Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tuyền Chuyển Hỏa Oa] - Lưỡi Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Lưỡi Dao - 刀锋

Tác giả: g三a哈y

Nhân vật: Đoàn Nghệ Tuyền, Lưu Tăng Diễm

———————————————————

Văn Án:

Lưỡi đao ở trên, nhụy hoa hồng ở giữa, nòng súng ở chỗ sâu nhất

Bóng tối lướt qua, máu tươi bao phủ, đập tan ánh đèn chói lóa

Ánh sáng, liệu nó có được thắp lên lần nữa?

"Nơi đó chính là chỗ sâu nhất của bóng tối sao?"

"Em sợ sao?"

"Không đời nào"

"Bọn họ nghĩ chúng ta vốn nên là đối thủ. Liệu em muốn trở thành đối thủ hay là... tình nhân?"

"Tôi nghĩ vẫn nên là đối thủ đi."

"Nhưng chị nghĩ là không."

———————————————————

"Anh nói tôi phải cùng với ai hợp tác?"

"Cùng Đoàn Nghệ Tuyền hợp tác?"

Hai giọng nói hét lớn cùng lúc vang lên trong Cục tình báo, đánh gục hết thảy đồng nghiệp và đồng đội của họ.

"Nhiệm vụ lần này mức độ nguy hiểm cùng khó khăn vô cùng cao, hai người đều là những tinh anh trong Cục tình báo, mọi thứ được an bài như vậy cũng là vì sự an toàn của cả hai." - Cấp trên cúi đầu, chắp hai tay, đường đường là đại nam nhân cao mét tám lại không dám ngẩng đầu nhìn cả hai.

"Tôi cảm thấy vẫn là tự mình thực hiện sẽ an toàn hơn nhiều." - by Đoàn Nghệ Tuyền

"Còn gì nguy hiểm hơn việc đi làm nhiệm vụ với Đoàn Nghệ Tuyền?" - by Tăng Oa

Mọi người đều biết, hai người không chỉ có tại trong cục mỗi ngày tranh nhau vị trí đứng đầu bảng thành tích mà đi sớm về tối, hừng hực khí thế, cuối cùng kết quả của cả hai vẫn là không chênh lệch mấy, có thể nói là vượt ngoài quy định.

Nhưng vẫn còn một nguyên nhân dẫn đến việc cả hai không hợp tác.

Hai người trước kia tồn tại cái quan hệ.

Cấp trên nghĩ đến điều này mồ hôi lạnh ngăn không được đều rơi ra ngoài, trong lòng thầm mắng, ra vẻ uy nghiêm hắng giọng một cái, "Khụ, cái này, hai người trước bình tĩnh, đối tượng nhiệm vụ một lát nữa sẽ giao cho hai người." Sau đó liền chạy đi mất, để lại hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

"Hợp tác vui vẻ" - Lưu Tăng Diễm đưa mắt nhìn cấp trên chạy đến mất dạng, vẫn là quay đầu lễ phép đối với cái này đồng nghiệp tương lai cùng hợp tác, đưa tay phải ra.

"Hừ" - Đoàn Nghệ Tuyền hừ lạnh một tiếng, đến cùng vẫn là đưa tay, "....Hợp tác vui vẻ."

———————————————————

Lúc trước khi hai người còn ở trong phân cục, các nàng vẫn chỉ là những tiểu thanh tra, tuổi còn trẻ, hàng năm ra ngoài làm nhiệm vụ, cùng nhau điều tra tình báo, vào sinh ra tử, đỡ đạn cho nhau, cùng uống bia trên sân thượng tán gẫu nói về lý tưởng của mình. Thuận theo tự nhiên các nàng cùng một chỗ cùng trưởng thành với nhau, Đoàn Nghệ Tuyền liền bị chuyển công tác.

Cấp trên nói lí do là, nơi đó cần cô.

Nơi đó cần người có nhiều kinh nghiệm.

Ta cũng cần Đoàn Nghệ Tuyền nha. Lưu Tăng Diễm nhìn theo Đoàn Nghệ Tuyền kéo va li thật to, ánh mắt mơ hồ nhìn máy bay cất cánh.

Giống như tất cả các cặp đôi yêu xa khác, những gì xảy ra tiếp theo là liên lạc không thường xuyên do khác thời gian, khoảng cách địa lý và sự không chắc chắn tương lai.

