Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1.Chương 14: Đấu tay đôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cung đường hành lang vắng vẻ, từng bước chân đạp lên nền đá lộp bộp. Bóng áo choàng biến mất sau góc tối.
Koo~ Koo~
Hàng trăm con cú đập cánh, phát ra tiếng động. Kẻ nào đến làm phiền chúng nghỉ ngơi.

Thứ đó dang rộng cánh, nó bay êm ả không phát ra bất cứ âm thanh nào. Sắc lông hoà vào trời đêm, rẽ gió nhẹ nhàng lướt vào rừng cấm.

Chuồng cú yên tĩnh trở lại.

Chiếc lông đen nhánh óng ánh sắc xanh lơ lửng trong không khí. Tấm áo choàng như suối bạc trượt khỏi vai cậu, lộ ra ánh mắt suy tư trầm lắng. Ánh trăng soi qua kính mắt, sáng trong.

- Mi làm gì ở đây Potter?
- Ối Merlin!!!
Giọng nói vang lên trong đêm tối có chút đột ngột làm cậu không kịp khống chế biểu cảm:
- Giáo sư Snape, thầy có thể nào phát ra tiếng động được không?
Trong một phút giây ngắn ngủi nào đó, Harry có cảm giác Snape đang cười. Hay nói một cách chính xác hơn, Snape đang cười nhạo cậu.
- Hức, là do cậu không đủ cảnh giác. Có thể nói cho tôi biết thứ trên tay cậu là gì không hả, Potter?

- Thứ này hả? - Harry nghiên cứu kỹ lưỡng - nhìn qua rất giống lông quạ. Cũng không phải lần đầu tiên tôi thấy nó xuất hiện ở chuồng cú.
Cậu đặt chiếc lông vào bàn tay đang đưa ra trước mặt.
Snape săm soi cọng lông rồi nhét nó vào tay áo.
- Có phát hiện gì không?
- Không, ngay cả việc vì sao kí ức tôi không hoàn chỉnh cũng chẳng có bất kỳ manh mối nào - trong lòng cậu dấy lên một trận lo lắng - cuộc thi đấu tay đôi sao lại được tổ chức công khai bất ngờ vậy?

Snape hừ lạnh:
- Ai mà biết được tên giáo sư tròn vo kia đã thủ thỉ bên tai lão ong mật những gì?
Coi bộ dạng lời lẽ này, Snape hẳn đang tức giận lắm rồi. Cậu nhặt chiếc áo choàng tàng hình dưới đất lên, bình thản nói:
- Tôi nghĩ thầy sẽ cần nhiều thể lực cho ngày mai đấy giáo sư, nghỉ ngơi rất cần thiết. Tôi xin phép đi trước.

Cậu trùm áo choàng qua đầu, mất hút trong bóng đêm. Ở nơi Harry không nhìn thấy, luôn có một người dõi theo cậu. Snape khẽ thở hắt ra, sợi lông đen nhánh sượt qua làn da nơi cổ tay như cọ vào thâm tâm y.

Lâu đài vẫn giữ vẻ trầm lặng của nó, nhưng những cơn sóng ngầm thường bất chợt ập đến mà chẳng có dấu hiệu báo trước.

Bên dưới hồ Đen lặng sóng, hầm Slytherin luôn giữ một hơi thở của riêng nó. Bầu không khí ẩm ướt và âm u đến từ vùng đầm lầy phía bắc qua mấy ngàn năm vẫn không đổi. Sâu xuống hết thảy, con quái thú say giấc đang dần bị đánh thức. Hơi thở chết chóc len qua khoang mũi, phủ một lớp sương mờ qua kẽ mắt tử thần.

Tiết trời tháng tư mát mẻ cuối xuân chớm hạ, cỏ non sau một mùa thi nhau đón nắng giờ đây dệt thành thảm. Sương đêm đọng trên ngọn, xâu chuỗi như ngọc, tia sáng xuyên qua lại long lanh lạ thường. Thảm cỏ bị người ngồi bệt lên. Đột ngột, các giọt nước vỡ tung, thấm đẫm vào vải áo. Cael để hương cỏ quyện với khí trời xộc vào mũi, cả người thanh tỉnh trở lại.

