Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Ba người Quyền Du Lợi, Kim Thái Nghiên, Thôi Tú Anh bỏ qua Lâm Duẫn Nhi, công khai ra ngoài đi dạo phố.

Ai bảo Ngạc đệ chỉ nhớ mỗi Từ Huyền? Đáng đời! Chưa bị ăn thật sự đã là quá may.

Ba người đi một chút lại dừng lại, nhìn bên này một cái xem bên kia một cái, phi thường thích thú. Sau lại tách nhau ra đi tiếp, thời gian có hạn nên vẫn nên tự mình tìm cái mình thích nhất thôi.

Cuộc sống chỉ có như thế thôi!

Hiện tại, các cô trên cơ bản là thuộc dạng vô công rỗi nghề ở Bạch Tú Quang, cũng không biết có phải mọi người loáng thoáng nhận ra các cô là phân mèo (mèo thường giấu phân của nó, từ này ám chỉ những bí mật xấu xa, vô đạo đức của con người mà họ giấu đi) của tứ đại hoa khôi hay không, dù sao các cô hiện tại là sống mà không cần làm.

Tứ hoa khôi cũng là mở một mắt nhắm một mắt, coi như nuôi bốn người rảnh rỗi, chỉ cần các cô đừng quá điên là được, yêu cầu đối này tứ chích cầm thú thật sự không lớn. (Tác giả: Điển hình của được bao nuôi.)

Thôi Tú Anh ghé vào tiệm trang sức, chẳng qua thứ gì ở nơi này cũng đắt tiền muốn chết, thật sự là không thích hợp cho cô mua. Quên đi, vẫn nên mua quán ven đường thôi, tuy rằng chưa chắc là hàng thật nhưng rất giống thật, loại này vẫn thích hợp hơn với túi tiền của cô. Tình Lãng thì mặt hàng nào mà không có? Mình có tâm là được rồi. Chờ sau này buôn bán kiếm lời được núi vàng núi bạc thì ta mua hàng thật sau.

Hướng đến một quầy bán hàng rong bên kia đường, không bao lâu lập tức nhìn trúng một cây ngọc trâm màu trắng và một một cây trâm gỗ.

- Lão bản, hai cái này bao nhiêu tiền?

- Ngọc năm lượng, gỗ một lượng, tuyệt đối không giả, thích mua thì mua – Nam tử trung niên ngáp một cái nhìn Thôi Tú Anh, lười biếng nói.

Thôi Tú Anh là lần đầu tiên gặp chủ quầy bán hàng rong trâu bò như vậy ở cổ đại, lập tức hơi ngây người.

- Không mua thì đi chỗ khác, đừng cản trở chuyện kinh doang của ta, khốn thật! - Tựa vào tường híp mắt buồn ngủ.

Cuối cùng Thôi Tú Anh vẫn dùng một lượng mua trâm gỗ, lúc sắp đi còn không quên hỏi một câu:

- Lão bản, tên ngươi là gì? – Lại kiêu ngạo như vậy!

- Phó Vân.

Quả nhiên, cái gì đều là phù vân (mây bay)!

Ngay tại thời điểm lòng Thôi Tú Anh nảy sinh cách mặc cả thì từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cấp tốc.

- Mau tránh ra!

Thôi Tú Anh còn chưa thấy rõ chuyện gì thì một bên người đã bị va phải, cả người ngã mạnh xuống đất, đau đến thiếu chút nữa không nhấc hông lên được.

- Dân đen lớn mật, ngươi đi đường thế nào vậy, dám làm ngựa của ta sợ hãi! – Đang nói chuyện là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, gương mặt thu hút, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời rất có thần, trừng mắt nhìn Thôi Tú Anh nằm trên mặt đất.

- Tiểu thư, bỏ đi, ta thấy người này cũng không phải là cố ý - Một con ngựa khác với một nữ tử giống như vậy ngồi trên, chẳng qua nhìn quần áo và lời nói của nàng thì rất có thể là thuộc hạ của thiếu nữ kia. Ước chừng khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, không quá đẹp nhưng cũng không khiến người ta thấy phát quay đi, quan trọng nhất là, phía sau lưng nàng đeo một cây côn khiến người ta có cảm giác rất quái dị.

