Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 141: Ngươi có muốn làm Sở Vương Phi? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nhìn Sở Phi Dương chỉ cưỡi chiến mã của mình, bên cạnh lại không có một thị vệ nào, Vân Thiên Mộng nhíu mày hỏi.


Đoàn sứ giả Bắc Tề tuy rằng đã đi, trong hậu cung của triều đình ở kinh đô lại có vẻ vô cùng yên bình, nhưng càng yên bình thì thường càng có vẻ quỷ dị, sống yên bình để che giấu một cơn sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt phá vỡ tất cả, đao quang kiếm ảnh khó lòng phòng bị, Sở Phi Dương lại đứng ở vị trí khiến cho người ta ghen ghét này, vạn nhất xảy ra bất trắc, đừng nói Sở tướng phủ sẽ rơi vào đường cùng, ngay cả Sở vương phủ chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Sở Phi Dương ngày hôm nay sẽ làm như thế nào khi mà ngay cả bội kiếm thường ngày treo ở trên lưng ngựa cũng không mang theo, chỉ mang theo nàng chạy ra khỏi cửa thành!

"Một lát nữa sẽ biết!" Ôm Vân Thiên Mộng ở trước ngực, Sở Phi Dương kéo áo choàng của mình đắp cho nàng từ đầu đến chân, tránh cho gió rét thổi vào làm tổn thương thân thể thê tử, một tay cầm chặt dây cương điều khiển phương hướng, tay còn lại thì ôm chặt người trong lòng, không để cho nàng xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn!

Thấy Sở Phi Dương cố làm ra vẻ bí mật, Vân Thiên Mộng cũng không hỏi lại, để tránh làm cho Sở Phi Dương phân tâm!

Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên bên tai, con ngựa dưới thân nàng mạnh mẽ tự mình ra sức chạy về phía trước, mặc dù là được ngăn cách bởi chiếc áo choàng dày nhưng Vân Thiên Mộng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió rít. Bị gió gắt gao thổi vào mặt, áo choàng thấm một chút khí lạnh, mặc dù khí trời rất lạnh nhưng lại làm cho lòng người khoan khoái, dễ chịu, so với đối mặt với những vị phu nhân kia khiến người ta thoải mái hơn nhiều!

Con ngựa dưới thân nàng cứ chạy nhanh như vậy đã gần một canh giờ, khi Vân Thiên Mộng bắt đầu buồn ngủ thì tốc độ từ từ chậm lại, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy cánh tay bên hông nàng lại siết chặt lần nữa, ngay sau đó áo choàng được đắp trên người nàng bị một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, trước mặt nàng là một mảnh tuyết trắng mịt mờ.

"Nơi này là?" Tiểu thư khuê các ít đi ra ngoài, mặc dù là tham gia yến hội nhưng phạm vi hoạt động cũng sẽ không rời khỏi kinh đô, do đó khi Vân Thiên Mộng nhìn con ngựa đưa hai người bọn họ đi đến giữa sườn núi thì ánh mắt lộ ra một tia quang mang không hiểu!

"Đây chỉ là một ngọn núi không được biết đến ở ngoài thành mà thôi!" Biết trong lòng Vân Thiên Mộng nhất định sẽ có nghi hoặc, Sở Phi Dương mở miệng cười, tuy rằng để cho cái đầu nhỏ của Vân Thiên Mộng lộ ra nhưng áo choàng vẫn như cũ quấn chặt thân thể của nàng, để ngừa khí lạnh trong núi xâm nhập vào trong cơ thể của Vân Thiên Mộng!

Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng lại đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, bên dưới là một khu rừng rậm rạp được tuyết trắng xóa bao phủ, thỉnh thoảng do tuyết bị dồn nén trên đầu nhánh cây tùng trợt rơi xuống, phát ra từng đợt âm thanh "Rầm", làm hoảng sợ những loài chim đang đậu ở trên nhánh cây, những âm thanh của các loài chim đột nhiên vang lên trong sự tĩnh lặng như màn đêm ở khe núi.

