Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Thức Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Từ Sở Văn tỉnh lại sau cơn mê, thấy chân tay bản thân đều bị trói lại, mà trong hang động tối tăm lại có một cái bàn phẩu thuật, còn có rất nhiều dụng cụ kỳ quái đặt kế bên, em cố gắng cựa quậy để thoát khỏi dây thần nhưng không được còn để bản thân bị trầy xước hết cả. Bỗng có tiếng nói vang lên trong bóng tối.

      "Đừng cựa quậy nữa, ngươi càng làm mạnh sẽ càng đau thôi, ta không muốn ăn thịt bị bầm dập."

"Ai!? Sao lại trói tôi!"

Người từ trong bóng tối đi ra, ông ta mặc thân quần áo rách rưới, lưng còng nhỏ con, đôi mắt sâu hoắm và khuôn mặt chảy xệ khiến ông ta càng thêm đáng sợ. Trên tay ông ta là Diệp Thư Kỳ đang bị trói bằng sợ dây đỏ phát sáng, nàng không ngừng giẫy giụa nhưng lại không thể thoát khỏi sợi dây. Khi thấy Diệp Thư Kỳ đồng tử Từ Sở Văn dãn ra, tay càng thêm cựa quậy mạnh hơn, rằng giọng nói.

      "Ông định làm gì cậu ấy? Mau thả tôi ra!!"

"Ta chỉ định lấy chút ma khí của cô ta thôi, giúp cô ta ra đi thanh thản ấy mà."

    Ông già đặt Diệp Thư Kỳ lên bàn phẫu thuật, tay run run lấy một cái ống hút lớn, sau đó đâm nó vào linh hồn của nàng, kéo từ từ rút vào trong ống thứ khí đen kì lạ, mà lúc này Diệp Thư Kỳ là một linh hồn nhưng lại vô cùng đau đớn hét lên.

"Aaaaa! Đau quá, đừng mà... aaaa!!"

"KHÔNG!! Mau thả cậu ấy ra, đừng làm vậy mà... tôi xin ông...!"

"Một người chỉ biết cầu xin thì làm được gì chứ, ngươi yên tâm, ta sẽ sớm cho cả hai đoàn tụ."

"Không...!"

    Từ Sở Văn nước mắt lăn dài, đầu không ngừng dập xuống đất cầu xin ông ta dừng lại, nhưng chỉ nhận lại được tiếng mỉa mai và tiếng hét đau đớn từ Diệp Thư Kỳ. Thân thể em run rẩy, trán đầy máu và đất cát của em vẫn không ngừng dập xuống, chỉ là tiếng cười của ông ta đã lấn át nó, che luôn cả tiếng xương gãy phía sau mình.

      "Haha, ngươi thấy không, người mà ngươi ra sức bảo vệ cũng chỉ có thể dập đầu bể trán cầu xin ta. Giờ thì ngươi đi được rồi."

      "Tôi đã xin ông rồi mà... Vì sao ông vẫn tiếp tục..."
Rắc! Rắc!
      "Vẫn còn nói được sao? Đúng là gan... Aaaa! Hộc!"

    Ông ta nghe thấy tiếng động của Từ Sợ Văn liền muốn quay lại xem xem em làm trò gì thì bị em bốp lấy cổ ấn lên vách hang, đôi con ngươi xanh biếc đầy sát khí, móng tay em cắm sâu vào cái cổ gầy gò của ông ta, bóp vào xương cổ, chỉ cần dùng lực liền có thể bẻ nát nó. Ông ta bị bóp đến trào máu miệng, lúc này vẻ mặt khiếp sợ hiện rõ trước mắt em.

      "Tha tha mạng, ta... aaaaa!"

      "Một yêu tinh 1000 tuổi mà muốn hại đến ta!! Ông chết đi là vừa rồi."
Rắc!
    Máu tươi bắn đầy mặt Từ Sở Văn khi em bóp nát cổ ông ta, còn dùng chân đạp nát cái đầu đứt lìa cho hả giận, em liếm một miếng máu bên môi liền cảm thấy ghê tởm, không ngừng phun nước miếng liên tục, nhìn xa xa thấy có dòng nước dưới nút liền muốn đi rửa mặt một chút nhưng lại dừng lại khi thấy Diệp Thư Kỳ đang đau đớn trên bàn phẫu thuật. Em đi tới, rút cái ống ra khỏi người nàng, vẩy vẩy một ít máu trên trán mình lên người nàng, sau đó nói.

      "Đi đi, Văn của cô không còn đâu, nó bị ta ăn rồi, đừng làm phiền ta nữa, không ta sẽ đánh tan hồn phách của cô đấy!!"

    Sau đó mặc Diệp Thư Kỳ sống chết mà rời đi, đến một con suối nhỏ, em rửa hết máu trên người mình, hít một hơi liền biết Vương Dịch đang bay ở trên, và sắp đến gần đây, Từ Sở Văn cười khẩy, nằm xuống bên dòng xuống, giả bộ ngất đi, vết thương trên trán đang khép lại bây giờ lại như người bình thường mà không ngừng rỉ máu. Khi Vương Dịch đáp xuống chỗ Từ Sở Văn đang ngất thì liền hoảng hốt khi thấy máu trên đầu em, còn có cả vết máu trên đất nữa. Vương Dịch mau chóng phát tính hiệu cho Hứa Giai Kỳ ở phía khác, chờ nàng đi tới liền ôm lấy Từ Sở Văn bay lên, đi ra khỏi không gian mà không để ý thế hang động em vừa đi qua có một lượng máu lớn đang chảy ra.

      "Kha Kha, bọn họ trở lại rồi!"

    Viên Nhất Kỳ la lên với Trần Kha, đi đến gần đó xem xét tình hình, Trần Kha cũng chạy đến khi thấy Từ Sở Văn bị thương liền vô cùng lo lắng, vội cõng em vào trong nhà, nhờ Trương Hân băng bó vết thương trên trán em sau đó mới yên tâm đặt Từ Sở Văn lên giường cho em nghỉ ngơi, cô cũng vì thế mà thả lỏng. Nhưng khi đang đi xuống lầu tìm mọi người thì cô lại nghe thấy tiếng của Diệp Thư Kỳ yếu ớt nói.

      "Nguy hiểm... Từ Sở Văn... rất nguy hiểm... cẩn thận...!"
.
.
.
——————————————————————
Diễn biến tập tiếp theo:
      "Máu...! Sao lại nhiều máu như vậy!?"

      "Tên yêu tinh này phát lực không tồi mà bị giết thảm như vậy... vết chân máu dẫn đến chỗ bờ suối..."

      "Nơi Từ Sở Văn nằm..."

      "Nguy rồi!! Mau đi, bọn người A Manh đang gặp nguy hiểm!!"
.
      "Ta lại gặp nhau rồi, chị dâu~"
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top