Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lục Đẳng Tinh Chi Dạ

Edit: tina

Cuối cùng tui cũng vào lại được Wattpad rồi T_T.
Để mọi người đợi lâu rồi( ' ∀ ' )ノ

====================================

☆, Chương 27

Buổi sáng Quý Tịch một mình thức dậy trên giường, bình tĩnh đứng dậy rửa mặt.

Cậu đi ra cửa phòng gặp phải Lâm Từ Khanh, sắc mặt như thường chào hỏi y, "Sư tôn dậy thật sớm a."

Lâm Từ Khanh cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Còn nhớ rõ tối hôm qua đã làm gì không?"

Quý Tịch giả ngu, mờ mịt nói: "Dạ? A đúng rồi, là sư tôn ôm con lên giường phải không?"

"Không phải."

Quý Tịch "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là con tự bò lên sao?"

Lâm Từ Khanh giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt Quý Tịch vô tội.

Nếu bị Lâm Từ Khanh phát hiện ra, có ch·ết cậu cũng không nhận, có vẻ như Lâm Từ Khanh cũng bất lực.

Cậu chỉ bị nhìn một cái rồi thôi, thuận tiện hỗ trợ dọn dẹp sân rồi mới hạ phong.

Không biết khi nào Giang Oánh và Kỷ Lăng mới đi, lúc Quý Tịch đi xuống thì nhìn thấy hai nàng đang nói chuyện với Đoạn Du ở trong phòng, cửa phòng cũng không đóng, Quý Tịch đi ngang qua thì bị Đoạn Du gọi lại.

"Sư đệ, tối hôm qua đệ ngủ ở chỗ của sư tôn đúng không?"

Quý Tịch dừng bước chân: "Vâng, có chuyện gì sao?"

Đoạn Du đi ra, hạ giọng hỏi: "Là vì hai nàng sao? Ban đầu ta định để các nàng ở lại Trừng Nhạc Phong, nhưng Giang Oánh nàng......"

Quý Tịch hiểu, vỗ vỗ vai hắn: "Không sao, vừa hay đệ cần tìm sư tôn có việc."

Cậu còn phải cảm ơn Đoạn Du, cho cậu một lý do để ngủ cùng phòng với Lâm Từ Khanh, nghĩ đến tối hôm qua, phản ứng cứng đờ của Lâm Từ Khanh, còn có cái véo má lúc cuối kia, Quý Tịch liền nhịn không được câu môi.

Nếu như Lâm Từ Khanh dám nói y đối với cậu không có một chút ý gì......

Đoạn Du ra tiếng đánh gãy suy nghĩ của cậu: "Sư đệ, biểu tình của đệ lạ vậy?"

Quý Tịch thu hồi thần sắc, trừng mắt nhìn hắn đảo mắt một cái: "Huynh mới lạ ấy."

Cậu quay đầu đi, Đoạn Du ngăn lại: "Sư đệ, đợi một chút, hôm nay ta dẫn hai vị sư muội đi dạo trong môn phái, không bằng đệ cùng đi nha?"

"Đệ không đi đâu." Quý Tịch cự tuyệt, mặc dù đối phương có ba người, nhưng cậu đều không quá thân, đi chung không tốt lắm.

"Không có ta, một mình đệ ở trên núi không phải rất chán sao? Cùng đi đi". Đoạn Du giữ chặt cậu, nháy mắt nhỏ giọng nói: "Ta không thể chăm sóc cả hai người cùng lúc được, đệ giúp ta đi mà."

Biểu tình Quý Tịch một lời khó nói hết, thì ra hắn muốn cậu gánh một người.

Giang Oánh không biết đi ra từ lúc nào, cười nói: "Quý sư huynh có bận không? Nếu rảnh thì cùng chúng ta đi dạo một chút đi."

Lần đầu tiên Quý Tịch bị người khác gọi là sư huynh, có chút không quen.

Nhìn nàng rất ôn hòa thân thiện, ngũ quan khi cười rộ lên có chút sinh động, Quý Tịch nhìn về phía Đoạn Du, người kia thì dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu, Quý Tịch nói: "Không bận, đi thôi."

