Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người ra đi, kẻ trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh chủ Liệt Phổ có duy nhất một ái nữ, hết mực thương yêu, đặt tên là Liệt Khiếu, cũng chính là đại đệ tử được Liệt Phổ vô vàn sủng ái.

Sở quốc loạn lạc, Triệu Duẫn vốn là bổ đầu nhỏ bé ở Tô châu nổi dậy khởi nghĩa, sau hai năm, quân đội đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, dự đoán không lâu sau có thể hoàn toàn chiếm lại Sở quốc, lập nên triều đại mới.

Năm đó, trưởng tử Triệu gia Triệu Lĩnh Thành thiếu niên tài tuấn, là một vị tiểu tướng dũng mãnh rất được phụ thân trọng dụng. Một lần tình cờ gặp được Liệt Khiếu, hai người tự ý định hôn sự. Liệt Khiếu từ bỏ thân phận kế thừa Liệt Hoả Thánh Môn, theo Triệu Lĩnh Thành, ai ngờ cuối cùng vì trưởng bối Triệu gia không đồng ý mà phải uỷ khuất làm thiếp thất.

Điều này khiến Liệt Phổ cực kỳ tức giận. Với thực lực của hắn có thể khiến toàn bộ Triệu gia chết không nhắm mắt, nhưng đáng giận là Liệt Khiếu lại hết mực bảo vệ Triệu Lĩnh Thành, khiến hắn ném chuột sợ vỡ bình quý, không dám hành động.

Cơn giận của hắn còn chưa tiêu tan, vậy mà hôm nay, người mà hắn nghĩ sẽ mãi mãi ngoan ngoãn ở cạnh hắn lại tới đây nói, nàng muốn rời khỏi Tây Vực.

"A Manh, đến ngươi cũng muốn rời khỏi đây sao? Phổ bá coi ngươi như con, nay A Khiếu đi rồi, ngươi cũng muốn rời Phổ bá sao?"

Liệt Phổ lẳng lặng nhíu mày. Trong người con bé này chảy dòng máu của đích hệ huyết mạch Đới thị, là dòng dõi cao quý nhất, trong người ẩn chứa máu rồng, dùng bí thuật có thể lấy máu của Đới Manh luyện thành Thần Cơ Hoàn, cải tử hồi sinh. Mặt nạ bạc của nàng năm xưa được để bên trong bọc chăn, chính là minh chứng còn sót lại của Long tộc, làm từ vảy của Thần Long, không phải bạc như người ta vẫn lầm tưởng.

Nói cách khác, Đới Manh có thể nghịch lại thiên mệnh, là kẻ vô cùng hữu dụng. Đây cũng là lý do mười tám năm trước Liệt Phổ ôm Đới Manh trở về trong đống đổ nát của Long tộc Đới thị. Hắn mong muốn một ngày, Đới Manh luyện ra không chỉ Thần Cơ Hoàn, mà còn là Trường Sinh Huyết (máu trường sinh)!

Để Đới Manh đi, cũng là để cho tham vọng trường sinh bất lão của Liệt Phổ đi!

"Phổ bá, ta cần đến Sở quốc giúp một người, nhân tiện...có thể đến bên cạnh A Khiếu. Sau đó còn đi chu du một chút, nếu không có việc, ta sẽ không trở lại Tây Vực." Đới Manh rũ mắt. Thật ra dù Liệt Phổ không nói thì qua bao năm nàng cũng tự tra ra. Nhưng chuyện diệt tộc cũng qua quá lâu rồi, nàng không còn hứng thú. Chỉ là hiện tại ở bên cạnh Liệt Phổ, nàng đã mất cảm giác an toàn.

Gặp gỡ Mạc Hàn chỉ như đẩy nhẹ thêm một cái nữa khiến quyết tâm rời đi của nàng rõ ràng hơn thôi.

Nghe nàng nói muốn đến giúp Liệt Khiếu, Liệt Phổ âm thầm rung động. Hắn muốn luyện Trường Sinh Huyết cũng là vì muốn đứa con gái độc nhất này có thể cùng hắn thiên thu vạn đại.

"Nếu A Manh đồng ý với Phổ bá hai điều kiện, Phổ bá sẽ cho người tiễn ngươi an toàn đến Sở quốc."

Đới Manh không chút do dự gật đầu.

"Thứ nhất, đến Sở quốc nhất định phải bảo vệ tốt A Khiếu." Liệt Phổ thở dài nói. "A Khiếu từ nhỏ không chịu khổ, ra ngoài lâu như thế, ngươi hãy giúp ta chăm sóc nó một chút. Nếu sau này A Khiếu sinh con, có điều kiện liền đem về đây, để con của nó thay nó kế thừa Thánh Môn."

"Vậy còn điều kiện thứ hai?" Đới Manh trong lòng biết rõ nhưng ngoài miệng vẫn hỏi.