Lúc này bọn họ đang đi qua con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong khe núi, vừa vặn chỉ có thể đồng thời cùng sánh đôi, cũng không rộng rãi như xe ngựa, con đường nhỏ lên núi dần hiện ra với hình dạng bàn long, Sở Phi Dương từ từ tiến về phía trước, để con ngựa bình ổn đi trên con dốc nhỏ trong khe núi, vẻ mặt lại thiếu đi sự tính toán và thận trọng khi ở trong triều, khuôn mặt tương đối hiền hòa, trên người phát ra sự bình tĩnh cùng nhu hòa làm cho tâm của Vân Thiên Mộng không nhịn được nổi lên một tia phỏng đoán, chẳng lẽ là mang nàng đến gặp người nào đó!

"Lạnh không ?" Thấy Vân Thiên Mộng lôi kéo chiếc áo choàng trước ngực, đem toàn bộ thân thể của nàng bao phủ trong chiếc áo choàng da chồn, Sở Phi Dương thấy chóp mũi của Vân Thiên Mộng hơi phiếm hồng, vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi.

Không khí trên núi trong lành, hít vào sẽ khiến người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, hơn nữa nơi này không có tranh đấu của thế tục, so với Phổ Quốc am hương khói hưng thịnh chắc chắn thì Vân Thiên Mộng ngược lại càng thích chốn bồng lai này hơn, nàng thích nơi này hơn vì nó không có bất kỳ thứ dơ bẩn của người phàm tục có thể ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó!

Nàng lắc đầu nhưng khóe miệng lại hé nở nụ cười. Do ngồi trên lưng ngựa suốt hơn một canh giờ, lại thêm tối hôm qua bị giày vò, eo lưng của Vân Thiên Mộng sớm đã đau buốt không thôi. Nàng dứt khoát áp vào trong lồng ngực của Sở Phi Dương một cách lười biếng, trán khẽ tựa lên cổ của chàng. Phong cảnh thiên nhiên giao hòa giữa xanh và trắng tuyệt đẹp này đọng lại trong đôi mắt xinh đẹp đầy lưu luyến của nàng.

Thấy tâm tình của Vân Thiên Mộng thả lỏng, khóe miệng Sở Phi Dương lại nhếch lên một nụ cười nhạt, không nhịn được hơi nhích thân thể về phía trước, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, khóe miệng khẽ nhẹ nhàng đặt trên trán của nàng, thấp giọng mở miệng:

"Mặc dù ngọn núi ở đây không phải là nơi nổi danh nhất ở ngoài thành, nhưng nó lại nằm ở hướng Tây Nam – vị trí tốt nhất của Tây Sở."

"Lạc thành nằm ở hướng Tây Nam của Tây Sở, kể ra thì nó và U Châu cách nhau cũng chỉ có một tòa thành trì!" Khi Sở Phi Dương đang giải thích, đồng thời trong đầu Vân Thiên Mộng lúc này đã sớm nhớ lại tấm bản đồ Tây Sở trước kia nàng đã từng xem qua, lập tức nhớ ra vị trí của Lạc thành và U Châu, sau khi Sở Phi Dương nói ra những lời đó!

Nghe Vân Thiên Mộng đem hai tòa thành trì Lạc thành và U Châu liên hệ với nhau, trong ánh mắt bình tĩnh của Sở Phi Dương lóe lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng cảm thấy thư thái, trí tuệ của Vân Thiên Mộng hắn đã được lĩnh giáo từ lâu, hôm nay chỉ trong nháy mắt nàng đã nghĩ đến mối liên hệ giữa hai tòa thành, khiến cho đáy mắt Sở Phi Dương lại hiện lên một ánh cười nhẹ, lần nữa mở miệng:

"Khoảng cách giữa hai tòa thành trì nếu đi với tốc độ nhanh nhất cũng chỉ là bốn năm ngày. Ở trong Lạc thành phần lớn người quy thuận Tây Sở đều là người người ngoại tộc, tất nhiên gia gia và tiên đế đã gầy dựng nên sau đó, Lạc thành là thành trì đứng đầu biên giới Tây Nam đầu tiên chịu quy thuận Tây Sở, thủ hộ biên giới Tây Nam của Tây Sở! Mà nổi danh nhất trong Lạc thành chính là gia tộc Hạ Hầu."

Vân Thiên Mộng lẳng lặng lắng nghe Sở Phi Dương kể lại, trong lòng cũng muốn nói ra, chỉ sợ là hết thảy những chuyện sau này đều có liên quan đến thân thế của Sở Phi Dương !

