Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sổ ghi chép của Thôi Bội (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thôi Bội bưng đồ ăn tới thì thấy Vương Thất đã tỉnh, im lặng ngồi trên giường.

"Tỉnh rồi, ăn chút gì đi, ta đút cho ngươi."

"Ta tự ăn được."

Thôi Bội cũng không nói gì, yên lặng một bên nhìn Vương Thất ăn, hắn đột nhiên lên tiếng:

"Thôi Bội, ta là người thẳng thắn, ta nghĩ tốt nhất nên hỏi thẳng ngươi, ta muốn ngươi thẳng thắn trả lời ta, có phải ngươi thích ta không?"

....

"Những lời ngươi vừa nói lúc nãy, ta nghe thấy hết rồi, cả lúc ngươi chạm vào..." Nói tới đó thì Vương Thất ngập ngừng không nói tiếp nữa. Cả hai đều hiểu là gì, Thôi Bội biết không thể giấu được, tiếp lời:

"Đúng, ta thích ngươi, ta cũng sợ ngươi ghét bỏ tình cảm này, sợ ngươi không muốn làm bạn với ta nữa, ta thật..."

"Dừng, được rồi, ta biết rồi. Ngươi để ta suy nghĩ chút được không?"

"Được."

"Chuyện này đến với ta quá đột ngột, ta không thể rõ ràng được điều gì, ngươi về phòng nghỉ đi, ta muốn nghỉ ở y quán."

Thôi Bội biết đây không phải là lúc giãi bày, hay yêu cầu một câu trả lời của Vương Thất, y đã chôn giấu tình cảm này gần ba năm nay, có chờ thêm nữa cũng không khác biệt gì.

"Vậy ngươi nằm xuống nghỉ đi, sáng mai ta sẽ qua thăm ngươi."

Vương Thất không đáp chỉ yên lặng ngồi đó, Thôi Bội nhìn Vương Thất có điều muốn nói nữa nhưng đành thôi, bước chầm chậm ra khỏi y quán, trước khi đóng cửa lại còn lưu luyến nhìn Vương Thất một lần nữa rồi mới rời đi.

Y lặng lẽ tới công quán, lấy hộp gỗ rồi trải xấp giấy giấu kín kia ra, đặt bút viết từng chữ: "Ngày ba mươi, tháng ba, năm Giáp Thìn; Đại Lý Tự phá vụ án cướp của giết người, hắn bị trúng thuốc mê, ta đã rất sợ hắn sảy ra chuyện, sau đó hắn biết được ta ...."

.....

Sáng hôm sau, Trần Thập khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của Lý Bính, chú mèo kiêu ngạo này ngày hôm qua luôn nói cảm thấy không an tâm, nhất quyết đòi Trần Thập tới ngủ chung, muốn xem kỹ lại trên người Trần Thập có sao không, báo hại Trần Thập bị giày vò cả một đêm, đến gần sáng mới chịu tha cho Trần Thập ngủ một chút. Gà vừa gáy thì Trần Thập cũng theo đó mà tỉnh dậy, thói quen dậy sớm luôn không đổi, cơ thể hơi mỏi mệt nhưng vẫn tạm ổn, quay đầu lại thấy người kia vẫn đang mộng mị. Trần Thập nhìn mèo lười ngủ ngon lành trước mắt, nở một nụ cười thích thú, không quên khen ngợi một câu:

"Thật soái, Bính gia thật đẹp, ngủ cũng đẹp như vậy."

Nhẹ nhàng mặc quần áo vào, cổ áo lỡ chạm vào vết cắn sau gáy, khiến Trần Thập hơi nhíu mày, mấy vết cắn cũ trên người còn chưa lành hết, nay đã thêm vài vết mới rồi. Trần Thập ngoài thở dài cũng chả biết phải làm sao, dù cậu có chút đau nhưng có vẻ Bính gia thích làm vậy nên cậu không ngăn cản. Có điều là đã dặn Bính gia đừng cắn ở mấy chỗ dễ nhìn, lỡ để người khác thấy được thì trả lời sao đây. Trần Thập dựng cổ áo lên che thật kỹ vết cắn, định là sau bữa sáng sẽ lấy thuốc bôi sau.

Sau khi hấp xong mấy khay bánh bao nóng hổi, Trần Thập cầm một ít bánh bao tới cho Vương Thất đang ở y quán, tình cờ gặp Thôi Bội cũng đang đi về phía đó. Thôi Bội nhìn thấy cậu cũng không nói năng gì, khuôn mặt vẫn như ngày thường, không, Trần Thập thấy Thôi Bội không giống như ngày thường. Là buồn hơn hẳn, là chất chứa suy tư muộn phiền thì đúng hơn, đôi mắt vốn luôn như đang thiếu ngủ của Thôi Bội giờ càng thiếu ngủ hơn.

"Bội gia, người đã ăn sáng chưa?"

"Ta không đói."

"Bội gia cũng đi thăm Thất gia sao?"

"Ừm."

"Ta có mang tới cho Thất gia ít bánh bao, người chắc hẳn rất đói."

"Ừm."

