Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2: Quá trình dưỡng thành đại hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chương 11 - 32)

Edit: Luy.

Beta: Thủy Ngư.

Chương 10:

Sau khi trở về sơn động, chúng ta nghỉ tạm vài ngày, rồi chuẩn bị kĩ càng những vật cần thiết.

Trong khoảng thời gian ở đây, ngoại trừ theo thông lệ báo cáo với giáo chủ về tình hình bên ngoài, ta còn viết một bức thư tín đầy ngôn từ khẩn thiết cho "Tiệm thuốc di động", với thái độ cực kỳ thành tâm đập đầu xuống đất giới thiệu cho hắn nhà thôn trưởng đời ông cố làm hổ phách gì gì đó, cũng "vô ý " viết thêm một câu ở cuối thư, "Nghe đồn Hổ phách trong truyền thuyết có thể gặp mà không thể cầu, có khả năng cải tử hoàn sinh sống hoài không chết". Ta tin rằng, với niềm si mê y học của "Tiệm thuốc di động", nhất định sẽ đích thân đến xem thử, ta càng tin tưởng hơn là, đương nhiên hắn sẽ không tìm được cục hổ phách kia đâu, bởi vì nó đâu hề tồn tại ╮(╯3╰)╭.

Trong cơn giận dữ, tên "Tiệm thuốc di động kia" không thể tìm ta tính sổ, thực ra hắn cũng đáng sợ lắm đó nha, trong vòng mười dặm không khác gì phạm vi công kích dữ dội của hắn, đánh sập nhà rồi hạ độc gì gì đó đều thường thôi, vậy cho nên thôn trường à, tên xui xẻo nhà ngươi mau cuốn gói phắn đi.

Ăn hiếp đồ đệ của ta cũng không chống mắt nhìn xem ta là ai, nhưng mà sau lưng lão tử thì có người đó! (Giới hạn cuối cùng của ngươi quăng xó xỉnh nào rồi? )

Vì vậy, chuyện của thôn trưởng xin chấm dứt ở đây, Y phong cứ như vậy đi từng bước đầu tiên làm đại hiệp oai phong. (Này! )

E hèm, như đã nói qua, đã lâu như vậy rồi mà tại sao Y phong đi mua đồ giờ vẫn chưa thấy về? Chắc cũng không phải gặp chuyện gì không hay đâu nhỉ, ta suy nghĩ một chút, thế rồi quyết định đi xem.

Tuy rằng cái tên Lệ Minh Mặc này ở trên giang hồ có thể nói là không ai không biết, nhưng trên thực tế, người đường đường chính chính gặp Giáo chủ cũng không nhiều, chứ đừng có nói chi là một nơi xa xôi như thế, hơn nữa ta cũng chẳng hề lo lắng Y Phong đối đầu với giáo chủ sẽ hoảng sợ như thế nào. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có lẽ ta cần phải cẩn thận một tí, đừng làm cho Y Phong mới bắt đầu đã gây thù chuốc oán nha?

Trấn nhỏ cách nơi này không xa, nếu dùng khinh công thì sẽ không tốn nhiều thời gian, chỉ một giờ đồng hồ sẽ đến. Sau khi ta suy tính Y Phong sẽ đi tới chỗ nào, chuẩn bị đi khắp xó xỉnh tìm nó.

"Vị công tử này, xin chờ một chút!"

Ta ngẩn người, xoay người nhìn lại, phát hiện gọi ta lại chính là một nam nhân trung niên bụng phệ mặt núc ních.

"Chuyện gì?"

"Ha hả, tiểu nhân là ông chủ của Duyệt Lai Tiên. Mới nãy có vị khách quan đặt một sương phòng thượng hạng ở chỗ chúng ta, có nói là nếu thấy một vị công tử áo xanh, mặt mũi tuấn tú thì mời hắn đi lên lầu. Hiện tại vị khách quan kia đang ở trên lầu chờ, mời ngài đi nhìn thử?"

Duyệt Lai Tiên, đó không phải là tửu lâu xa hoa nhất trong thị trấn này sao? Ta cau mày suy nghĩ một chút, liền bước vào.

Tuy rằng đã não bổ ra vô số loại khả năng, nhưng sau một khắc đi vào sương phòng kia, ta cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.

Y phục xa hoa thêm vài phần xốc xếch, kèm theo cái nụ cười gợi đòn này, và cái cảm giác quỷ dị ớn lạnh không thể nào quen thuộc hơn...

Giáo chủ à, một nhân vật phản diện trùm boss cuối đứng sau màn như ngài sao lại xuất hiện ở đây vậy hả! ! !

Khí thế của giáo chủ quá mức mạnh mẽ, thế nên ta thậm chí còn không thấy Y Phong đang đứng ở một bên. Sau một trận hóa đá, ta dần tỉnh hồn lại.

"··· Sư phụ."

Làm, làm gì vậy? Cái ánh mắt phức tạp ngập tràn mừng rỡ trộn lẫn đau thương buồn bã này là sao đây?

Trong lúc ta còn đang xoắn xuýt thì giáo chủ đã đứng lên, rất tùy ý nhấc tay lên quàng vào vai Y Phong, ngón tay thon dài lướt qua gò má của nó.

"Mấy ngày nay, bổn tọa tìm được nhi tử đã được Tả hộ pháp ngươi chiếu cố nè ~ "

Gì cơ? !

Lừa người à, chẳng phải ngươi đột phá Tàn Huyết tới cảnh giới cuối cùng nên phải bế quan tu luyện tròn một năm sao? Ngươi con mẹ nó dụ dỗ Y Phong lúc nào mà ta không biết hả, lẽ nào Y phong là do một mình ngươi sinh ra? Ngươi có công năng đó từ khi nào thía? Tuy rằng trước đây ta từng suy đoán Y Phong là con riêng của ngươi, nhưng thật tình bây giờ ta cảm thấy với cái nhân phẩm 'tốt' của ngươi thì làm thế méo nào mà sinh ra được một thanh niên có lý tưởng giác ngộ cao đẹp như Y Phong á hả!

Lại một lần nữa ta, cực kì, xoắn xuýt.

Thấy ta không nói được câu nào, giáo chủ buông Y phong ra, tâm tình rất tốt mà trở lại chỗ ngồi.

"Thế nào, bổn tọa tìm được nó nhanh như vậy, ngươi có vẻ rất kinh ngạc ha. Thân từng là Tả hộ pháp, ngươi hẳn là phải hiểu rõ hiệu suất làm việc cao của hệ thống tình báo Thiên Ma giáo chứ? Năm đó ngươi vì thương hại ả nữ nhân Dung Dung kia mà suýt chút nữa phản bội ta, sau đó lại vì con trai ả mà lén lút chăm sóc nó, nhưng buồn thay kết quả lại chẳng được gì cả. Ả chết, mà ngươi cũng không bảo vệ được con trai ả ta để lại. Lạc Vũ , hiện tại ngươi suy nghĩ cái gì, muốn nói cái gì đây?"

