Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

09

Thay đồng phục xong, Dư Lịch vểnh tai hóng chuyện, nghe Tiêu Cát đồng ý chuyện gì đấy. Cậu ta đóng cửa tủ, nghĩ bụng - đời nào Lâm Hủ gọi ổng giờ này.

Thấy Tiêu Cát vẫn đang nói chuyện, Dư Lịch ra dấu ý bảo mình ra ngoài trước, Tiêu Cát gật đầu phất tay.

Tối nay không có tiết, nên mọi người được về sớm. Sau khi kết thúc tiết chiều, nghĩ đến cuộc hẹn tối nay, Tiêu Cát liền đến phòng thay đồ.

Thật khéo đấy cũng là nơi Dư Lịch muốn đến, cậu ta ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh: "Hôm nay thầy Tiêu về sớm thế ạ!"

"Ừm, hôm nay hứa đi cổ vũ trận đấu cho người bạn."

"Trận đấu? Trận đấu gì vậy thầy?"

Dư Lịch sáp tới, tò mò chớp chớp mắt. Không đợi Tiêu Cát trả lời, cậu ta lại nhảy vào nói tiếp: "Em cũng định đi xem trận đấu một người bạn nè, là người thầy gặp hôm bữa ấy. Tối nay ảnh có trận boxing."

Tiêu Cát giật mình, im lặng vài giây rồi đáp: "Thế à, bạn anh cũng vậy."

Dư Lịch mở tròn mắt, cường điệu, "Ồ!!! Trùng hợp ghê, thầy cũng có bạn đấm boxing sao? Tên gì vậy ạ?"

Tiêu Cát lắc đầu, "Cậu ấy không mấy nổi tiếng."

Có lẽ Dư Lịch cũng không thật sự muốn biết, nghe Tiêu Cát nói vậy thì không hỏi thêm nữa.

Tiêu Cát lơ đễnh nghe Dư Lịch khen Chiêm Dữ hay this giởi that các kiểu, mà đầu óc anh bay tít nơi nào, thầm nghĩ, Chiêm Dữ trên giường cũng giỏi giang chẳng kém.

"À thầy ơi, thầy định ăn tối ở đâu?"

"Cũng chưa biết nữa."

"Vậy mình đi ăn chung đi." Dư Lịch chớp chớp mắt, mong đợi nhìn anh.

"Không. . ."

Câu từ chối mới nói được một nửa, Dư Lịch lại nhảy vào miệng anh, "Ăn chung đi~ đi ăn chung đi mà~ ~ ăn xong, chúng ta cùng đến nhà thi đấu luôn. Thầy lái xe mà phải không? Cho em quá giang nhé?"

Tiêu Cát nhíu mày, nén giận - sao lúc trước không phát hiện cái người này phiền vậy nhỉ.

Cuối cùng cả hai tìm một chỗ giải quyết cơm chiều, sau khi ăn xong, Tiêu Cát lái xe đến sân vận động.

Dư Lịch muốn ngồi ghế trước, Tiêu Cát liền tìm cớ từ chối, "Ghế trước hư rồi, em ngồi phía sau đi."

"Hư ạ? Hư gì vậy thầy?"

Dư Lịch thò tay sờ sờ, Tiêu Cát mím môi, gắt lên: "Nói em cũng không biết, ra sau ngồi đi."

Dư Lịch trưng trưng nhìn anh, rụt tay về, ngoan ngoãn ra sau ngồi.

Giải boxing được tổ chức bên trong nhà thi đấu, cách chỗ họ khoảng 45 phút. Tiêu Cát chưa từng đến chỗ ấy, đành mở bản đồ dò đường.

Dư Lịch ngồi sau anh, không ngừng giả lã bắt chuyện.

Tiêu Cát nhịn hết nổi, lớn giọng: "Em ồn ào quá, không nghe được hướng dẫn gì hết!"

Dư Lịch lập tức im thin thít, đoạn rụt rè hỏi: "Thầy đang bực bội chuyện gì sao?"

Tiêu Cát thở dài, gượng cười, "Không có."

"Vậy mà em cứ nghĩ thầy đang bực chuyện gì."

Tiêu Cát mệt chẳng muốn trả lời.

Chạy trên đường cao tốc được một lúc, đột nhiên Tiêu Cát có điện thoại. Anh liếc nhìn, thấy là số lạ cũng không nghĩ nhiều ấn nút nhận.

