Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Dư Lịch nghe đoạn nói chuyện giữa hai người, liếc mắt nhìn đằng sau.

Tiêu Cát ngồi nghiêng về phía cậu, sườn mặt vô cùng đẹp, lại trông vẻ hỏi han ân cần của Lâm Hủ, Dư Lịch siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt.

Tiêu Cát và cậu là người hai thế giới, cậu đã tự biết thế ngay từ đầu.

Xuất thân du học sinh, ông chủ một trung tâm dạy làm bánh, lại có chồng đẹp trai làm giám đốc, hết thảy đều là thứ cậu khao khát.

Dư Lịch vừa hâm mộ lại ghen tị, cậu thường xuyên tưởng tượng, nếu mình không lớn lên trong gia cảnh bần cùng, phải chăng. . . phải chăng cũng sẽ có cuộc sống thần tiên như Tiêu Cát.

Mãi đến cái ngày Lâm Hủ đến trường, trước lúc về đưa cho cậu một tấm danh thiếp, mặt sau viết dòng chữ.

Dư Lịch đọc nó, cười mỉa - hóa ra cuộc hôn nhân mọi người ước ao chỉ có thế.

Người đàn ông họ Lâm sang quý kia hỏi cậu có rảnh tối nay không.

Dáng vẻ lão luyện tình trường như tay săn đầy kinh nghiệm kia, rõ ràng là kẻ cắp quen tay.

Dư Lịch lẳng lặng quay về trước, tựa lưng về sau, tụt người xuống. Bây giờ, cậu chẳng hâm mộ quái gì với Tiêu Cát nữa, thay vào đó là sự thương hại.

Tiêu Cát xuống dãy ghế cuối rồi, Lâm Hủ vẫn mang vẻ lo lắng ngoái đầu nhìn theo. Tiêu Cát liếc nhìn Chiêm Dữ đang thu mình trong gốc, quyết định ngồi ở gốc bên kia, đoạn phất tay với Lâm Hủ, ý bảo đừng lo, gã mới xoay người về.

Xe lắc la lắc lư, nắng xuyên qua cửa kính hắt vào trong, Tiêu Cát nghiêng đầu nhìn gốc đối diện. Chiêm Dữ tựa đầu lên khung cửa, chỗ ngồi xe này vẫn khá tù túng, cặp chân dài của cậu chỉ có thể co ro một chỗ.

Tiêu Cát chuyển đường nhìn lên gương mặt cậu, mép nón phủ hết phân nửa, mắt cậu khép chặt, bầu mắt hiện vài mạch máu mảnh như chỉ, sóng mũi dọc dừa, lớp lông măng trên mặt dưới ánh sáng lấp lánh như dát vàng.

Vì không ai để ý dưới này, Tiêu Cát càng nhìn càng không kiêng dè, mãi khi đối phương mở mắt.

Cách một khoảng, Chiêm Dữ bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt dưới hàng mi dài rậm không có vẻ gì buồn ngủ.

Tiêu Cát giật mình, kế đó thấy cậu lấy hộp airpods màu trắng, mở nắp, ném một tai nghe bluetooth qua.

Tiêu Cát theo phản xạ chụp lấy, Chiêm Dữ đeo cái còn lại lên tay phải, thấy Tiêu Cát không nhúc nhích, cậu chỉ tay trái.

Lúc này anh mới chậm chạp đeo vào, Chiêm Dữ lấy di động ấn màn hình, tai nghe vang lên một điệu nhạc.

Cậu bảo tôi xuống chỉ để cùng nghe nhạc thôi á?

Tiêu Cát rút tay khỏi túi áo hoodie, kéo ít tóc che khuất tai trái.

Anh khẽ liếm môi, đưa mắt nhìn về phía Chiêm Dữ, nhưng người đã ngủ mất, còn kéo nón thấp hơn trước, mặt mũi gần như đều che khuất.