Thiếu nữ mặt lạnh lùng nhìn nữ tử phía sau một cái, hừ lạnh một tiếng:

- Xem như ngươi gặp may! Đi! - Roi ngựa vung lên, không nhìn Thôi Tú Anh nữa, đi về phía trước.

Nữ tử phía sau âm thầm thở dài, ném một đĩnh vàng lên người Thôi Tú Anh, theo sát phía sau thiếu nữ kia, vội vàng giục ngựa chồm lên chạy nhanh.

Ta giết! Cho lão tử là ăn mày? Thôi Tú Anh tức giận nói không ra lời, ngực đau đến ngay cả nói cũng không được, chẳng qua tay vẫn gắt gao túm nhanh lấy đĩnh vàng kia, chắc khoảng mười lượng...

Nhưng mà tiện nữ nhân kia dám mắng ta là dân đen, thật sự là chuyện cười! Còn nói ta làm ngựa của nàng ta sợ hãi? Trời đất chứng giám, trên lưng ta không hề vẽ Phượng tỷ để có thể kinh động đến con ngựa kia!

Thôi Tú Anh càng nghĩ càng sinh khí, càng sinh khí càng nghẹn khuất, ngoài Tình Lãng thì cô đã từng sợ ai khác? Hôm nay lại bị một con nhóc chế ngạo như vậy, cô sao có thể gặp mặt người khác nữa đây? Cũng may là lão đại, Thực Thần, Bỉ Mục không ở đây, nếu không cô thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão (Mượn tích từ truyện Hạng Vũ - Lưu Bang).

Cố nén đau nhức đứng lên, Thôi Tú Anh cũng không tiếp tục hành hạ tâm tình, đi từng bước tiêu sái trở về.

Chẳng qua khi nhìn thấy hai con ngựa kia ở cửa Bạch Tú Quang thì trong lòng nộ khí xung nhiên.

Kéo một tạp dịch qua một bên hỏi:

- Vừa nãy có hai nữ nhân tiến vào phải không?

- Nhãn lực của Tú Anh ca thật tốt, hai người này đều là mỹ nữ! Nhưng lại quen biết với Tình Lãng cô nương, hiện tại đang ở trong viện của Tình Lãng cô nương - Làm một tạp dịch thì phải học cách đoán ý qua giọng điệu và nét mặt, hơn nữa tứ đại cầm thú này nổi tiếng xấu tính ở Bạch Tú Quang. Nghe nói, đắc tội với tứ đại hoa khôi thì cùng lắm là bị đuổi ra khỏi cửa, còn nếu đắc tội với tứ đại cầm thú thì sẽ không phải là chỉ đơn giản bị đuổi ra khỏi cửa! Quả thực là sống không bằng chết!

Thôi Tú Anh tròng mắt trợn ngược, quen biết với Tình Lãng? Người ôn nhu người người biết như Tình Lãng nhà cô sao có thể quen biết một con nhóc thô bạo không phân rõ phải trái như vậy? Cô phải nhanh chân đến xem, không để con nhóc kia khi dễ Tình Lãng nhà cô mới được.

Hạ quyết tâm xong Thôi Tú Anh lập tức bước nhanh về hướng tiểu viện của Tình Lãng, cô muốn nói cho Tình Lãng biết, con nhóc kia rất ác! Hiện tại ngực cô còn âm ỉ đau đây! Cũng coi mệnh cô lớn, nếu vó ngựa kia mà dừng ở trên người thì liệu còn có đường sống? Cô cũng không hy vọng qua kiếp sau cùng làm bạn với Ngạc đệ (anh em tường thành).

Ngực của cô!

Thôi Tú Anh liếc mắt một cái lập tức nhận ra nữ tử đang canh giữ ngoài cửa tiểu viện của Tình Lãng, đây không phải là nữ tử cho ta vàng sao? Vẫn là có chút hảo cảm, tối thiểu còn đền tiền, về phần thiếu nữ kia, coi như hết, bộ dạng kiêu ngạo kia thật là!

- Là ngươi? - Nhìn thấy Thôi Tú Anh bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, chỉ sợ Nạp Lan tiểu thư va phải người đến mức xảy ra chuyện, cuối cùng cũng không việc gì.

