Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04

Mở công tắc, Tiêu Cát bần thần nhìn ánh đèn.

Tấm rèm cửa sổ màu xanh nhạt phất phơ theo từng ngọn gió len vào, như mặt hồ gợn sóng, không khác gì tâm trạng anh lúc này.

Đưa mắt nhìn Chiêm Dữ tần ngần đứng tại huyền quan, ánh sáng đèn từ trên hắt xuống làm mờ đường nét của cậu. Tiêu Cát hít sâu một hơi, hơi nghiêng đầu, lầm bầm: "Cậu thật sự vào ăn bánh thôi à?"

Chiêm Dữ đang phân vân nên cởi giày hay không, Tiêu Cát đã cầm đôi dép lê lông xám từ tủ giày đưa cho cậu: "Mang cái này đi."

Trong lúc Tiêu Cát xếp đôi giày môtô đen chỏng chênh nằm một góc ngay ngắn lại, Chiêm Dữ đứng bên cạnh, hai mắt không lệch độ nào rơi ngay eo Tiêu Cát, cậu hỏi: "Anh hi vọng tôi làm gì?"

Tiêu Cát ngớ người, đứng dậy ngoái đầu nhìn cậu, nhếch môi hỏi ngược lại, "Thế, cậu có thể làm gì?"

Nụ cười này rất khác, có chút cảm xúc hơn.

Môi Chiêm Dữ mấp máy, vừa thốt được chữ "tôi", Tiêu Cát bỗng ngắt lời: "Tôi đùa chút ấy mà."

Tiêu Cát lướt ngang qua người cậu, Chiêm Dữ nghe tiếng anh từ trước truyền đến, "Tôi có vài bánh mẫu làm đợt trước cất trong tủ lạnh, vốn định cho Lâm Hủ nếm thử, nhưng anh ấy cứ bận suốt."

Nhắc đến tên "Lâm Hủ", giọng Tiêu Cát đượm buồn. Lặng người vài giây, anh giải thích: "Lâm Hủ là chồng tôi, tôi và anh đã đăng kí kết hôn ở nước ngoài."

Thấy Chiêm Dữ không ừ hử gì, Tiêu Cát nghĩ chắc cũng bị shock nhẹ như mấy người khác rồi.

Tiêu Cát thích làm bánh, cả căn nhà phòng bếp là lớn nhất, lúc thường rảnh rỗi anh sẽ vùi đầu sáng tạo công thức, tìm hương vị mới cho sản phẩm kế tiếp.

Hiện tại trong nhà toàn là bánh anh mới nghĩ ra, Tiêu Cát lấy bánh từ tủ lạnh, không hề hay biết Chiêm Dữ đã đứng sát đằng sau, nên lúc xoay người lại, suýt chút nữa thì đụng phải người cậu.

Đúng lúc đang bực bội, giọng anh hơi gắt gỏng: "Cậu chắn đường đấy."

"Xin lỗi, để tôi cầm cho." Chiêm Dữ chìa tay theo sau là chất giọng vô cùng trầm ấm.

Tiêu Cát nhìn Chiêm Dữ, thấy cậu ta nhìn lom lom ổ bánh mousse, anh khẽ mím môi, đưa bánh cho cậu.

"Cậu thử ba cái này đi. Đây là mousse hạt phỉ kết hợp cùng đậu phộng, cái crepe nhiều lớp này có nhân làm từ quả sung khô, vị sẽ hơi chua một chút, còn loại phủ mứt này được tôi kết hợp từ năm loại trái cây. Cậu ăn đi."

Trên bàn quầy bar đặt ba chiếc bánh khác nhau, Tiêu Cát ngồi trên ghế cao, giới thiệu từng loại một.

"Cậu có dị ứng với đậu phộng không?"

"Không có."

"Vậy ăn đi, đúng lúc giúp tôi cho ý kiến luôn."

"Cảm ơn anh."

Chiêm Dữ gật đầu, Tiêu Cát cầm dao, cắt một góc cho cậu, sau đó đưa nĩa qua. Chiêm Dữ nhận lấy, ngón tay vô tình chạm tay anh, lòng bàn tay cậu chai sạn, cảm giác khá thô ráp.

Chiêm Dữ "xử" gọn ba ổ bánh, tuy là bánh thử, kích thước khá nhỏ, cơ mà một lúc làm ba cái liền, vẫn khiến Tiêu Cát bất ngờ.

Tiêu Cát nhìn đế lót bánh sạch trơn, ngửi mùi bơ sữa dính trên quần áo Chiêm Dữ, kiềm không được hỏi: "Chắc cậu fan rột bánh ngọt nhỉ, hiếm khi nào tôi thấy con trai thích đồ ngọt lắm."

