Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

- Lão đại này, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? – Lâm Duẫn Nhi vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói – Đúng là tiền nào của nấy!

Kim Thái Nghiên ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên:

- Ngạc, tôi chờ cậu mua Audi, nhưng mà cậu đừng để tôi chờ lâu quá, tôi sợ đến chết cũng không được ngồi.

- Sao cậu có thể nói Ngạc như vậy? Ngạc không thể phát tài trong tích tắc, muốn thế thì phải ngồi tên lửa bay lên trời, lúc đó đừng nói là Audi mà tàu vũ trụ cũng có khả năng – Thôi Tú Anh xì một tiếng vỗ bả vai Lâm Duẫn Nhi, nén cười biện hộ thay.

- Ba người các cậu không thể im lặng một chút sao? – Quyền Du Lợi thật không biết nói gì, nhìn ba người lắc đầu, nói với Kim Thái Nghiên – Thái Cửu, cậu chắc chắn không chỉ sai đường chứ? Sao tôi càng ngày càng cảm thấy không đúng, vừa nãy còn có ánh sáng mặt trời chiếu, sao giờ đã có sương mù bay? Hơn nữa, các cậu không phát hiện ra bây giờ chúng ta không phải ở trên đường cao tốc sao?

Ba người vừa nghe lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không phải là cảnh quan đường nhựa thường thấy mà là cây cối xanh um tươi tốt.

- Lão đại, cậu không định chạy lên núi chứ? Thái Cửu, chỉ đường thế nào vậy? – Lâm Duẫn Nhi hiển nhiên không hài lòng với Kim Thái Nghiên – Tôi không biết ngoài truyện H thì cậu còn biết xem cái gì!

- Đm! Cậu là lợn sao, dù khác thế nào cũng có thể là cao tốc mà, làm sao có thể là hoang sơn dã lĩnh (nơi hoang vu không có người ở) được? Cậu cảm thấy chúng ta sẽ gặp phải chuyện quái lạ dị thường được sao!

- Có quỷ! – Thôi Tú Anh bình luận ngắn gọn.

Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, thân xe rùng mình một cái rồi dừng hẳn. Khóe miệng Quyền Du Lợi hơi run rẩy:

- Xe hỏng rồi...

- Không phải chứ? Chẳng lẽ hôm nay tôi sẽ chôn thân như thế này? Không được, tôi còn chưa có bạn trai! – Ngạc kêu thảm thiết thê lương.

- Câm miệng, dù cậu không chết thì cũng không có đàn ông thích cậu!

- Hứ! Tôi không có ai thích thì cậu cũng hơn gì, tất cả đều như vậy! Hừ!

- Này mấy người, hiện tại là lúc thảo luận cái này sao? Xuống xe mau! – Quyền Du Lợi thật sự không chịu nổi hai người này nữa, mỗi ngày đều đấu khẩu, bảo sao mọi người đều nói hai người có gian tình!

Thôi Tú Anh cũng không muốn nói tiếp nữa, lấy ba lô ở phía sau rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vẫn là lão đại lý trí, trước tiên đi xuống đã.

- Ê ê, đợi tôi với... - Hai người trăm miệng một lời.

Ngu ngốc! Quyền Du Lợi nhắm mắt ngửa mặt lên trời, cô sai rồi, cô không nên đem hai kẻ ngu ngốc này đi ra ngoài.

Bốn người thu thập một chút hành lý rồi nhìn rừng cây rậm rạp thở dài một tiếng.

- Đi thôi! – Quyền Du Lợi đội mũ lưỡi trai lên, cô thật sự ghét tiết trời nóng nực như thế này! Mặt trời thật độc ác!

Bốn người đi một hồi lâu cũng không nhìn thấy nửa bóng người.

- Shit! Chúng ta đến vùng núi rồi sao? Sao ngay cả thú ăn cỏ cũng không thấy? – Lâm Duẫn Nhi than thở - Thái Cửu, lần này cậu có thể tìm lấy một sơn muội tử (gái thôn dã)!