Bọn họ như học sinh cấp ba yêu sớm, trên chiếc xe du lịch lắc lư, đằng trước toàn người, họ ngồi phía sau dùng tai nghe, bí mật trao đổi với nhau.

Khuôn mặt vừa hết đỏ lại bốc cháy, Tiêu Cát tựa đầu lên cửa kính, nhắm mắt.

Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Tiêu Cát mơ màng nghe ai đó gọi mình, anh nhập nhèm mở mắt.

Lâm Hủ vỗ vai anh, "Chúng ta đến rồi, sao em ngủ say thế."

"Em hơi mệt."

Tiêu Cát che miệng ngáp dài, tai trái vẫn còn đeo earphones, anh nghiêng đầu nhìn nhưng Chiêm Dữ đã đi rồi.

"Mọi người xuống cả rồi." Lâm Hủ giải thích.

Tiêu Cát dụi mắt, cố xua đi cảm giác buồn ngủ. Lâm Hủ cầm hành lý, Tiêu Cát thì đi sau gã.

Mọi người đang túm tụm rôm rả nói cười, thấy Tiêu Cát xuống, ai đó cười hihi ghẹo, "Ngủ ngon sếp nhở?"

Tiêu Cát ngớ người, nhìn người nọ lấy di động, trên màn hình là bộ dáng ngủ gà ngủ gật của anh, còn chèn cả icon "hi" vào nữa chứ.

"Xấu quá đi, nhanh xóa."

"Há há, sếp à, lâu lâu cũng để mọi người dìm chút chứ."

Tiêu Cát trừng Lâm Hủ, "Sao anh không ngăn họ."

Lâm Hủ nhún vai, cười vô tội: "Anh đâu dám làm mọi người tụt hứng."

Tiêu Cát hoàn toàn bất lực, chỉnh lại tóc tai, lúc này âm lượng tai nghe bỗng lớn hết nấc. Anh cau mày, thấy Chiêm Dữ đang đứng không xa nhìn mình. Thấy anh nhìn về phía này, Chiêm Dữ xoay người bước đi, tai nghe theo đó im bặt. Tiêu Cát hết sức khó hiểu, muốn hỏi nhưng Chiêm Dữ chỉ để lại bóng lưng mỗi lúc một xa.

"Tiểu Cát, em xem gì thế?" Lâm Hủ đứng đằng sau, nắm vai anh.

Tiêu Cát lắc đầu, bước về trước, đáp: "Đến khách sạn thôi."

Khu du lịch suối nước nóng cách bãi đỗ khá gần, đi chừng chục mét là tới. Tiêu Cát làm thủ tục đăng kí, hai người một phòng, Tiêu Cát và Lâm Hủ ở lầu ba. Bọn họ xách hành ly vào thang máy, thời điểm sắp đóng cửa, Dư Lịch vội vàng chạy tới, "Xin chờ một chút ạ."

Tiêu Cát ngước mắt, thấy Chiêm Dữ đứng ở ngoài bèn ấn nút, cửa thang máy chậm chạp kéo sang hai bên.

Dư Lịch chạy vào, liên tục ngoắc tay: "Chiêm Dữ, nhanh vào đây."

Ánh mắt Chiêm Dữ dán chặt trên người Tiêu Cát, theo khoảng cách ngày một gần, tai nghe im lìm nãy giờ chợt phát ra âm thanh. Tiêu Cát giật nảy, anh gần như quên mất bản thân đang đeo tai nghe của cậu.

Tiêu Cát thả tay ra, hỏi: "Bọn em ở lầu mấy?"

Dư Lịch đáp lầu bốn, Tiêu Cát định ấn giúp, tay Chiêm Dữ lại lướt ngang sườn mặt anh, cổ tay quấn băng gạt, ngón tay rải rác nhiều vết trầy ấn nút "4".

Tiêu Cát nhìn chằm chằm bàn tay ấy, mắt không chớp lấy một lần.

