Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sổ ghi chép của Thôi Bội (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại vụ án ngộ độc nghi là do uống rượu giả, Lý Bính theo những gì thu thập được, càng khẳng định có người cố ý hạ độc trong rượu để hại người. Xác thực không phải do rượu giả, vì những quán rượu có người bị trúng độc đều đã truy tra đến tận xưởng sản xuất rượu cung cấp cho quán rượu. Những xưởng này đều có vị rượu khác nhau, không cùng một chủ, cả quá trình nấu rượu tới khi đem cung cấp cho quán rượu đều không vấn đề gì.

Lý Bính ngửi mùi mấy mẫu rượu độc được thu thập từ các quán rượu, dù đã dùng linh lực của mèo để ngửi nhiều lần nhưng đều không phát hiện ra được gì. Thật sự có điểm kỳ quái, dùng kim bạc thử rượu thì kim bạc chuyển đen vậy sao lại không ngửi được mùi gì khác biệt. Là ai đó cố ý dùng độc không màu không mùi bỏ vào trong rượu, hoặc mùi quá nhạt nên bị mùi rượu lấn át, có như vậy mới không bị phát hiện.

Mặt khác những người bị trúng độc, sau khi được thẩm vấn và điều tra lý lịch, đều không có mối quan hệ nào với nhau, chưa phát hiện điểm chung nào giữa họ. Là kẻ xấu chọn người để hại vì có điểm chung chỉ mình kẻ đó biết, hay chỉ đơn giản là ngẫu nhiên có người xui xẻo uống trúng bình rượu bị hạ độc.

Còn một vấn đề nữa, hiện tại người bị trúng độc không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là những mụn nước mưng mủ luôn gây ngứa ngáy khắp người, chốc chốc lại nôn mửa, nên chỉ có thể ăn cháo uống nước cầm hơi, thực sự mệt mỏi chỉ có thể nằm một chỗ, đến hiện giờ tuy có nhiều người bị trúng độc nhưng chưa có án mạng, tuy nhiên vẫn cần phải nhanh chóng phá án không thể lơ là được.

Nhóm người Vương Thất từ buổi sáng nhận lệnh chia nhau ra điều tra lần lượt những quán rượu khác trong thành, đương nhiên là Vương Thất đi cùng Thôi Bội, cái này không khác được. Mọi người đều không phải cố ý, Thôi Bội mang "linh lực đặc biệt" quá, ai cũng ngại đi cùng. Chỉ có Vương Thất là không bị gì, do đó luôn được ghép cặp đi cùng nhau.

Nhưng không biết thì thôi chứ giờ biết tình ý của đối phương với mình thế nào, Vương Thất nói không để ý thì chính là nói dối trắng trợn. Thôi Bội đi bên cạnh Vương Thất vẫn là lựa chọn im lặng không nói gì, chủ động duy trì một khoảng cách giữa cả hai.

Vương Thất muốn nói lại thôi, dù sao chính hắn là người nói muốn cởi mở trong mối quan hệ này, Thôi Bội không làm gì khiến hắn khó chịu, chỉ là hắn luôn cảm thấy đối phương dè dặt quá mức rồi.

Cả hai đi tới quán rượu Mạnh Bà ở phía tây thành, chủ quán cũng thật biết đặt tên, nghe tên là liên tưởng tới liền. Bà chủ chắc cũng ngoài ngũ tuần, dáng người hơi đẫy đà, niềm nở đón khách còn luôn miệng quảng cáo là uống rượu của quán bà rồi thì sẽ quên hết mọi ưu phiền sầu não, đảm bảo say sưa quên trời đất.

Vương Thất cảm thán trong lòng, tên quán là Mạnh Bà lại còn ở phía tây. Thế này giống như uống canh Mạnh Bà đi về tây phương cực lạc thì đúng hơn!

Thôi Bội vừa nghe bà chủ khoe mẽ về quán rượu vừa nhanh tay ghi chép lại không xót một chữ, thỉnh thoảng lén nhìn Vương Thất đang cười cười nói nói hỏi chuyện bà chủ. Quán của bà chưa có người bị ngộ độc rượu nhưng vẫn cần phải tra xét một lượt, hai người theo bà chủ vòng ra sân sau đi tới kho chứa rượu.

Thôi Bội xem sổ sách ghi chép đơn hàng và số lượng rượu mua bán, cất trữ của quán. Vương Thất thì đi cùng bà chủ kiểm tra bình rượu xem có gì khác thường hay không, đang lò dò xem từng dãy bình rượu ở trên giá thì trong một góc khuất tự dưng có tiếng động. Bà chủ sợ hãi tóm chặt lấy áo của Vương Thất, đứng núp đằng sau sợ hãi run bần bật "Đại nhân... có... có người..."

