Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5: keep your eyes on me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc dọn dẹp vào sáng hôm sau đúng là thảm họa, đầu vẫn còn đau như búa bổ vì phê pha cả tối hôm trước, người Lisa còn đau ê ẩm vì vụ múa cột nữa. Và đám bạn không ngừng trêu chọc rằng nó nuốt phải đom đóm nên lưỡi mới phát sáng trong đêm.

"Cái đéo gì đây..." Lisa chớp chớp mắt, dùng kẹp gắp rác chọc vào vật thể lạ dưới gầm bàn. Đám khách khứa bỏ lại khá nhiều quà tri ân sau bữa tiệc, nhiều đến mức giờ nó có thể mở hẳn một cửa hàng đồ si.

Đồng hồ, giày, ví, nữ trang, một bộ bài tarot, tám cái vape, cạc bo góc, năm cái bra... OK đủ rồi đứa đéo nào mang dương vật giả đến đây thế?

"Ai đó đã vui quá trớn rồi." Miyeon nhăn mặt nhìn thứ Lisa vừa lôi ra từ gầm bàn.

"Không ai muốn thấy thứ đó đâu, mang về đi Bốn Chân." Roseanne ném cái nhìn châm chọc về phía Lisa trùng-hợp-là đang bò bốn chân để nhặt thứ đáng nguyền rủa này. Lisa đảo mắt, ả ta dễ thương hơn bao nhiêu khi phê cần. Khói tắt thì cũng là lúc bản chất ác nhân của ả ta quay lại, Lisa ngẫm nghĩ một lúc, không biết trong khói cần có pha nước thánh hay không mà thanh tẩy được con quỷ trong ả như vậy.

Tới lúc dọn xong bãi chiến trường thì cả lũ đã lỡ mất tiết đầu tiên của ca sáng, thành tích học tập của Lisa đã tuột dốc không phanh kể từ khi trở thành nô lệ cho cái hội hách dịch kia (chứ không phải vì nó tiệc tùng thâu đêm đâu). Cho dù có những khoảnh khắc vui vẻ nhưng cũng không thể nào bù đắp được tổn thất mà nó gây ra. 

Không như những trường đại học khác, cái trường này luôn báo kết quả học tập về cho phụ huynh sau mỗi kì, tức là Lisa có khả năng bị bắt quỳ trên thảm sỏi và ngậm cổ vịt chỉ vì đôi ba lần cúp tiết. Không chỉ mình nó, cả Miyeon lẫn Mina đều căng thẳng y chang, vì dù sao xuất thân của tụi nó cũng là một đám mọt sách.

Như thế này không ổn, Lisa phải nghĩ ra cách phản lại hội nữ sinh, nhất là Roseanne. Nếu cứ để thế này thì khéo tới lúc nó chính thức được gia nhập hội cũng là lúc nó bị đuổi cổ khỏi trường mất. 

Lisa bắt đầu tính kế với Miyeon và Mina, mặc dù hai đứa này cũng không đóng góp được nhiều khi cả hai đều hiền như cục đất. Lisa phải làm hết mấy trò dùng não (và sự ác ôn trong nó), còn Miyeon và Mina sẽ làm mấy việc lặt vặt nó sai bảo.

Được rồi, nếu Roseanne là Regina George phiên bản ô môi thì chắc chắn cô ả sẽ bị hạ gục y hệt cách trong phim Mean Girls. 

Âm mưu này khiến nó cảm thấy mình như một kẻ phản diện đầy quyền năng, cỡ tiến sĩ Doofenshmirtz gì đó. Hoặc là như Candace đang cố lật tẩy mấy đứa em. 

Bước đầu của kế hoạch, Lisa ra ngoài mua một quyển sổ to tổ chảng về và trang trí theo ý thích của nó, sau đó làm một chút nghiên cứu chuyên sâu trên internet và thành công tìm thấy acc clone của Roseanne. Cái acc cô ả dùng để đăng mấy tấm ảnh nóng bỏng thay vì ảnh đi tình nguyện và ôm ấp động vật, trẻ con ở vùng sâu vùng xa. 