- Anh làm gì vậy?!
Cael hé mắt, cái đầu xù đầy tóc và cặp mắt xanh lá đằng sau cặp kính chắn hết nửa bầu trời. Giọng cậu hơi lười nhác:
- Nếu anh nói anh bị mộng du, em có tin không?
Harry nhún vai:
- Em sao cũng được, nhưng anh cần lời giải thích hợp lí hơn nếu giáo sư Mcgonagall có hỏi đến.
- Tại sao vậy?

- Vì đã 8 giờ rưỡi rồi mà anh vẫn còn ở đây, lí do của em đủ thuyết phục chưa?
- Ôi quần đùi Merlin!
Cael bật dậy ngay tắp lự, Harry cảm tưởng nếu không phải cậu phản ứng nhanh, trán của hai người hẳn bây giờ đã đỏ ngang màu tóc của Ron luôn rồi.

Cael lấy vội cây chổi đang nằm lăng lốc bên cạnh, bay vút qua khỏi tán cây um tùm hướng về phía lâu đài. Harry bay ngay đằng sau nghe rõ mồn một lời cằn nhằn từ một người luôn tạo cho cậu ấn tượng với hai từ "bình tĩnh".
- Tất thối, rõ ràng chỉ nhắm mắt có năm phút. Mày rốt cuộc thiếu ngủ tới mức nào hả Cael Evo? Ầy, ngu ngốc hết chỗ nói...

Gần đến sân Quidditch, giờ đang trở thành sân thi đấu, âm thanh phóng đại của giáo sư Dumbledore vang um trời:
- Phát thông báo lần cuối, trò Cael Evo lập tức đến khu vực kiểm tra dụng cụ thi và bàn điểm danh để đánh dấu. Nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu và không được tham dự vào cuộc thi.

- Cóoo!!!!! Cael Evo có mặt!!!
Cael hét lên ngay khi cụ Dumbledore nói dứt câu. Cậu gần như không thể đợi chổi đáp hẳn xuống đàng hoàng, vội vội vàng vàng phóng vọt đến bàn điểm danh và khu kiểm tra.

Harry đáp chổi xuống chỗ khán đài, Ron có chút lo lắng:
- Anh Cael chắc không bị cấm thi đâu hả? Vẫn kịp thời gian điểm danh mà.
- Ừm, nhưng mà anh ấy sẽ bị phạt đó, giáo sư Mcgonagall và cô Pomfrey chạy đông chạy tây để tìm anh ấy suốt.
Hermione nghĩ đến những thử thách mà Cael có thể đối mặt, con bé cầu nguyện:
- Hy vọng ảnh vượt qua được. Mà bồ tìm thấy anh Cael ở đâu vậy Harry? Anh Wood gần như huy động cả đội Quidditch để đi tìm rồi đấy.
Harry có chút không biết nên mở lời ra sao, cậu chẹp miệng:
- Ờm, ảnh ngủ quên trong rừng cấm.
- Hả?? Cái gì..?

- CÁI GÌ CƠ???! Tên nhóc đó ngủ quên ở đâu?!!!
Ron giật mình, cậu nhóc ngoái cổ nhìn anh Percy.
- Chỗ gần bìa rừng cấm có khoảng đất trống. Một nơi thích hợp để thư giãn sau giờ học nhưng có hơi xa chỗ này một chút.
Harry mô tả cụ thể hơn về địa điểm.

- Mà sao bồ biết được anh Cael ở bên đấy?
Ron thì thầm:
- Bồ lén đi vào rừng cấm nữa hả?!
- Không, mình thích chỗ bên hồ Đen hơn. Cơ mà, thỉnh thoảng cũng có thấy anh Cael đi về hướng đó nên mình đoán vậy.
Harry giải thích với mấy đứa bạn trong khi Percy vẫn đang cằn nhằn vụ Cael chạy vào rừng cấm. Tụi nó loáng thoáng nghe được chuyện anh ấy sẽ xử lý anh Cael vì dám vi phạm quy định của trường.

