Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khuynh Thành?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Duyệt Ca đưa tay run rẩy nắm lấy tay Đới Manh, cố hết sức hít vào, lồng ngực lại đau đớn. Giọng nói của nàng mất đi sự lãnh đạm bình tĩnh thường ngày, thay vào đó là giọng mũi cố sức đầy nặng nhọc: "Tại...sao..."

Nàng cùng Đới Manh không thù không oán, thậm chí nàng còn đối xử với Đới Manh như thượng khách.

Vì Hàn sao?

Đới Manh không nhịn nổi để máu trào ra khoé miệng, nhếch môi, dùng vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Ta muốn dùng Đoạn Lâu môn của ngươi đổi lấy tâm Mạc Hàn."

Dịch Duyệt Ca rũ mắt, trong một giây ngắn ngủi, Đới Manh nhìn thấy nàng cười.

Nụ cười khuynh thành nhất nàng từng thấy.

Dịch Duyệt Ca, Vũ Mị yêu cơ Dịch Duyệt Ca, giang hồ gọi nàng là yêu nghiệt, chính là do dù chỉ một điệu cười thoải mái hay một cái liếc mắt của nàng đều có thể lấy đi tâm hồn nam nhân. Chỉ là lâu nay tính tình nàng lãnh đạm, yêu cơ mị cốt như hồ ly tinh kia cũng bị giấu đi.

Hiện tại đối mặt cùng Đới Manh, nàng cười, dù chỉ là nhếch lên khoé miệng vô lực, cũng vô cùng xinh đẹp.

Nụ cười đó khiến Đới Manh trong phút chốc như bị câu mất hồn mà thẫn thờ nhìn.

"A Manh, ngươi trả một Đoạn Lâu môn cho tâm của nàng, có thể giữ được bao lâu đây?"

Dịch Duyệt Ca nói xong, cả người vô lực ngả về phía trước, bàn tay đặt trên tay Đới Manh cũng buông thõng.

Đới Manh theo bản năng đỡ lấy người Dịch Duyệt Ca, cảm giác đầu Dịch Duyệt Ca tựa lên vai nàng nặng nặng, hơi thở đã mất, mạch cũng không còn, tay nắm Địa Kim đao vẫn giữ nguyên tư thế cắm ngập vào ngực Dịch Duyệt Ca nắm chặt tới trắng bệch, khớp tay kêu răng rắc.

Nàng ta gọi ai là A Manh?

Lại nói cái gì?

Dùng một Đoạn Lâu môn để mua tâm người đó, giữ được bao lâu?

Nàng quả thật không biết.

"Đới Manh!" Hà Hiểu Ngọc ôm theo Dịch Gia Ái bước đến.

Đới Manh buông Địa Kim đao, Hà Hiểu Ngọc dùng một tay đỡ Dịch Duyệt Ca, cố gắng nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.

Dù sao nàng cũng là đệ tử Đoạn Lâu môn, đối với vị Trưởng lão trẻ tuổi này, ngoài phật lòng ra thì nhiều hơn là kính nể.

"Chuyện gì..." Giọng nói lạnh lẽo kéo Hà Hiểu Ngọc về hiện thực. Nàng quay đầu, thấy Mạc Hàn đã đứng đó, một thân bạch y như tuyết, cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt vốn bình tĩnh nay giăng đầy tơ máu, nhìn như trích tiên giận dữ tới hoá ma.

Trong đầu Hà Hiểu Ngọc viết ra dòng chữ: không ổn rồi.

Hà Hiểu Ngọc vội vã đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Đới Manh. Chỉ thấy thiếu nữ thanh y cao ngạo kia toàn thân hơi run rẩy, một tay chống vào tường, khoé miệng chảy ra máu tươi, nhìn qua yếu đuối vô lực, mất đi ngạo khí thường ngày.

Tay kia của nàng bất chợt đưa lên ôm lấy ngực trái, khó khăn ho khan mấy tiếng. Tóc dùng lụa trắng đơn giản buộc lại sau đầu, lộ ra tai nhỏ nhắn cùng khớp nối của mặt nạ. Theo động tác cúi người ho khan của nàng, khớp nối cài chắc cũng bị chấn động lỏng ra, cuối cùng 'cạch' một tiếng rơi xuống đất.

Chính chủ dường như cũng bị chuyện này làm kinh ngạc, động tác thoáng đình trệ.

Hà Hiểu Ngọc lần đầu tiên thấy dung nhan Đới Manh, trong lòng không khỏi tán thưởng. Tư dung như ngọc, trên nét mặt như toát ra quyến rũ câu nhân, nhưng là loại quyến rũ hàm chứa cao quý từ tận cốt tuỷ. Khí chất như lan, trong cao quý lại có lãnh đạm cùng trầm ổn của người học y từ sớm. Giữa lông mày nàng điểm một nốt chu sa tinh mỹ. Môi mỏng mím lại, khoé môi có vệt máu, tròng mắt đen như mực, tựa hồ nước không đáy.

Giang hồ đệ nhất mỹ nhân chính là Dịch Duyệt Ca, nhưng so ra nàng cũng chỉ hơn Đới Manh một phần ở dung mạo mà thôi. Luận về khí chất, Đới Manh mới chính là thiên chi kiêu nữ.

Hà Hiểu Ngọc còn bận ngắm mỹ nhân đến ngẩn người, Mạc Hàn đã bước đến cạnh nàng, quỳ một gối, chăm chú nhìn Dịch Duyệt Ca.

"Tiểu muội, ngươi đừng sợ nha, sau này chúng ta chính là người một nhà."

"Tiểu muội học thật nhanh chóng, khinh công đã hơn hẳn ta rồi, thật giỏi."

"Hàn, xuống núi không được phép chạy loạn."

"Hàn, ngươi xuất sắc như vậy, sau này có thể san sẻ gánh nặng cùng đại tỷ rồi."

"Hàn, nếu đau còn có thể tìm ta mà."

"Hồi xưa không phải vẫn hay tìm ta khóc nhè sao?"

"Hàn..."

Người này, mang theo dung nhan yêu nghiệt, dĩ vãng luôn thích cười nhẹ, sau khi tiền môn chủ mất đi mới thu liễm lại hào quang, thay bằng trầm ổn nội liễm của người lãnh đạo. Nàng vẫn nhớ một Duyệt Ca sư tỷ luôn bao che dịu dàng với nàng, vẫn nhớ nụ cười khuynh đảo tâm hồn ấy.

Hiện tại, nụ cười nhẹ của Duyệt Ca sư tỷ năm đó đông cứng lại trên gương mặt mất đi huyết sắc.

Mạc Hàn đưa tay cầm lấy Địa Kim đao, tay kia đè lại bả vai Dịch Duyệt Ca, nhẹ nhàng rút đao ra, như sợ người đang nằm bị đau.

Đới Manh chứng kiến tất cả, lông mi run rẩy, không nói một lời.

"Ngươi giết Khuynh Thành."

Tiếng của Mạc Hàn rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để hai người kia nghe thấy.

Hà Hiểu Ngọc kinh ngạc nhìn Mạc Hàn. Đới Manh cũng chằm chằm nhìn về phía này.

Khuynh Thành, là tên chữ của Dịch Duyệt Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top