Điều mà Đoàn Nghệ Tuyền cảm thấy vừa buồn cười mà còn quái lạ chính là lý do chia tay của Lưu Tăng Diễm.

"Bởi vì chị là cung Sư tử."

———————————————————

Thời gian trôi qua thật lâu, mỗi lần nhớ tới lí do chia tay này, Đoàn Nghệ Tuyền vẫn là hận không thể đem Lưu Tăng Diễm của nhiều năm về trước trong cỗ máy thời gian mà túm ra, hỏi nàng một chút, cung Sư tử đến cùng là như thế nào đắc tội với em.

Đáng tiếc là cho dù sau đó các nàng cùng được chuyển đến Tổng cục Tình báo và thuộc cùng một đội, nhưng Đoàn Nghệ Tuyền vẫn cố tình không đề cập đến những việc trong quá khứ.

Vấn đề kia cũng tự nhiên vẫn không hỏi ra.

Ban đầu cô nghĩ rằng cả hai sẽ làm những việc của riêng mình, trừ bỏ những lúc các nàng ở bên trong cái gì bảng thành tích ngươi sống ta chết, hai người vẫn là không có chạm mặt nhau, an an ổn ổn làm việc của mình.

Một cái nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống, thông tin chi tiết đang nằm trong tay của Lưu Tăng Diễm. Đánh giá từ đôi lông mày hơi cau lại của nàng, nhiệm vụ này chỉ sợ đúng như lời cấp trên nói - thập tử nhất sinh.

Đoàn Nghệ Tuyền hít một hơi thật sâu, Lưu Tăng Diễm đưa xấp tài liệu cho cô, "Nhiệm vụ này... chị có thể từ chối không?"

"Em nghĩ tôi từ chối được hay sao?" - Đoàn Nghệ Tuyền tức giận trả lời, một bên liếc nhìn mục tiêu của nhiệm vụ lần này, "....Cái này không phải nên cần liên hệ với đội hình sự sao?"

Đối tượng nhiệm vụ lần này là một băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia, mức độ cảnh giác rất cao, xuất quỷ nhập thần, việc của hai người là truy lùng tung tích của chúng, để cảnh sát quốc tế một mẻ hốt gọn, đương nhiên, nếu có cơ hội, hai người cũng có thể đưa bọn chúng ra ánh sáng.

Ngoài ra còn có sơ lược một ít tin tình báo.

"Theo các tin tức được cung cấp, đây chắc chắn là một nhóm các phần tử nguy hiểm. Năng lực phản trinh sát rất mạnh, nếu bị phát hiện trên cơ bản không có biện pháp để mà toàn mạng trở về." - Đoàn Nghệ Tuyền buông tư liệu, nghe được giọng nói bình tĩnh của Lưu Tăng Diễm, "Cái này so với trước kia điều tra quan chức tham nhũng còn nguy hiểm hơn."

"Đoàn Nghệ Tuyền, đây chính là đi tìm đường chết."

———————————————————

"Đoàn Nghệ Tuyền, vì sao lại muốn làm chuyện này?" - Thiếu nữ mặc đồng phục của Cục tình báo, dựa vào trên cửa sân thượng, trong tay cầm chặt chai bia, gió đêm theo đèn neon mà lướt qua, tiếng ồn ào của xe cộ vang lên, thành phố trông thật nhộn nhịp.

"Thật đẹp a" - Đoàn Nghệ Tuyền đứng ở bên cạnh lan can sân thượng, từ trên cao nhìn xuống thành phố nơi mà cô và những người khác đang dốc sức, liều mạng bảo vệ, cuộc sống thật mong manh.

"Tôi nói là tuổi trẻ nhất thời xúc động, em tin không?" - Đoàn Nghệ Tuyền nghiên đầu sang chỗ khác, cười hỏi người đứng phía sau.

"Tin tưởng a, chị chắc chắn sẽ làm được" - Lưu Tăng Diễm cũng cười, ngửa cổ uống một ngụm bia, "Thế nhưng chị không sợ sao?"

"Sợ?" - Đoàn Nghệ Tuyền hơi khẽ ngẩng đầu lên, "Sợ a, sợ bóng tối, sợ bản chất của con người, sợ dục vọng."