Harry ngó nghiêng:
- Neville đâu rồi nhỉ? Cả đêm qua cậu ấy gần như không ngủ được luôn, người ta đi thi còn chẳng hồi hộp bằng bồ tèo đó nữa.
Ron lôi kéo anh nó ngồi xuống, tường thuật:
- Cậu ấy đi rủ con chồn trắng kia rồi. Nói gì mà, hai người đã chuẩn bị băng đô cổ vũ gì đấy chả biết nữa.
- Là băng rôn, ngốc ạ. Mình cũng có phụ nữa đó.
Ron bị Hermione chỉnh, cậu nhóc cũng gật gật ậm ừ:
- Rồi rồi, mấy bồ giỏi nhất. Băng rôn của mấy bồ là đẹp nhất.

Tiếng tù và báo hiệu cuộc thi sắp sửa bắt đầu, bọn nhỏ nhanh chóng tìm chỗ. Vì không nhất thiết phải ngồi theo nhà nên dễ dàng bắt gặp một vài nhóm bạn đến từ các nhà khác nhau. Nhóm của tụi nó chẳng hạn, có Draco và Zabini từ Slytherin, và bốn đứa từ Gryffindor. Còn nhóm bạn của anh Percy ngồi ngay phía sau như tập hợp hội phù thủy sinh gương mẫu từ bốn nhà vậy.

Tấm chắn phép thuật che lại sân đấu Quidditch dần được mở ra. Cái sân cỏ xanh xanh tụi nó học trong môn bay giờ lại chia thành bốn sàn đấu bằng đất. Mỗi cái ở một góc và được nâng lên từng độ cao khác nhau. Trên bàn điểm danh giờ đây đã biến thành khu vực ban giám khảo. Cụ Dumbledore ngồi giữa, phân biệt bên trái bên phải là chủ nhiệm bốn nhà và các giáo sư phụ trách môn phòng chống nghệ thuật hắc ám từ năm nhất đến năm bảy. Dãy ghế sau bàn giám khảo dành cho các vị giáo sư của những môn học khác, tụi nhỏ thấy cái bảng gỗ đề chữ "hội đồng cố vấn" ngay hàng ghế đầu tiên.

Cụ Dumbledore vẩy đũa phép, tức thì, có hai bảng lớn hình vòng cung xuất hiện. Chúng lơ lửng phía trên sàn đấu. Trên đó, tụi nó ngó thấy sơ đồ vòng đấu loại bảng của bốn nhà. Lượt người đầu tiên được dịch chuyển thẳng lên sàn đấu, bảng liền lập tức hiện lên thông tin về thí sinh, nhà trực thuộc và dụng cụ sử dụng để thi đấu.

- Quao, nhìn kìa! Chị Angelina thi đầu tiên đấy!
Ron réo lên rồi chỉ tụi bạn. Bọn nhỏ gào lên cổ vũ ngay sau tiếng còi bắt đầu. Nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy một trận ánh sáng xẹt qua xẹt lại. Qua một lúc, trên bảng chỉ còn lại bốn cái tên.

Cael xuất hiện ở lượt đấu thứ ba, vừa nhìn thấy tên anh ấy trên bảng, tụi Draco và Neville liền giương băng rôn lên. Cụ Dumbledore hí hửng:
- Học trò cưng của cậu được lòng tụi nhỏ quá nhỉ Aziraphale.
Ông giáo sư có chút hài lòng:
- Trò ấy thoạt nhìn có hơi lạnh nhạt nhưng thực chất lại chân thành. Hơn nữa, Evo cũng chịu khó tìm tòi nhiều kiến thức mới lạ.

Giáo sư Mcgonagall bên cạnh nói thêm:
- Đôi khi tôi cũng muốn biết trong đầu trò Evo nghĩ gì, ôi đứa nhỏ có những nước đi khiến tôi bất ngờ.

- Thầy không có bình luận gì sao Severus? Theo những gì tôi nhớ thì Cael, gần như là cộng sự của thầy khi giúp Poppy pha chế dược cho bệnh thất?
Dumbledore dời sự chú ý của cuộc trò chuyện lên người ông giáo sư trẻ nhất hội. Mặt Snape vẫn lạnh tanh:
- Trò ấy hội tụ đủ cá tính mà một Gryffindor cần có.
Y lại nhìn đăm đăm xuống sàn đấu:
- Có phải, cậu ta sử dụng gập phép hỗn hợp!!