"Ăn ngọt sẽ giúp tâm trạng người ta tốt hơn."

"Vừa rồi cậu có chuyện buồn à?"

"Một chút thôi."

"Chuyện gì thế?" Tiêu Cát thuận theo hỏi, không nghe Chiêm Dữ trả lời, anh mới sực tỉnh mình quá tọc mạch.

Đang lúc xoắn xuýt làm sao chuyển đề tài, Tiêu Cát chợt nghe giọng Chiêm Dữ: "Vì anh kết hôn rồi."

Tiêu Cát sững người, cười cười: "Sao hả? Kỳ thị hôn nhân đồng tính à?"

Chiêm Dữ không đáp, bầu không khí bỗng chốc sượng ngắc.

Tiêu Cát dần thấy bồn chồn, anh lùi về sau, nhưng đột nhiên tay bị túm lại. Một bóng đen bao phủ cả người anh, Tiêu Cát ngước mắt, đồng tử run rẩy phản chiếu gương mặt phóng đại của Chiêm Dữ.

Cánh môi khô ráo bị hơi thở bơ sữa bao trùm, đầu lưỡi đơ cứng bị vật mềm mại quấn lấy. Anh "á" một tiếng, muốn tránh, nhưng thắt lưng lại bị ghìm chặt.

Bàn tay dày rộng kia hầu như tóm trọn nửa vòng eo, Tiêu Cát nghe Chiêm Dữ thì thầm, "Nhỏ thật."

Mặt anh đỏ tận mang tai, giùng giằng mạnh hơn, quát lớn: "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi không kỳ thị anh."

Chiêm Dữ cúi đầu, ngón cái và ngón trỏ nắm cằm anh, từ từ nâng lên, biểu cảm thản nhiên, như thể nụ hôn vừa rồi chẳng phải chuyện to tát.

Chiêm Dữ hỏi: "Anh có ý gì khi mời tôi lên nhà?"

"Gì... gì cơ?" Tiêu Cát lắp bắp.

Chiêm Dữ hỏi: "Muốn à?"

Bối rối trước câu nói sỗ sàng, Tiêu Cát hít sâu thở ra mấy hơi, dại ra nhìn Chiêm Dữ, sau một lúc thở dốc, anh mới kịp phản ứng, gằng giọng, "Cậu điên à, tôi có gia đình rồi."

"Thì sao chứ?"

Gương mặt Chiêm Dữ vô cảm đến lạ, Tiêu Cát bị ép ngẩng đầu, sau gáy vô cùng khó chịu, anh dùng tay đẩy Chiêm Dữ lần nữa, Chiêm Dữ mới buông tay, quay về ghế ngồi.

Tiêu Cát đứng, Chiêm Dữ ngồi, lần này đến lượt anh cúi nhìn cậu ta, rít từng chữ: "Dư Lịch thì sao? Cậu ta và cậu có quan hệ gì?"

"Hình như anh rất để ý chuyện này?"

"Vớ vẩn, dẫu sao cậu ấy cũng là nhân viên tiệm tôi."

Chiêm Dữ nghiêng đầu, liếc nhìn Tiêu Cát, sau đó đáp: "Bạn bè bình thường thôi."

"Nhưng tôi đã thấy hai người hôn nhau."

Vừa dứt câu, cánh tay lập tức bị kéo giật lại, cơ thể mảnh khảnh đập vào lồng ngực rắn rỏi, đau đến ứa nước mắt, kế đó trên môi âm ấm, qua vài giây, Chiêm Dữ mới thả anh ra.

"Chúng ta cũng hôn nhau đấy thôi."

Tiêu Cát nhíu mày, hai mắt tựa ra-đa, dường như muốn tìm kiếm gì đó trên người Chiêm Dữ.

Ngặt nỗi anh chẳng phát hiện được gì, bất lực thở dài, lạnh mặt nói: "Tôi không phải người tùy tiện."

Gọng kiềm trên người anh thoáng chốc biến mất, Chiêm Dữ chăm chú nhìn anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng không chứa bất kì cảm xúc nào.

Tiêu Cát tự nhiên thấy mình ngu vô cực, điên khùng mới có ý định dây dưa người này. Bọn họ rõ ràng là người của hai thế giới, giống như mưa rào và nắng sớm muôn thuở không xuất hiện cùng lúc.

Tiêu Cát muốn trả đũa, muốn buông thả, nhưng đến phút cuối, tên đã lên dây vẫn không thể bắn, lý trí và thể xác không cho phép anh làm điều ấy.

Đế lót bánh nằm rải rác trên bàn bar, hương thơm ngọt nị quanh quẩn trong không khí.

