu đấy.

Cậu không nhớ rõ rằng có nói cho tụi bạn nghe về chuyện con chó ba đầu ở tầng ba. Là cậu nhớ sai chăng?

- Chó ba đầu?!!! - Ron ré lên, rồi tự động bịt miệng lại.
- Trong trường rốt cuộc còn thứ quái đản gì nữa đây trời? - nhóc Draco nhăn mặt.
- Quỷ, quỷ khổng lồ? Các, các cậu đối mặt trực tiếp luôn hả? Còn, còn, còn có chó ba đầu?!
Neville hoảng hốt, mặt nó trắng bệch cả. Malfoy khinh khỉnh:
- Đúng vậy, nếu đổi lại là nhóc mập cậu chắc lại ngất ở đó luôn rồi.
Ron cười nhạo:
- Xì, không biết bữa đó mặt tên nào cũng trắng bệch như vậy ha. Đến đứng dậy cũng không nổi.
- Mày thì không có chắc, có khác gì tao đâu...
- Đây rồi.
- Bịch!!!
Hermione đập cuốn sách to tổ chảng lên bàn, cô nhóc hất tóc sang hai bên, bắt đầu lật sách. Chỉ cho bọn con trai thấy đoạn quan trọng:

Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.
Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)

- Thấy rồi chứ. Mình đã bắt đầu tra cứu thông tin từ sau bữa Halloween rồi. Nhưng có làm cách nào cũng không tìm ra.
Nói đoạn, cô nhóc quay sang cậu bạn Neville:
- Nhờ cái kẹo chocolate ếch nhái của cậu đó Neville.
- Mình sao? - Nhóc Neville băn khoăn.
Thằng Draco lấy bịch kẹo từ túi ra, nó mò cái có hình của cụ Dumbledore:
- Ra vậy, thảo nào lại thấy tên Nicolas Flamel rất quen.
Nó đưa cho Harry. Ron và Neville cũng chụm đầu lại xem.
Cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel!

- Vậy là giáo sư Quirrell muốn trộm hòn đá phù thủy.
Ron kết luận chắc nịch, nhưng lại tự hỏi:
- Mình không hiểu. Nếu như ông ấy đã muốn lấy hòn đá phù thủy thì hẳn ổng sẽ không đi châu Âu mới đúng.
Draco trầm ngâm:
- Vậy có khi nào ổng đã lấy được hòn đá rồi không?
- Chỉ có một cách để biết thôi - Harry bình luận.
Đám nhóc băn khoăn:
- Bằng cách nào?
Cậu cười cười:
- Tận mắt kiểm chứng là được. Một cuộc dạ du? Thế nào? Có muốn thử không?
Hermione căng thẳng:
- Nhưng hòn đá bị một con chó ba đầu canh giữ. Làm sao chúng ta có thể vượt qua được nó đây?
Harry thản nhiên, cậu sắp xếp lại chồng sách về thuật luyện kim:
- Mình biết một người hiểu rõ về con chó ba đầu đó, đi thôi.

Bọn nhỏ xếp trả mấy quyển sách đã mượn, theo chân Harry xuống sân cỏ, hướng căn chòi đá của lão giữ khoá. Trên đường, đi ngang qua sân tập Quidditch, tụi nó nhìn thấy anh Wood luyện tập ráo riết cho đội nhà. Mấy bài huấn luyện thể chất, tốc độ của ảnh thì khỏi phải nói, đó chính xác là tra tấn. Chỉ có số ít hai người gồm anh George và chị Angelina hoàn thành bài huấn luyện. Ở đoạn đường đó, Harry hối tụi nó đi cẩn thận chút, cậu không muốn bị anh Wood bắt đi tập bay. Đám nhóc lén lén lút lút đến hết dãy hành lang, rồi vụt chạy ngay khi vừa khuất đường nhìn đội tập Quidditch.

Gần đến căn chòi, tụi nó phá lên cười. Thằng Ron cười to nhất. Nó cứ ôm bụng, khoác tay vịn thằng bạn Neville. Hermione cũng cười, cô nhóc ôm quyển sách trong lồng ngực, nụ cười rạng rỡ và đôi mắt như gom hết cả nắng chiều. Draco đạm nhạt, nét mặt thư thả. Nỗi lo lắng về kì thi sắp tới bỗng chốc biến đâu mất mặc dù trán cậu đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Neville khúc khích:
- Merlin hỡi, trước mặt giáo sư Snape cũng không thấy cậu sợ như vừa nãy.
Harry gỡ xuống kính mắt, vừa đi vừa lau:
- Giáo sư Snape cũng đâu tới nỗi, với lại thời tiết đẹp như thế này không đi chơi thật đúng là uổng phí.