Ta: ···

Cái trình độ bóc phét thành thơ văn lai láng gì gì đó, kịch tình lần này diễn quá mức cẩu huyết gì gì đó, ta chỉ có thể nói rằng, giáo chủ ngươi thắng mịa nó rồi.

===Hết chương 10===

Edit: Luy.

Beta: Thủy Ngư.

Chương 11

Cổ ngữ có câu <Nếu thiên thần hạ phàm, họ sẽ bị lây nhiễm thất tình lục dục của trần gian, lao động xương cốt, cơ thể đói khát>, cho nên con đường hợp tình hợp lí nhất của đại hiệp, tất nhiên là phải có thiên mệnh. Tuy phụ mẫu của Y Phong đều đã mất, nhưng dễ nhận ra rằng, giáo chủ ghét bỏ thân thế của nó còn chưa đủ bi thương, cho nên quyết định đích thân ra trận tự biên tự diễn.

Thế nhưng thực sự không liên quan đến việc hao tổn sức lực kéo Tô Dung Dung vào cuộc tình tay ba này sao? Theo ta được biết, Tô Dung Dung ở trong ma giáo vào thời điểm nuôi heo, ở với sư phụ A Lam củi khô lửa bốc, đến lúc này con sinh ra đều có thể đả tương du* ha.

* Đả tương du: lấy xì dầu, nghĩa bóng là trở thành người lớn.

Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là "Đả tương du" rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.

Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh. ( nguồn )

Nghĩ đến việc A Lam vô tội trúng đạn rồi bị bắt đội hai cái nón xanh ( nón xanh là cắm sừng :v ) , ta trầm mặc, kỳ thực bị nói thành yêu Tô Dung Dung đến mất cả thần trí, chết đi sống lại cũng không có gì đâu!

...Không có gì cái em gái ngươi! Ta giống nam xứng não tàn của vở kịchcẩu huyếtxàm ba láp chỗ nào chứ, không đúng, từ cái cách hình dung của giáo chủ ngươi, căn bản ngay cả nam xứng cũng không có cửa, rõ ràng chính là một pháo hôi a trời!

Ta hung hăng trừng mắt nhìn giáo chủ, hòng muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.

"Không phải sư phụ muốn nói cái gì, mà là ngươi muốn hắn nói gì đi! Những ngày qua ở chung với sư phó, ta thật sự rất vui vẻ, không có gì để nói với ngươi đâu." Không biết từ lúc nào Y Phong đã đi tới bên cạnh ta, nắm lấy tay của ta, nghiêng người cản ở phía trước, thẳng thắn nhìn về phía giáo chủ, cười mỉm ôn hòa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.

Mà giáo chủ thì nhíu mày, nhìn chòng chọc tay của ta một hồi, tự tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) mở miệng "Hiển nhiên, hài tử trong lòng người, luôn phải chịu đau thêm chút."

Nghe vậy Y Phong cười càng thêm xán lạn "Quả thực, hài tử trong lòng người so với trong lòng kẻ thù vẫn khả ái hơn chút. Sớm chiều ở bên nhau, sư phụ luôn đặc biệt trông nom ta."

Giáo chủ nghiêng đầu "Thật không, vậy ngươi nên biết phải quý trọng khoảng thời gian quý báu này đi, dù sao sau này sẽ như thế nào, chẳng phải là không ai biết được đó sao?"

Y Phong dừng một chút. Nhân cơ hội này ta nhanh chen vào nói, không thể để cho cuộc đối thoại này thêm tính quỷ dị hơn nữa.

"Ngươi không tính bắt ta hả?"

Giáo chủ cuối cùng cũng thu lại ánh mắt nhìn về phía Y Phong, tùy ý cầm lấy một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

"Ai biết được?"

(─ 皿 ─) ta đánh ngươi được không?

Bất quá, "Chọn lựa nơi như này làm địa điểm gặp mặt, còn nhiều lời như vậy, xem ra ngươi cũng không tính làm khó dễ chúng ta. "

Hắn khẽ ngẩng đầu, lòng bàn tay vuốt nhẹ vách tường "Chúng ta···sao? Cũng được, dù sao một người là con trai của bổn tọa, một người là Tả hộ pháp tiền nhiệm, hơn nữa lại mang đến cho bản tọa chút thú vui hiếm có, có thể cho các ngươi rời đi được rồi." Nói đến đây, hắn dừng lại, nhìn Y Phong bằng nửa con mắt "Có nhớ những thứ đó không?"

Y Phong nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, sau đó gật đầu một cái với giáo chủ.

"Tốt, các ngươi đi đi, sau này Thiên Ma giáo sẽ không đuổi bắt các ngươi nữa."

Chờ ngươi nói mỗi câu này!

Rời được tửu điếm một đoạn , tìm một chỗ tương đối kín đáo, ta liền ngừng lại.

Trước khi ta đến, Y Phong và giáo chủ hình như đã định hiệp ước gì dó, nhìn lại tiền án của giáo chủ, ta cảm giác mình nhất định phải hỏi một câu.

"Thứ đó là gì?"

"Là Tàn Huyết tâm pháp."

À, thì ra là thế, chính là Tàn Huyết tâm pháp. Cái gì hả, Tàn Huyết! Nếu như ta nhớ không lầm, e rằng thứ này có thể là bí tịch tối cao nhất của các đời Thiên Ma giáo? Giáo chủ ngươi chính là đứa con phá của, ngay cả thứ này cũng lấy ra chơi được sao?

Có lẽ là do nét mặt của ta quá mức đằng đằng sát khí, Y Phong dè dặt kéo kéo ống tay áo của ta, kêu "Sư phụ?"

Ta phục hồi tinh thần lại, hỏi nó "Hắn có yêu cầu ngươi phải làm cái gì không?"

Y Phong lắc đầu, trả lời "Không có đâu. Sư phụ không cần lo lắng."

Vậy mà không đòi hỏi gì, ta có chút không mò ra giáo chủ rốt cục cùng muốn làm trò gì, thôi quên đi, mặc kệ nó. (Này! )

Bây giờ quan trọng là ... ta nhìn về phía Y Phong, trịnh trọng nói "Nhớ kỹ, ngươi nhất định không được hé nửa lời về bộ tâm pháp này, nếu không sẽ tự rước họa vào thân."

"Ừm, ta sẽ không nói gì cả." không chút do dự, Y Phong cười trả lời.

Như vậy cũng tốt. Kế tiếp nên đi tìm tên khốn giáo chủ kia để tính sổ.

Có một giáo chủ tự tùy tiện làm bậy như vậy, ta đây thực sự là không đả thương nổi a hất bàn.