Thời tiết hôm nay không tồi, vừa hay thích hợp để đi dạo, Quý Tịch và Đoạn Du đi ở phía sau, lặng lẽ nói: "Tu luyện không tốt hơn sao hay là luận bàn không đủ kích thích, tại sao một hai phải đi dạo cùng các nàng vậy?"

Đoạn Du cũng nhỏ giọng trả lời: "Là Oánh Oánh đề nghị đó, trước khi đi nàng ấy muốn ngắm phong cảnh ở đại môn phái một chút, như vậy chuyến đi này cũng không uổng công."

Vậy mà đã gọi là Oánh Oánh rồi sao? Quý Tịch cũng không có ý định nhiều chuyện, vẫn như cũ ôm thái độ cảnh giác với hai nữa tu của Trọng Hoa Phái, hy vọng các nàng rời đi càng sớm càng tốt.

"Sư huynh, huynh quen các nàng bao lâu rồi?"

Đoạn Du nghĩ nghĩ, đáp: "Tính từ lần gặp đầu tiên, cũng đã bốn, năm tháng rồi."

Mặt Quý Tịch vô cảm: "Lâu thật."

Đoạn Du tự biết đuối lý, có chút lúng túng nói: "Hai nàng mặt xám mày tro tới tìm ta, ta thật sự...... không từ chối được."

Hắn nghĩ nếu như Lâm Từ Khanh không đồng ý, hắn sẽ đưa các nàng tới quán trọ dưới chân núi ở tạm, không thể thấy ch·ết mà không cứu, hiện tại đi dạo ngắm phong cảnh cùng hai người họ, là do cảm thấy dù sao các nàng cũng sẽ rời đi, nhưng tiếp đãi của chủ nhà thì vẫn phải có.

Về sau ở bên ngoài, nói không chừng còn gặp lại.

Giang Oánh đi ở phía trước đột nhiên xoay người, chỉ vào một tòa tháp cao ở đối diện hỏi: "Đoạn sư huynh, đó là cái gì?"

Đoạn Du đi nhanh vài bước theo sau, giải thích nói: "Cái kia à, là Bách Trận Tháp chuyên dùng cho các đệ tử của môn phái tu luyện."

Kỷ Lăng đi chậm một bước dừng ở phía sau, dần dần đi song song với Quý Tịch, Quý Tịch dùng dư quang đánh giá nàng, cảm giác hình như nàng có chút trầm mặc, không biết là do tâm tình không tốt, hay là tính cách trời sinh đã như thế.

Giang Oánh còn đang hỏi: "Trong tháp có những gì thế? Gọi là Bách Trận Tháp, là vì có trận pháp ở trong sao?"

"Không chỉ vậy, bên trong còn có một ít yêu hồn, đều là cao giai, càng lên cao càng nguy hiểm."

Quý Tịch nghe hai người phía trước nói một đường, Kỷ Lăng bên cạnh lại một âm thanh cũng không có, nhịn không được nghiêng đầu chủ động hỏi: "Ngươi là người ở đâu? Ở quê ngươi, có phải mọi người đều cao như ngươi không?"

Ánh mắt Kỷ Lăng lóe lên, nói ra một địa danh vô cùng khó đọc, Quý Tịch nghe đến mơ mơ hồ hồ, nhưng cậu cũng chỉ là tìm chủ đề để nói, không thật sự muốn biết nàng đến từ nơi nào.

"Phụ thân ta có dáng người cao, ta giống ông ấy", Kỷ Lăng nhu hòa cười, " Lần đầu tiên gặp ta, mọi người đều sẽ hỏi vấn đề này."

Quý Tịch thuận miệng nói một câu: "Thật ra nếu ngươi cải trang thành nam thì khá tiện đấy."

Cậu không có ý gì khác, cốt truyện trong sách thường xuyên có vai chính vai phụ nữ giả nam trang, sắc mặt Kỷ Lăng lại khẽ biến.

Lúc này Quý Tịch chú ý tới Giang Oánh đã ngừng nói, an tĩnh cùng Đoạn Du bước đi.

Trong lòng Quý Tịch dâng lên cảm giác cổ quái, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Rất nhanh Giang Oánh khôi phục lại hoạt bát nhiệt tình vừa nãy, lôi kéo Đoạn Du nói tiếp về yêu hồn trong Bách Trận Tháp, Quý Tịch lười để ý đến Kỷ Lăng trầm mặc nữa, không hề có cảm giác tồn tại đi theo ở phía sau.