Làm sao Lisa tìm thấy được ư? Đơn giản thôi, nó vào danh sách follow instagram của Jisoo tìm acc clone của Jennie, tìm những bức ảnh Jennie được tag, và bùm! Tìm thấy acc clone của Roseanne. Đố biết tên acc đó là gì?

DaddyRosie_696969.

Tất nhiên rồi, tận ba lần 69. Cô ả thậm chí còn không phải cung cự giải.

Ngoài cái tên acc nực cười đó ra thì khỏi phải nói, ảnh cô ả ngon chết mẹ. Nhưng đối với giáo viên và phụ huynh thì không đâu. Lisa nhếch môi cười đắc ý trong lòng.

Có tấm ảnh cô ả ngồi trong bồn tắm với bọt xà phòng trắng tinh, có tấm ảnh chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm, có rất nhiều ảnh cô ả lè lưỡi như thể nó là vũ khí tối thượng (ừ thì trong một phương diện nào đó), một vài ảnh mặc bikini và vài tấm selfie gương cắn môi xứng đáng làm bằng chứng để giam ả vào tù. Tại sao một cô nàng xinh đẹp và quyến rũ nhường đó lại chụp ảnh như tinder của trai thẳng vậy? 

Lisa nhăn mặt, in sạch những tấm ảnh đó ra và dán vào quyển sổ. Nó chỉ giữ lại tấm ảnh bồn tắm để ừm... nghiên cứu.

Xong xuôi, nó gập quyển sổ lại rồi nhét vào trong vỏ gối, chờ đến khi nào Roseanne làm trò gì khiến nó không thể tha thứ thì sẽ xé từng trang sổ và phân tán khắp trường.

-

Ngày hôm sau là một sự kiện tới chết Lisa cũng sẽ không quên được.

Tiếng cười tắt ngấm khi một thành viên hội bay quá trớn và ngã từ tầng hai xuống ở một bữa tiệc và Roseanne phải soạn một văn bản tường trình với nhà trường, Lisa chưa từng thấy cô ả stress tới cỡ đó. 

Cô nàng ngã ngựa kia chỉ bị gãy chân, vậy mà nhà trường yêu cầu bản tường trình dài hai trang. Bàn tay của Roseanne không sinh ra để gõ phím nhiều như vậy, cô ả sẽ không đời nào động tay động chân với bộ móng mới độ. Việc stress chỉ là vấn đề tạm thời, cô ả ngay lập tức túm cổ Lisa lên phòng để sai vặt.

Không, không phải kiểu "sai vặt" nó hằng tơ tưởng. Roseanne bắt Lisa phải viết kín hai trang A4 trong khi ả nằm lướt tiktok ở trên giường. 

"Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu cả." Lisa bần thần nhìn màn hình máy tính trắng bóc và trống không, quay về phía sau nhìn Roseanne.

"Ngày, tháng, năm, kính gửi, giới thiệu." Roseanne đáp, tay vẫn lướt đều trên màn hình điện thoại.

Lisa gõ đúng nội dung ả vừa nhắc, rồi lại quay lại hỏi tiếp.

"Gì nữa?"

"Bịa bối cảnh ra, rồi bịa lí do."

"Bịa như thế nào?"

"Chậc, cố nghĩ ra một lí do tại sao đứa này rơi từ tầng hai xuống được đi, thiếu gì?" Roseanne khó chịu tặc lưỡi. "Hỏi thêm câu nữa tôi nhổ nước bọt vào mồm cậu."

Lisa đang thật sự đấu tranh tâm lý xem có nên nói tiếp hay không.

Rồi nó dứt khoát quay mặt đi, bản thân nó cũng dị hợm không kém nhưng lúc này nó muốn giữ tự trọng trước. 

Hai mươi phút trôi qua và đáng mừng là Lisa đã lấp đầy hai trang A4 với những lí lẽ đáng thuyết phục nhất nó có thể nghĩ ra được, cộng thêm câu từ chau chuốt từ kinh nghiệm mười tám năm làm mọt sách của nó. Ơn giời là nó là một đứa giỏi xu nịnh.