"Sư phó à, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Nhìn sắc trời tờ mờ tối, ta yên lặng trầm ngâm một lúc.

"Nói chung, đầu tiên là tìm một khách điếm đã !"

—————————————

Đêm đã khuya, sau khi xác nhận Y Phong đã ngủ say, ta liền đi ra ngoài khách sạn, ngoài cửa sớm đã có một bóng đen đang chờ đợi. Đó là một ảnh vệ của Thiên Ma giáo, hắn hơi cúi người xuống trước ta, cung kính nói rằng "Tả hộ pháp."

Xem ra giáo chủ cũng giống ta, cũng có lời muốn nói nhỉ. Ta nhìn hắn một cái, hất cằm lên một chút "Dẫn đường đi."

"Vâng." Nói xong, ảnh vệ liền xoay người, nhanh chóng phi ra ngoài thị trấn.

Ta quay đầu nhìn nhìn khách sạn đang chìm trong bóng tối, rồi cũng đi theo.

Chúng ta đến chỗ hẹn rất nhanh. Ta nhìn lướt sơ sơ, lại không nhìn thấy giáo chủ, còn đang nghi ngờ, lại bị một cục đá ném trúng ót, tức giận quay đầu lại, liền thấy giáo chủ nghiêng nghiêng mà ngồi ở trên cây, tư thế thanh tao lịch sự, trên mặt trước sau vẫn là một nụ cười đau mắt, mái tóc dài đen nhánh xõa tới tận mắt cá chân, ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt yêu nghiệt.

"Giáo chủ hăng hái thật đấy!" Ta nghiến răng.

"Đúng vậy, dưới ánh trăng thế này, ngươi vốn không nên thở hổn hển như thế."

Hít sâu một hơi, ta là người có lý trí ta không nên so đo tính toán với tên khốn giáo chủ kia.

"Nếu như giáo chủ không mốn nói gì khác, vậy đàm luận về chuyện Tàn Huyết có được không?"

"Hửm?" Giáo chủ nghiêng đầu một chút, tóc mái thưa thớt ở trên trán lưu lại một cái bóng mờ, nụ cười yêu mị trên khóe miệng như mê hoặc lòng người "Bởi vì Y Phong hắn có giá trị để cho bản tọa làm như vậy đó."

Ta cau mày nhìn hắn, im lặng nghe nói tiếp.

"Ha hả, Lạc Vũ người đúng là rất tích cực. Ngươi rất lo lắng tiểu đồ đệ của ngươi! Bất quá phần tâm pháp kia, có thể là đồ thật à. Yên tâm, bản tọa sẽ không làm thương tổn hắn. Hơn nữa ngươi cũng biết, muốn trở thành đại hiệp ở đại hội võ lâm sẽ được tổ chức vào ba tháng năm sau, không thể chỉ dựa vào võ công bình thường được."

"Đại hội võ lâm sang năm, nhất định phải tham gia sao? Bất kể nói thế nào, thời gian cũng quá ít, cho dù là Tàn Huyết cũng không có khả năng làm người ta trở thành cao thủ trong thời gian ngắn như vậy đâu!!"

"Không được sao? Ngươi nên tin tưởng hắn một chút." Giáo chủ dùng tay tựa đầu, điềm đạm nói. Dừng dừng, hắn đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, trước khi ta kịp phản ứng liền dựa vào, từ phía sau vòng qua eo ta, cười nói "Thế nhưng Lạc Vũ một mực không tin tưởng hắn cũng tốt ~ Nếu như quan hệ giữa ngươi và hắn quá mực thân thiết, thì bản tọa sẽ nổi giận đấy."

Đầu tựa lên vai của ta, hắn thở dài mà nói "Ta thích ngươi, Lạc Vũ."

Cờ... Cờ... Cái gì! ! !

Một trận sét đánh vào óc của ta. Trong nháy mắt, ta thấy thấy cuộc sống của mình, thế giới quan, giá trị quan đều bị đả kích cường liệt. Cái tên giáo chủ khốn kiếp âm hiểm xảo trá, ức hiếp nô dịch ta nhiều năm nay, suốt ngày lẫn đêm dư hơi đi kiếm chuyện cho ta chùi đít cư nhiên lại nói yêu thích ta!? Xong xong, ta nhất định là là nghe nhầm rồi.

"Thật, thật hả?" Ta run rẩy hỏi hắn.

Giáo chủ mặt không thay đổi buông ta ra, thối lui mấy bước, nhìn thẳng ta một hồi, đột nhiên nặn ra một nụ cười vô cười vô cùng rạng rỡ, chỉ là nụ cười này sao lại có chút mùi vị đùa dai "Là giả đó, bản tọa gạt ngươi đó~ Ngươi thật đúng là thú vị, đùa một chút cũng đỏ mặt, so với khi còn bé quả thực giống nhau như đúc."

ψ(╰_╯) ta biết mà!

===Hết chương 11===

Edit: Luy.

Beta: Thủy Ngư.

Chương 12

Lời nói của giáo chủ, trong mười câu thì năm câu đã là giả, nửa còn lại có thể dùng để đâm chọt người ta, thế nên mới nói, you tin you sẽ die.

Vì vậy tổng kết thu hoạch của hội đàm lần này, tin tức hữu ích ta có được chỉ có ba : Tàn Huyết là hàng thật, nếu không có điều kiện thì phải tạo ra cơ hội để Y Phong tham gia đại hội võ lâm, với lại, giáo chủ làm như vậy tự có lý do của hắn.

Nói nguyên nhân cụ thể là gì, giáo chủ chỉ bí hiểm mà cười, ý nói ta tự bổ não mình đi..

Ta, ta siết chặt nắm đấm! Bi phẫn nhìn hướng hắn rời đi, ta nghẹn họng không nói gì. Đứng một đêm gió lạnh ngươi chỉ cho ta một nụ cười mà không nói gì, khiến ta rất đau trứng có được hay không, bây giờ giải thích nguyên nhân một chút thì chết người sao? Sẽ chết sao? Hay là nói kế này của ngươi chỉ muốn hố cha người ta , cho nên mới không nói ra khỏi miệng sợ ta một thân khí huyết công tâm cầm đao chém ngươi một trăm lần?

···· Tính ra, ngươi cũng không cần nói cho ta đâu, nói không chừng có lúc dốt nát mới là có phúc.

Bất quá cũng không thể nói không có một chút thu hoạch, ít nhất ——

Ta nhìn xấp ngân phiếu cộm lên trong ngực, đặc biệt thỏa mãn cười.