Harry lưu tâm đến dòng giới thiệu:
- Dụng cụ thi đấu, gậy phép... Anh Cael sử dụng gập phép hả?
Hermione cũng chú ý đến điều này.

Trên bàn giám khảo lại nổi lên một trận xôn xao. Giáo sư Flitwick gần như chồm hẳn lên bàn để nhìn cho rõ:
- Về mặt lý thuyết, trò ấy không nên sử dụng gậy phép, gậy phép hỗn hợp càng phải hạn chế. Trung tâm phép thuật của Evo không thể kìm hãm sự bất ổn định của gậy phép.
Giáo sư Spout lại không cho là vậy:
- Evo luôn tạo cho tôi có cảm giác rằng trò ấy có một mối liên kết với tự nhiên mạnh mẽ. Vậy thì gậy phép làm từ gỗ của cây sồi Anh ngược lại sẽ làm nổi bật ưu thế của trò ấy hơn!

Snape bỏ ngoài tai mấy lời nhận xét về nhóc phiền phức, cái y chú ý chắc chắn là con tử xà bằng bạc trên gậy phép của tên đó. Con tử xà ánh bạc chỉ liếc sơ cũng đủ biết độ tinh xảo. Từng cái vảy được khắc rõ nét, tạo cảm giác sống động như thật. Tử xà quấn lấy thanh gỗ, tư thế như đang chuẩn bị tấn công bất cứ kẻ nào dám đụng đến vật báu của nó. Viên bảo thạch nổi bật với ánh lục sắc của ngọc bích. Vừa trong trẻo lại vừa quyền uy.

Rợn cả người. Snape thoáng chốc nhớ đến con rắn Nagini của Voldemort. Con vật đó, nếu có cơ hội gặp nó lần nữa, y sẽ cho nó lãnh đủ.

Bên dãy ngồi khán giả cũng có không ít lời bàn luận về Cael và dụng cụ phép thuật của cậu ta. Tụi nhỏ nghe Percy đằng sau nói chuyện với bạn của anh ấy:
- Đó phải là tên nhóc cậu nói không Percy? Đứa Gryffindor duy nhất của khoá sử dụng gậy phép, tên đặc biệt đó đó hả?- một Hupplefult ngạc nhiên.
- Ừa, chính là tên nhóc đó.

- Thú vị đấy. Một Gryffindor có xuất thân máu lai, gia cảnh bình thường lại sở hữu gậy phép từ tay thợ nổi tiếng.
Lời bình phẩm từ một Slytherin và một Ravenclaw cũng tán đồng:
- Quá nhiều điểm bất hợp lý cùng tồn tại trên vật nhỏ đó. Thông thường chỉ có các nhà thuộc giới quý tộc mới cho con cháu sử dụng gậy phép.
- Vậy nên mình đã bảo đứa nhỏ này rất đặc biệt mà.
Percy vẻ mặt có chút thưởng thức.

Harry quan sát chiêu thức của Cael kỹ càng, cậu cau mày:
- Anh Cael chỉ sử dụng bùa bảo vệ. Không hề tung ra một câu thần chú có tính sát thương nào cả.
Hermione lấy làm khó hiểu:
- Nhưng chẳng phải đối thủ luôn bị bùa chú bắn từ gậy phép của anh ấy đánh lùi sao?
- Bồ nhìn này, Hermione. Tấm chắn được tạo ra từ bùa bảo vệ sẽ bao bọc lấy chủ thể.

Vệt sáng từ đầu đũa phép của Harry kéo ra một dải sáng li ti mô tả chiêu thức của Cael.
- Còn tấm chắn của anh Cael lại bọc lấy các đòn tấn công và dội ngược lại hoặc nổ. Quan trọng là những thứ đó chỉ để làm tiêu hao sức mạnh và tung hoả mù. Như vậy, đến cuối chỉ cần một bùa choáng ở mức nhẹ cũng đủ để đối thủ ngã lăn xuống đất.

- Bùa choáng!
Cael trên sàn đấu thực sự đánh bại đối thủ hệt như những gì Harry dự đoán. Điều này làm tụi bạn kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Ron:
- Harry à, bồ là tiên tri hả? Y đúc luôn.