Suy cho cùng, nàng tham gia nhiều yến hội đều thấy rằng các phu nhân, tiểu thư đều né tránh việc nhắc đến mẫu thân của Sở Phi Dương trong những câu chuyện của Sở gia, nhất là trong khoảng thời gian này, càng không thể từ trong miệng bất cứ ai nghe được một lời nào nhắc về Sở phu nhân, hình như mọi người đều trốn tránh việc nhắc đến Sở phu nhân, thật sự là gợi lên sự nghi hoặc trong lòng Vân Thiên Mộng!

"Lẽ nào bọn họ không sợ sau khi quy thuận sẽ bị diệt trừ tận gốc sao? Tại sao tiên đế lại có thể yên tâm để cho người ngoại tộc thủ hộ biên giới quan trọng như vậy? Chỉ sợ những chuyện này chỉ có hôn nhân mới có thể làm cho bọn họ có liên kết với nhau, có mối quan hệ này, hai bên mới trở thành người một nhà, tự nhiên sẽ một lòng với nhau!" Chẳng qua là nếu chỉ là như thế thì tại sao tiên đế lại không để cho con trai của mình kết hôn, ngược lại lại chọn nhi tử của Sở vương?

Đôi môi mỏng ấm áp của Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Thiên Mộng, trong lòng thầm thở dài, sau đó từ từ mở miệng:

"Tổ tiên trước kia có rất nhiều con cháu, nhưng lại chưa lập thái tử, mà từ đầu đến cuối ông nội chỉ có cha là con trai, vả lại ở trong mắt người ngoài thì ông nội và tiên đế là huynh đệ tình thâm, khi vẫn chưa đăng cơ liền phong cho ông nội là Sở vương. Trưởng nữ của gia tộc Hạ Hầu là tâm của bọn họ, dĩ nhiên là không thể đem con gái duy nhất gả đi, không biết sau này có thể chết bởi cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng tử này hay không, chẳng thà làm thông gia cùng Sở vương, như vậy có thể khiến cho con gái họ hạnh phúc. Công chúa của gia tộc Hạ Hầu chính là mẫu thân của ta – Hạ Hầu Doanh!"

Lời nói nặng nề của Sở Phi Dương làm lòng của Vân thiên Mộng dao động, khiến cho sắc mặt nàng dần dần ngưng trọng lại, không nghĩ tới cuộc hôn nhân này lại hàm chứa yếu tố chính trị, chỉ sợ Sở Bồi bị ép cưới Hạ Hầu Doanh, trong lòng hắn là thập phần không cam lòng!

"Ông nội đối với Vương phi một lòng chung tình, tại sao lại để cha cưới một nữ tử chưa từng gặp mặt? Lẽ nào đây chính là nút thắt trong lòng hai cha con bọn họ?" Nhớ tới vẻ mặt của Sở vương khi nhớ lại hồi ức với Sở Vương phi ở Sở vương phủ, trong mắt Vân Thiên Mộng chợt lóe lên một tia khó hiểu, rõ ràng là hiểu rõ bản thân yêu người như thế, tại sao lại còn làm như vậy?

"Mộng nhi, có một số việc, không phải chúng ta ngăn cản thì có thể thay đổi! Ông ngoại của ta lúc đó đã chỉ đích danh cha ta, tiên đế vì muốn biên giới Tây Nam ổn định, dĩ nhiên là chỉ có thể gật đầu đáp ứng! Hơn nữa gia tộc Hạ Hầu từ trước đến nay đều rất hưng thịnh, ở phía Tây Nam vô cùng có sức ảnh hưởng, nếu như đại chiến một trận với bọn họ, chỉ sợ sẽ gây thiệt hại cho căn cơ của Tây Sở, đến lúc đó chỉ sợ phía Nam Tầm quốc sẽ thừa dịp chúng ta yếu thế mà tấn công, ngồi ngư ông thủ lợi!" Hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói về thân thế của mình, làm cho trong lòng của Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia yêu thương, một đứa trẻ ra đời dưới cuộc hôn nhân không tình yêu, nhất định là rất đáng thương, giống như Vân Thiên Mộng trước kia, cuối cùng dẫn đến kết quả là hương tiêu ngọc vẫn!