Một buổi sáng qua đi, bọn họ giống như là ba người bồi Giang Oánh, cuối cùng là trên dưới môn phái đơn giản đi dạo một vòng rồi trở về Vân Phất Phong.

Đoạn Du đã xin môn phái cho hai người mượn một chiếc phi thuyền, đối với hai người Giang Oánh mà nói là dư dả để dùng, ngày mai qua đăng ký là có thể lấy được rồi.

"Lần này cảm ơn Đoạn sư huynh và Quý sư huynh, còn có Linh An Quân đã đồng ý thu nhận," Giang Oánh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba vò rượu, mặc dù đã đậy kín nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm phảng phất, "Trên người bọn ta không mang gì đáng giá, chỉ có rượu Liên Tang này, mong hai vị sư huynh không chê."

Rượu Liên Tang là đặc sản của thành Trọng Hoa, bình thường có tiền cũng khó mua được, Đoạn Du vui vẻ nhận lấy, "Rượu này không tồi, ta từng may mắn được uống một lần, thật sự khó quên."

Giang Oánh mỉm cười: "Đoạn sư huynh thích là tốt rồi."

Quý Tịch lại nhìn về phía Kỷ Lăng ngồi ở một bên, nàng an tĩnh rũ đầu, đôi tay đặt ở trên đầu gối ngồi ngay ngắn.

-

Ngày thứ hai Đoạn Du đi nhận phi thuyền, rốt cuộc đã đến lúc hai người Giang Oánh rời đi.

Nàng có chút không nỡ mà tạm biệt Đoạn Du, thế mà trong mắt ẩn ẩn một chút ánh nước, dọa Đoạn Du nhảy dựng, chạy nhanh tới trấn an nói: "Giang sư muội...... Muội làm gì vậy, làm ta tưởng mình đã làm gì sai rồi đấy."

Giang Oánh bị hắn chọc cười, hờn dỗi đánh Đoạn Du một cái, Quý Tịch ở một bên nhìn, yên lặng nổi một thân da gà.

Kỷ Lăng đã lên phi thuyền trước cũng hướng Đoạn Du ôn nhu nói: "Mấy ngày nay đa tạ Đoạn sư huynh chăm sóc."

Nàng cũng hướng Quý Tịch gật gật đầu, hai người ngồi phi thuyền hướng tới Trọng Hoa Phái mà đi, thẳng đến khi trên không trung hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của phi thuyền nữa, Đoạn Du mới trở về Vân Phất Phong.

Quý Tịch nhịn không được nói ra nghi ngờ của mình: "Sư huynh, huynh có cảm thấy hai người bọn họ có chút kỳ quái không?"

Đoạn Du vò đầu: "Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào."

Quý Tịch cũng không dám nói, chỉ cảm thấy bên trong các nàng lộ ra chút quỷ dị.

Bất quá các nàng tới đây một chuyến này, thật sự cũng chỉ ở mấy ngày, mượn một cái pháp khí phi hành, Lam Tước nhận mệnh lệnh của Lâm Từ Khanh, âm thầm quan sát các nàng, cũng không thấy có gì dị thường.

Chỉ mong là Quý Tịch suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hai ngày này, Đoạn Du đã lo lắng hao tâm tốn sức ứng phó các nàng, hiện tại rốt cuộc cũng đi rồi, cả người liền nhẹ nhàng: "Đi thôi sư đệ, sư huynh mời đệ uống rượu."

Quý Tịch chậm rì rì đuổi kịp: "Đệ còn chưa thành niên đấy, uống rượu hình như không được tốt đâu."

"Có cái gì mà không được, đệ cũng không phải tiểu hài tử mười tuổi."

Đoạn Du nghĩ tới 3 vò rượu trong phòng, có chút hưng phấn: "Rượu Liên Tang là rượu ngon nhất mà ta từng thử, thơm nhưng lại không nồng, vị ngọt lại có tác dụng chậm."

Quý Tịch nhướng mày, lặp lại nói: "Tác dụng chậm?"

"Đệ thử rồi sẽ biết, hôm nay sư huynh phải cho đệ nếm thử tư vị mới mẻ!"