Thuộc tính phá của của giáo chủ vẫn còn xài tốt chán~

Trải qua một đêm bị giáo chủ hành hạ, ta đem theo hai quầng mắt thâm đen quay về khách sạn. Bây giờ thứ ta muốn không nhiều, chỉ cần một cái giường, không đủ lớn cũng không cần gấp, một cái gối, không đủ mềm cũng không cần gấp, chỉ cần có nơi nào yên tĩnh không ồn ào là được, một chút xa xỉ, lúc này ta chỉ muốn ngủ một giấc tận đến ngày mai. Cũng không ai có thể ngăn cản sự quyết tâm ngủ bù của ta!

Nhưng ngay lúc ta vừa nhảy vào trong, ta liền hiểu tường tận chân lý "Lý tưởng là đầy đặn, thực tế thì nồng cốt".

Bởi vì đối diện ta, Y phong đang nghiêng người dựa trên tay vịn cầu thang, lẳng lặng mỉm cười, nhưng nụ cười của nó như gió bão mịt mùng dọa ta nhảy dựng.

"Sư phó, rốt cục ngươi cũng trở lại rồi."

Ta, ta không thấy gì hết!

Đang lúc ta chuẩn bị vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước, Y phong lại đưa tay ngăn cản ta, nụ cười trên mặt nồng nặc thâm hậu.

"Sư phó một đêm không về, sợ là đói rồi. Ta kêu phòng bếp chuẩn bị sớm một chút, hay sư phó dùng một ít đã rồi hẳn lên?"

"····Ừ." Gạt người ——Y Phong nhà ta đích thị không có đáng sợ như vậy đâu. Vì seo, vì seo mới thấy đi theo giáo chủ ngươi liền bị dạy hư , ta nhớ ngươi lúc ban đầu là thiếu niên ôn hòa hiền hậu thuần lương đại hiệp mới đúng chứ a hất bàn ╭( ̄m ̄*)╮

Tâm tình phức tạp nhìn hắn, ta chậm rãi mở miệng.

"Có cháo không?" (Này! )

Đời người có bao nhiêu năm đâu, nên lo nhìn ở trước mắt. Ta phải uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ húp cháo như thần tiên. Cháo trắng quả thật nấu phải hương mềm vô cùng, làm ngón trỏ người ta đại động, có thể ta lại không có một chút khẩu vị nào. Không, lúc ăn cơm luôn có người, hay là phiên bản hắc hóa, nhìn ngươi chằm chằm khiến không nhúc nhích nổi, nếm được vị gì mới là kỳ quái. Ta cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có xu hướng đen dần đều.

Nhìn học trò mình dạy dỗ trước mặt, ta chỉ có thể hình dung tô cháo là mặt giáo chủ mà liều mạng khuấy, kêu ngươi dạy xấu y phong, ta khuấy, ta khuấy, ta khuấy hết sức.

Qua một thời gian cỏ thể uống cạn chun trà, chỉa vào tầm mắt cao áp, ta rốt cục vẫn không nhịn được nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi."

Y phong nửa híp mắt nhìn về phía ta: "Ta không có gì có thể hỏi, sư phó không có nói cho ta biết nghĩa là không muốn ta biết phải không?"

Ngươi tiếp tục giả bộ ··· ta hít một hơi thật sâu, không thể tức giận, không thể tức giận.

"Ta vừa đi gặp Lệ Minh Mặc, hỏi hắn chút chuyện tâm pháp. Xem ra có vẻ như cũng không có vấn đề gì, nhưng lý do an toàn thì ta vẫn sẽ chú ý tình trạng thân thể ngươi một chút."

"Ta biết, lúc sư phó rời đi thì ta đã đoán được rồi." Y phong dùng tay gối đầu, hai tròng mắt mang lạnh lẽo: "Sư phó là người quan trọng nhất của ta, ta không hy vọng ngài bị bất kỳ tổn thương nào, nếu như lần này ngài bị thương, ta nhất định sẽ đi tìm Lệ Minh Mực hỏi chuyện. Nhưng là bây giờ thì ta nhất định không thể đánh lại hắn đâu. Sư phó cũng không muốn ta xảy ra chuyện, đúng không?"

Ta: "..."

Hắn nhìn ta một cái, nghiêng đầu, tiếp tục nói: "Cho nên, sư phó không muốn làm tiếp chuyện nguy hiểm, nhất là không được đi gặp Lệ Minh Mực lần nào nữa, có được hay không?"

Ai thích mấy chuyện bị sỉ nhục đâu, ta cũng muốn lấy được một khoản tiền dưỡng lão về hưu sớm một chút, tìm một nơi không có một người giang hồ không có giáo chủ để an nhàn ẩn cư, cưới một cô dâu sinh mấy đứa trẻ rồi hạnh phúc mãi về sau, vấn đề là giáo chủ hắn không đáp ứng đâu. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của y Phong, ta chẳng dám nói lời cự tuyệt gì, chỉ có thể hàm hồ ậm ừ trả lời: "Ta tận lực."

" Ừ, như vậy là đủ rồi." Y phong cũng không thèm để ý ta qua loa lấy lệ, mà là lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên của hôm nay , con ngươi đen nhánh bên trong tựa hồ lóe lên ánh sáng. Hắn lại gần, chống vào bả vai ta, thấp giọng nỉ non: "Chỉ cần ngươi có thể một ở bên cạnh ta là đủ rồi."

Nhưng vì tư thế dựa dẫm uốn éo như vậy khiến ta hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ vội vả đẩy hắn ra. Thích pha trò, hai đại nam nhân dựa chung một chỗ như vậy thật là quá sức kỳ quái.

Y phong dừng một chút, hơi có chút hờn giỗi đẩy tay giúp ta thẳng người lên, sau đó cười đầy ôn nhu với ta.

"Không ăn điểm tâm đối với thân thể không tốt, cho nên sư phó nhất định phải ăn -hết- toàn-bộ điểm tâm mới có thể lên nghỉ ngơi nha."

(>﹏<) Đây mới thực sự là Y Phong khả ái của ta chứ! ! !

===Hết chương 12===

Edit: Luy.

Beta: Thủy Ngư.

Chương 13

Mặc dù ta rất muốn nhanh tới đại hội võ lâm, nhưng hiển nhiên rằng, cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày. Vì vậy chúng ta vẫn còn trên con đường trở thành đại hiệp, nói chính xác hơn, là ở Giang Nam...

Ừ, ngươi hỏi tại sao đại hội võ lâm được cử hành ở thành An Minh phương bắc, nhưng ta lại chạy đến phương nam, cái gì đó, là không muốn lãng phí chi phí du lịch được tài trợ mà, các ngươi hiểu ha.

Rèm liễu xanh mềm mại vô lịch, gió đông thổi màu hoàng kim, Giang Nam thật sự là một nơi tốt, có cảnh đẹp, có thức ăn ngon, có rượu ngon, còn có cả người đẹp nữa.