Trong cuộc đọ mắt này, Tiêu Cát là người rút lui trước.

Anh nói: "Tôi hơi nặng lời, xin lỗi cậu."

Chiêm Dữ lắc đầu, tìm về quỹ đạo của một cuộc nó chuyện bình thường: "Không đâu, là tôi quá lời trước."

Vô thức xếp nhầm Tiêu Cát cùng loại với mình, tự nhiên Chiêm Dữ cảm thấy mờ mịt như đi lạc.

Bánh đã ăn xong, không có lý do gì nán lại, Chiêm Dữ mở lời: "Cám ơn anh mời bánh, nó ngon lắm."

Tiêu Cát lặng thinh, Chiêm Dữ nói tiếp: "Tôi về đây, bye."

"Ừm, tạm biệt." Đoạn, rút vài tờ khăn giấy đưa cho Chiêm Dữ: "Lau miệng trước đã."

"Cảm ơn." Chiêm Dữ gật đầu, cầm khăn giấy chùi miệng, lau sạch chút kem dính trên khóe môi.

Tiêu Cát nhìn bóng lưng cậu đi ra cửa, không có ý đưa tiễn.

Anh trở lại phòng khách, toàn thân thoắt chốc thoát lực, co ro nằm trên sofa, sau lưng rịn mồ hôi lạnh.

Di động từ túi quần rớt xuống sàn, Tiêu Cát liếc nhìn, cả người ngây như phổng.

Một tin nhắn đến từ dãy số quen thuộc.

Anh chậm chạp mở nó, một tệp .mp4 im lặng xuất hiện trên màn hình.

Giống nhau những clip trước, ảnh hiển thị ngoài video là cơ thể trần trũi quấn lấy nhau của Lâm Hủ và Dư Lịch.

Tiêu Cát mím môi, ngón cái run bần bật, ấn vài lần mới trúng. Video được mở, tiếng rên cao vút vọng khắp phòng khách.

Chợt, trong video, nghe tiếng Lâm Hủ nói chuyện.

Không phải tiếng thở hồng hộc như thú hoang, mà là giọng nói vô cùng tỉnh táo, Lâm Hủ nói, "Vẫn là em hợp ý tôi, cơ thể Tiêu Cát dị lắm.".

Tiêu Cát trợn trừng mắt, hô hấp dồn dập, đè nén tiếng thét sắp thoát khỏi cuống họng, điếng người nghe tiếng cười chói tai của Dư Lịch trong video.

Dư Lịch hỏi, "Dị chỗ nào cơ?"

Lâm Hủ không đáp, trả lời Dư Lịch là những cú thúc thô bạo liên tiếp.

"BỐP!!!!"

Di động tan tành trên sàn nhà, màn hình vỡ nát, nhưng âm thanh ghê tởm kia vẫn còn đó.

Tiêu Cát như kẻ tâm thần, chộp lấy điện thoại, quăng mạnh vào vách tường.

TẠI SAO

Tại sao không ngừng lại, tại sao đối xử với tôi như thế.

Tiêu Cát bụm mặt, quỳ trên đất, thể xác hóa thành trái táo bị cắn dở rồi bị vứt bỏ không thương tiếc, nhanh chóng mục rữa.

Chợt, có tiếng gõ cửa, giọng Chiêm Dữ mơ hồ phía ngoài.

Chất giọng của cậu khiến người nghe liên tưởng đến sự yên bình và vắng lặng. Chiêm Dữ gõ cửa lần nữa, kiên nhẫn chờ chốc lát.

Cậu nghe tiếng bước chân đến gần, sau đó cửa hé mở. Tiêu Cát cúi gầm mặt, Chiêm Dữ nhìn đỉnh đầu anh, giải thích: "Xin lỗi, tôi để quên điện thoại."

"Để tôi lấy cho cậu."

Tiêu Cát không hề ngẩng đầu, xoay người đi vào trong.

Tiêu Cát tìm được di động của Chiêm Dữ tại quầy bar, anh cầm nó lên, phát hiện hình đại diện là ảnh selfie của Dư Lịch. Anh nghiến chặt răng, chặt đến nỗi như muốn nghiền nát chúng.

Tiêu Cát đi tới trước mặt Chiêm Dữ, trả di động cho cậu.

Chiêm Dữ nói cảm ơn, thời điểm xoay người định đi, đột nhiên cánh tay bị níu lại.

Tiêu Cát đứng đằng sau hỏi: "Làm bạn của tôi được không?"

Chiêm Dữ quay đầu, Tiêu Cát nói tiếp: "Là kiểu "bạn" có thể ôm hôn, lên giường ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy#ntr