Lão Hagrid như nghe được tiếng của đám nhóc từ đàng xa, lão đứng chắn cả cửa chòi. Nhìn từ chỗ tụi nó, ông lão giữ khoá chẳng khác gì gối ôm bằng lông thú thiệt bự. Giọng lão ồm ồm:
- Vào trong mau đi bọn nhỏ, tuyết vừa mới tan thôi nên vẫn lạnh lắm. Sao mấy đứa bây không mặc thêm tí áo ấm nào hết vậy.
Hagrid đóng sập cửa lại. Cái lò sưởi toả nhiệt ủ ấm cả căn chòi. Nồi súp sôi ùng ục trên bếp lò và mùi bánh nướng thơm ngào ngạt. Hương vị ngon lành của đồ ăn chen vào mũi, gợi lên một trận cồn cào dưới dạ dày. Đám nhóc ngẩng ngơ, ánh mắt dán chặt vào khay bánh vừa được lão Hagrid xúc ra khỏi lò.
- Tụi bây còn chờ gì nữa, tìm chỗ ngồi đi. Không ăn à?

- Dạ vâng.
Tiếng đám nhóc đồng thanh, lanh lảnh mà vui tươi hệt như khí trời mùa xuân bên ngoài.
Tụi nó lăng xăng chạy tìm chén bát và muỗng, rồi cũng thật nhanh tìm được chỗ ngồi thích hợp.
- Đây, né né cái đầu nhóc béo.
Hagrid múc súp bí đỏ vàng cam ra cái bát gỗ lớn, bên trên còn rải vài lát thịt tôm đỏ đỏ và tiêu đen. Cái ổ bánh mì dài thơm lừng mùi mè ngay sau khi được lão lấy ra. Vỏ bánh giòn rụm ánh sắc cam, mấy hạt mè trắng vàng ươm rơi rắc xuống chén súp của tụi nó. Bẻ đôi ổ bánh, đập vào mắt là phần ruột trắng mềm, khi nhai lâu còn có vị ngọt ngọt và thơm hương của lúa mì.

- Ưm, ngon tuyệt cú mèo luôn. Bác Hagrid nấu tất cả chỗ luôn ạ?
Mắt Ron tròn xoe. Cậu ngạc nhiên về độ ngon của món ăn, thú thật, lúc đầu cậu có chút không tin tưởng vào tay nghề của lão giữ khoá cho lắm.
Draco phản ứng:
- Đương nhiên là không rồi, đồ ngốc. Trong súp có hương thảo và trên bánh mì phủ đầy mè, chắc chắn mấy món này do anh Cael nấu.
Nhóc Malfoy chẹp chẹp miệng:
- Anh ấy luôn cho hương thảo vào món mặn và rắc mè lên bánh mặc dù đôi khi chúng sẽ có mùi vị tệ hơn.

Hagrid tự hào:
- Nhưng lần này ta đã cản tên láu cá đó kịp lúc. Chỉ một lượng "nhỏ" được cho vào súp và bánh thôi.
Hermione lại không nghĩ vậy khi nhìn bề mặt ổ bánh mì:
- Cháu không nghĩ bây nhiêu đây là "một lượng nhỏ" đâu bác Hagrid.
Và đám bạn cũng đồng tình với ý kiến này của cô nhóc.
Lão Hagrid thản nhiên:
- Tin ta đi, đây là lượng nhỏ nhất ta từng thấy trong món ăn của tên nhóc đó rồi. Thôi không nói nữa, mau ăn đi.
Dưới sự thúc giục của lão giữ khoá, đám trẻ nhâm nhi bữa ăn xế đột xuất và ngon lành. Bọn nhỏ dường như quên mất mục đích đến căn chòi đá.

- Mấy bông hoa đó đẹp quá, anh Cael tặng cho bác ạ?

================================

Alice: đã có update tạo hình nhân vật Cael Evo ở quyển 1- chương 3. Các bạn kéo xuống cuối trang để xem nha 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top