Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Chiêm Dữ cúp máy, bước khỏi ban công.

Trong phòng, Lâm Hủ đang đúc một cây sextoy vào mông Dư Lịch, khiến cậu ta không ngừng nức nở.

Chiêm Dữ đảo mắt nhìn, hỏi: "Tối nay ở đây à?"

Lâm Hủ vừa làm vừa trả lời, "Ờh"

"Anh không sợ anh ta biết?"

Lâm Hủ nhếch môi, đầy vẻ ngông cuồng: "Dựa theo tính Tiêu Cát, không ai lép xép, đố em ấy biết được." Nghĩ đoạn, "Mà cho dù biết đi chăng nữa, thì sao nào, em ấy không sống thiếu tôi được đâu."

Vỏn vẹn vài câu, Tiêu Cát qua miệng gã như cừu non mặc người xâu xé, một khi mất đi sự che chở từ chó chăn cừu, kết cục chỉ có chết.

Chiêm Dữ hiếm khi ghét cái gì đó, nhưng nghe Lâm Hủ nói người nọ như thế, cậu lại thấy ghét.

Cậu ngừng câu chuyện tại đây, xoay người bỏ đi.

Dư Lịch đang nằm kiểu doggy trên giường chuyển mình, hổn hển hỏi: "Anh đi đâu vậy? Không ở lại sao?"

Lâm Hủ từ tốn rút sextoy rồi đẩy về, khiến Dư Lịch ngọt ngào "ưm~" một tiếng: "Nghe đồn cậu tìm được tình mới à? Mặt mũi thế nào?"

"Không phải chuyện của anh."

Nghe vậy, Lâm Hủ không để bụng, trái lại còn mời gọi: "Có dịp dắt đến cùng chơi."

Chiêm Dữ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hủ khiến gã giật mình, "Anh ấy khác."

"Đàn ông cả thôi có gì khác chứ, đều là một gậy hai trứng thôi mà." Lâm Hủ giễu cợt, "Chẳng lẽ lần này cậu tìm gái à?"

Chiêm Dữ lơ không thèm đáp, mở cửa ra ngoài.

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại, Lâm Hủ học hằn hỏi: "Mấy nay nó bị sao vậy, ăn nhầm thuốc nổ à?"

Dư Lịch bị thứ trong người giày vò, mơ màng lắc đầu, rưng rưng nước mắt, "Anh mau vào đi, em muốn ~"

Lâm Hủ khẽ cười, rút sextoy đi, thúc cây hàng thật vào.

----

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Cát nằm thêm chốc lát, chợt cảm thấy có gì sai sai, nhưng nghĩ mãi chẳng ra. Mãi khi sắp thiếp đi, bị tiếng chuông cửa đánh thức mới thôi.

Tiêu Cát lồm cồm bò dậy, ngồi trên giường vài giây, chân tay mới chậm chạp nghe theo chủ nhân chúng.

Cửa mở, Chiêm Dữ liền ôm eo Tiêu Cát, gót chân đá về sau, cửa nặng nề khép lại. Tiêu Cát bị đè lên ván cửa, cơ thể mềm nhũn như quả hồng mặc người nắn bóp, ngắt nhẹ một cái, nước ngọt lập tức ứa ra, từng giọt xuôi theo ngón tay Chiêm Dữ chảy xuống.

Đầu lưỡi Chiêm Dữ đảo khắp vòm họng, bàn tay thì vói vào trong áo, ngón tay ram ráp kéo đầu vú anh.

Nhoi nhói kèm theo nhột nhạt, Lâm Hủ chưa từng chạm vào nó, Tiêu Cát cũng chẳng biết hóa ra chỗ ấy lại nhạy cảm thế.

Anh thở hổn hển, vô lực đẩy đẩy Chiêm Dữ, buồn bực nói: "Đừng đụng nơi đó."

"Tại sao?"

Chiêm Dữ cắn vành tai anh, Tiêu Cát lập tức rụt cổ, giọng điệu đáng thương: "Ngứa lắm. . . khó chịu."

Chiêm Dữ nặng nề thở ra, dạng rộng hai chân anh, vuốt ve vùng kín. Tiêu Cát "á" một tiếng, kế đó nghe cậu nói: "Ướt hết rồi."

Quả nhiên, Tiêu Cát khi say càng nhạy cảm hơn so với thường ngày.

Chiêm Dữ tụt quần anh xuống, nhào nặn cặp mông trắng nõn đẫy đà, ngón tay dọc theo khe mông, lân la đến cửa động khép chặt.

Tiêu Cát giật mình, giữ tay cậu, mặt đỏ chót: "Tôi chưa tắm."

Ngón tay kia khựng lại, không tiến sâu thêm, thay vào đó chuyển mục tiêu sang "cậu bé" nhỏ nhắn của Tiêu Cát.

Tay Chiêm Dữ đè cái bụng bằng phẳng của anh, nhân lúc Tiêu Cát mơ màng, liền khụy một chân xuống, ngậm dương vật anh vào miệng.

Tiêu Cát shock nặng, cả người run rẩy, cảm nhận phần nhạy cảm được vòm họng ấm áp bao phủ.

Chiêm Dữ lè lưỡi liếm quy đầu, có chất dịch gì đó rỉ ra, vị mằn mặn.

