Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khi con các cp thi trượt cần phải kí tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 散鹤风月辞

Nguồn: https://sanhefengyueci.lofter.com/post/4cc2d86a_2b866d239?incantation=rzKiV6A8day8

Hân Dương, Thi Tình Họa Dịch, Hắc Miêu

-----------------------

Khi Comi nhìn thấy người đón mình ở cổng trường là chị gái Jenny chứ không phải Trương Hân, hi vọng vốn đã tắt lại hừng hực dấy lên.

"Thế nào, có nhớ tỷ tỷ không?"

Tôn Trân Ny ôm Comi siết chặt đến mức thiếu chút nữa bé không thở nổi.

"Tỷ tỷ, em có nhớ "

Comi ra sức giãy ra, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một nắm giấy nhăn nhúm đưa cho Tôn Trân Ny.

Tôn Trân Ny nhận lấy, sau khi mở ra đập vào mắt là điểm thi rớt của Comi.

"Tỷ tỷ cô giáo nói nếu không đạt yêu cầu thì phải về nhà tìm phụ huynh ký tên, chị ký giúp em nhé!"

"Không được đâu, bị baba mama phát hiện chắc chắc chị cũng bị mắng"

Tôn Trân Ny nhét bài thi lại vào túi Comi, Comi thấy chiêu này vô dụng, bĩu môi muốn khóc.

"Nhưng khi baba mama đánh em chị sẽ tượng trưng mà ngăn lại  "

Tôn Trân Ny ân cần bổ sung một câu.

Không nói những lời này còn tốt, Comi vừa nghe đến những lời này, nước mắt liền chảy xuống.

"Này này này, em đừng khóc"

Tôn Jenny luống cuống tay chân.

Comi bất động.

"Chậc, được rồi! Đừng khóc! Bao nhiêu chuyện, có chị ở đây mà"

Tôn Trân Ny quát một tiếng, Comi liền ngoan ngoãn.

"Hôm nay mẹ đi cùng chị, nhớ kỹ, nói chuyện đàng hoàng với mẹ, giải quyết xong mẹ sẽ không hỏi vấn đề này nữa"

Trước khi lên xe Tôn Trân Ny dặn đi dặn lại.

"Sao vậy? Bảo bối, sao lại khóc?"

Hứa Dương Ngọc Trác tinh mắt liếc mắt một cái liền thấy được nước mắt trên mặt Comi.

Comi nghe được những lời này càng ủy khuất, lập tức lại khóc lên.

"Được rồi được rồi, không khóc không khóc, bảo bối của chúng ta phải kiên cường, nói với mẹ làm sao vậy?"

Vừa lau nước mắt trên mặt comi, vừa kiên nhẫn hỏi.

Comi rầm rì nói không ra lời.

"Ai nha, mẹ đừng hỏi nữa, em ấy nói hôm nay thi không tốt, buồn lắm"

Tôn Trân Ny hòa giải giúp comi.

Hứa Dương Ngọc Trác xoa xoa Comi cái mũi.

"Mỗi cái tiểu bằng hữu cũng không phải ngay từ đầu đều sẽ thi được kết quả tốt, thi không tốt là rất bình thường, Comi của chúng ta về sau nhất định có thể thi tốt, đúng không?"

Cứ như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác vung tay lên, ở trên bài thi lưu lại chữ ký của mình.

Comi và Tôn Trân Ny liếc nhau: Kế hoạch thành công.

Cái rắm.

"Hứa Dương, mình xem trong nhóm phụ huynh giáo viên nói hôm nay Comi các nàng thi, thi được bao nhiêu điểm a?"

Câu nói đầu tiên chính là cái này, cùng lúc đó, Trương Hân liếc mắt một cái thấy được Comi cùng Tôn Trân Ny ghé vào trên bàn trà giấu bài thi.

"Ai ai ai, đợi lát nữa"

Hứa Dương Ngọc Trác thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Trương Hân vào phòng" khuyên bảo ".

Hai mươi phút sau, Trương Hân đi ra ngoài, năm phút sau, cô lại trở lại.

Xét thấy Comi là người phạm tội lần đầu, cùng với thái độ nhận sai tốt, đã thành công trong việc giành được "sự khích lệ yêu thương" của Trương Hân.

Về phần Tôn Trân Ny, bởi vì thân phận "đồng lõa", được giao nhiệm vụ khó khăn là giúp đỡ Comi làm bài tập phụ đạo xuyên suốt cả kỳ nghỉ của cô.

//

"Diu Diu! Ở đây! "

Vương Dịch nhìn Diu Diu đi ra, sợ không tìm thấy mình, vừa phất tay vừa hô to.

"Diu Diu, con có thấy Trừ Tịch không?"

Vương Dịch thuần thục tháo cặp sách của Diu Diu xuống, tự mình đeo lên lưng, nghĩ đến chuyện Thẩm Mộng Dao ủy thác cho mình, vừa hỏi Diu Diu.