"Quan trọng nhất vẫn là sợ chết."

"Bất quá, tất cả mọi người đều sợ chết đi."

"Nếu như không có người chống lại bóng tối, chỉ trích bản chất của con người và chống lại dục vọng, thì sớm muộn gì cái chết cũng sẽ đến với mọi người." - Đoàn Nghệ Tuyền cầm chai bia trên tay uống một hơi cạn sạch.

"Tiến con mẹ nó vào bóng tối." - Lưu Tăng Diễm nhíu mày, theo ngữ khí của nàng, trở tay đập vỡ chai bia.

"Đúng vậy a, tiến con mẹ nó vào bóng tối a." - Đoàn Nghệ Tuyền cười theo nàng.

———————————————————

"Em sợ?" - Đoàn Nghệ Tuyền ngồi tựa vào ghế xoay, hỏi ngược lại.

"....Khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ?" - Lưu Tăng Diễm cúi đầu, lật xem hồ sơ của một số thành viên trong đội.

"Cuối tuần đi, vẫn cần chuẩn bị rất nhiều thứ."

"Tổng cục nói, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." - Lưu Tăng Diễm khép lại trang cuối cùng của tài liệu.

"Tuần này chúng ta cứ nghỉ ngơi đi, cả hai chúng ta... chưa từng làm nhiệm vụ cùng nhau bao giờ." - Đoàn Nghệ Tuyền chần chừ một lát, vẫn là nói ra.

———————————————————

"Này.... chuyện gì đang xảy ra thế này?" - Đồng đội A tiến đến vỗ vai đồng đội B đang gõ phím, hỏi một cách ngờ vực.

"Có chuyện gì to tác đâu....Tôi đi đây, đội trưởng cùng đội trưởng phu nhân hôm nay là...?" - Đồng đội B ngẩng đầu, sửng sốt.

Lưu Tăng Diễm bước xuống từ trong xe của Đoàn Nghệ Tuyền, nàng đang phải đối mặt với ánh mắt ngờ vực, tò mò nghiên cứu của cả đội, rất khó không ở trong lòng mà thầm chửi rủa chủ ý kì quặc này của Đoàn Nghệ Tuyền mười ngàn lần.

Tuy rằng đã rất lâu rồi các nàng mới cùng nhau làm nhiệm vụ, có vẻ như Đoàn Nghệ Tuyền không chịu hợp tác với nàng. Còn yêu cầu giống như lúc xưa?

"Khụ, mọi người không có việc để làm sao? Không bằng tiếp thêm vài cái nhiệm vụ, tăng doanh số cho đội mình?" - Sau khi Đoàn Nghệ Tuyền đậu xe, cô cầm chìa khóa đứng bên cạnh Lưu Tăng Diễm, liếc mắt một cái, chạm mắt với không ít lính mới đang lén lút nhìn hai người, bị cô nhìn như vậy bọn họ bị làm cho có chút bối rối, vội vàng lui về chỗ của mình.

....Chị tựa hồ không biết bọn họ nhìn chúng ta vì lí do gì ư?

Tôi có thể không biết! Nhưng tôi không muốn để bọn họ nhìn thêm nữa!

Hai người im lặng trao đổi ánh mắt với nhau trong vài giây, sau đó dứt khoát đồng thời xoay người quay trở về bàn làm việc của mình.

Giấu đầu lòi đuôi, đồng đội B cùng đồng đội A trao đổi ánh mắt, gật đầu hài lòng.

———————————————————

Sau khi máy bay hạ cánh, mật thám tại ngã ba lái một chiếc xe van đen, đậu ở cửa sau của quán bar.

"Hai vị, mời." - Mật thám là một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi. Cửa sau của quán bar nằm sau trong hẻm nhỏ, cống nước thoát ra một mùi hôi thối. Cả hai liền cùng mật thám tiến vào quán, bồi bàn lại dẫn họ đến một phòng khác.

"Đã lâu không gặp." - Nhìn thấy gương mặt của người quen cũ, Đoàn Nghệ Tuyền không khỏi sửng sốt.

Đây là người lãnh đạo trực tiếp năm đó của cô.

"Ha ha ha, vì nhiệm vụ lần này, Cục tình báo tốn không ít tâm a." - Người đàn ông hướng phía dưới sô pha lấy ra hai cái thùng, "Đây là súng cùng với áo chống đạn phù hợp với nhiệm vụ lần này."