Hắn nói trông rất háo hức, nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, lúc này uống rượu không tốt lắm, liền hẹn Quý Tịch vào buổi tối.

Quý Tịch tận dụng thời gian, gọi Lam Tước tới, nói với nó: "Buổi tối ta không rảnh, ngươi thay ta nói với sư tôn một tiếng, hôm nay ta không tới tìm người đâu."

Lam Tước trừng mắt: "Hiện tại không phải ngươi rảnh sao, sao không tự mình đi nói?"

"Ta không dám", Quý Tịch năn nỉ nói: "Tước Tước tốt nhất, ngươi giúp ta nói một câu là được."

Lam Tước miễn cưỡng đáp ứng: "Được rồi, nhưng mà đêm nay ngươi muốn làm gì?"

Quý Tịch thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: "Buổi tối ngươi tới đây sẽ biết."

Ánh mắt Lam Tước cảnh giác, nó ngốc cùng một chỗ với Quý Tịch cũng được một thời gian, liền nhận ra bản chất của đối phương, cảm thấy hiện tại cậu đang có một bụng ý nghĩ xấu, nhưng nó theo thói quen tin tưởng cậu, gật đầu đồng ý.

Thấy Lam Tước bay đi, Quý Tịch vừa lòng cười.Tới thời gian đã hẹn, Quý Tịch đi tới chỗ Đoạn Du, Đoạn Du cầm hai cái ly tinh xảo cái ly bày ở trên bàn, thật cẩn thận mở ra một vò rượu.

"Nếu sư tôn biết chúng ta uống rượu, có phải sẽ tức giận không?"

Lời này nhắc nhở Đoạn Du, hắn đem cửa phòng đóng lại, "Đừng lo lắng, uống rượu này sẽ không thấy khó chịu, ngày hôm sau mùi rượu cũng không lưu lại, sư tôn sẽ không phát hiện đâu."

Xem bộ dáng hắn chờ mong, Quý Tịch càng thêm tò mò, nhích lại gần ngửi ngửi.

Nghe vào không giống rượu, giống với rượu trái cây mà cậu đã uống ở Thanh Hà Trấn, Đoạn Du đóng kỹ cửa sổ, cầm lấy vò rượu đổ ra hai ly.

Cái ly nhỏ mà tinh xảo, đổ đầy rồi cũng chỉ đủ một ngụm, Đoạn Du uống rất chậm, nếm từng chút một, thở dài: "Không hổ là cực phẩm, giúp hai vị sư muội cũng không lỗ."

Quý Tịch cũng nếm một chút, vị rất ngon, nhưng cậu chưa uống qua rượu nào khác, không dễ để so sánh.

Đoạn Du tự mình uống, còn muốn cụng ly với Quý Tịch, Quý Tịch uống vào miệng, lại lặng lẽ nhổ ra, thực tế chỉ uống vào một nửa.

Cậu muốn duy trì tỉnh táo, nhưng cậu đã xem nhẹ rượu này, rất nhanh cảnh tượng trước mắt Quý Tịch bắt đầu đong đưa, Đoạn Du cũng biến thành hai.

Lúc này Lam Tước bay tới, qua khe cửa sổ ngửi thấy mùi rượu, lại thấy hai người uống đến vui vẻ trên bàn.

Hai người kia vậy mà uống rượu! Nó lập tức xoay người bay đi, hướng tới đỉnh núi, chuẩn bị cáo trạng với Lâm Từ Khanh.

Đoạn Du thì thôi đi, Quý Tịch mới bao lớn? Lại đi học mấy thói xấu này.

Trong phòng Quý Tịch đỡ chán, hoàn toàn không chú ý tới Lam Tước đã tới, cậu còn muốn chờ Lâm Từ Khanh tới, cố gắng không nhắm mắt đi ngủ.

Đoạn Du uống nhiều hơn, gục ở trên bàn đại khái là ngủ rồi, Quý Tịch xoa xoa mắt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Một mảnh áo màu trắng mang theo gió lạnh tiến vào, có người chậm rãi đi đến trước người cậu, giống như đang gọi cậu.

Quý Tịch nỗ lực mở to mắt, duỗi tay: "...... Khanh Khanh?"

====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top