"Lẽ nào tiên đế không sợ sẽ khiến cho ông nội bất mãn sao? Nếu gia tộc Hạ Hầu cùng ông nội liên thủ, chỉ e rằng ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ khó giữ vững được nữa!" Thế nhân đều nói tiên đế cùng Sở vương huynh đệ tình thâm, hai người cùng nhau gầy dựng giang sơn Tây Sở, nhưng Sở vương lại nhường lại ngai vàng, tự mình cam lòng làm thần dân, bởi thế nên đổi lại là sự tín nhiệm của tiên đế đối với người càng thêm chắc chắn, mặc dù là đất nước đang trong thời kì yên bình, cũng tăng thêm một chữ "Sở", nhằm biểu dương tình huynh đệ giữa hai người!

Nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện ngày hôm nay, lạicảm thấy vô cùng buồn cười, đây chỉ sợ là mánh khóe của tiên đế để trấn an công thần mà thôi!

Hai chữ "Tây Sở", cũng chẳng qua là muốn nhắc nhở ông nội ghi nhớ thân phận của mình, cho dù ông nội không hề có lòng thần phục, tương lai cũng sẽ bị thế nhân hắt hủi!

Công cao trấn thủ, quả nhiên là đại họa trong lòng của vua chúa ở mọi thời đại, nhưng không ai có thể thoát khỏi lời nguyền ma quỷ này!

"Ông nội vốn cũng không có tâm muốn đoạt vị! Nếu như cuộc hôn nhân của người có thể đổi lấy được hàng ngàn tính mệnh của bách tính, chuyện này đối với gia gia mà nói là rất đáng giá! Vả lại mẫu thân của ta lúc đó tuổi còn quá nhỏ, ông nội cho rằng để cho nàng cùng cha chung đụng nhiều thì có thể sẽ gia tăng tình cảm giữa hai người, nhưng lại không nghĩ tới cha đối với việc này hết sức bất mãn, đợi mẹ đến tuổi cập kê sau đó mới chịu thành hôn, thuận lợi đi U Châu nhậm chức!" Giọng nói bình tĩnh xen lẫn một chút đau khổ khiến người ta khó có thể phát hiện được, nụ cười yếu ớt của Sở Phi Dương cũng theo đó lãnh đạm hơn vài phần, trở nên có chút hư vô mờ mịt, trong mắt giữa con ngươi đen như mực xuất hiện một chút bất đắc dĩ, dĩ vãng bao giờ cũng làm cho nét mặt cơ trí của hắn trở nên hiền hòa hơn, càng thêm trở nên chân thực, càng khiến cho người khác dễ thân cận hơn một chút!

Đến lúc này Vân Thiên Mộng không có mở miệng nữa, nàng đã hiểu được sự phức tạp trong chuyện này, hiển nhiên là hiểu được vì sao ông cháu ba đời sống chung với nhau lại có cảm giác quái dị!

Chỉ là trong đầu Vân Thiên Mộng vẫn có một sự thương tiếc đối với Hạ Hầu Doanh, bởi vì Sở Phi Dương lớn lên không giống Sở Bồi mà giống mẹ nên có thể hình dung ra được tướng mạo của bà, một người có dung nhan tuyệt thế lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, vội vã bước qua cuộc đời của tất cả mọi người, nhưng chân chính ở lại trong lòng bà, thuộc về bà, e rằng cũng chỉ có người con trai tên Sở Phi Dương này!

Sau đó trên đường đi hai người trở nên trầm mặc, trong lòng Vân Thiên Mộng như bị một tảng đá đè nặng có chút thở không nổi, chỉ là cảm thấy việc này tuy đã là quá khứ nhưng qua nhiều năm dồn nén như vậy, cuối cùng chỉ sợ bạo phát sẽ ngày một tăng lên, đến lúc đó thiên hạ này sẽ lại thay đổi như thế nào?

"Mộng Nhi, đến nơi rồi!" Giọng nói dịu dàng của Sở Phi Dương vang lên bên tai, sau đó Vân Thiên Mộng được ôm xuống khỏi lưng ngựa!