"Đoàn Nghệ Tuyền" - Lưu Tăng Diễm tiếp nhận thùng đồ, mở miệng nói.

"Làm sao vậy?" - Đoàn Nghệ Tuyền quay sang...nhìn nàng.

"Tôi có điểm say xe..."

Đoàn Nghệ Tuyền sửng sốt một lát, liền hướng người đàn ông ngồi ở bàn trà đối diện cười cười, "Thật có lỗi, thân thể của bạn tôi không được thoải mái, tôi phải mang em ấy trước về nghỉ ngơi."

Người đàn ông khách sáo hỏi han vài câu, sau đó liền dặn dò phải bảo đảm an toàn trước khi cả hai hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng còn nói có thể vì hai người cung cấp hỗ trợ cần thiết nhất, Đoàn Nghệ Tuyền lúc này mới chịu không nổi nữa kéo Lưu Tăng Diễm ra khỏi phòng.

Trước kia khi còn ở phân cục, vị lãnh đạo này rất thích nói chuyện. Đoàn Nghệ Tuyền thở dài, nhưng đây không phải là lúc để cô cảm khái a.

Còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

"Đi cửa sau." - Lưu Tăng Diễm được cô khoác lên vai, vừa đủ tầm chiều cao với cô để có thể thì thầm ở bên tai, hơi nóng mấp máy ở vành tai, có chút ngứa ngáy. Đoàn Nghệ Tuyền theo bản năng tin tưởng người bên cạnh, quyết đoán đổi hướng đi về phía cửa sau.

Khoảnh khắc cánh cửa sắt mở ra, áp lực vô hình trên người càng thêm nghiêm trọng, Lưu Tăng Diễm mồ hồi lạnh chảy dài, nhỏ giọng, "Lên xe."

Mật thám đã ngồi sẵn ở ghế lái, vừa lúc hai người đóng sầm cửa xe, trong nháy mắt chiếc xe liền rời đi, biến mất ở cuối đường. Cảm giác nguy hiểm chậm rãi biến mất, Lưu Tăng Diễm tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

"Mặc áo chống đạn vào." - Đoàn Nghệ Tuyền vươn tay, buộc chặt áo chống đạn của Lưu Tăng Diễm, "Liên quan đến tính mạng đó!"

"Chị không phải là không sợ chết sao?" - Lưu Tăng Diễm vẫn chưa phục hồi lại sau cảm giác nguy hiểm vừa rồi, thản nhiên hỏi.

"Ai nói tôi không sợ?" - Đoàn Nghệ Tuyền nghi hoặc nhìn nàng một cái, "Tôi lúc trước cái kia không phải chỉ là nghĩ muốn nói khích em thôi sao?"

....Nói cũng có lý.

Đoàn Nghệ Tuyền không có hỏi Lưu Tăng Diễm cuộc trò chuyện đột ngột trong quán bar là có ý gì - nếu có hỏi nàng cũng không thể nói được nguyên do, đại khái là do linh cảm của nàng trước nguy hiểm rất nhạy cảm đi.

Chỉ là Đoàn Nghệ Tuyền trực giác lần này khác hẳn - có lẽ nàng đã tìm được thứ gì đó.

Vừa đặt chân đến khách sạn, đem phòng kiểm tra một lần, xác định không có máy nghe lén, lúc này Lưu Tăng Diễm mới thở ra một hơi:"Tôi vừa rồi.... ở quán bar, nhìn thấy một người."

Một trong những mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện sớm, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

"Nếu tôi nhớ không lầm, hắn ta chỉ là một tên thủ lĩnh nhỏ thôi."

Một sự trùng hợp sao? Nhưng nó lại quá trùng hợp đi.

Ngày đầu tiên sau khi hạ cánh, trong quán bar nhỏ như vậy, trên phim cũng không trùng hợp đến như vậy.

"Chị có hay không cảm thấy được.... nhiệm vụ này, giống như có rất nhiều người biết được."

Loại nhiệm vụ này, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao, lẽ ra càng ít người biết, càng an toàn, càng bí mật, càng dễ dàng, nhưng trong tình huống hôm nay, có chăng là hơn một hai người biết đến.