Một giọng nói trầm ấm từ loa phát ra, "Anh đi chưa, Tiêu Cát?"

Là Chiêm Dữ. Ý thúc được điều này, Tiêu Cát lật đật ngắt máy.

"200m nữa rẽ trái, đi về hướng đường C59. . . ." Giọng nữ máy móc dẫn đường tiếp tục vang lên.

Tiêu Cát nuốt nước miếng, lén nhìn Dư Lịch qua gương chiếu hậu. Thấy cậu ta đang cắm cúi nhìn di động gõ chữ, tai đeo earphone, anh mới nhẹ nhõm thở phào.

*

Vừa gọi đã bị đột ngột ngắt ngang, Chiêm Dữ đứng dậy, cúi đầu nhìn màn hình lần nữa rồi đi tới tủ đồ, mở cửa cất điện thoại vào trong, kế đó thay đồ, ra ngoài khởi động làm nóng người.

*

Tiêu Cát đến sân vận động, tìm chỗ đỗ xe xong, mãi khi gần đến cổng soát vé, mới nhớ bản thân không có vé.

Anh đi đến phòng vé, định mua, ngặt nỗi trận đấu này xem vậy mà rất hot, đã cháy vé từ sớm.

Dư Lịch đưa vé mình nhanh tay đặt từ hai hôm trước, sau khi được bảo vệ cho vào cổng, cậu ngoái đầu nhìn Tiêu Cát còn tần ngần bên ngoài, hỏi vọng ra: "Thầy ơi, sao thầy còn chưa vào?"

Tiêu Cát đứng cách đó chừng hai mét, không muốn giải thích nhiều, phất tay bảo: "Em vào trước đi, anh còn chút việc."

Tiêu Cát loay hoay ngoài cổng vài phút, mà đã bị gió lạnh thổi trắng bệch mặt mày. Một "con cò" thấy vậy, lân la đến gần anh, he hé tấm vé trong tay, nhỏ giọng hỏi, "Em trai nè, chỗ tôi còn tấm vé, có muốn mua không?"

Tiêu Cát nhìn tấm vé VIP kia, hỏi: "Bao tiền ạ?"

Nom Tiêu Cát cũng là người có tiền, "cò" ta nhanh nhảu báo giá, đắt gấp hai lần giá gốc.

Tiêu Cát không tiếc chút tiền này, quan trọng là anh đã hứa sẽ đến xem Chiêm Dữ rồi.

Anh lấy di động, "cò" lập tức đưa mã QR, "Thanh toán bằng Wechat ha."

Đúng lúc định quét mã, Tiêu Cát chợt có điện thoại.

Tiêu Cát nhận ra số máy này, anh nói với người đàn ông: "Chờ tôi một chút, tôi có điện thoại."

Nhớ đến chuyện mình ngắt máy ngang, vừa ấn nút nhận Tiêu Cát lập tức giải thích, "Vừa rồi tôi đang lái xe, không phải cố ý ngắt máy cậu. Tôi sắp vào rồi, đang đứng ở cổng đây."

"Xoay lại đi."

Tiêu Cát giật mình, xoay người lại liền thấy Chiêm Dữ đứng cách mình không xa.

Tim anh đập thình thịch, quay lại nói với "cò": "Bạn tôi đến đón rồi, xin lỗi anh nhé."

Nói rồi, Tiêu Cát đi theo Chiêm Dữ đến cổng soát vé, nghe cậu nói với bảo vệ: "Đây là bạn tôi." Sau đó, kéo tay anh vào trong.

Chiêm Dữ sóng vai cùng anh, hỏi: "Anh lạnh không?"

"Cũng không đến nỗi." Vừa hết câu Tiêu Cát hắt xì một cái, hại anh xấu hổ muốn độn thổ.

Nhiệt độ trong phòng ấm hơn bên ngoài, nên Chiêm Dữ chỉ mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay, kiểu dáng hơi ôm, dáng sát phần thắt lưng.

Tiêu Cát không dời nổi mắt, ngẩn người nhìn hồi lâu. Ngắm được một lúc, anh chợt nhớ một vấn đề, đầu óc căng thẳng, túm tay Chiêm Dữ.