Roseanne đã thay đồ xong từ lúc nào, ả mặc một bộ váy áo công sở thanh lịch của Chanel và buộc gọn tóc lại, lục tìm chìa khóa xe trong hộc tủ và ném cho Lisa.

"Lái xe đi, chúng ta sẽ tới trường nộp cái của khỉ này rồi tới bệnh viện."

"Bệnh viện? Để làm gì?" Lisa cau mày nhìn chìa khóa xe Mercedes trong tay.

"Thăm con khốn đó chứ làm gì?" Roseanne đảo mắt và xua tay. "Đéo ai muốn đâu, nhưng nếu không đến thì còn đáng nghi hơn nữa. Mười phút, đi thay đồ đi." 

Lisa thở dài, bấm nút để khởi động máy in rồi chạy xuống tầng để tìm đồ thay. Roseanne có thể khó ưa và ngáo quyền lực phần lớn thời gian nhưng dù thế nào Lisa cũng không dám, và không nên chọc giận ả, nhất là khi ả đang nghiêm túc như thế này.

Một chuyến xe tới bệnh viện thành phố, cả hai trông như đang đi đàm phán hợp đồng với bệnh viện chứ không phải là thăm người ốm. Roseanne đeo bản mặt chán chường cho tới khi vào phòng bệnh và gặp người nhà của cô nàng kia.

Một Roseanne đứng đắn và đĩnh đạc như bước ra từ những tấm ảnh trên các bài báo, nghiêm chỉnh xin lỗi và trình bày lí do cho nhị vị phụ huynh của đối phương. Lisa đứng đằng sau chỉ thấy ớn lạnh, chỉ mình nó là nhìn thấy luồng khí lạnh toát ra từ tấm lưng của Roseanne. Cô ả đang phát điên, sự điên rồ trong ả đang cháy bùng như xăng và đốt cạn năng lượng của ả.

Tiếp đến là màn thuyết giáo trong mong đợi, nhưng không đến mức gay gắt nhờ cái miệng ngọt xớt của Roseanne và thái độ hối lỗi đáng thuyết phục. Bệnh nhân thì càng lúc càng chìm sâu vào đệm giường vì biết thể nào mình cũng tới số với Roseanne một khi xuất viện, tính đến chuyện chuyển trường lúc này có khi còn kịp.

Nghe xong thì Roseanne cúi đầu chào, cử chỉ mà ả đã tập dượt trước trong đầu từ lúc bước vào trong xe. Xong xuôi nghĩa vụ liền bước thẳng ra ngoài và Lisa vội vã bắt kịp tốc độ.

"Mẹ kiếp, tưởng thoát kiếp trong đó rồi chứ..." Roseanne gằn giọng, hạ kính xe xuống và châm một điếu thuốc. Cô ả lột bỏ vẻ lịch thiệp tử tế và buông thả như một nhân viên văn phòng vừa tan làm sau khi bị vắt kiệt sức lực. Roseanne tháo dây buộc tóc ra và nới lỏng cà vạt, vẩy điếu thuốc ra ngoài cửa sổ. Có gì đó ở bộ dạng này của Roseanne khiến Lisa cảm thấy thích thú hơn là lúc cô ả ăn mặc phóng đãng. Có lẽ là sự đối lập của bộ đồ thanh lịch và thái độ bất cần của của ả. Ánh mắt lướt qua Lisa ở kính chiếu hậu rồi ra lệnh. "Cởi ra".

Ả quay đầu và nhìn sang gương bên cạnh cửa xe để xem có ai đi qua không, đề phòng ả bị bắt tại trận vì hút thuốc. Một loạt âm thanh sột soạt vang lên bên cạnh khiến Roseanne giật mình quay lại. Trước mắt ả là Lisa đã cởi áo khoác ném về ghế sau và đang cởi đến chiếc cúc áo thứ ba rồi.

"Cậu làm cái quái gì thế?" 

"Cậu bảo tôi cởi ra mà." Lisa hồn nhiên đáp, nhất cử nhất động tạm dừng.

Roseanne đờ người ra một lúc, một khoảng lặng gượng gạo trôi qua và tàn thuốc rơi cả xuống đùi ả.