"Chúng ta sẽ không thua" - Đoàn Nghệ Tuyền thở dài một hơi, "Nghỉ ngơi đi."

———————————————————

Sòng bạc ngầm

Những con bạc đỏ mắt đang đánh xuống từng đồng chips, mùi bia gay mũi, khói thuốc lá bốc lên cay nồng, những lời lăng mạ, phẫn nộ hòa với những lời bàn tán viễn vông, hỗn tạp, tất cả đều được trộn lẫn rồi ném vào cái máy xay ngầm này, tạo nên một thứ đầy tội lỗi.

"Theo tin tức thu thập được mấy tháng nay, e rằng bọn chúng đã hoàn toàn chuẩn bị từ bỏ việc kinh doanh ở Châu Mỹ và đang muốn chuyển hướng đến Tam Giác Vàng." - Đoàn Nghệ Tuyền thu mình vào một góc tối, đưa tay nhấn vào thiết bị trên tai mình.

"Máy nghe lén..." - không đợi cô nói xong, cô đã bị cắt ngang một cách thô bạo, "Vị tiểu thư này là đến đây một mình sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền trong đầu liền cẩn thận cảnh giác, hơi đứng lên, "Đúng vậy."

Nương theo ánh đèn mờ ảo, cô thừa dịp quan sát tên bồi bàn cao lớn trước mặt đang bưng một khay gỗ, không nhìn rõ mặt, nhưng bên hông lại có một vết sẹo rõ ràng dữ tợn.

"Tiểu thư nghĩ muốn chơi ở bàn nào?" - Tên bồi bàn này dường như không muốn buông tha nàng dễ dàng như vậy, từng bước ép sát hỏi.

"Bàn thường." - Đoạn Nghệ Tuyền đưa ra một ít tiền mặt, một bên âm thầm đau lòng, một bên mặt không biến sắc đưa tới trước mặt hắn.

"Bàn thường?" - Hắn tựa hồ giống như nghe đến một chuyện thật khó tin, hỏi ngược lại.

"Trình độ của tiểu thư, mà chơi ở bàn thường chính là xem nhẹ năng lực của bản thân." - Tên bồi bàn tựa hồ như đang cười, nhưng sau lưng có ánh đèn chiếu vào, cô không thể xem rõ ràng biểu tình trên mặt hắn.

"Tiểu thư đi theo ta." - Tên bồi bàn xoay người, ngay lúc hắn xoay đi, ánh đèn chiếu vào hông hắn ta, lóe lên ánh kim loại màu đen.

Mẹ nó. Đoàn Nghệ Tuyền thầm mắng một tiếng, chỉ có thể cầu nguyện Lưu Tăng Diễm bên kia có thể thuận lợi nghe lén được.

Hắn dẫn cô xuyên qua đại sảnh lượn lờ đầy sương khói, lập tức đi xuống tầng hầm, sâu thẳm ở cuối hành lang, một cánh cửa gỗ nặng trịch đang khép hờ. Tên bồi bàn đẩy cửa ra, nghiêng người đứng ở cạnh cửa.

Quả nhiên. Đoàn Nghệ Tuyền nhìn thấy ở bên trong có vài người, ý thức được chính mình đã bị bại lộ. Theo bản năng liền sờ lấy súng bên hông ra, lại bị một trận cười của bọn họ đánh gãy.

Cùng cô nói chuyện chính là một tên Hoa kiều, "Thanh tra Đoàn không cần nghĩ sờ súng". Tên bồi bàn phía sau cũng cười rộ lên, đem khẩu súng ở trên khay đặt lên bàn, lập tức bọn hắn cùng nhau đứng lên.

Xem ra nơi này chính là cứ điểm cuối cùng của bọn chúng, chúng chuyển đến đây, rồi sau đó sẽ thoát đến Tam Giác Vàng, nơi không ai quan tâm đến và bọn chúng có thể bành trướng thế lực tại đó.

"...Muốn giết tôi cũng phải rõ ràng một chút." - Đoàn Nghệ Tuyền nghiêng người, bày ra tư thế phòng bị.

"Ngồi xuống đi, Thanh tra Đoàn là một người nổi tiếng, chúng ta bất quá chỉ muốn xem bản lĩnh của cô tới đâu."