Thang máy di chuyển lên, trong không gian bịt kín chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Dư Lịch đứng giữa Lâm Hủ và Chiêm Dữ, Tiêu Cát thì đứng trước bọn họ, đang bị bàn tay chi chít vết thương của Chiêm Dữ phân tâm.

Mắt Dư Lịch nhìn thẳng gáy Tiêu Cát, bàn tay lại lén lút bò lên thắt lưng Lâm Hủ. Gã giật mình, nghiêng đầu liếc mắt, Dư Lịch thản nhiên mỉm cười nhìn gã.

Chiêm Dữ kế bên chỉ khoanh tay, tựa vào vách kim loại, chẳng quan tâm.

Đến lầu ba, Lâm Hủ lập tức gạt cái tay kia xuống, theo Tiêu Cát ra ngoài.

Đợi cửa thang máy đóng hẳn, Dư Lịch lười biếng tựa lên vách đối diện, mỉm cười nhìn Chiêm Dữ, mời gọi: "Tối nay em hẹn Lâm Hủ á, anh muốn chơi cùng không?"

Chiêm Dữ vô cảm đáp: "Không.", rồi đi thẳng một mạch ngay khi đến lầu bốn.

Dư Lịch khó chịu, đuổi theo túm tay Chiêm Dữ: "Nè, gần đây anh bị gì vậy? Anh lạnh lùng với em lắm biết không?"

Dáng vẻ Dư Lịch như sắp khóc đến nơi, trông rất tủi thân và tội nghiệp. Chiêm Dữ chỉ nhìn không nói gì, hất tay cậu ra, đến trước cửa phòng mình, quẹt thẻ vào trong.

Phòng ốc rất rộng rãi, có thể thấy Tiêu Cát rất hào phóng với nhân viên.

Chiêm Dữ đặt hành lý xuống, Dư Lịch đi vào, bước tới trước mặt ôm hông Chiêm Dữ, nép mặt vào lòng ngực rắn chắc, tiu nghỉu hỏi: "Anh nói gì đi được không?"

Chiêm Dữ nhìn đỉnh đầu Dư Lịch, trầm ngâm một lúc mới trả lời: "Em thích Lâm Hủ không?"

"Thích chứ." Dư Lịch đáp không chút lưỡng lự, đoạn bổ sung: "Em cũng thích anh nữa."

"Thật tham lam."

Chiêm Dữ nâng cằm Dư Lịch lên, Dư Lịch ngẩng đầu, mặt mày tươi rói, không biết xấu hổ đáp: "Con người ai chẳng có lòng tham, nếu anh muốn ngủ với người khác, em cũng không ngại đâu."

Chiêm Dữ rút tay về, xoay người đi ra ngoài.

Dư Lịch hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Chiêm Dữ đáp: "Hút thuốc."

---

Sau khi tới khách sạn, lịch trình cả chiều đều trống, để mọi người có thời gian nghỉ ngơi.

Sáng nay Lâm Hủ bị bắt dậy sớm, vừa vào phòng đã sà lên giường, "Tiểu Cát, anh chợp mắt chút đây, đến giờ cơm thì gọi anh nhé."

Tiêu Cát "ừm" một tiếng, sau đó ngồi bệt xuống sàn, mở vali.

Anh lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân xếp vào nhà tắm, lúc đi ra, tai nghe im lặng nửa ngày. . . phát âm thanh lần nữa.

Tiêu Cát khựng lại, nhìn về phía giường, Lâm Hủ hoàn toàn say giấc rồi.

Anh liếm bờ môi khô nứt, lướt qua chiếc vali mở toang đi tới mở cửa.

Chiêm Dữ đã chờ sẵn bên ngoài.

Tay anh bị túm lấy, dễ dàng bị kéo ra ngoài.

May mắn anh phản ứng nhanh, kịp chặn tay ngay mép cửa, không cho nó đóng lại.

Tiêu Cát nhỏ giọng giải thích: "Tôi chưa lấy thẻ phòng."

Thấy Chiêm Dữ không phản đối, Tiêu Cát bèn lách mình trở vào trong lấy thẻ rồi nhanh chóng trở ra.