"Tôi bảo cởi thẻ thăm khám ra." Ả chỉ tay vào tấm thẻ đeo quanh cổ Lisa, thứ cả hai đã phải xếp hàng để nhận được thì mới được vào thăm người bệnh.

"À." Lisa nghệt mặt ra, máy móc nhìn xuống chiếc thẻ mà nó đã quên mất sự tồn tại.

Roseanne không biết nên phản ứng với tình huống này ra sao, con người trước mặt đã không ngừng khiến ả bất ngờ hết lần này đến lần khác. Gần như không thể đoán được trong đầu đối phương có gì, ngoài những suy nghĩ về việc phản kháng lại ả. Không rõ là Lisa ngốc nghếch hay ngược lại nữa, chắc là lúc nọ lúc kia, nhưng lúc này thì...

Ả đưa tay lên day trán, thò tay xuống tìm gạt tàn và dụi tắt điếu thuốc của mình.

"Cậu thèm thuồng tôi đến vậy hả?" Roseanne chợt nhìn thẳng vào mắt Lisa khiến nó đứng hình. Không phải là Lisa giấu kín lắm hay gì, nó rõ ràng đã từ bò trườn đến uốn éo đến liếm láp người cô ả rồi kia mà. Nói là không thèm thì cắt lưỡi đem xào còn có ích hơn.

Nó không từ chối, nhưng cũng không dám trả lời, lòng tự trọng của nó không cho phép thú nhận là nó mê Roseanne muốn chết.

Nhận được sự im lặng của Lisa, lần này Roseanne nhếch môi.

"Khỏi cần nói gì, mắt cậu trả lời thay cậu rồi." Cô ả mỉm cười đắc thắng và Lisa nhắm mắt lại trong sự thất vọng tràn trề về bản thân mình. Không, đừng nói là ánh mắt, Lisa vẫn đang tháo dở hàng cúc áo là minh chứng rõ ràng nhất về việc có thèm Roseanne hay không rồi.

Hai người lúc này đang ở riêng trong một không gian chật hẹp, không có ánh mắt người ngoài để mà Roseanne làm nhục nó, không có thú vui nào đánh lạc hướng cả hai, ả thì đang stress chết mẹ còn Lisa thì vã 24/24. Thô nhưng thật.

"Manoban, cậu ngốc quá." Roseanne chống cằm nhìn gò má Lisa dần chuyển màu, nở một nụ cười không rõ ẩn ý. "Tôi biết tôi ngon bỏ mẹ, nhưng tôi cũng biết cậu là gì. Trước khi chuyển tới đây cậu cũng chỉ là kiểu con gái cành vàng lá ngọc được bố mẹ bảo bọc quá mức, một giọt rượu còn chưa từng nếm, cậu tỏ ra ăn chơi nhưng không giấu nổi sự lóng ngóng gượng gạo."

"Gì, cậu là máy phát hiện trinh nữ hả?" Lisa nhăn mặt và Roseanne nhún vai.

"Không sai. Điều tôi muốn nói là, tôi không phải loại người cậu nên dính lấy, ít nhất không phải mấy tuần đầu nhập học. Hãy tìm cho mình một người tốt đẹp và yêu đương cho đã đi. Rồi tới lúc đấy tìm đến tôi cũng chưa muộn." 

Lisa im lặng để tiêu hóa những điều Roseanne vừa nói. Ý ả là sao? Ả tốt đến mức không chạm tới Lisa chỉ vì nó vẫn còn trong trắng? Ả tự tin đến mức tin rằng Lisa sẽ tìm đến ả sau khi qua lại với người khác? Lisa sẽ không bao giờ hiểu được cách bộ não của Roseanne vận hành. 

"Nếu tôi không quan tâm đến mấy chuyện đó thì sao?" Lisa đáp lại một cách nghiêm túc. "Nếu tôi chỉ muốn cậu thì sao?"

Roseanne nghiêng đầu, không quá hứng thú nhưng rõ ràng có ấn tượng với sự can đảm của Lisa, hoặc bồng bột, ả nghĩ thế.