Chẳng lẽ Cael sử dụng chiến thuật dễ đoán vậy sao? Nếu như Harry trước trận đấu vừa rồi sẽ có lối suy nghĩ như thế. Hiện tại, cậu không nghĩ Cael chỉ chơi một cách qua loa.

Snape như phát hiện được vùng trời mới, y như có như không đưa ra lời đánh giá với Aziraphale:
- Thầy Fall dạy học trò phương pháp đấu tay đôi thật mới mẻ, mỗi một bùa bảo vệ được tung ra, đối thủ cũng âm thầm bị trúng bùa tấn công.
Ông giáo sư mới đến dường như miễn nhiễm với giọng điệu khó ưa của Snape, Aziraphale có chút tự hào:
- Evo là đứa giỏi nhất mà, tôi biết chắc trò ấy sẽ vận dụng được hết kiến thức tôi đã dạy.

Một nửa thời gian đã trôi qua, lần lượt như thế, mấy anh chị mà tụi nó biết cũng qua trót lọt vòng loại đầu tiên.

Sơ đồ vòng loại thứ hai rất nhanh xuất hiện, chỉ còn khoảng một trăm phù thủy sinh còn trụ lại.
- Ôi tất thối Merlin!
Percy than thở và cậu em Ron đã để ý, cậu nhóc hỏi:
- Sao vậy anh Percy?
- Nhìn đi, trận tiếp Fred đấu với tên nhõi Filius.
Ron có chút không hiểu:
- Vậy thì đã sao? Anh Fred cũng rất giỏi mà.
Một chị khoá trên giải thích:
- Tên nhóc Filius có thể bị ghét vì tính tự cao và cái thói kênh kiệu, nhưng năng lực của nhóc ấy cũng không phải dạng vừa.

- Cậu ấy nói đúng đấy, mau mau cầu nguyện cho thằng anh quậy phá của em đi Ron.
Percy có hơi lo lắng, mặc dù bình thường mấy anh em hay chọc ghẹo nhau nhưng thực chất bọn họ lại ngầm quan tâm đến các thành viên trong gia đình.

Bài thi đấu giữa Filius và Fred diễn ra khá căng thẳng, bởi cả hai đều tung ra các đòn tấn công mạnh mẽ và quyết liệt. Fred có được khả năng ứng biến mau lẹ, nhờ đó cậu đã có mấy phen thoát nguy khỏi đòn phép của đối thủ.

Filius ngông như vậy đều có lí do. Những lần cạnh tranh giật ngôi đầu bảng của nhà Gryffindor không thể nào thiếu vắng Filius được.
Cậu ta tung ra các câu bùa chú tấn công, chúng cứ liên tiếp xông đến chỗ Fred.
Một đợt, hai đợt, ba đợt,... Đũa phép văng khỏi tay Fred.
- Hừ!
Filius ngó qua đối thủ, thách thức nhìn. Tên đó phất tung áo choàng tạo thành một đường cong, nghênh ngang xoay người xuống khỏi sàn đấu.

Nhóc Ron rên rỉ:
- Anh Fred thua rồi... Thua mất tiêu rồi! Aisss!!!
Bàn tay nhẹ nhàng xoa mái đầu đỏ chót, Percy dặn dò:
- Những lời này đừng để anh Fred của em nghe được, nó buồn đó. Biết chưa?
- Ừm, em biết rồi.
Giọng Ron vẫn ỉu xìu nhưng khi Fred đến chỗ tụi nó, cậu nhóc không hề biểu lộ ra nét buồn chán hay thất vọng.