Anh đứng cạnh Chiêm Dữ, thở dài: "Sao cậu đến đây?"

Chiêm Dữ trả lời: "Nhớ anh."

Tiêu Cát ngẩn người, quay sang nhìn cậu.

Chiêm Dữ không nhìn anh, hai tay cắm túi quần, đi thẳng đến thang máy, trông con số tăng dần trên bảng điện tử, cậu chỉ lối thoát hiểm, "Đi thang bộ đi."

Tiêu Cát "ừm" một tiếng, bước theo sau.

Chiêm Dữ đi rất chậm, đôi bên cùng sóng vai, khoảng cách gần đến nỗi, đôi lần tay bọn họ còn sượt qua nhau.

"Trả tai nghe cho cậu này." Tiêu Cát gỡ tai nghe, đưa cho Chiêm Dữ.

Lúc Chiêm Dữ đưa tay lấy, Tiêu Cát nhẹ nhàng nắm tay cậu: "Sao bị trầy nhiều vậy?"

Chiêm Dữ giữ nguyên cho anh xem, giọng nói trầm ấm của cậu vang khắp hành lang, "Bất cẩn bị dụng cụ làm trầy thôi."

"Đau lắm không?"

Thật ra cậu không cảm thấy đau đớn gì, nhưng Tiêu Cát lo ra mặt đến thế bèn sửa miệng, "Một chút."

Tiêu Cát nghe vậy, cẩn thận sờ những vết trầy kia, như thể làm vậy sẽ làm dịu cơn đau của cậu.

Ba tầng không mấy cao, thoắt cái đã đi hết.

Đến tầng trệt, Chiêm Dữ hỏi: "Hút thuốc được không?"

Tiêu Cát cảm thấy Chiêm Dữ không cần hỏi ý mình, nhưng được ai đó quan tâm cảm thụ anh cũng rất vui, "Được chứ."

Chiêm Dữ cúi đầu, lấy bao thuốc lá, rút một điếu.

Lúc định đốt thuốc, Tiêu Cát bỗng giành hộp quẹt trên tay cậu: "Để tôi."

Phần đầu lọc kẹp giữa hai môi, Chiêm Dữ hơi khom người, Tiêu Cát kiểng chân châm lửa.

Hơi thở Chiêm Dữ nháy mắt như ngừng lại, mặt Tiêu Cát gần quá rồi.

Một lúc sau, Tiêu Cát đứng thẳng lại.

Chiêm Dữ ngậm thuốc, một ít tàn tro rớt xuống, cậu rít một hơi, ngón tay khẽ nhịp nhịp, kế đó cúi đầu khóa môi anh.

Tim Tiêu Cát đập như trống bổi, hương bạc hà thoang thoảng quấn quýt chóp mũi, rất dễ chịu.

Anh mơ màng nhìn Chiêm Dữ giữa màn khói, hé môi, khiến nụ hôn thêm nóng bỏng.

Vài phút sau, Chiêm Dữ thả anh ra.

Gò má Tiêu Cát hơi ửng đỏ, cậu chăm chú nhìn anh, nghĩ bụng - Lâm Hủ quả không sai, Tiêu Cát khác bọn họ, anh rất sạch sẽ.

"Chiêm Dữ, anh đứng đó chi vậy?"

Giọng Dư Lịch bất thình lình vang lên, Tiêu Cát giật thót, sau đó Chiêm Dữ ôm anh vào lòng. Chiêm Dữ áp bên trên, anh gần như lọt thỏm trong vòng tay cậu, được che chắn kín không kẻ hở, Dư Lịch chỉ thấp thoáng thấy Chiêm Dữ đang ôm ai đó.

Cậu cau mày, dợm bước về trước muốn xem rốt cuộc là ai, nhưng Chiêm Dữ lại nghiêng đầu, lạnh mặt nhìn cậu, ánh mắt đầy ý cảnh cáo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy#ntr