Vương Thất cũng hơi hoảng nhưng không muốn bị mất mặt, dù sao cũng là ti trực của Minh Kinh Đường, không thể run sợ được. Vừa chầm chậm tiến tới vừa lớn tiếng hô:

"Ai...là ai ở đó? Mau đi ra đây, ta là người của Đại Lý Tự, mau bước ra!"

Chỉ thấy một bình rượu bất ngờ ném về phía bọn họ, đập xuống nền đất vỡ tan tành khiến bọn họ lùi lại tránh né, ngay sau đó một mồi lửa từ phía góc của người bí ẩn ném tới chỗ rượu trên nền đất. Lửa bùng lên rất nhanh, ngăn cách bọn họ tới gần chỗ người bí ẩn. Chưa kịp hô hoán thì một người từ góc khuất lao ra ngoài theo đường cửa sổ gần đó, Vương Thất cùng bà chủ vội vàng vừa dập lửa vừa tri hô người tới giúp.

Thôi Bội cũng định chạy lại giúp nhưng Vương Thất vội đẩy Thôi Bội ra ngoài, hét lớn "Mau đuổi theo, ta ở đây dập lửa, mau đi, nhanh"

Lời định nói ra nuốt ngược vào trong, Thôi Bội quay đầu chạy ra cửa đuổi theo hướng người kia thoát thân.

Càng đuổi theo càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, người chạy phía trước có dáng người nhỏ gầy, thấp bé như một đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi. Nhưng dù có đuổi gần kịp thế nào, người này đều nhanh thoăn thoắt tránh né được bàn tay muốn tóm người của Thôi Bội. Cả hai rượt đuổi nhau tới một con sông, người này không chút do dự nhảy xuống sông, lặn mất tăm không bọt nước.

Thôi Bội không giỏi bơi lội, chỉ có thể đứng nhìn từ trên bờ, quan sát ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì, phán đoán hẳn là người này đã trốn thoát mất rồi nên đành chạy trở lại quán rượu.

Đám cháy rất may là đã được dập tắt, người bí ẩn có lẽ chỉ muốn dọa bọn họ để có thời gian chạy trốn. Thôi Bội chạy gần tới cửa kho chứa thì Vương Thất cũng từ trong đó đi ra. Hai người chạm mặt nhau, đồng thanh lên tiếng.

"Bắt được người không?"

"Ngươi có bị thương không?"

Hai người đều vì nghe được câu hỏi của đối phương mà cảm xúc khác biệt, Thôi Bội đang tự trách mình khi để người bí ẩn chạy mất, Vương Thất lại cảm thấy luống cuống trước sự thăm hỏi của Thôi Bội. Không ai bảo ai tự mình quay đầu nhìn về hướng khác, Thôi Bội nhận ra Vương Thất để ý đến lời mình vừa nói nên không khỏi có chút ngại ngùng.

Vương Thất nghĩ trong đầu "Thế này cũng quá là khó rồi, không biết không sao chứ giờ biết y với mình như thế, mỗi câu y quan tâm đều khiến ta không biết phải làm sao."

Bà chủ cùng vài người nữa bước ra từ kho chứa, mặt ai nấy cũng đều dính tro lửa đến quần áo cũng một dạng chật vật như nhau. Vương Thất nói:

"Bà chủ, ngọn lửa đã được dập tắt, bà sai người canh gác để tránh kẻ gian đột nhập lần nữa, ta về bẩm báo với Lý đại nhân, cáo từ."

Hai người chắp tay hành lễ rồi rời đi, trời đã quá giờ ngọ tuy cả hai đều thấy đói nhưng cùng đồng ý là về ăn cơm của Thái thúc vẫn hơn, dọc đường đi Thôi Bội kể lại quá trình truy đuổi và nhận dạng của người kia cho Vương Thất nghe, cả hai thảo luận đưa ra suy đoán cùng điểm nghi ngờ. Hết chuyện để nói thì lại là bầu không khí im lặng, Thôi Bội chợt cười ra tiếng, Vương Thất hỏi "Ngươi cười gì vậy?"

"Mặt của ngươi dính tro lửa nhìn hơi buồn cười."

"Có hả, ở đâu?" Vương Thất hốt hoảng lấy tay lau mặt nhưng mà hắn không để ý rằng tay hắn dính tro lửa đen thui, càng lau càng lem ra đầy mặt nhìn càng buồn cười hơn.

Thôi Bội nhìn một hồi, cười đầy bất lực, lấy khăn tay từ trong túi bên hông, rất tự nhiên lau mặt cho Vương Thất, nhẹ nhàng lau sạch đi vết bẩn. Hai người đứng sát vào nhau, mặt cách mặt chỉ hơn một gang tay, thật gần.