Diu Diu ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ, chỉ thấy Trừ Tịch chậm rì rì đi tới, một bên còn hết nhìn đông tới nhìn tây, ý đồ tìm được Thẩm Mộng Dao bóng dáng.

"Trừ Tịch! Dì ở đây! "

Vương Dịch gọi Trừ Tịch tới, giống như vừa rồi, tháo cặp sách của cậu xuống đeo lên vai.

"Trừ Tịch, hiện tại mẹ con đi làm bận, tới nhà dì chơi một lát"

"Alo, tỷ tỷ, em đón Trừ Tịch rồi, chị yên tâm làm việc đi, buổi tối lại đến đón thằng bé"

Vương Dịch vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao.

"Hảo"

Thanh âm Thẩm Mộng Dao quanh quẩn trong xe

"Trừ Tịch, ở nhà dì phải nghe lời biết chưa"

"Vâng ạ"

Trừ Tịch rầu rĩ trả lời, Thẩm Mộng Dao lại dặn dò vài câu liền cúp điện thoại, kỳ quái, bình thường hai tiểu gia hỏa này tụ cùng một chỗ, không tới hai phút liền nháo lên, hôm nay như thế nào mà an tĩnh hài hòa?

Nhưng tâm nhãn Vương Dịch quá lớn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn thoáng qua liền nghiêm túc lái xe.

Sự thật chứng minh, hài tử im lặng, nhất định đang tác yêu.

Trừ Tịch cùng Diu Diu ở ghế sau dùng tay ra hiệu khẩu hình cùng ánh mắt trao đổi thành tích của mình.

"Em được bao nhiêu điểm?"

"36, còn anh?"

"Anh cũng vậy"

Trừ Tịch trầm mặc suy nghĩ làm thế nào để có chữ ký của mẹ xuất hiện trên bài thi của mình mà phụ huynh không biết, tuy rằng mẹ bình thường nói chuyện nhẹ giọng nhỏ nhẹ, nhưng nhớ tới nàng trên cánh tay đường cong rõ ràng cơ bắp, hung hăng biểu tình cùng ngữ khí, Trừ Tịch không khỏi rùng mình một cái, mama bình thường thoạt nhìn thập phần bking, nhưng Trừ Tịch biết rõ Viên Nhất Kỳ là mềm lòng thuộc tính, hay là quên đi.

Diu Diu cũng không cần phải nói, cô bé tuy là từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, nhưng Châu Thi Vũ cho tới bây giờ là nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nên cưng chiều thì cưng chiều, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp, Trừ Tịch cùng Diu Diu trao đổi một ánh mắt đạt thành ý kiến.

"Mama! "

"Dì! "

Hai tiểu tử kia cùng kêu Vương Dịch.

"Hả, làm sao vậy? "

Vương Dịch không rõ nguyên do.

"Hôm nay bọn con thi rồi, muốn phụ huynh ký tên"

"Vậy sao? Thi được bao nhiêu điểm a?"

Lúc này Vương Dịch còn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

"36 ạ"

Vừa vặn vượt qua đèn đỏ, Vương Dịch mãnh liệt đạp thắng xe, không thể tin quay đầu lại.

"Diu Diu còn con thi được bao nhiêu?"

"Cũng 36 ạ "

Trừ Tịch bình tĩnh trả lời thay.

Vương Dịch quay đầu tiếp tục lái xe, tuy rằng đã được cho biết sự thật, nhưng Vương Dịch vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, đầy đầu sẽ không, sẽ không, Diu Diu thông minh như vậy, khẳng định đang nói đùa với mình.

Trong nháy mắt Diu Diu cùng Trừ Tịch từ trong cặp sách lấy ra bài thi, Vương Dịch dọc theo đường đi nghĩ đủ loại giả thiết đều tan vỡ.

"Cái này ta không giúp được các con, bị phát hiện ta nhất định phải gặp tai ương"

Vương Dịch tự động không nhìn hai người.

Ánh mắt kiên định, trong lòng mặc niệm: Không nên mềm lòng, mềm lòng sẽ mang mình xuống hố.

Đeo cặp sách đi thẳng về nhà, Diu Diu và Trừ Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau cô.

Tới gần cửa nhà, Vương Dịch xa xa liền nhìn thấy một cái màu đen thân ảnh ngồi xổm ở đằng kia chơi điện thoại di động.

"Viên Nhất Kỳ, sao chị lại tới đây? "

Vương Dịch vừa chào hỏi vừa móc chìa khóa ra mở cửa.