Hẳn là bọn họ đã đi tới đỉnh núi, xung quanh là những dãy núi cao vút được phủ trong mây, ngọn núi dưới chân bọn họ thật sự là không có gì nổi bật, nhưng nếu đứng từ đỉnh núi này mà đưa mắt quan sát xung quanh thì tầm nhìn vô cùng rộng rãi, trên đây là nơi thông với phía Tây Nam của Lạc thành mà không có bất kỳ trở ngại gì, sương mù trên đỉnh núi ngấm vào vô cùng lạnh, đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi được rải một lớp tuyết trắng rất dày, nhưng mà vẫn không thể che đi một tấm bia mộ!

Sở Phi Dương đã lấy bọc quần áo từ trên lưng ngựa xuống, nắm tay Vân Thiên Mộng từ từ đi tới hướng của bia mộ, sau đó lại thấy hắn cầm bọc quần áo trong tay đặt ở trên mặt tuyết, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trắng bao phủ trên bia mộ, những chữ được điêu khắc trên bia mộ dần dần hiện ra!

Mộ bia chỉ dùng đá cẩm thạch để xây nên, mặt trên chỉ viết đơn giản vài chữ "Sở Phi Dương chi mẫu – Hạ Hầu Doanh chi mộ " (*)

(*): "Mộ của mẫu thân Sở Phi Dương – Hạ Hầu Doanh"

Đừng nói là nhắc đến chồng của người đó, mà ngay cả ngày sinh cũng không thấy nhắc tới, e rằng đây chính là điều ấm ức trong lòng của Hạ Hầu Doanh, người chồng một đi không trở lại, mà khi đó bên người nàng ngoài con trai ra thì không còn ai khác bên cạnh, vì vậy mới nhẫn tâm vứt bỏ hết thảy mọi thứ trên thế gian này.

Vân Thiên Mộng nhìn thấy Sở Phi Dương vẫn còn đang sững sờ, trong lòng biết rằng có một số việc cần phải tự mình chấp nhận, nàng mở bọc quần áo bên cạnh ra, bên trong lấy ra đổ cúng tế đặt ở trước mộ, rồi lại tiếp tục lấy ra một bó hoa khô cẩn thận đặt ở bên cạnh mộ bia, ngay sau đó hai đầu gối liền quỳ xuống đất, cung kính hướng về phía bia một dập đầu lạy ba cái, đôi mắt mang theo tiếc nuối nhìn chăm chú ba chữ "Hạ Hầu Doanh" trên mộ bia.

Một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai của Sở Phi Dương, nhìn thấy hắn mang theo dáng vẻ của của một tiểu hài đồng mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Vân Thiên Mộng dịu dàng cười, mở miệng nhắc nhở: "Còn không bái lạy mẹ với thiếp sao?"

Người phụ nữ này đã liều mạng sinh hạ Sở Phi Dương, bất luận lúc còn sống trong lòng nàng ẩn giấu bao nhiêu oán hận, nhưng ít ra bà cũng yêu thương con của mình, sinh mệnh của Sở Phi Dương là bà cho hắn, để nàng có thể gặp được người ưu tú như hắn, tự nhiên Vân Thiên Mộng sẽ đối với Hạ Hầu Doanh phát ra sự tôn trọng từ tấm lòng!

Mà Sở Phi Dương lúc này rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, nếu không phải Vân Thiên Mộng nhắc nhở, thật đúng là không nghĩ đến mục đích hôm nay hắn mang nàng tới đây.

Đôi chân dùng một chút sức đứng lên, đỡ Vân Thiên mộng quỳ xuống trước mộ, gương mặt hắn có một chút ngượng ngùng, hơi cứng rắn mở miệng: "Mẹ, đây là Mộng Nhi, con dâu của người, con trai mang nàng đến gặp người!"

Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng lắc đầu trong lòng có chút buồn cười, không nghĩ Sở tướng đánh đâu thắng đó lại có lúc không được tự nhiên như thế này, khóe môi nở nụ cười mở miệng nói:

"Con dâu Thiên Mộng ra mắt mẹ! Mẹ hãy yên tâm, con dâu chắc chắn sẽ chăm sóc, bảo vệ phu quân thật tốt!"

Nói xong, Vân Thiên Mộng cung kính dập đầu ba cái trước mộ bia, sau đó được Sở Phi Dương đỡ lên!


"Mộng nhi, làm sao lại để thê tử bảo hộ tướng công được chứ? Không phải mới vừa rồi nàng đã nói sai sao?" Thấy một bên mày rậm nhếch lên, trong ánh mắt lộ lên vài phần nguy hiểm Sở Phi Dương đối với những từ ngữ của Vân Thiên Mộng, thật sự là tính toán chi li.