Nhưng ai có có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra với cái tên hòa thượng đang dơ bầu rượu điên cuồng rót kia đi, một cảnh Giang Nam sao, một cảnh mới của Giang nam sao? Gần đây lão hòa thượng cũng có xu hướng táo bạo như vậy à? Hay nói hàng này chỉ là đầu hói thích khoác áo cà sa thôi?

Nói đến cà sa, nếu như ta không nhìn lầm, thật giống như có lẽ đại khái, không, là nhất định khẳng định tuyệt đối là đặc thù của hòa thượng miếu đệ nhất giang hồ Nam lâm Tự, cho nên nói, đây chính là trong truyền thuyết, miếu lớn cái gì hòa thượng đều sẽ có sao?

"Sư phó? Hòa thượng có gì không đúng à?" Y Phong hơi cau mày, có chút chần chừ hỏi.

Một tên hòa thượng ở trước mặt mọi người điên cuồng cuồng uống rượu chuyện này bản thân ta thấy rất kỳ quái, tuyệt đối vô cùng kỳ quái. Nhưng nhìn Y Phong biểu tình nghi hoặc, ta có chút không xác định được. Quay đầu lại nhìn hòa thượng kia thử, ta nhếch mép một cái. Quả nhiên ấp ở trong ổ thì dễ dàng đi sau thời đại mà, giang hồ thật đúng là, tương đối, sâu không lường được, đâu.

"Vị thí chủ này."

Nhìn chằm chằm vào hắn, quả nhiên vẫn bị phát hiện. Bất kể bề ngoài nhìn qua không đáng tin cậy thế nào đi chăng nữa, hắn dù sao vẫn là hòa thượng của Nam Lâm Tự nha. Mặc dù chuẩn bị rời đi, nhưng nếu đã bị gọi lại, bồi cho hắn chút vui đùa cũng không phải là không thể.

Ta thu bước chân, quay đầu thẳng tắp nhìn về hắn, chuẩn bị mở miệng.

"Ngươi ··· "

Nhưng tên hòa thượng chỉ kinh ngạc nhìn ta một cái, sau đó lại bị thứ khác hấp dẫn.

Lúc này một người đàn ông bụng phệ đi từ bên trai ra, trong tay còn xách một con mập mập giống vịt.

"Thí chủ vì sao cùng một đùi heo sống chung chứ ?" Hắn cũng không thèm nhìn tới ta một cái, đi thẳng tới chỗ tên đàn ông.

...Câu ban đầu "Thí chủ" kia chẳng lẽ không liên quan tới ta chút nào.

Người đàn ông kia cũng thấy hắn hỏi vấn đề rất ngu ngốc, nheo mắt cười nhạo nói: "Đây là con vịt, không phải heo. Ngươi đồ con lừa ngốc liền uống được trong đầu đi đi."

Hòa thượng trừng hai mắt trung khí mười phần mắng: "Chớ xen mồm, ta đang nói chuyện cùng con vịt!"

o(一 ^ 一 +)o thu hồi trước nói, đây chính là một tên 囧, chánh đạo cái gì, quả nhiên vô cùng thiếu đánh.

Hừ, nhìn nam nhân tay cầm vịt có một vóc người khôi ngô và hung dữ, ta tin tưởng hắn nhất định không thường nghe được tương tự lên tiếng. Mặt không thay đổi tựa vào trên tường, ta quyết định vây xem quá trình con lừa ngốc bị ăn đập.

Quả nhiên, sau khi người cầm con vịt trở nên giận dữ, lập tức liền mặt đỏ tới mang tai, bỏ lại con vịt trong tay, dáng vẻ như phải đánh chết hắn không được bỏ qua .

"A di đà phật, chúng sanh ngang hàng, thí chủ cùng heo, cũng là vậy. Thí chủ cần gì phải sinh khí chứ ?"

Con lừa ngốc vừa nói, một bên lảo đảo đất đi mấy bước.

Nghe xong lời hắn nói, nam tử cầm con vịt trong tay liền nổi cơn thịnh nộ, cuốn tay áo lên lao tới.

"Giới sân ( dè chừng ), giới sân a thí chủ!" Con lừa ngốc trợn to hai mắt, tập tễnh lui về phía sau mấy bước, đột nhiên chân mềm nhũn, nằm trên đất, nhưng vừa vặn tránh thoát một đấm của nam tử cầm con vịt.

Không đợi nam tử cầm vịt kịp phản ứng, hắn liền dùng cả tay chân leo ra ngoài thật là xa, hơn nữa cái phương hướng này, là hướng về phía ta? !

Mắt thấy hai người đánh lộn sắp lây tới chúng ta, Y Phong không chút do dự tiến lên, một cước giẫm lên lưng con lừa ngu ngốc, đồng thời rút kiếm ra chỉ hướng tên vịt đực, nhíu mày.

( nguyên là con vịt nam nên chả biết edit như thế nào nữa :v )

"Nhìn kĩ thanh kiếm này đi, đến đây chấm dứt như thế nào?"

Hiển nhiên ở dưới ánh mặt trời kiếm lóe lên vô cùng có lực uy hiếp, mặc dù vẫn là có chút giận dử bất bình, nhưng con vịt đực bèn ngừng lại. Hắn hung hăng nhìn chòng chọc con lừa ngốc một trận, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng chuyện này chỉ kết thúc như vậy, ta sẽ trở lại."

Nói xong lời này, hắn mới xoay người rời đi.

Con vịt nam vừa đi, con lừa ngốc lập tức lại đầy sức sống. Chờ Y Phong nhấc chân lên, hắn liền xoa eo đứng lên.

"Ai, ta cũng biết, thời điểm nhân vật phản diện rời trường chỉ thích nói một câu như vậy."

Nói những lời này trước, không giải thích một chút vật trong tay ngươi sao?

Ta không nói nhìn con kia liều mạng vỗ cánh, định nhắc nhở mình tồn tại con vịt: "Ta nhìn ngươi mới là nhân vật phản diện đi."

Tiểu kịch trường:

Lạc vũ: Hôm nay thầy muốn dạy ngươi một môn võ công tuyệt thế, kiêm cổ ảm đạm mất hồn chưởng, bảy mươi hai đường không minh quyền đích đặc điểm, lại cởi ra Lục mạch thần kiếm thương dương kiếm cùng trung hướng kiếm cũng dùng bí ẩn, còn thấu hiểu quán thông Giáng long thập bát chưởng đích tinh túy, ngươi nhất định phải chăm chỉ học tập.

Y phong: Đệ tử nhất định sẽ không để cho sư phó thất vọng.

Lạc vũ: Tốt, thuật pháp ta chỉ nói một lần, ngươi phải nghe rõ. Đó chính là —————— kéo búa bao!

===Hết chương 13===

Edit: Luy.