Những người thuận lợi vượt qua vòng loại thứ hai sẽ bắt cặp với nhau tham gia vào thử thách thực nghiệm. Các phù thủy sinh được lệnh đã đến giờ ăn trưa, mọi người liền rút về đại sảnh đường như thường lệ. Trên bàn ăn, không khí rôm rả hơn hẳn những ngày trước. Các ván cược và mấy cuộc thảo luận sôi nổi về vòng thi đấu tiếp theo hoặc ai sẽ là người có cơ hội bước vào vòng chung kết.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng gõ vào thủy tinh từ dãy bàn giáo sư đã ổn định phần nào không khí náo loạn tại hiện trường. Thầy hiệu trưởng già nua đẩy nhẹ cặp kính nửa vầng trăng, ôn hoà nói:
- Tập trung được rồi nhỉ bọn nhỏ. Cho phép ta được phổ biến về vòng thi đấu đầu giờ chiều nay. Vòng thi lần này có thể sẽ gắn kết tình cảm của bốn nhà, hoặc có thể là không. Nhưng ta đoán nó sẽ là một trải nghiệm thú vị cho những người tham gia.

Một trận xôn xao nữa lại nổi lên. Ông thầy vẫn tiếp tục:

- E hèm, và đúng như những lời bàn tán ở dưới của các trò, ta có thể nghe được hết đấy nhé, chúng ta sẽ được chứng kiến màn thi đấu đội nhóm. Cụ thể thế nào, xin mời giáo sư Mcgonagall tiếp tục.

Bà giáo sư nghiêm nghị đứng lên, nhìn một lượt đám học trò và bên dưới hiển nhiên im bặt. Giọng bà ấy vẫn đều đều như khi giảng bài trên lớp:
- Những phù thủy sinh bước vào vòng trong sẽ được ngẫu nhiên ghép thành một nhóm hai người. Các nhóm sẽ thực hiện thử thách trong một mê cung ảo do các giáo sư thiết kế. Chỉ cần thu thập đủ những món đồ nhiệm vụ yêu cầu thì được tính là qua vòng. Lưu ý nhiệm vụ của mỗi nhóm là khác nhau.

Tay bà phẩy đũa phép, cái bảng chứa một loạt tên phù thủy sinh hiện ra. Chúng xoáy vào nhau và khi tụi nó nhìn lên, các nhóm cũng đã được phân định.

- Cậu chung đội với Edward kìa Cael - Fred vỗ vai đứa bạn, hớn hở nói - ồ quao, George với Angelina được ghép chung kìa.
Xem ra mọi người khá ưng ý với đồng đội của mình nhỉ.

Giáo sư Mcgonagall nghiêm nghị:
- Bài thi đấu sẽ bắt đầu vào lúc hai giờ chiều nên một giờ rưỡi các trò phải có mặt để nhận trang phục và trang bị.
Bà nhìn đứa học trò báo danh trễ duy nhất trong ngày, Cael Evo.

Cael thoáng sững người, rồi cậu gật đầu như trống bỏi, bên cạnh là mấy đứa bạn liên tục chọc ghẹo. Giáo sư Mcgonagall kết thúc buổi ăn trưa với một câu nói:
- Chúc các trò hoàn thành bài thi với số điểm tốt.

Sau khi luật của vòng thi mới được phổ biến, đám nhóc chẳng thể chờ đợi mà chạy ngay đến sân Quidditch ngó cho bằng được. Giọng điệu ngạc nhiên của mấy đứa đi trước càng làm tụi nhỏ tò mò hơn.

Trên sân hiện tại là một mê cung xanh mướt, và đằng kia, có hàng tá đồ vật như dược, ba lô, dao,... Bọn nó nhanh chóng tìm chỗ ngồi, họp lại với đám bạn. Tụi Harry cũng vậy, Ron nhìn đến hoa cả mắt:
- Quần bông Merlin, mấy thứ đó để làm gì vậy?
- Nhìn giống đồ dùng cắm trại ghê - Hermione cho ra kết luận bởi cô nhóc thấy có cả túi ngủ.

Riêng Cael lại có linh cảm không tốt về chuyện này:
- Không ổn rồi, anh cứ nghĩ là trận mê cung thôi. Không ngờ mấy thầy ấy lại để trận trong trận như vầy.
Rồi cậu ấy lôi George và Angelina đi mất, miệng còn lầm bầm:
- Đi lẹ, không chuẩn bị cho kĩ thì nằm dưới bệnh thất cả tháng mất.