- Cậu đi chết cho tôi! – Kim Thái Nghiên sắp động chân tay đến nơi thì may mắn bị Thôi Tú Anh một bên kéo lại.

- Thái Cửu, bình tĩnh bình tĩnh!

Quyền Du Lợi cố nén ý nghĩ muốn đập chết hai người này, đúng vậy, phải bình tĩnh, cô tháo cái mũ đã ngấm mồ hôi xuống để quạt gió rồi đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cũng không ngăn cản hai người đang đấu khẩu, ngược lại lại ngoắc tay với Thộn đang có vẻ mặt sốt ruột:

- Thực Thần, đến đây, xem diễn! – Từ trong ba lô lấy ra một túi hạt dưa mở ra cắn.

Thôi Tú Anh nhìn hai người ngây thơ sắp "hi sinh" rồi lại nhìn Quyền Du Lợi vân đạm phong khinh. Lão đại, cậu quả nhiên là cao nhân. Tọa sơn quan hổ đấu*, xem diễn là cảnh giới cao nhất! - Thôi Tú Anh cảm thán trong lòng, cũng không quản hai người kia nữa, ngồi xuống bên cạnh lão đại bốc một nắm hạt dưa cắn cùng.

* Trích Cổ Học tinh hoa, có hai con hổ đang ăn thịt một con trâu. Biện Trang muốn ra đâm hổ. Có đứa trẻ bảo rằng:"Hãy hượm, ông ạ. Hổ là giống tàn bạo, trâu bò là mồi ngon ngọt. Bây giờ hai con hổ đang cùng ăn một con trâu, thấy thịt trâu rất ngon, tất tranh nhau, đánh nhau. Đánh nhau thì hổ nhỏ chết mà hổ lớn cũng bị thương. Ông đợi đến bấy giờ hãy ra, thì có phải chỉ đâm một con, mà rồi được cả hai con không? Như thế thì chẳng là công dùng ít mà lợi được nhiều ư?" Biện Trang cho lời nói là phải, làm theo y như thế, quả nhiên bắt được cả hai con hổ.

Thái Cửu và Ngạc trong lúc cãi nhau cũng bắt đầu phát hiện ra có điều không đúng, nhìn về phía lão đại và Thực Thần đang bận rộn cắn hạt dưa, mắt trợn ngược nhìn bọn họ.

Oh shit! Nửa ngày làm trò khỉ cho chúng mày!

- Cầm thú! – Lâm Duẫn Nhi nghiến răng.

- Cặn bã! – Kim Thái Nghiên phỉ nhổ.

Hai người đi lại gần rồi bốc hạt dưa từ trong túi ra, ngồi dưới đất vui vẻ cắn, biến bi phẫn thành thèm ăn.

Bốn người đang ca thán vận mệnh vô tình thì từ xa truyền đến tiếng đi đường không rõ ràng, lúc có lúc không, liếc nhìn nhau rồi lập tức cầm ba lô theo nơi phát ra tiếng động đi đến. Thời điểm nhìn thấy người nọ thì khóe miệng bốn người đều run rẩy.

Một ông chú mặc cổ trang? Trên lưng là một bó củi, trong tay cầm một cái rìu? Đang đóng phim hả? Bốn người còn chưa kịp mở miệng thì tiều phu đã bị cách ăn mặc quái dị của bốn người làm cho hoảng sợ:

- Các ngươi là yêu quái?

Shit! Con mắt nào của ông nhìn ra bọn tôi là yêu quái!

- Đại thúc, thật ngại quá, chúng tôi bị lạc đường, xin hỏi nơi này là nơi nào? – Quyền Du Lợi trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, bèn phá vỡ cục diện căng thẳng.

- Các ngươi không phải là yêu quái? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi – Vỗ vỗ ngực, tiều phu có chút ngượng ngùng nói – Ta thấy các ngươi ăn mặc quái dị, có lẽ là do ta kiến thức nông cạn, nơi này là ngoại thành Nhân Xuyên (Incheon), chẳng qua nơi này vốn rất hẻo lánh, bình thường không có người đến.