- Không phải là ta thì sao? Còn muốn cám ơn cô nương vì vừa rồi ngăn cản con nhóc kia, nếu không ta thực sự đã bị nàng ta dùng vó ngựa giẫm chết - Thôi Tú Anh nói tiếng cảm tạ rồi định đi vào.

- Xin lỗi, ngươi không thể vào - Lấy tay ngăn Thôi Tú Anh lại, nhíu mày nói.

Thôi Tú Anh sửng sốt, cô vào tiểu viện của Tình Lãng mà còn có người dám ngăn trở? Ngay cả Tình Lãng cũng làm như không phát hiện hành vi này của cô, người này có ý gì?

- Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào? – Sắc mặt Thôi Tú Anh có chút khó coi, nụ cười cũng có ý tứ hàm xúc hơn rất nhiều.

- Tiểu thư nhà ta đang ở bên trong nói chuyện cùng thiếu tiểu thư, người không phận sự miễn vào.

Thôi Tú Anh hận nghiến răng, nhìn cây côn sau lưng nàng ta thì biết là người tập võ, nếu mọi người đều không có võ công thì tự nhiên sẽ không phải là trở ngại của cô, vấn đề là mình không có mà nàng ta có. Gặp hội có võ thì mình chỉ có thể cúi thấp đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa nãy mới không có biện pháp chống lại con nhóc kia.

Ngươi không cho vào thì ta sẽ không vào, hiển nhiên điều này không phù hợp với nguyên tắc làm người của Thôi Tú Anh.

- Tiểu Tình Nhân.... cứu mạng... - Thôi Tú Anh hai tay khum trước miệng, lớn tiếng hét lên.

Nữ tử hết sức sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải dạng mặt dày vô lại như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.

Cửa lạch cạch một tiếng rồi bị đẩy mạnh, lộ ra một khuôn mặt nộ khí xung thiên:

- Người nào không biết sống chết ở bên ngoài rống loạn gọi bậy? Hắc, ngươi làm ăn kiểu gì thế!!! Ngăn cản một người cũng không ngăn được, nuôi ngươi uổng phí rồi? - Tiểu hạt tiêu xanh mặt, lúc nhìn thấy Thôi Tú Anh thì thiếu chút nữa giơ chân lên - Dân đen lớn mật, thì ra là ngươi đến quấy rối! Hắc, giết hắn cho ta!

- Tiểu thư... - Sắc mặt của Hắc cũng không thể nào tốt được, hiển nhiên là đối với thiếu nữ này cũng hết cách.

- Sao, lá gan càng ngày càng lớn, không nghe lệnh của ta? Một khi đã như vậy, ngươi cút cho ta! – Thiếu nữ càng nói càng giận, nàng lại bị một tên vô lại khi dễ đến tận cùng, buồn cười.

- Nạp Lan Lê Lạc! Muội quậy đủ chưa! - Tình Lãng đi ra từ trong phòng, nhìn chằm chằm thiếu nữ, lạnh lùng nói – Chỗ này của ta nhỏ, chứa không nổi muội, về sau muội chớ đến đây nữa, để dân đen như chúng ta khỏi làm bẩn mắt của muội!

Lúc nghe thấy Nạp Lan Lê Lạc mắng Thôi Tú Anh là dân đen, Tình Lãng theo bản năng cảm thấy lỗ tai rất không thoải mái, cho dù Thôi Tú Anh khiến nàng khó chịu đến mức nào thì nàng cũng chưa từng mắng nàng ta như vậy, dựa vào cái gì để cho người khác mắng như thế?

- Tỷ tỷ... - Nạp Lan Lê Lạc vừa nghe xong thì cuống cuồng, hốc mắt đỏ lên, cố nén không khóc ra tiếng, chỉ có ánh mắt điềm đạm đáng yêu gắt gao nhìn Tình Lãng.

"Tỷ tỷ"? Thôi Tú Anh nhìn chằm chằm hai người, sao cô vẫn chưa nhìn ra có điểm nào giống nhau? Tình Lãng và người này rốt cuộc có quan hệ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top