Hai người đẩy cửa bước vào trong, Vương Thất không có ở đây, người đã đi từ bao giờ, hỏi y sư thì biết sáng sớm gà gáy Vương Thất đã rời đi rồi. Thôi Bội cùng Trần Thập quay về cư xá tìm, nhưng Tôn Báo và Alibaba đều nói không nhìn thấy, tới công quán tìm cũng không có bóng dáng. Trần Thập nói về báo với Thiếu khanh đại nhân, Thôi Bội chỉ im lặng gật đầu nói muốn ra ngoài tìm thử.

"Bính gia, có chuyện rồi, Thất gia không có ở Đại Lý Tự, biến mất rồi."

Lý Bính vừa mới tỉnh dậy được một lúc, đang mặc quan phục chuẩn bị tới công quán, nhẹ nhàng hỏi lại Trần Thập:

"Vương Thất biến mất?"

"Đúng, Bính gia."

"Sao lại nghĩ hắn biến mất, đã tìm khắp nơi rồi?"

"Tìm hết rồi."

Lý Bính và Trần Thập tới công quán, mọi người đều đang tập trung ở đó, vừa ngồi xuống Lý Bính liền nhìn thấy một phong thư, là của Vương Thất. Mở ra đọc hóa ra là đơn xin phép về nhà ba ngày, có việc gấp không kịp xin phép trực tiếp, Lý Bính đọc xong liền thông báo với mọi người, mọi người nghe xong thì giải tán, ai làm việc nấy.

"Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Vương Thất đi về gấp gáp như thế?" - Tôn Báo tò mò suy nghĩ, máu trinh sát ngấm trong người lại rục rịch muốn điều tra làm rõ.

"Nhà của Vương Thất ở Dương Châu, cũng không xa Thần Đô, hay chúng ta gửi thư hỏi thăm hắn xem." - Alibaba nói.

Thôi Bội suốt từ sáng tới giờ đều im lặng không nói một lời, sau đó nói muốn tới tàng thư quán xem hồ sơ vụ án. Lần này không riêng gì Trần Thập, đến cả Tôn Báo và Alibaba cũng thấy Thôi Bội có chuyện gì đó phiền não.

Trần Thập tranh thủ giờ nghỉ trưa đi tới phòng của Bính gia dọn dẹp, Lý Bính cũng vừa về tới, uống một ngụm trà cho thanh giọng, nói:

"Trần Thập, ngươi có biết Vương Thất có chuyện gì không?"

"Bính gia, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm kỳ lạ."

"Kỳ lạ? Vương Thất có điểm kỳ lạ?"

"Không, là Thôi gia."

"Thôi Bội có điểm gì kỳ lạ?"

"Sáng nay ta có tình cờ gặp Thôi gia cũng đi tới y quán thăm Thất gia, hình như Thôi gia có gì đó muộn phiền, cả sáng nay đều trầm lặng, tới lúc ăn cơm trưa cũng chỉ ăn một cái bánh bao và một bát canh."

"Thôi Bội vẫn luôn kiệm lời, có thể hôm nay bụng y khó chịu nên tinh thần không tốt, ăn ít cũng là chuyện thường, đâu có gì kỳ lạ."

"Không phải, ta cùng mọi người ăn ngủ chung bao lâu nay, thói quen của mọi người thế nào ta hiểu rõ."

"Thế ta có thói quen gì?" - Lý Bính cắt ngang, ánh mắt nghịch ngợm cũng là tò mò nhìn Trần Thập.

"Bính gia thích ăn canh cá; thích chơi quả cầu bông; thường đọc hồ sơ vụ án đến mức quên dùng bữa, là ta ở bên cạnh nhắc ngài ăn cơm. Ngài còn thích..."

"Ta thích ngươi!"

"A đúng, ngài thích ta.... A không ngài không thích ta... Không không ta nói nhầm là ngài thích ta... Ai da, ngài lại trêu ta nữa." Trần Thập hoảng hốt lắp bắp vì ngại trước câu nói của Lý Bính.

Lý Bính đứng dậy đi về phía Trần Thập, chiều cao của hai người rất vừa vặn, đỉnh đầu của Trần Thập vừa hay chạm tới mũi của Lý Bính. Trần Thập nhìn thấy yết hầu của Lý Bính chuyển động, càng ngại ngùng mà lui về sau. Lý Bính âm thầm cười nhẹ, khẽ nhướn lông mày nhìn người nhà mình đang nhắm mắt lúng túng chờ mình ăn thịt.

"Không trêu chọc ngươi nữa, vậy ý ngươi là tâm trạng khác thường ngày hôm nay của Thôi Bội có khả năng liên quan tới Vương Thất?"

"Ta không dám chắc, nhưng hôm qua Thôi gia rất quan tâm Thất gia bị ngất xỉu khi trúng khói mê, đến sáng nay gặp lại thì Thôi gia dường như có tâm sự khó nói."

"Được rồi, chuyện này ta sẽ để ý. Khi Vương Thất quay về, ta sẽ hỏi chuyện hắn."

Ở tàng thư quán, Thôi Bội đang tìm kiếm manh mối về vụ án, chốc chốc lại lơ đãng suy nghĩ, rồi lại tự phấn chấn bản thân nên tập trung vào công việc. Y ở đây cả buổi, cuối cùng chả kiếm được manh mối nào có ích cho việc phá án.

-----------------------

Đã đến chap 3 rồi, couple Thôi Thất là couple nam châm tui thấy rất thú vị, mong là có nhiều người yêu thích cp này và có nhiều fanfic về cp này cho tôi và mọi người cùng đọc. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top