Beta: Thủy Ngư.

Chương 14:

"Ai ai, thí chủ không muốn khí thế nhỏ như vậy mà. Bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau ) cũng là bạn, huống chi còn có vịt duyên, ta mời thí chủ đi chân ăn vịt, thí chủ mời ta sẽ ngừng uống rượu một lát, chúng ta cười một tiếng với nhau xóa bỏ hận thù, tế có được không?"

Chết đi, tại sao ta lại muốn mời ngươi uống rượu chứ, ngươi cái con lừa ngốc khốn kiếp!

Từ sau sự kiện con vịt, tên Mộc Sinh tự xưng là trụ trì của Nam Lâm tự coi như là đã có chút dây dưa với chúng ta , dọc theo đường đi om sòm đủ kiểu, một bộ ca hai dáng vẻ tốt. Nhưng ta cũng không muốn có liên hệ với con cá rụng tóc lại trọc lóc một chút nào đâu! Nói tới cái vịt duyên gì gì đó, xin kính nhờ hãy cách chúng ta xa xa một chút đi, không thấy người đi đường ánh mắt cũng sáng như tuyết sáng như tuyết sao, quá là bôi xấu hình tượng, thật mất thể diện, hết lần này tới lần khác bên cạnh ta còn có Y Phong phải giữ vững phong độ không được nổi điên a té!

Loại thời điểm này liền thể hiện ra tầm quan trọng của học trò thiện giải nhân ý. Y phong rốt cuộc dừng bước lại, vừa đem tay tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, vừa nhếch lên khóe miệng.

"Mộc Sinh đại sư, chúng ta bây giờ muốn lên tửu lầu ngồi một chút. Ngươi muốn đi cùng chúng ta, hay là đứng đó nói nhảm tiếp?"

Con lừa ngốc Mộc Sinh run lên, trợn tròn hai mắt, biểu tình có vẻ như vô cùng khó có thể lựa chọn.

(# – _ -) rốt cục ngươi muốn chấp niệm nhảm nhí của ngươi nhiều bao nhiêu...

Cuối cùng Mộc sinh cũng dựa vào cái đạo lý lịch sử "Muốn cá vẫn là phải bàn chân gấu " mà lựa chọn, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm, bước vào cửa tửu lầu.

"Ba vị khách quan, muốn gì xin hãy phân phó, tiệm nhỏ rượu ngon thức ăn ngon cái gì cũng có." Điếm tiểu nhị lập tức mặt mày tươi cười đón chào, chẳng qua là tầm mắt không thể rời khỏi con lừa ngốc đang phiêu phiêu.

...Thật ra thì ta không quen hắn đâu, thật đấy.

"Một chai rượu Thập Lý Hương. Còn có bảng hiệu thức ăn ở đây cho các ngươi." Đúng lúc ta đang xuýt xoa, con lừa ngốc Mộc sinh đã nhanh nhảu gọi xong thức ăn rồi, xoay đầu lại thấy chúng ta liền bỉ ồi cười một tiếng: "Tin ta đi, Thập Lý Hương nơi đây vốn nổi danh vì rượu ngon."

Nhìn khóe miệng nước miếng ngươi thì biết. →_→

Rượu và thức ăn rất nhanh chóng bê lên tới, Mộc sinh đưa tay liền muốn cướp bình rượu kia. Nhưng trước khi đầu ngón tay hắn chạm tới chai rượu, chai liền bay từ bàn đến tay Y phong.

"Ngươi nói muốn mời ta uống rượu." Mộc Sinh rất ủy khuất.

"Ta nói đúng · mang · ngươi · tới tửu lầu, có thể chưa nói muốn mời ngươi uống rượu đâu." Y phong giơ chai rượu cười mặt đầy ôn nhu.

Làm khá lắm, Y phong à!

Hừ hừ, so với âm hiểm, khụ khụ, ta nói là thông minh, đâu ai có thể so với Y phong nhà ta.

Bị Y Phong ngăn chận câu chuyện, Mộc Sinh ngẩn người, nháy nháy con mắt, nhìn một Y Phong chút, lại nhìn chai rượu một chút.

"Ngươi thật không cho ta sao?"

Y Phong thiêu thiêu mi.

Trầm mặc một hồi, Mộc Sinh đột nhiên đứng lên, chợt đưa tay ra, đồng thời vang lên tiếng rống.

"Nhìn, bên ngoài có Phật tổ!"

Hiển nhiên Y phong không có bị lừa gạt mà nhược trí cử động, hắn hơi nghiêng nghiêng người về sau, khó khăn lắm tránh khỏi tay con lừa ngốc. Con lừa ngốc không cách nào khống chế thân thể mình đổ về phía trước, trực tiếp té ở trên bàn, cái mâm bể đầy đất.

Nhìn một cái cà sa dính đầy thức ăn, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng cong khóe miệng lên.

"Ha ha ha, các ngươi biết rồi, Phật tổ người không chỗ nào là không có mặt."

·· ngươi phiền toái đi chết đi.

Đứng thẳng người lên, Mộc Sinh như không có chuyện gì xảy ra vỗ phủi áo cà sa.

"Ai, cùng tồn tại trần thế, tửu quỷ cần gì phải làm khó tửu quỷ."

Ngươi mới là tửu quỷ, các ngươi cả chùa đều là tửu quỷ!

Tận sâu trong đáy lòng ta nhận ra biết hắn chính là một sai lầm, không, từ lúc đáp ứng nuôi dạy thành đại hiệp gì đó cũng đã sai không còn biết trời trăng gì nữa đi.

"Á, nhìn bên kia, có người đang đùa giỡn với cô nương hát rong!"

Im miệng, cùng một trò lừa bịp chớ dùng lần thứ hai.

"Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"

"Thật, ngay tại ngươi phía sau."

Mộc Sinh sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói.

Lúc này sau lưng ta truyền đến thanh âm.

"Vị đại hiệp này, xin cứu ta!"

(⊙o⊙) (hey hey hey )

===Hết chương 14===

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 15:

Ờ,

Bi kịch,

Luôn luôn,

Thừa dịp lơ đãng,

Mon men đến bên cạnh ta,

(┬_┬)

Nếu như nói mỗi vết thương trên người là minh chứng cho sự trưởng thành, vậy thì vết thương lòng mà Giáo chủ đã ban tặng cho ta chính là minh chứng cho sự trưởng thành đến già cỗi sắp chui xuống lỗ a trời!

Cho nên ta rất chi là bình tĩnh.

Bình tĩnh em gái mi! Giáo chủ không thể để ta sống yên ổn qua vài ngày được hay sao!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vở tuồng mà Giáo chủ đã bày ra, nữ hát rong là giả, con nhà giàu là giả, hơn nữa ta tin rằng vị ca sĩ họ Tội đàn tỳ bà trong kia cũng là giả nốt, người đó nhìn sơ qua là thấy méo biết đánh đàn rồi.