Draco hơi ngơ ngác, và mấy đứa bạn hầu như đều có một biểu cảm như vậy:
- Tao không hiểu gì hết, ảnh nói gì vậy?
Harry có chút hào hứng, trận mê cung gợi lại cho cậu cảm giác của những chuyến phiêu lưu mạo hiểm:
- Anh Cael nhìn ra được ý đồ bên trong trận mê cung và của những vật dụng đằng kia nên có hơi lo lắng thôi.

- Ý đồ? Ý đồ gì mới được? - Neville vẫn cứ cảm thấy lùng bùng lỗ tai.
- Lát nữa mấy bồ xem rồi sẽ biết ngay đó mà - Harry nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, không ngừng hối đám bạn- anh Fred, lại đây. Ngồi xuống đi, mau lên, cả mấy bồ nữa.

- Tu~ tu~ tu~

Tiếng tù và ngân dài lôi kéo toàn bộ ánh nhìn của những ai nghe thấy nó. Mọi ánh mắt đổ dồn về sân cỏ. Các phù thủy sinh đã đổi sang loại trang phục như của Muggles, gọn nhẹ và dễ vận động hơn. Bọn họ đứng tập trung trước một cái xoáy dựng đứng.

Giáo sư Spout đang dặn dò những điều cuối cùng:
- Nhớ kĩ, thử thách này không hề dễ dàng. Mặc dù các sinh vật bên trong là ảo ảnh nhưng các trò vẫn có khả năng bị thương.
Bà giáo sư đung đưa đũa phép. Từ đầu đũa, một số lượng tinh linh từ hoa cỏ bay đến mỗi phù thủy sinh.
- Mấy nhóc này sẽ mang mấy trò trở lại đây khi nào nhiệm vụ hoàn thành, hoặc khi các trò muốn bỏ cuộc. Đừng cố quá sức, giữ an toàn cho bản thân trước đã.

Rồi giáo sư Spout quay về dãy bàn giám khảo. Ông giáo sư với mái tóc trắng phồng như lông cừu đứng dậy, giọng thầy dõng dạc:
- Các trò thân ái, trước mặt các trò là cổng vào thử thách, bên phải là túi không gian và túi ngủ, bên trái là ba loại dược cực kì cần thiết trong thử thách, đằng sau là một số vật dụng như dao găm, dây thừng và các thứ linh tinh khác. Mười lăm phút, là thời gian để các trò lấy những vật dụng mà các trò nghĩ là sẽ cần thiết để thực hiện thử thách.
Ông thầy búng ngón tay, chiếc đồng hồ quả quýt khổng lồ hiện ra ngay trên mê cung:
- Suy nghĩ cho cẩn thận, và thời gian được tính từ, bây giờ!

Tụi học trò chạy loạn cả lên. Đồng hồ vừa điểm mười lăm phút, các kệ để vật dụng lập tức biến mất và cổng vào đã chuyển xanh. Bài thi bắt đầu.

Các màn hình lớn lại lần nữa hiện ra, trôi lơ lửng phía trên mê cung. Khung cảnh trong đó có đủ hết cả, từ ao hồ đầm lầy cho đến ngọn núi cao chót vót. Đương nhiên, các thử thách cũng khó nhằn không kém. Bọn họ phải tránh thoát bẫy rập do thầy Flitwik để vào, né khỏi móng vuốt từ các sinh vật huyền bí. Thật chẳng dễ dàng gì cho tụi phù thủy sinh năm ba. Chúng gần như gã lưng ngay ra đất khi trời vừa chập tối.

Thực ra chỉ mới qua nửa tiếng kể từ khi cuộc thi bắt đầu thôi, nhưng đối với những người tham gia trực tiếp, bọn họ gần như đã phải lăn lộn cả ngày.

Bọn người George, Cael và mấy đứa bắt nhóm chung với họ đang được các giáo sư theo dõi trên màn hình.

Đêm tối là nơi ẩn náu của những cơn ác mộng. Tiếng sói tru giữa đêm gọi bọn nhỏ tỉnh giấc. Cael là người phụ trách giờ gác đêm đầu tiên của nhóm. Cậu vội lay mấy đứa bạn ngay khi nhận ra điều bất thường:
- Dậy, dậy mau. Sói, là người sói.

===============================

Alice: mọi người đọc truyện zui zẻ, comment góp ý hoặc bình chọn nếu các bạn thích truyện nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top