"Chị vừa trở về, nghe Dao Dao nói Trừ Tịch ở chỗ em, dù sao cũng không có chuyện gì, tới chơi một chút"

Hôm nay Châu Thi Vũ cùng Thẩm Mộng Dao đều không ở đây, Vương Dịch suy đi nghĩ lại, vẫn là không đành lòng hai cái tiểu tử kia bị quở trách, dứt khoát đem sự tình nói ra với Viên Nhất Kỳ, dù sao chủ ý của nàng tương đối nhiều.

"Em nói hai đứa nhỏ thi bao nhiêu?"

Viên Nhất Kỳ không thể tin được vào lỗ tai của mình.

"Chị lấy chân làm bài thi còn thi được điểm cao hơn so với bọn nhỏ"

"Vậy cũng không nhất định"

Vương Dịch nhỏ giọng lầm bầm.

"Em đừng không tin! "

Viên Nhất Kỳ nói xong kích động đứng lên, Vương Dịch vội vàng kéo nàng ngồi xuống

"Ai nha, vấn đề không phải là cái này, vấn đề là chúng ta phải giúp bọn nhỏ vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào"

Viên Nhất Kỳ cũng không nghĩ nhiều.

"Chuyện này không đơn giản sao? Chúng ta giúp ký tên là được rồi"

"Vạn nhất bị các nàng phát hiện thì làm sao bây giờ? "

Vương Dịch vẫn băn khoăn.

"Em  không nói, chị không nói, hai đứa bé càng không nói, sẽ không ai biết"

Vương Dịch không nói, Viên Nhất Kỳ không nói, Trừ Tịch cùng Diu Diu  không nói, sẽ có người nói.

Các nàng quên mất mấy người bạn tốt có nhóm giao lưu nuôi con.

Trước khi tin tức tuyệt đối minh bạch, phong tỏa tin tức là nhất thời, cũng chỉ có thể là nhất thời.

Thẩm Mộng Dao và Châu Thi Vũ không hẹn mà cùng kết thúc công việc trước bữa cơm tối, vì thế hai nhà tề tụ ở nhà Diu Diu ăn cơm.

Cơm nước xong, Thẩm Mộng Dao cùng Châu Thi Vũ vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn Diu Diu cùng Trừ Tịch dựng xếp gỗ, Vương Dịch cùng Viên Nhất Kỳ thì ngồi phịch ở một bên "Ngọt ngào song hàng", đột nhiên điện thoại di động bốn người đồng thời vang lên, Vương Dịch cùng Viên Nhất Kỳ không có thời gian phản ứng tin tức đột nhiên đến, toàn tâm toàn ý chơi trò chơi.

Thẳng đến khi Trầm Mộng Dao hỏi một câu.

"Trừ Tịch và Diu Diu hôm nay thi rồi?c

Vừa rồi còn đang vui vẻ khôn cùng, Vương Dịch cùng Viên Nhất Kỳ hô đánh hô giết nhanh chóng an tĩnh, vả lại chột dạ không dám quay đầu nhìn Thẩm
Mộng Dao và Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ thuận miệng tiếp một câu.

"Sao cậu biết?"

Thẩm Mộng Dao giơ điện thoại di động lên.

"Vừa rồi A Hân gửi trong nhóm, chị ấy nói trường học hôm nay thi, Comi không đạt Hứa Dương và Jenny còn giúp Comi gạt chị ấy"

"Vậy thì thảm rồi"

Châu Thi Vũ cười trêu ghẹo nói.

Không khí trong lúc này bất tri bất giác bắt đầu không thích hợp, tất cả mọi người thần kỳ an tĩnh.

"Tiểu Hắc"

"Vương Dịch"

"Hai người có phải có chuyện gì gạt chúng tôi không? "

Trầm Mộng Dao cùng Châu Thi Vũ trăm miệng một lời.

Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ trao đổi một ánh mắt - - thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc. Sau đó, mỗi người một vẻ trước mặt vợ mình quỳ xuống, đem sự tình toàn bộ lộ ra, Diu Diu và Trừ Tịch đứng ở góc tường run lẩy bẩy, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Áp suất không khí thấp đến đáng sợ.

"Diu Diu con qua đây đi "

"Trừ Tịch con qua đây"

Hai tiểu tử kia nắm chặt góc áo đối phương nhăn nhó di chuyển đến bên cạnh Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ.

"Đứa trẻ ngoan không thể nói dối"

"Nói dối thì mũi sẽ dài ra."

Thẩm Mộng Dao cùng Chu Thi Vũ một xướng một hòa, cùng hai đứa nhỏ nói đạo lý nửa ngày, đợi đến khi cả hai đều nhận thức được sai lầm của mình, chính là lúc xử lý hai cái "Đồng lõa" ......

"Châu Châu em sai rồi, cho em vào đi, van cầu chị! "

Tiếng cầu xin của Vương Dịch vang vọng trong hành lang vắng vẻ.

Viên Nhất Kỳ ở đầu dây bên kia cũng gào lên.

"Lão bà, em cam đoan lần sau sẽ không dám nữa!"


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top