Biểu cảm như vậy có thể dọa được người khác nhưng chỉ là ở trước mặt Vân Thiên Mộng thì một chút cũng không hiệu nghiệm, chỉ thấy hai chân nàn dẫm mạnh xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức quay về hướng bia mộ, ấm ức mở miệng: "Mẹ, chàng ấy ức hiếp con!"

Sở Phi Dương vốn là đang chờ Vân Thiên Mộng phản bác lại nhưng không ngờ là nàng lại tinh quái đi tố cáo hành động hắn, khiến cho hắn trở tay không kịp, đột nhiên dùng sức kéo nàng vào trong lòng, khuông mặt nhỏ nhắn từ tức giận chuyển qua bất bình, nghiêm túc nói: "Không được quấy rầy mẹ nghỉ ngơi!"

Tức khắc đáy mắt Vân Thiên Mộng hiện lên một chút kinh ngạc, Sở Phi Dương hắn đúng là càn quấy, còn nói được những từ chính nghĩa ấy, thật sự là một con hồ ly mà!

"Ý của chàng là thiếp quấy rầy mẹ nghỉ ngơi? Chàng có biết bất hòa giữ mẹ chồng và con dâu được khơi mào lên cũng là vì thế không?" Càn quấy ai mà không biết, lúc này chỉ sợ là đến phiên Sở Phi Dương nhức đầu rồi.

Không sai, nghe Vân Thiên Mộng nói những lời như vậy, đáy mắt Sở Phi Dương hiện lên nghi hoặc không hiểu được, đang muốn hỏi ngược lại thì thấy trong mắt Vân Thiên Mộng lóe lên ý cười đắc ý, tạm thời buông tha cho nàng, giúp nàng kéo lại áo choàng, sau đó nhìn về phía bia mộ, nói lời từ biệt: "Mẹ, chúng con về trước!"

Sau khi dứt lời hắn liền trực tiếp ôm Vân Thiên Mộng phi thân lên ngựa!

Vân Thiên Mộng không hề chuẩn bị trước, hai chân đột nhiên cách xa mặt đất, thân thể lại lơ lửng ở giữa không trung, theo bản năng nàng liền vươn hai tay ôm cổ Sở Phi Dương, để giữ cho bản thân không ngã xuống, nhưng lại phát hiện môi mỏng xinh đẹp chết tiệt kia lại gương lên ý cười xấu xa, nàng liền hiểu được vừa rồi là Sở Phi Dương trả thù nàng!

Ánh mắt Vân Thiên Mộng như muốn phun lửa nhưng đáy lòng lại vô cùng bình tĩnh, không nói hai lời liền buông lỏng hai tay, Sở Phi Dương bị dọa sợ lập tức dùng cánh tay khác ôm chặt eo của nàng, đợi cho đến khi cả hai đều ngồi yên trên lưng ngựa, lúc này hắn mới cúi đầu trừng mắt với Vân Thiên Mộng, im lặng trách cứ nàng lớn mật!

Vân Thiên Mộng một chút cũng không tránh né nở một nụ cười chiến thắng, ngay sau đó nàng nhắm mắt dưỡng thần phòng ngừa Sở Phi Dương đánh lén!

Sở Phi Dương nhìn nàng nở nụ cười đắc ý thì lắc đầu đầy vẻ yêu chiều, một chút cũng không muốn yếu thế, nha đầu đáng giận này lại tác động đến cả trái tim của hắn, trừng phạt nàng hắn không làm được, mắng cũng không được, còn phải yêu thương nịnh nọt nàng!

Cánh tay của Sở Phi Dương vẫn đặt ở trên người nàng, thở dài chấp nhận rồi kéo dây cương kẹp chặt bụng ngựa, hai người cùng nhau cưỡi trên một con ngựa chạy thẳng xuống chân núi!