"Nhân Xuyên"? Sao lại thế? Bốn người đều có cảm giác mất trí.

- Chẳng lẽ các ngươi không phải người của Đại Hàn Minh Quốc?

"Đại Hàn Minh Quốc"? Mình thành người Hàn Quốc rồi!?

- Chuyện là thế này, chúng tôi là người từ phương xa đến, gia tộc của bọn ta đã nhiều thế hệ ẩn cư nên đối với chuyện thiên hạ không hiểu biết nhiều – Quyền Du Lợi giải thích, hiện tại cô dám khẳng định 100%, bọn họ xuyên không!

Ba người còn lại sắc mặt cũng không tốt, chắc cũng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này.

- Chẳng trách... nhưng các ngươi mặc như vậy mà vào thành Nhân Xuyên thì sẽ không dễ làm gì, nếu không chê thì các ngươi theo ta về nhà một chuyến để đổi quần áo.

- Vậy đa tạ đại thúc! – Quyền Du Lợi xấu hổ chắp tay, hướng ba người còn lại ra hiệu bằng mắt rồi thong thả theo tiều phu.

Sự thật chứng minh, cổ nhân tốt hơn nhiều so với hiện đại, tuy rằng chỉ là quần áo vải thô nhưng với một gia đình hạng bần cùng thì cũng có thể coi là đồ trân quý. Chỉ có điều nhãn lực của cổ nhân thật sự không được tốt lắm, các cô trông rất nam tính sao? Sao chưa gì đã cho rằng các cô là nam! Cuối cùng thì bốn người cũng không giải thích gì, dù sao ở cổ đại thì thân phận nam tử vẫn tiện hơn.

Bốn người để lại quần áo hiện đại cho lão tiều phu, Quyền Du Lợi trả cho tiều phu một đồng tiền xu, đối phương nhìn thấy đồng xu mắt liền sáng lên, dù không biết thứ đó ở nơi này có công dụng gì nhưng đoán rằng cũng có thể đổi lấy rất nhiều tiền.

- Lão đại, thật đủ vô sỉ! Một đồng đổi bốn bộ quần áo, lão gia hỏa kia còn tặng cậu một cục đá quái dị, không ngờ ở cổ đại những thứ như vậy lại không đáng tiền, làm tôi còn cho rằng cổ đại là lạc hậu - Lâm Duẫn Nhi quệt miệng, kéo quần áo trên người, thật sự rất bó! Mình ghét cổ đại!

Quyền Du Lợi nhún vai, có thể trách cô sao? Cô cũng có lòng tốt thôi.

- Cậu nói xem chúng ta làm sao để sống sót ở cổ đại? – Thái Cửu khó có lúc không động kinh hỏi.

- Chuyện này đáng giá lo lắng – Ngạc.

- Chuyện này đáng giá thảo luận – Thộn.

- Tôi cảm thấy... cơ hội của chúng ta tới! – Quyền Du Lợi chỉ vào xe ngựa xa hoa ở đình phía trước nói.

- Trộm? – Thái Cửu.

- Cướp? – Thộn.

- Lừa bịp tống tiền? – Ngạc.

Quyền Du Lợi gật đầu:

- Không khác biệt lắm, trên TV không phải thường nhắc đến ăn vạ sao? Nghĩ xem, xe ngựa như vậy hẳn là kẻ có tiền, hơn nữa các cậu nhìn nha hoàn đứng giữ xe là một thiếu nữ tử, lại không có hộ vệ, chắc hẳn người ở trong xe phải là tiểu thư nhà có tiền hay đại loại như thế, thử nói xem, chúng ta có bốn người lại sợ hai thiếu nữ tử sao!

- Lão đại, đủ vô sỉ! – Ba người vẻ mặt khâm phục nói – Nhưng mà tôi thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top