"Bản lĩnh?" - Âm thanh lên đạn thật chói tai, Đoàn Nghệ Tuyền không thể không theo yêu cầu của bọn chúng mà ngồi vào ghế, đối diện với bọn chúng.

"Thanh tra Đoàn có thể lần theo dấu vết của bọn tôi lâu như vậy, hiển nhiên là một người thông minh." Nam nhân cười nói, "Nếu Thanh tra Đoàn trong cờ bạc cũng thông minh như vậy, thì thật là một tài năng hiếm có."

Sau tất cả, bản thân chỉ có thể nghe theo bọn chúng, thắng cược thì vẫn có cơ hội, thua thì trực tiếp giết chết chính mình, Đoàn Nghệ Tuyền thầm nghĩ.

"Ý của Thanh tra Đoàn như thế nào?"

"Các vị có ý, tôi không có lí gì để cự tuyệt cả." - Đoàn Nghệ Tuyền cười.

Những lá bài trong tay người chia bài được xào lên thật chuyên nghiệp, không có là nào bị trượt ra, giống như hoa anh túc nở rộ. Đoàn Nghệ Tuyền biết bọn chúng giỏi ăn nói, nhưng một người như cô cả nửa đời người chưa từng biết đánh bạc thì sao có thể là đối thủ của bọn chúng đây?

Lá bài cuối cùng được đặt xuống, Đoàn Nghệ Tuyền nhanh chóng di chuyển, cô di chuyển dọc theo thành bàn, đạp ngã chiếc ghế, xoay người muốn lao về phía cửa, trước khi cô có thể bước ra, họng súng lạnh lẽo đã bức nàng quay trở lại.

"Thanh tra Đoàn như thế nào mà lại thua nhiều như vậy?" - Nam nhân nhíu mày, hỏi.

Đoàn Nghệ Tuyền hừ lạnh một tiếng, lười trả lời.

"Thanh tra Đoàn thực sự có khí phách..." - Nam nhân tóc vàng vẫn trầm mặc không mở miệng, phiên dịch bên cạnh chuyển những lời nói của hắn thành tiếng Trung, "Hắn nói, không biết dùng "Mơ Mộng", cô còn có thể hay không mà khí phách."

Người bên cạnh ngầm hiểu, từ trong va li giữ nhiệt lấy ra kim tiêm, bên trong chứa đầy chất lỏng màu tím sẫm.

Mặc dù cô chưa bao giờ nghe qua cái tên "Mơ Mộng" này, nhưng khi nhìn thấy chất lỏng quỷ dị kia, Đoàn Nghệ Tuyền lập tức biết đây là thứ gì.

Chỉ cần bị tiêm một mũi, cho dù là cô có đang làm nhiệm vụ, có thành lập tổ điều tra cũng sẽ không thể tìm thấy được cô.

"Mẹ kiếp...." - Đoàn Nghệ Tuyền xoay người liền đụng phải họng súng, cố gắng giành lấy khẩu súng bằng nhiều cách thức mà cô đã được học trước đó, dù biết nó chỉ có thể làm cô vui vẻ lên thêm một chút.

Kết quả không biết từ đâu chui ra hai người, bắt lấy cô, bức cô vươn ra cánh tay.

Mũi kim càng ngày càng tiến gần, cảm giác yếu đuối liền ập tới.

Đã xong rồi?

———————————————————

Nhiệm vụ này đã hơn một tháng, lần này là lần nguy hiểm nhất mà các nàng gặp phải, trong lần thoát khỏi một vụ nổ dữ dội, sóng xung kích mạnh đến nổi làm hai người văng ngã xuống đất, da thịt cọ vào mặt đất gồ ghề để lại nhiều vết xước trên tay.

Hai người cùng ngồi đối mặt ở trên giường cấp đối phương bôi thuốc cho vết thương.

Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên mở miệng, "Lưu Tăng Diễm"

"Hửm?"

Cô nhớ tới một tháng qua những điều tra về tổ chức này không khỏi làm người khác run sợ về những tội lỗi của chúng - tham nhũng, buôn bán nội tạng, buôn lậu vũ khí...

"Điều tra lại xem, đây thực sự là nơi sâu nhất của bóng tối rồi sao?" - Đoàn Nghệ Tuyền cúi đầu, lộ ra một chút mệt mỏi cùng sợ hãi.