"Để lại một chút máu từ ngón trỏ tay trái, vậy là xong."

"Được." Đới Manh lạnh lùng gật đầu, từ trong ngực lấy ra bình bạch ngọc cùng Địa Kim đao. Địa Kim đao vốn được bọc trong vải trắng che giấu phong quang, nay được rút ra lập tức khiến người ta loá mắt. Lưỡi đao sắc bén cứa một vết trên ngón trỏ, để lại trên da thịt một trận hàn khí lạnh lẽo. Bình bạch ngọc ngay lập tức được đưa ra hứng lấy. Trong miệng nàng còn lẩm nhẩm đọc vài câu khẩu quyết.

Liệt Phổ kinh sợ chỉ tay vào mặt nàng, run run nói: "Ngươi...ngươi thế nhưng lại có Địa Kim đao!" Lại còn biết cách thức tinh lọc long huyết!

Đới Manh lẳng lặng đóng lại nắp bình. Một nửa gương mặt của nàng giấu sau mặt nạ, không nhìn ra cảm xúc. Chỉ là đôi môi cắn chặt, có vẻ vô cùng đau đớn.

Nàng tay phải khẽ vung, bình bạch ngọc bằng hai ngón tay hướng Liệt Phổ bay đến, được hắn nhẹ nhàng cầm trong tay sợ vỡ.

"Nếu Thánh chủ đã tiếp nhận rồi, từ nay Đới Manh sẽ cùng Liệt Hoả Thánh Môn không can không hệ." Đới Manh ôm quyền, lạnh nhạt nói: "Bảo trọng."

Liệt Phổ nhìn bóng lưng của Đới Manh khuất sau cánh cửa, rất lâu cũng không chớp mắt.

Người hắn nuôi nấng mười tám năm, nói hắn không có cảm tình là giả.

Hắn thu hồi tầm mắt nhìn bình bạch ngọc trong tay. Long huyết bảo quản bằng bạch ngọc, con bé này quả không hổ danh Thánh Y đại nhân hiểu biết sâu rộng.

"Bảo vệ tốt A Khiếu cho ta, A Manh."

----//----

Hậu viện chủ điện Đoạn Lâu môn.

Nếu người ta nhìn thấy bạch y nữ tử đang nhàn hạ ngồi chơi cờ lúc này, nhất định sẽ phải trừng lớn mắt.

Bởi vì vẻ đẹp của nàng quá mức chói loá.

Tựa như sương sớm cuối đông, lại toát ra vẻ quyến rũ mị hoặc như lửa. Gương mặt mỹ đến cực hạn, tóc đen xoã dài.

Trong lòng nàng ôm một đứa trẻ tầm một, hai tuổi. Trong lúc chơi cờ, thi thoảng nàng thường cúi xuống cười với nó.

Giang hồ gọi nàng là Vũ Mị yêu cơ.

Nhưng tại đây, nàng là Trưởng lão trẻ tuổi nhất Đoạn Lâu môn, người có võ công chỉ xếp sau tiền Môn chủ - Dịch Duyệt Ca.

Hoàng y nữ tử đối diện cầm quân trắng, bị quân đen vây cho lâm vào thế bế tắc, nhíu mày thở dài: "Muội thua."

Nàng nhìn Dịch Duyệt Ca mỉm cười để đứa bé trong lòng đùa nghịch vài lọn tóc, không khỏi ngẩn ngơ một chút, bất giác lên tiếng: "Sư tỷ, tại sao ngươi không kế nhiệm đại sư tỷ?"

"Nguyện vọng của tỷ tỷ chính là để Gia Ái kế thừa Đoạn Lâu môn." Dịch Duyệt Ca vuốt má Dịch Gia Ái trong lòng, trong mắt tràn ra chút ôn nhu từ ái. "Chỉ tiếc tỷ tỷ qua đời quá sớm. Nhưng nguyên vọng của tỷ tỷ, thân là tiểu muội, ta phải thực hiện. Có ta ở đây, Gia Ái nhất định phải tiếp quản Đoạn Lâu môn."

"Nhưng mà... Gia Ái còn quá nhỏ..."

"Không sao, ta sẽ tạm thời thay nó lo liệu, tới khi Gia Ái mười sáu tuổi, quyền lực sẽ trao trả hoàn toàn cho nó."

Hoàng y nữ tử nhịn không được muốn phản bác, lại bị Dịch Duyệt Ca liếc cho im lặng.

"Hàn rời đi sắp tròn ba tháng rồi." Dịch Duyệt Ca lẩm nhẩm. "Tại sao còn chưa trở lại?"

Tiếng nói của nàng nhỏ nhẹ, như mưa nhỏ rơi xuống đất, nhanh đến không bắt lại được.