"Tôi không phải hoàng tử bạch mã của cậu đâu." Roseanne thẳng thừng khẳng định, coi như là thử thách lần cuối. "Cũng không phải công chúa, chuyện này có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp, cậu vẫn còn muốn tôi chứ?"

Lisa đâu có ngốc đến vậy, nó đâu có lãng mạn hóa Roseanne, chẳng phải ngay từ đầu ả cũng đâu có tốt đẹp gì cho cam, vậy mà giờ lại lo rằng Lisa sẽ quỵ lụy vì ả ư? Đây không phải câu chuyện cổ tích gối đầu giường của tụi trẻ con đâu cơ chứ?

Có lẽ sau này Roseanne sẽ làm những điều khiến Lisa chần chừ, nhưng lúc này nó không quan tâm nữa. Nó chỉ có một cơ hội duy nhất ở cùng ả một mình như thế này thôi.

"Muốn." Lisa chỉ đơn giản đáp lại, vô tình lại đúng là từ Roseanne cần nghe.

"Được rồi." Ả nhướn mày. "Ra ghế sau đi."

-

Mất đi lần đầu ở một nơi chật hẹp như thế này hoàn toàn không phải ý hay, Lisa từng mộng tưởng mình sẽ phải nằm trên một chiếc giường kingsize ở Paris với hoa hồng rải trên ga và thắp nến thơm khắp phòng cơ. Nhưng gì thì vẫn là mất trên chiếc Maybach xịn xò nên nó cũng cảm thấy khá hơn. Không, nó đang đùa ai cơ chứ, nó đang mất vào tay kẻ được thèm thuồng nhất trường, nóng bỏng nhất trường, Roseanne con mẹ nó Park. 

Kể từ lúc đôi môi mềm mại còn vương vị cà phê từ điếu thuốc đó trườn lên cổ, Lisa đã cảm thấy mình như vừa trúng số độc đắc. Những gì nó đã kì vọng ở trình độ Roseanne, ả đều xuất sắc vượt xa hơn cả thế nữa.

Mạch đập trên cổ Lisa dồn dập dưới chiếc lưỡi và ở mỗi nơi hàm răng ả để lại dấu vết, mỗi nơi Roseanne chạm tới là mỗi nơi lớp vải trên cơ thể nó rút lui như thủy triều. 

"Đây là lần đầu nên chắc cậu sẽ thấy bất tiện, nhưng đừng làm ồn, Manoban, chúng ta vẫn đang ở trong khu vực bệnh viện đấy." Roseanne chết dẫm còn cất công thì thầm vào tai Lisa và đắc ý liếm nhẹ quanh vành tai nó. Lisa chắc sẽ sớm phát điên vì số lần nó rùng mình hôm nay bằng cả năm cộng lại.

Đầu gối ả chen vào giữa hai chân Lisa, có chút chật vật vì không gian có hạn, nhưng một khi đã thành công, ả chẳng ngần ngại mà kẹp cứng Lisa ở bên dưới mình, không cho nó cơ hội để vặn vẹo người. Mọi hành động kháng cự sẽ chỉ càng khiến cơ thể Lisa trôi dần xuống, đũng quần ma sát với đầu gối của Roseanne. Một chân nó mon men quặp lên hông Roseanne để giữ thăng bằng, đồng thời thu gọn khoảng cách giữa hai người.

Roseanne vén tóc mình qua tai, nhưng vẫn không đủ khi mà những lọn tóc vàng óng của ả vẫn dính lên mồ hôi trên thân trước trần trụi của Lisa, như những con rắn trườn khắp cơ thể, hai lỗ mũi lấp kín bởi hương nước hoa đặc trưng và mùi khói thuốc của Roseanne, dường như không còn ngóc ngách nào trên cơ thể nó là không bị ả xâm lược. 

Những ngón tay của Roseanne lạnh ngắt, đối lập hẳn với làn da nóng hầm hập của Lisa dưới lớp áo, chạy tới đâu tê liệt tới đó. Lisa thậm chí còn không thể cảm thấy nhột khi tay Roseanne mơn trớn vòng eo của mình, nó không cảm nhận được bất kì cảm xúc nào khác, tâm trí mờ mịt như bị mây mù che phủ. Thao tác cởi thắt lưng và khóa quần của Roseanne nhanh như một cái chớp mắt, trước khi Lisa kịp phản ứng, lưng nó đã cong lên vì sự thâm nhập bất ngờ.