"Chị sợ hãi?" - Lưu Tăng Diễm hỏi ngược lại

"Mới không có."

———————————————————

Đến nước này, tại sao vẫn còn còn nghĩ ra chuyện như vậy? Đoàn Nghệ Tuyền trơ mắt nhìn mũi kim từ từ xuyên qua làn da, cười tự giễu.

Quên đi, dù sao bọn chúng cũng sẽ không để cô sống sót trở về.

Nhiệm vụ sẽ thành công, đồng đội ăn ý nhất của tôi.

Bất quá nếu được quay trở lại một lần nữa, ngày đó tôi nhất định sẽ hỏi em một chút, cung Sư tử rốt cuộc đã làm gì có lỗi với em, để em lấy đó làm lí do chia tay tôi.

Tiếng súng làm cắt ngang bầu không khí, ngay sau đó là tiếng va chạm dữ dội, kẻ đang tiêm cho cô dường như bối rối trước sự thay đổi đột ngột, trong lúc nhất thời liền dừng động tác trong tay lại.

"Thất thần ở đó làm gì?" - Nòng súng phía sau đột nhiên biến mất, một tiếng kêu rên từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó mấy nam nhân đang đứng xem kịch vui lập tức rút súng ra.

Lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy cổ tay cô, trước khi có thời gian ngẩng đầu lên - hoặc không cần ngẩng đầu lên, cô cũng đoán được người trước mặt mình là ai.

"Chuẩn bị xong rồi?"

"Đến lúc này mà vẫn còn hỏi được câu này sao?" - Lưu Tăng Diễm lôi kéo cô chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại phản bác, vẻ mặt hoang mang hỏi.

"Đi!" - Vừa chạy tới cửa sau, Lưu Tăng Diễm đập vỡ cửa kính một phát, nắm lấy tay Đoàn Nghệ Tuyền nhảy xuống.

"Em không muốn sống nữa sao?"

Nói là nói như vậy, nhưng cơ thể cô đã bay lên không trung.

Ngay sau đó là một trận quay cuồng, chật vật xoay tròn vài vòng, đầu bị đập đến thất điên bát đảo, nhưng hai người vẫn đứng dậy tiếp tục chạy đi.

"Phía trước đường lớn có xe tiếp ứng!"

Tiếng súng theo sát phía sau, trong không khí đầy mùi thuốc súng, tiếng súng va chạm vào lan can sắt, dưới đất bụi bay mù mịt.

Cửa xe đột nhiên mở ra, ở đầu đường mà chạy đi.

"Thiếu chút nữa là chị sẽ chết đó có biết không, Đoàn Nghệ Tuyền?" - Lưu Tăng Diễm nghiêng đầu, kích động mà không khống chế được giọng nói.

"Lưu Tăng Diễm! Con mẹ nó, em rốt cuộc vì cái gì mà chán ghét cung Sử tử?"

Thân thể vừa mới thả lỏng đột nhiên bị ghì chặt, Lưu Tăng Diễm đột nhiên có linh cảm nguy hiểm hơn lúc nãy - đương nhiên hoàn toàn không phải là do Đoàn Nghệ Tuyền tìm tới cô hỏi.

Linh cảm này rất nhanh ứng nghiệm - "Nằm xuống!"

Người đàn ông ngồi trên ghế lái quay lại mỉm cười, khuôn mặt mà Đoàn Nghệ Tuyền không thể quen thuộc hơn.

"Sao lại là ngươi..."

Người đàn ông liền tháo đi phanh xe, cho xe lao thẳng vào cây xăng bên đường.

"Tại sao lại như thế này hả? Thanh tra Đoàn."

"Nếu không đi sâu vào trong bóng tối, như thế nào có thể đánh bại bóng tối?"

"Con mẹ nó, cái tên khốn kiếp này, ngươi cũng không thể lấy đó là lí do ngụy biện cho tội ác của mình!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, vang vọng toàn bộ thành phố.

———————————————————

"Nhanh, truyền máu. Điều truyền máu!"

Đèn trong phòng cấp cứu đột nhiên vụt tắt, Lưu Tăng Diễm ngồi ở cửa, hai tay dính đầy máu tươi cùng bụi bặm, không khỏi run lên.