Gió lạnh thổi qua mặt làm cho đầu óc con người ta trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, nghĩ lại trước đó khi ở yến tiệc Khúc Phi Khanh có nhắc nhở nàng, Vân Thiên Mộng thấp giọng mở miệng:

"Phi Dương, quan hệ giữa gia tộc Tạ thị và Nam Tầm quốc là như thế nào? Biểu tỷ có nói cho ta biết là Tạ gia muốn trở thành đệ nhất thế gia ở U Châu, càng muốn cùng Nam Tầm quốc mở ra con buôn bán qua lại, sau đó vì sao cha lại phải lấy con gái của thương nhân chứ?

Trong lòng Vân Thiên Mộng không có sự phân biệt giữa những bộ phận trong xã hội, nhưng mà ở cổ đại đối với giai cấp phân chia, đại vị cao thấp lại cực kỳ nghiêm khắc, thương nhân vĩnh viễn là cấp thấp nhất trong các ngành nghề, bằng không thì đệ nhất thương phú của Tây Sở là Dung gia đã ngừng việc buôn bán song phương mà vẫn bị các đại gia tộc trong kinh thành xa lánh.

Mà thôi, Sở Phi Dương được một người khôn khéo như Sở Vương đào tạo thành người cơ trí như vậy, Vân Thiên Mộng cũng hiển nhiên sẽ tin tưởng Sở Bồi cũng có một phần tài trí của người, nhưng nàng lại không hiểu tại sao hắn lại cưới Tạ thị! Chẳng lẽ hắn muốn trả thù là chỉ vì muốn Sở vương mất mặt?

Nhắc tới Tạ thị, Sở Phi Dương chưa trả lời ngay vấn đề cho Vân Thiên Mộng biết, cánh tay đang ôm bên hông nàng hơi siết chặt lại, ở bên tai nàng lúc này mới vang lên giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng:

"Thức ăn của quý tộc Tây Sở là gạo thơm, đó là gạo của nước Nam Tầm thông qua Tạ gia cống nạp lên cho Tây Sở! Loại gạo này chỉ có thể trồng được ở đất của nước Nam Tầm, hơn nữa loại gạo này khá được các quý tộc hoan nghênh! Mà từ trước đến nay thân thể của Quốc chủ nước Nam Tầm suy yếu, chỉ có duy nhất một vị công chúa và một vị tiểu hoàng tử, hơn nữa diện tích lãnh thổ của nước Nam Tầm nhỏ hẹp cho nên dĩ nhiên là bọn họ phải tỏ ra yếu kém đối với Tây Sở!"

"Nếu là như vậy thì tại sao Ngọc Càn đế lại không phái binh đánh chiếm nước Nam Tầm, mà chỉ để cho bọn họ phụ thuộc Tây Sở? Chẳng lẽ hắn không sợ tương lai thực lực của Nam Tầm lớn mạnh sẽ quay lại uy hiếp Tây Sở sao?" Nếu là muốn Nam Tầm phụ thuộc vào Tây Sở thì sao không biến lãnh thổ Nam Tầm thành của mình cho bản thân yên tâm hơn!

Mặc dù Vân Thiên Mộng cũng không tán thành chiến tranh, nhưng có đôi khi, vũ lực đích thực là cách tốt nhất để có thể giải quyết được sự việc hiệu quả nhất! Nếu không thì tương lai Nam Tầm lớn mạnh, chỉ sợ là sẽ uy hiếp tới an nguy của biên giới Tây Sở!

Nghe được nghi vấn của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương nở nụ cười, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ nước Nam Tầm, từ từ giải thích từng câu một:

"Nước Nam Tầm dễ phòng thủ khó tấn công, hai năm khô hạn, hoàng thượng từng phái Oai Vũ Tướng quân chỉ huy hai mươi vạn đại quân công kích Nam Tầm, cũng thiệt hại mười sáu vạn đại quân, sau cùng vội vàng đem theo bốn vạn đại quân lui về biên giới Tây Sở! Có thể tưởng tượng được vị trí địa lí ở nước Nam Tầm rất phức tạp! Nàng vừa mới nói Nam Tầm và Tây Sở buôn bán chỉ có con đường là thông qua U Châu, thực ra thì muốn tiến vào nước Nam Tầm cũng chỉ có một cách, vả lại con đường này nằm ở trong sơn cốc, bọn họ chỉ cần ở hai bên trái phải phục kích đánh lén ở đó, quân đội của chúng ta đúng là một chút năng lực phản kích cũng không có. Huống chi, hiện tại Bắc Tề ngày càng cường thịnh, đang có chiều hướng vượt qua Tây Sở, nếu như lúc này điều đi số lượng lớn quân đội để tiến đánh Nam Tầm, chỉ e là Bắc Tề sẽ thừa dịp này mà tấn công vào, đến lúc đó Tây Sở hai mặt thọ địch, tình cảnh có thể xem là rất nguy hiểm! Về phần Tạ thị, sau khi mẹ ta từ trần được ba năm sau đó thì gả cho cha ta, nghe nói là vì cha muốn túc trực bên linh cữu của mẹ nên đến khi mười tám tuổi, bà ấy mới gả cho cha!"