"Tứ trưởng lão, Tử đại nhân, Mạc đường chủ trở lại rồi!" Nữ đệ tử chạy thẳng vào hậu viện không thông báo qua hai đệ tử canh giữ phía ngoài, kéo theo cả hai đệ tử kia cùng chạy vào. Mà lời nói của nàng, khiến tất cả đều chấn động.

"Nàng ở đâu? Mau dẫn ta đến." Người gọi Tử đại nhân lập tức đứng dậy. Nàng nhìn Dịch Duyệt Ca, nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, ngươi tạm thời ở đây đi."

Dịch Duyệt Ca lắc đầu định phản bác, bỗng trong mắt thấy được nữ tử đang bước tới bên này, cả người lập tức cứng lại.

Đó đã từng là tiểu sư muội luôn muốn theo chân nàng xuống núi năm xưa, đã từng là tiểu sư muội hiền lành khả ái cùng nàng chơi cờ rồi vò đầu bứt tai, đã từng là tiểu sư muội bất cẩn làm đổ mực nước lên lễ phục của nàng.

Dường như từ khi Gia Ái ra đời, vị trí số một của tiểu sư muội trong lòng chưởng môn bị thay thế, khiến nàng trở nên ngày càng xa cách với Dịch Duyệt Ca.

"Nhị sư tỷ, ngươi không chào đón ta sao?" Mạc Hàn kéo lên khoé miệng, đạm mạc nở nụ cười.

Ba nữ đệ tử kéo tay nhau, cúi đầu chào: "Mạc sư bá."

Tử đại nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng: "Ra là Mạc đường chủ vẫn còn sống, hại ta lo lắng ngươi bị dã thú làm thịt."

Mạc Hàn đưa tay quấn lấy vài lọn tóc, nhẹ nhàng đáp trả: "Tất nhiên ta vẫn còn sống, nhọc công Tử đại nhân vui mừng."

Tử đại nhân trắng mắt nhìn nàng, nắm khớp tay răng rắc.

"Hàn, muội còn sống tất nhiên là việc vui của Đoạn Lâu môn." Dịch Duyệt Ca vẫn im lặng chợt lên tiếng. "Cũng sắp tới lễ truyền vị của Gia Ái, muội về vừa đúng lúc."

Mạc Hàn lạnh lùng nhìn Dịch Duyệt Ca. Nhị sư tỷ luôn luôn yêu quý nàng nhất, tại sao đến lúc này lại quay đầu phản bội nàng? Là Dịch Gia Ái sinh ra đã thay đổi tất cả hay là do vị trí Môn chủ kia quá hấp dẫn đây?

"Nhị sư tỷ, tỷ rõ ràng đã dự đoán được tất cả. Hiện tại muội vội vã chạy trở về là muốn làm gì, tỷ biết rõ hơn ai hết." Mạc Hàn giận dữ phất tay áo quay đầu bỏ đi. "Để một đứa trẻ một tuổi lên làm Môn chủ, muốn thâu tóm quyền lực cũng không nên dùng cách làm hạ lưu ấy!"

Thân ảnh Mạc Hàn lăng không rời đi, chỉ để lại kình phong quật vào đám cây cối ở hậu viện. Tử đại nhân tức đến trợn mắt: "Mạc Hàn!"

Dịch Duyệt Ca thở dài: "Nàng hiểu lầm ta."

"Có gì mà hiểu lầm! Môn chủ qua đời, người kế tục đã chọn. Gia Ái còn nhỏ cần có tiểu di là ngươi hướng dẫn từ từ là việc thiên kinh địa nghĩa! Nàng muốn soán vị chính là phản đồ!" Tử đại nhân hằn học nói.

Mà người bị Tử đại nhân muốn lôi ra thiên đao vạn quả, Mạc Hàn, đã trở về Thuỷ Mặc đường của nàng.

Thuỷ Mặc đường rất đặc biệt, được xây trên mặt hồ, phong cảnh hữu tình. Đây là nơi của các đệ tử thiên về yếu tố nhanh nhẹn. Đến nay các thế hệ Đường chủ đều là người khinh công xưng bá giang hồ, có thể đi trên nước như đi trên cạn.

Đường duy nhất vào bên trong là mười cây cọc đá cao hơn mặt nước một chút, khoảng cách giữa mỗi lần đặt chân rất xa, vì vậy ngay cả lối vào cũng là nơi luyện công lý tưởng.

Nếu nói ngoài lề một chút thì Mạc Hàn rất thích đạp người rơi xuống hồ.

"Đường chủ? Đường chủ trở lại rồi!" Nữ đệ tử đứng gác trước con đường vào Thuỷ Mặc đường kinh ngạc hô lên, sau đó lập tức muốn quỳ xuống. "Mừng Đường chủ trở lại!"

Mạc Hàn phát tay áo, nữ đệ tử muốn quỳ giữa chừng liền không tài nào quỳ xuống được, bị một lực vô hình nhấc đứng thẳng.

"Gọi Hà Hiểu Ngọc tới cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top