Vì cái gì chính mình không thể sớm chút nghĩ đến....

Điều gì sẽ xảy ra nếu linh cảm của nàng có thể đến sớm hơn?

Y tá vội vã đi tới:"Vết thương bên trong cùng bên ngoài của bệnh nhân rất nghiêm trọng, nhất là xuất huyết bên trong...."

Đầu óc bỗng trở nên thật mơ hồ, gần như cái gì cũng không nghe thấy.

Đã bao lâu rồi, chị vẫn quan tâm đến loại vấn đề này, Đoàn Nghệ Tuyền.

Vì cái gì nàng không thích cung Sư tử?

Bởi vì... không có được

Có dã tâm theo đuổi, được ăn cả ngã về không.

Chị ấy đã chinh phục được vùng đất rộng lớn mà nàng cố gắng hết sức để theo đuổi, thế thì nàng sao có thể dám nói đến chuyện có được cô?

"Này, cô, cô có nghe không?" - Y tá nóng nảy giậm chân, "Xuất huyết và nội thương rất nghiêm trọng, ước chừng phải chuẩn bị nằm viện rất lâu, có thể để lại di chứng. "

"Vậy ... chị ấy không sao chứ?"

"Cô nói không sao chứ?"

"Ô... Tôi xin lỗi. Khi nào tôi có thể đến thăm chị ấy?"

"Sau khi được chuyển đến phòng bệnh, và cô, cô có khả năng lây nhiễm vi khuẩn."

Lưu Tăng Diễm nhìn xuống, cơ thể nàng dính đầy bụi bặm và máu tươi.

"... Được rồi. Tôi biết rồi."

———————————————————

Sau đó nhiệm vụ còn lại liền giao cho cảnh sát quốc tế, Đoàn Nghệ Tuyền ở bệnh viện an tâm dưỡng thương mấy tháng, sau khi trở về liền vui vẻ trở lại, cũng không có để lại di chứng gì.

"Lúc đó vì cái gì mà cứu tôi?"

"Em không phải là đồng đội của tôi sao?" - Đoàn Nghệ Tuyền kì quái nhìn nàng một cái, "Còn có, em còn chưa có trả lời vấn đề của tôi, cung Sư tử của tôi như thế nào mà đắc tội với em?"

Lưu Tăng Diễm nháy mắt mấy cái.

"Bởi vì không có được."

Đoàn Nghệ Tuyền hoàn hồn trở lại, sao có thể buông tha nàng dễ dàng như vậy, lập tức níu tay nàng lại.

" Thanh tra Lưu cảm thấy là.... em sẽ không có được tôi sao?"

"Chị cảm thấy thế nào, Đoàn Nghệ Tuyền?"

———————————————————

Một chuyến bay trở về Tổng cục, lần này ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp cho hai người đông thời công tác cùng một chỗ, chứng tỏ rõ ràng thành tích xuất sắc lần này.

Đương nhiên, đây không phải là vấn đề trọng điểm, các đồng đội ngồi ở bàn của mình, nhìn hai người trở về sau nhiệm vụ.

"Hai người này.... rốt cuộc không phải đối thủ tranh bảng với nhau sao?" - Đồng đội C tò mò hỏi.

"Xì, cậu thì biết cái gì." - Đồng đội D đập vào đầu C một phát.

Đoàn Nghệ Tuyền nghe được hai người đang nhỏ giọng bàn tán, nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng cầm nữ nhân đối diện mình lên, trầm giọng hỏi.

"Bọn họ nói chúng ta nên làm đối thủ."

"Thanh tra Lưu vẫn là muốn làm đối thủ.... hay là tình nhân?"

Lưu Tăng Diễm ôm chầm eo của đối phương, cúi đầu thở dài.

"Quên đi, vẫn là nên làm đối thủ."

"Không, chị không muốn."

———————————————————

"Đội trưởng cùng đội trưởng phu nhân thật ngọt!"

Lưu Tăng Diễm hôm nay đã không biết lần thứ mấy nghe qua mấy cái thể loại câu nói quái gỡ này.

Hiện tại liên tục trong cục đều có thể nghe thấy mấy loại thảo luận kì quái này.

"Mỗi ngày là đội trưởng phu nhân, đội trưởng phu nhân, đội trưởng là lão nương phu nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top