Cơ mà nhìn tên nhà giàu này trông lạ mặt quá, vừa mới đầu nhập ma giáo mà đã bị Giáo chủ túm cổ tới đây làm việc rồi à, ái chà chà, tội nghiệp ghê. (mi đang cười trên sự đau khổ của kẻ khác chớ gì?)

Thấy chúng ta không có phản ứng gì, Mộc Sinh ráng chen vào, đi tới trước mặt tên nhà giàu kia, rồi chắp tay nói "A di đà phật, vị thí chủ này cần gì phải làm khó một cô nương chân yếu tay mềm. Nếu muốn trêu đùa thì cứ tìm nam nhân là được! Hãy tha cho cô nương này đi, bên kia có hai vị nam nhân hàng chất lượng cao tùy ngươi chọn."

Tên nhà giàu qua đường giáp hơi xụ mặt "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta không phải là đoạn tụ (gay)."

... Thiếu đánh cái gì, rảnh háng chạy đi kiếm chuyện cái gì, sợ thiên hạ không loạn cái gì, ta đã quen rồi, thiệt đó. Nhìn lão lừa trọc Mộc Sinh này còn muốn nói gì thêm, ta lập tức chen ngang vào.

"Tránh xa vị cô nương kia ra, sau đó cút."

Hừm hửm, sau khi nói như vậy xong, chỉ cần tên nhà giàu kia nói lời thoại kinh điển như 'Lần sau gặp lại sẽ chém chết các ngươi' thì vở tuồng này coi như hạ màn, đều là cấp dưới bị Giáo chủ chèn ép, ta thật sự không nỡ bụp hắn nha.

Nhưng tên nhà giàu kia không sợ tìm đường chết, hất cằm nói "Chẳng qua là ta thấy vị cô nương này một thân một mình, vô cùng đáng thương nên mới muốn bồi nàng thôi. Vị huynh đài này đâu cần phải nóng tính thế chứ. Không bằng cùng nhau uống ly rượu kết bạn, thấy sao?"

=.= Chẳng lẽ ngươi không biết một thân phận pháo hôi như ngươi mà đi dây dưa với nhân vật chính là xác định cuốn gói về quê chăn vịt à? Thiếu niên trẻ người non dại như ngươi còn chưa tỉnh ngộ ra hả, thôi thì cho ngươi thêm một cơ hội nữa vậy.

Ta nâng sát khí của mình thêm một bậc nữa, hừ lạnh.

"Ta không nói lần thứ hai."

Tên nhà giàu run người sửng sốt.

"Ngươi không nhận ra ta?"

Nói đúng ra là ta chưa từng gặp qua ngươi trong ma giáo.

"Tại sao ta phải biết ngươi?"

"Ta là Âu Dương Minh Lý." Hắn nghiêng đầu, hí mắt nhìn ta, nét mặt trông hơi nghi ngờ.

A, nghe cái họ sao thấy giống cao thủ đệ nhất thiên hạ, Âu Dương Duệ vậy cà, thế thì— Quả là có duyên, cái bíp, nghiệt duyên thì có! Cho dù là một danh môn chính phái từng bị Giáo chủ nhà ta một cước đạp bay cổng nhà, không phải ngươi nên bận rộn chạy khắp nơi kêu gọi bảo vệ hòa bình thế giới sao, cớ gì lại rảnh háng chạy tới chỗ này trêu ghẹo đàn bà con gái a lật bàn!

"Thì ra là Âu Dương công tử, ngưỡng mộ đã lâu." Mắt thấy sức chiến đấu của ta đã tạch tới số không, Y Phong đỡ lời cho ta.

"Ngưỡng mộ đã lâu thì không cần. Nhìn dáng vẻ của hai vị, chắc chắn là cao thủ. Ta chỉ thích kết giao với cao thủ, để ta mời rượu hai vị nhé?" Âu Dương Minh Lý chuyển tầm mắt về phía Y Phong, phe phẩy cái quạt, cười khẽ.

"Rõ ràng là ba vị." Mộc Sinh đứng một bên nhỏ giọng lầm bầm.

(─. ─||| Ngươi đi chết dùm ta cái đi.

Chúng ta rất ăn ý không thèm để ý đến con lừa trọc nào đó, Y Phong liếc Tội Ca nói "Còn vị cô nương kia?"

"Bỏ mặc người đẹp ở một bên thì thật không thú vị." Âu Dương Minh Lý chà chà cằm "Ít nhất thì kêu nàng đàn một bài cho chúng ta nghe?"

Tội Ca? Đàn? Ngươi quá hài hước rồi đó. Ta hắc tuyến, nàng ta còn không biết cây đàn có mấy dây nữa là.

Nhưng vì mấy chuyện cỏn con này là bại lộ thì không phải là Tội Ca.

Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Tội Ca cắn môi, cả người run lẩy bẩy, hoảng sợ nhìn Âu Dương Minh Lý, trong mắt lấp lánh ánh nước.

"Không, ta không muốn đàn cho ngươi! Ta sợ!"

Nói xong lời thoại, nàng từ từ lui về sau vài bước, sau đó thoáng dừng lại rồi nhanh như cắt lao thẳng vào lòng ta.

Tốt lắm, xương ngực đau lắm, ta muốn khóc lắm, người này dùng bao nhiêu sức lực vậy hả, sẽ chết người đó!

Hay là thừa dịp mọi người còn đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất thần của Tội Ca, nhanh chóng quăng phần tử nguy hiểm này đi cho xong.

"Ta đưa nàng ra ngoài."

Không chờ bọn họ phản ứng lại, ta đẩy nàng ta ra khỏi người mình rồi dắt nàng ta ra khỏi tửu lâu.

Trong tửu lâu, Âu Dương Minh Lý sững sờ nhìn bóng lưng rời đi của hai người "Tại sao ta dây dưa với nàng ta lâu như vậy mà nàng ta lại không đàn cho ta nghe, còn người kia chỉ vừa mới gặp lần đầu thì nàng ta đã liền đi theo?"

Y Phong nhướng mày "Đương nhiên là vì sư phụ của ta dễ nhìn hơn ngươi."

===Hết chương 15===

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Chương 16:

Len lách qua đám người đi tới một cái hẻm vắng, ta mới thở phào nhẹ nhõm, chỗ này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

"Ngươi còn muốn ăn đậu hủ của ta tới chừng nào?"

Ta cúi đầu nhìn thì thấy mình vẫn còn đang nắm lấy tay của Tội Ca, ta hết hồn thả tay nàng ta ra rồi lui mấy bước ra sau như tránh thú dữ. Trân trọng sinh mệnh, tránh xa yêu nữ, đùa à, ta mới không vì nguyên nhân này mà bái bai với bình minh ngày mai đâu!