Tay cậu kiềm hông anh không cho giãy giụa, đồng thời kéo về trước, để dương vật anh tiến sâu vào cuống họng.

Tiêu Cát thở dốc, kế đó hốt hoảng kêu la: "Mau, mau thả tôi ra, t. . tôi. . ."

Chưa kịp dứt câu, quy đầu bị hút lấy, đầu óc anh trống rỗng, vùng kín chảy nước, dương vật cương cứng giật giật, bắn trong miệng Chiêm Dữ.

Tiêu Cát thừ mặt, thấy Chiêm Dữ đứng dậy, khóe miệng dính dịch trắng, anh bối rối quay mặt đi, nói: "Tôi. . . tôi không cố ý, xin lỗi"

Tiêu Cát muốn lấy giấy lau giúp cậu, ngặt nỗi đi chưa tới hai bước đã bị Chiêm Dữ đè lại. Lồng ngực anh kề sát ván cửa, đầu vú bị đùa nghịch ban nãy ma sát lớp vải, Chiêm Dữ chen đầu gối vào giữa chân Tiêu Cát, tay nâng đùi anh lên.

Tim Tiêu Cát đập "thình thịch", kế đó một vật nóng cứng cọ sát cửa mình ướt nước, mạnh mẽ đâm vào.

Tiêu Cát bị ép trên cửa, hai chân lại không thể đứng thẳng, sức nặng toàn thân đều dựa vào nơi giao hợp.

Một đâm rồi một thúc, đôi bên đều hổn hển, cơ thể chồng lên nhau như thú hoang giao phối.

Lửa dục quá nóng bỏng, Tiêu Cát như bị ném vào biển sâu, tai ù hết cả lên, ngực rất ngộp. Anh cố gắng hít thở, đột nhiên cằm bị nắm lấy, Chiêm Dữ xoay mặt anh lại hôn lên, mút mạnh đầu lưỡi anh.

Nước miếng không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống, mắt Tiêu Cát khẽ híp lại, bị chịch đến mơ màng, mụ mị nhìn Chiêm Dữ.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Giọng Lâm Hủ tựa tiếng sấm, cơ thể đang thả lỏng của Tiêu Cát lập tức cứng ngắc.

"Tiểu Cát, em dậy chưa? Anh quên mang thẻ phòng rồi."

Chiêm Dữ kêu một tiếng khó nhịn, thằng em nhà cậu bị vách thịt thít chặt, rất bót. Cậu đỡ eo Tiêu Cát, chậm chạp đưa đẩy, gác cằm lên vai anh, kề tai nói nhỏ: "Đừng chặt như vậy."

Đồng tử Tiêu Cát co lại, mở to mắt nhìn Chiêm Dữ, bờ môi khẽ run: "Ngoài cửa. . ."

Cậu nhướng mày liếc nhìn cánh cửa, tiếp tục thong thả ra vào, nhưng lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất.

Tiêu Cát hít sâu một hơi, cảm giác gậy thịt kia dường như lớn hơn, anh đưa tay che miệng, chỉ là tiếng rên vẫn luồn qua kẽ tay thoát ra ngoài.

Lâm Hủ tần ngần bên ngoài hồi lâu, thấy không ai đáp lại bèn thởi dài, đến lễ tân mượn thẻ phòng.

Cầm thẻ trở về, Lâm Hủ nhẹ nhàng mở cửa, thấy Tiêu Cát vẫn còn say ngủ, trùm chăn kín mít, rúc bên trong như đứa trẻ sơ sinh.

Gã đến gần mép giường, cúi đầu hôn phớt bờ môi căng mọng kia, sau đó mở túi nhỏ trên sofa, bên trong có áo mưa chuẩn bị sẵn. Thú thật, gã không tin độ trinh trắng của Dư Lịch.

Cánh cửa mở rồi đóng, theo sau là tiếng khóa chốt.

Tiêu Cát mở mắt ngồi dậy, mền trượt xuống thắt lưng, để lộ cơ thể rải rác dấu hôn.

Anh liếc nhìn túi nhỏ trên sofa, môi mím chặt, trái tim vỡ nát từ lâu dần nhói đau. . .

Ngay khi Tiêu Cát sắp sa vào vũng bùn ưu thương kia, một bàn tay vuốt ve môi anh, dùng sức xoa xoa.

Chiêm Dữ xoay mặt Tiêu Cát lại để nhìn rõ biểu cảm anh lúc này, khoảnh khách bốn mắt chạm nhau, viền mắt Tiêu Cát hoe đỏ, từng giọt nước mắt lăn xuống. Anh thẩn thờ nhìn Chiêm Dữ, lẩm bẩm: "Tôi chẳng muốn khóc đâu."

Nghĩ đoạn lại nói: "Nếu như Lâm Hủ không yêu tôi nữa, có thể nói với tôi kia mà, tại sao phải lừa tôi, đùa giỡn tôi như thằng hề chứ."

Giọng anh gần như nghẹn lại: "Trông tôi. . . nực cười lắm sao?"

Chiêm Dữ kéo chăn, bọc kín Tiêu Cát, ôm cả chăn lẫn người vào lòng.

Không gian trong phòng lặng ngắt, Chiêm Dữ không nói bất kì lời ăn ủi nào, chỉ ôm anh như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy#ntr