Vương Thất ban đầu hướng mặt về phía Thôi Bội để y lau giúp, sau lại thấy tình cảnh này cứ kỳ quái thế nào đó. Liền tự cầm lấy khăn lau qua loa mấy lượt rồi vội vàng cất khăn trong túi ngực, đi nhanh về phía trước.

Một trước một sau về tới Minh Kính Đường, cả hai cùng đi về phía công quán để báo cáo tình hình cho Lý Bính.

"Ngươi nghĩ là trẻ con?" Lý Bính bắt được vấn đề trong lời nói của Thôi Bội và Vương Thất.

"Đúng vậy, đại nhân" Thôi Bội đáp rồi liền nhìn Vương Thất. Vương Thất hiểu ý ngay tiếp lời:

"Bẩm đại nhân, theo như những gì hạ quan thấy thì khả năng kẻ lạ này là trẻ con, có điều lại bơi lặn giỏi vậy rất không bình thường."

"Quen thuộc vùng sông nước, bợi lặn giỏi khi chỉ là trẻ nhỏ như vậy..." Lý Bính suy nghĩ một lát, chợt lóe lên một ý, "Theo ta ra bến tàu"

Cả đám nhận lệnh, cùng đi theo Lý Bính ra bến tàu, sau khi hỏi trạm trưởng bến tàu thì cũng đại khái biết được những hộ gia đình nào đang sinh sống chủ yếu trên tàu thuyền.

Theo phân phó của Lý Bính chia làm hai đường thượng nguồn và hạ nguồn dọc theo bờ sông, tìm kiếm người có những đặc điểm nhận dạng từ lời Lý Bính đã dặn dò trước đó, khi nghe Thôi Bội và Vương Thất kể lại sự việc ở quán rượu Mạnh Bà. Thôi Bội và Vương Thất đi tới hạ nguồn tìm, Alibaba và Tôn Báo đi lên thượng nguồn, còn Trần Thập ở lại cùng Lý Bính hỏi kỹ lại từng gia đình sống trên thuyền có con từ trạm trưởng bến tàu.

"Dáng người nhỏ gầy, chỉ cao ngang ngực ta, tóc dài ngang lưng buộc lỏng, quần áo vải đơn bạc..." Thôi Bội vừa đi vừa lẩm nhẩm lại lời của Lý Bính, do mải suy nghĩ nên ban đầu còn đi bên cạnh Vương Thất, sau là đã cách xa nhau một khoảng. Vương Thất đi phía trước dò xét nhìn ngó khắp nơi tìm người, khi quay lại thì Thôi Bội đã tụt về phía sau từ bao giờ.

Không nghĩ gì nhiều liền chạy tới kéo tay Thôi Bội "Ngươi cứ lơ ngơ nghĩ tới gì mà đứng đây, nhanh đi tìm người với ta", đi thẳng về phía trước không để ý tới người được hắn nắm tay đang đón nhận niềm vui nho nhỏ gì.

"Hiếm khi nắm tay, lại là hắn chủ động nắm tay ta..." Thôi Bội nghĩ thầm rồi nở nụ cười cảm nhận sự tiếp xúc thân mật này, nhìn người trước mắt rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, cứ thế đi xuyên qua dòng người.

Trời đang ngả về chiều, không khí cũng mát mẻ hơn ban ngày, độ ấm nóng giữa hai bàn tay càng có sự khác biệt rõ rệt. Tay của Thôi Bội lớn hơn tay của Vương Thất một chút, bàn tay của y như bao trọn lấy tay người kia, nhẹ siết chặt không muốn buông ra.

Một người đi trước một người theo sau, một người nắm tay một người giữ lấy!

.....

Trong cuốn sổ bí mật của Thôi Bội có ghi lại từng dòng từng dòng về ngày hôm ấy "...bàn tay hắn bất ngờ nắm chặt lấy tay ta, Vương Thất không biết ta đã vui đến thế nào đâu. Mà cũng vì sợ cái nắm tay này chợt nắm rồi chợt buông nên ta vừa mừng vừa lo đến chảy mồ hôi tay, thật ngại quá. Ta chủ động nắm chặt tay của hắn, Vương Thất à tay của ngươi có hơi ấm và vài vết chai nhỏ, ngươi có biết không? Hai nam nhân nắm tay nhau đi trên đường thật ra rất bình thường, ai cũng thấy chả có gì đặc biệt nhưng đối với ta, kỉ niệm này rất đáng nhớ. Đúng, ta sẽ nhớ mãi ngày hôm nay..."

Vẫn chăm chỉ điểm danh siêu thoại couple Thôi Thất nhé, lưu được cái fanart cưng xỉu aaaaaaa
Vẫn cầu trời phim nhanh làm phần 2, dàn cast giữ nguyên đi mà🙏🏻🙏🏻🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top