Thấy phản ứng của ta, Tội Ca khinh thường hừ một tiếng rõ kêu, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Hứ, mặc dù biết trong mắt ngươi ngoài Giáo chủ ra thì tất cả đều là cứt chó, nhưng cũng đâu cần phải biểu hiện rõ trên mặt thế chứ, hai bên đều là vách tường, bộ ngươi đang ngắm cục gạch à?

Thấy thú dữ không chịu phối hợp, ta không thể không mở lời trước.

"Không ngờ Giáo chủ thế mà lại phái ngươi tới đây, ngươi xuất hiện cũng quá đúng lúc."

Nghe thấy hai chữ 'Giáo chủ', Tội Ca rốt cuộc cũng có phản ứng.

"Ngươi đừng lú đến nỗi cho rằng tình báo của ma giáo của chúng ta toàn ăn chay không. Ngoài ra Giáo chủ có nhờ ta chuyển lời cho ngươi, 'Ngươi nên tìm chút chuyện để làm đi.'

"Thế còn Âu Dương Minh Lý là sao?" Các ngươi ngay cả thiếu chủ chính đạo cũng hốt luôn à?

"Là hắn tự ló mặt ra, ta chỉ là dựa vào hoàn cảnh để đối phó thôi. Nhưng mà cho dù không có hắn thì ta cũng đã sớm sắp xếp các thuộc hạ xong xuôi rồi. Giáo chủ bảo ta tùy cơ ứng biến."

Tùy cơ ứng biến là đùa giỡn ta đó hả? Ta lặng lẽ nuốt xuống búng máu, chìa tay ra.

"Gì?" Tội Ca trừng ta.

"Mặt nạ dịch dung đâu?"

Mặc dù người trong giang hồ gặp qua ta so với Giáo chủ không nhiều thì cũng ít, nhưng nói thế nào đi nữa, rong ruổi trong giang hồ đã nhiều năm, một tên tội phạm khét tiếng đứng nhất nhì bị giang hồ truy nã như ta sao có thể để mặt thật đi nghênh ngang ngoài đường được, cho nên lần trước gặp Giáo chủ, ta đã ngỏ ý xin hắn cái này.

Nhưng Tội Ca không hề có ý định đưa mặt nạ cho ta, nàng ta phẩy tay cười nhạt.

"Làm gì có. Giáo chủ nói mặt nạ dịch dung gì đó thật thiếu tính thẩm mỹ, cho nên dẹp bỏ."

"À, đúng rồi." Nhìn ta há miệng sửng sốt, Tội Ca nói thêm "Giáo chủ nói, phản đối vô hiệu."

╭( ̄m ̄*)╮Ngươi và cả Giáo chủ nữa, đều đi chết hết đi!

Đối phó Tội Ca xong, ta bơ phờ trở lại tửu lâu. Có lẽ hôm nay đã không còn cái gì có thể đả kích ta được nữa. Nhưng một giây sau, ta lập tức nhận ra mình đã quá ngây thơ, cái ý tưởng này đúng là vô trách nhiệm cho một người có tinh thần khỏe mạnh như ta! Ai đó tới nói cho ta biết cái khung cảnh trước mắt này rốt cuộc là thế nào vậy hả, nhất định là cách mở cửa của ta không đúng...

Trong sương phòng, Mộc Sinh và Âu Dương Minh Lý mới nãy còn như oan gia gặp nhau, giờ đã khoác vai nhau uống rượu, Âu Dương Minh Lý vươn cánh tay còn lại túm lấy tay áo của Y Phong, cả người hắn như muốn đu bám lên người nó, còn Mộc Sinh thì ráng nhét bình rượu vào người Y Phong, mặt đỏ bừng bừng nói cái gì đó, nhưng Y Phong lại mặc kệ để hai kẻ nhậu xỉn kia tùy ý càn quấy, nụ cười bên khóe môi vẫn không thay đổi.

Hở, tại sao ta lại thấy cảnh tượng trước mắt này trông hài hòa thế nhở?

Cho nên ta cũng không đành lòng quấy rầy bầu không khí hòa thuận này, thu bước chân lại và quả quyết rời đi.

"Sư phụ!" Bất hạnh thay Y Phong đã nhìn thấy ta, nó lập tức đẩy hai tên nhậu xỉn ra rồi đứng lên, nở nụ cười chói mù mắt chó với ta.

Ta không thể làm gì khác hơn là dừng lại, liếc nhìn hai kẻ đã xỉn quắc cần câu kia vẫn tiếp tục nốc rượu như điên, ta bĩu môi.

"Ngươi uống rượu?"

"Không uống nhiều lắm." Y Phong nháy mắt, sau đó đi tới bên cạnh ta "Vừa nãy ta chỉ trò chuyện trên trời dưới đất với Mộc Sinh và Minh Lý mà thôi. Bọn họ nói cho ta nghe vài tin đồn thú vị."

Mới đó mà đã gọi tên thân mật nhỉ, quan hệ tiến triển vui vẻ nhỉ, ta cảm thấy có chút khó chịu.

"Thì sao?"

"Ngày mai là lễ hội Hoa Quế, sẽ được tổ chức ở miếu thờ."

Nói xong, Y Phong dừng một chút, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn ta, tựa hồ rất hứng thú với lễ hội này.

Học trò nhà mình thường ngày luôn trầm ổn, hiếm khi lộ ra biểu tình phấn khởi như thế này, ta không khỏi có chút mềm lòng. Dù sao Đại hội võ lâm còn lâu mới bắt đầu, vả lại cũng không có chuyện gì cần làm, đi chơi lễ hội một tí cũng được.

"Nếu như muốn đi thì đi đi." Ta gật đầu với nó.

"Ừ." Y Phong cong khóe môi, trên mặt toát lên niềm vui sướng không che dấu, làm cho khung cảnh xung quanh nó như bừng sáng lên.

Quá đã, ta thầm cảm động trong lòng, đột nhiên cảm thấy làm kẻ ác cũng lâu rồi, thỉnh thoảng đi viếng chùa thăm miếu, hưởng ké tí ánh sáng thần phật cùng với Y Phong cũng không tồi.

\(^o^)/ Quyết định đi thăm miếu đúng là quá chính xác!

===Hết chương 16===

Tiểu kịch trường:

Âu Dương Minh Lý: Vị cô nương này dáng dấp không tệ, bồi ta uống ly rượu nhé?

Tội Ca: Không thèm.

Âu Dương Minh Lý: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nên biết rằng không phải người nào cũng được ta vinh dự mời rượu đâu.

Tội Ca (Hất tóc cười khinh): Nên biết rằng ta không phải ai cũng từ chối đâu.

Âu Dương Minh Lý: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top