Cậu dừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh. Tiêu Cát liếm môi, dáo dác nhìn trái nhìn phải, lí nhí hỏi: "Lúc đấu. . . cậu phải cởi trần hả?"

"Ừm."

"Vậy trên lưng. . . vết cào ấy, làm sao bây giờ?"

Chiêm Dữ không ngờ Tiêu Cát bận tâm chuyện này, cậu mở cửa phòng nghỉ riêng, trở tay dắt anh vào cùng.

"Cạch---", đóng cửa lại.

Tiêu Cát ngốc ngếch đứng tại chỗ, nghe Chiêm Dữ nói: "Tôi không để ý lắm, anh cào sâu lắm à?"

"Hơi hơi."

"Khả năng phục hồi của tôi tốt lắm." Nói rồi, Chiêm Dữ bắt chéo hai tay kéo áo lên, đưa lưng về phía Tiêu Cát, "Còn không?"

Mắt Tiêu Cát như bị đóng đinh, cuống họng khô khốc trước đám cơ bắp trước mặt.

Thật sự Chiêm Dữ không nói ngoa, khả năng tự phục hồi của cậu rất tốt, đã không còn nhìn thấy chỗ da bị trầy đâu nữa.

"Không thấy gì, nó lành rồi." Tiêu Cát thở phào nói.

Chiêm Dữ "ừm" một tiếng, xoay người cầm quần áo.

Lúc ánh mắt cả hai chạm nhau, Tiêu Cát hơi lãng tránh, tựa lưng vào tường, nói: "Dư Lịch cũng tới."

Chiêm Dữ im lặng, anh bâng quơ hỏi tiếp: "Cậu rủ cậu ấy đến à?"

Chiêm Dữ đáp: "Tôi không nói gì với cậu ta cả."

Tiêu Cát "à" một tiếng, Chiêm Dữ thay đồ xong, nhìn anh rồi nói: "Đấu xong, tôi tới tìm anh nhé."

Chiêm Dữ dắt Tiêu Cát ra hàng ghế trước, team cậu ngồi đấy, thấy Chiêm Dữ đi cùng một người đàn ông xạ lạ đều lấy làm kinh ngạc.

Chiêm Dữ ngắn gọn giới thiệu: "Đây là bạn anh, các cậu đừng ăn hiếp người ta đó."

Cả team rốp rẻng gật đầu, Chiêm Dữ mới nhìn Tiêu Cát, chỉ ra phía sau, "Tôi đi chuẩn bị đây."

Chiêm Dữ vừa đi, một cậu trai đeo băng đô đi tới, thân thiện cười hì hì, "Lần đầu thấy anh Chiêm dẫn bạn qua đây ngồi nha. Hi anh, em là Xăng."

Tiêu Cát mờ mịt lặp lại: "Xăng?"

"Nhà cậu ấy mở trạm xăng, nên mới có nickname như thế." Một giọng nói trong trẻo từ sau truyền tới, cô gái đi về phía anh, vươn tay: "Em là Ưu Ưu, chuyên gia vật lý trị liệu của Chiêm Dữ."

Tiêu Cát mỉm cười nhìn tất cả, lịch sự giới thiệu: "Chào mọi người, anh tên Tiêu Cát, là. . . bạn Chiêm Dữ."

Khác với vị trí đắt địa Tiêu Cát ngồi, Dư Lịch vì mua những slot cuối, chỗ ngon đều bị chọn hết. Tìm một chỗ tít phía sau, Dư Lịch lấy di động gửi tin nhắn cho Tiêu Cát, hỏi đã vào hay chưa.

Thật, Tiêu Cát mệt chẳng muốn trả lời, đang lúc băn khoăn biện lý do, tiếng chuông từ đâu đột nhiên "keng keng---" vang lên, giọng MC vang khắp hội trường. Cậu trai tên Xăng ngồi kế bên, hào hứng thốt lên: "Đấu rồi! Đấu rồi!"

Cuộc thi boxing này dựa trên hình thức tích điểm, trận trước Chiêm Dữ đã giành quán quân nên không cần đánh vòng loại, mà được đặc cách vào thẳng chung kết.

Chiêm Dữ được xếp ở trận sau, ban đầu Tiêu Cát cứ nghĩ đánh đấm thế này chỉ cánh mày râu thích thôi cơ, ấy mà đợi lúc Chiêm Dữ ra sân, cả hội trường toàn tiếng con gái cổ vũ.