Nghe tới đây, Vân Thiên Mộng nghĩ tới Tạ thị hẳn là người rất khéo léo mới có khả năng giúp Sở Bồi cải thiện diện mạo, trong lòng nàng có một chút sáng tỏ. Ở cổ đại, một người con gái vì một người đàn ông đang chịu tang vợ ba năm mà đã chờ đợi từ năm mười lăm tuổi cập kê cho đến khi mười tám tuổi, đây thực sự là một người có quyết đoán có can đảm, nếu không phải hạ tiền đặt cược thì có ai lại muốn vợ con của mình phải hi sinh như vậy, và cho dù người đàn ông đó có phải là người nàng yêu thương hay không thì trong ba năm đó xảy ra nhiều biến hóa như thế, nàng sẽ không sợ Sở Bồi nửa đường lại đi coi trong người con gái khác sao?

Còn lại những điều Sở Phi Dương phân tích đều hợp tình hợp lý, tuy nói nước Nam Tầm và Bắc Tề có Tây Sở ở giữa ngăn cách nhưng cái khó là phải đảm bảo hai nước này sẽ không bí mật giao thiệp với nhau, đến lúc đó hai mặt giáp công, Tây Sở sẽ thật sự gặp nguy hiểm!

Hơn nữa Tề Tĩnh Nguyên là một người rất lợi hại, thù đoạn độc ác đừng nói giỏi về suy đoán lòng người mà hắn còn giỏi cả về điều binh khiển tướng, người như vậy quả thật là làm người ta nhức đầu!

Nhưng cho dù có là người lợi hại hơn đi nữa thì cũng sẽ có nhược điểm, không biết phát hiện của mình có thể coi là nhược điểm của Tề Tĩnh Nguyên hay không?!

Vân Thiên Mộng hơi nghiêng người sang phía Sở Phi Dương, kéo đầu hắn xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, dứt lời liền mở to đôi mắt nhìn chăm chú biểu cảm của Sở Phi Dương.

Nhưng sự thật chứng minh Sở Phi Dương cũng không để cho nàng thất vọng, chân mày nâng lên, đáy mắt tán dương, đều là muốn nói cho Vân Thiên Mộng biết, những thứ trước đó nàng suy đoán đều chuẩn xác.

"Hắn thật sự là quá lớn mật?" Lại coi tính mạng của người khác như trò đùa, Vân Thiên Mộng khẽ nhíu mày thầm nghĩ.

Một bàn tay đưa lên kéo gương mặt Vân Thiên Mộng đang mải miết suy tư sang gương mặt đang mỉm cười của hắn, ấm ức nói: "Ta cũng rất to gan, trước đây vì muốn nhìn thấy nàng nên ta đã lẻn vào Tướng phủ, nàng cũng biết ta vì nàng mà gặp bao nhiêu nguy hiểm không?"

Bất chợt nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn, trong lòng Vân Thiên Mộng nghĩ lại vừa tức giận vừa buồn cười, Sở Phi Dương lại còn có biểu cảm như vậy, lúc đó nếu bị người phát hiện, danh dự của nàng có thể đã bị hủy hoại toàn bộ, đám người Tô Thanh, Tô Nguyên sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.

Nhìn ra được trong đáy mắt Vân Thiên Mộng đang ẩn nhẫn tức giận, Sở Phi Dương liền nhấc áo choàng lên trên đầu, kết quả khuôn mặt Vân Thiên Mộng bị bao phủ lại trông như kỳ môn thánh y!

Sau đó lập tức hô một tiếng "Đi", vốn là cưỡi ngựa nhàn nhã đi chơi tản bộ nhưng trong nháy mắt đã phóng đi thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top