Đang lúc Tiêu Cát kinh ngạc, lỗ tai chợt nhột nhạt, ra là Xăng đang kề tai nói chuyện với anh: "Đẹp trai lai láng như anh Chiêm, nên fangirl nhiều lắm ạ."

Tiếng chuông "keng keng----" lại vang lên lần nữa, đèn dần tối, kế đó một chùm sáng tập trung trước cửa bên cạnh bên cạnh. Tiêu Cát hướng mắt về đó, cửa được nhân viên đẩy mở, Chiêm Dữ từ trong bước ra.

Không chỉ được lòng khác giả, ngay cả camera cũng ưu ái con người này. Lúc gương mặt lạnh lùng của Chiêm Dữ chiếu trên màn ảnh rộng, khán đài chỉ toàn tiếng la hét như muốn lật tung trời.

Sau lời giới thiệu ngắn gọn từ MC, trận đấu chính thức bắt đầu.

Đây là lần đầu Tiêu Cát xem đấu boxing, động tác của Chiêm Dữ rất nhanh, nhanh đến độ mắt Tiêu Cát suýt nữa không bắt kịp.

Anh còn phát hiện, Chiêm Dữ lợi hại hơn anh tưởng tượng, mỗi đường đánh của đối thủ dường như đều bị cậu đoán trước, né đòn xong lập tức mạnh mẽ đáp trả.

Tựa như dã thú sinh tồn nơi hoang dã, mạnh được yếu thua, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Chiêm Dữ dễ dàng đánh ngã đối thủ xuống sàn, vung tay lên rồi đánh xuống, khiến đối phương liên tiếp ôm đầu, cuối cùng kết trận dưới sự phán định của trọng tài.

Chiêm Dữ đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, sắc lẽm như thanh kiếm đã rời vỏ. Mắt cậu đảo khắp khán đài, im lặng nhìn anh, đột nhiên khiến Tiêu Cát lạnh sống lưng.

Mãi khi trọng tài giơ cao tay Chiêm Dữ lên, tuyên bố cậu là quán quân mùa giải, Tiêu Cát mới thoát khỏi cảm giác nghẹt thở như bị dã thú rình rập.

Chiêm Dữ toàn thắng.

Tiêu Cát nghe Xăng hớn hở rủ rê: "Đi anh, ra hậu trường gặp anh Chiêm."

Tiêu Cát gần như bị lôi đi, ai nấy cũng rôm rả thảo luận trận đấu vừa rồi của Chiêm Dữ.

Thời điểm mọi người đến phòng nghỉ, Chiêm Dữ cũng vừa tắm xong, áo quần đã chỉnh tề, jacket đen phối phéc-mơ-tuya bạc, được kéo hết nấc, che hơn nửa gương mặt.

Ưu Ưu đi qua hỏi: "Anh, tối đi quẩy không, tụi em tổ chức tiệc chúc mừng cho anh."

Chiêm Dữ len qua, tới trước mặt Tiêu Cát: "Anh đi không?"

Tiêu Cát không thích nơi ồn ào, lắc đầu từ chối: "Thôi, mọi người đi đi."

Chiêm Dữ ngoảnh đầu lại, trả lời Ưu Ưu: "Các cậu đi đi."

Ưu Ưu há hốc vì kinh ngạc, cả team cũng lặng thinh vài giây. Đúng lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng, một giọng nói quen thuộc vọng vào.

"Chiêm Dữ ơi, anh có đấy không?"

Dư Lịch đứng bên ngoài, gọi cửa thôi mà giọng cứ ngọt như mía lùi, nghe bùi tai vô cùng.

Tiêu Cát nhìn Chiêm Dữ, thấy cậu vẫn mặt lạnh như tiền.

Xăng đứng bên cạnh bực bội, lèm bèm: "Tới nữa à giời?"

Khi nói câu này, Xăng chán ghét ra mặt, cơ mà dứt câu lại lấm lét lén nhìn Chiêm Dữ.

"Nên mở cửa không anh?"

Chiêm Dữ đáp: "Em mở đi."

Lòng Tiêu Cát căng như dây đàn, chợt tay bị Chiêm Dữ nắm lấy, cậu chỉ hướng cửa sổ, hỏi: "Anh biết nhảy cửa sổ không?"

Tiêu Cát nghe mà sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy#ntr