"Xin lỗi." Roseanne bật cười trêu đùa. "Tôi không định cho vào luôn đâu, nhưng nó trơn quá." 

Chết tiệt, ước gì có cách nào đó để khiến Roseanne im lặng, Lisa vốn đã xấu hổ muốn chết rồi.

Ngón tay của ả thu lại để bù đắp cho những bước ả "vô tình" bỏ qua, nhưng chỉ một cái lướt nhẹ cũng khiến Lisa run rẩy. Đầu ngón tay Roseanne như đang thám thính trước khi đắm chìm vào sự ướt át đến khó tin giữa hai chân Lisa. Ả cúi xuống để hôn lên xương quai xanh nó để phân tán sự căng thẳng, để hai chân nó tự động phải tách ra mà không cần phải ép buộc.

Ngón giữa chen vào giữa những nếp gấp và nhử mồi trước khi chính thức thâm nhập, Roseanne ngồi thẳng dậy để có thể quan sát được phản ứng của người bên dưới mình, nhìn Lisa vùi mặt vào lưng ghế da, cắn chặt môi và nhắm chặt mắt. 

"Manoban." Dịu dàng hơn, Roseanne nhỏ giọng. "Mở mắt ra nhìn tôi."

Ả muốn không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí Lisa phải ghi nhớ cách ả thỏa mãn nó đến mức nào.

Lisa không còn cách nào khác ngoài hé mắt ra nhìn Roseanne, con ngươi trong veo, khóe mắt ầng ậng nước. Sẽ đau đấy, dù chỉ là một ngón tay, nên ả phải thật cẩn trọng để không dọa nó sợ. 

Ngón cái di từng vòng tròn chậm rãi và lười biếng lên điểm nhạy cảm nhất của Lisa, hơn mười nghìn dây thần kinh căng cứng nhanh chóng phản ứng với chuyển động chuẩn xác của ả. Người Lisa giật lên, và nó suýt nhắm mắt lại, nhưng như một kẻ ngoan ngoãn nó đang cố trở thành, Lisa vẫn duy trì ánh mắt với Roseanne.

Ả hài lòng nhếch miệng cười, không rời mắt khỏi gương mặt của Lisa, ung dung trượt một ngón tay vào bên trong nó. Phổi và mũi Lisa bỏng rát khi nó hít vào một hơi nhanh đến mức một tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi họng nó. Bàn tay bấu chặt lấy vai áo Roseanne, mâu thuẫn giữa ngón cái đang thỏa mãn mình và ngón giữa đang xé toạc mình. Lisa cảm thấy ngợp vì cảm nhận được quá nhiều chỉ trong một giây phút ngắn ngủi. 

Tay còn lại của Roseanne vươn lên để tháo cà vạt của mình ra và chèn vào giữa hàm răng của Lisa.

"Cắn chặt vào." Ả thì thầm. "Và thả lỏng người, không thì sẽ đau lắm đấy."

Nó biết chứ, nhưng nó sợ chết mẹ. Vứt bỏ sự hư hỏng giả dối nó dày công gây dựng thì chung quy nó vẫn chỉ là một đứa con gái chưa được bóc tem. 

Lúc này, nghe hơi điên rồi, nhưng nó đặt cả niềm tin vào Roseanne, rằng bằng một cách nào đó ả sẽ làm cho nỗi đau này biến mất. Roseanne không phụ lòng nó, đương nhiên rồi. Ả thuần thục di chuyển tay mình, cho dù những thớ cơ bên trong Lisa đang siết chặt đến mức tưởng như ngón tay ả đã trở thành một phần trong nó.

Bắt đầu với những cú chạm nông và chậm, Roseanne thành công tiến vào sâu bên trong để nới rộng Lisa ra. Nó cũng không bướng bỉnh nữa mà thả lỏng dần, tiếp nhận thêm một ngón tay nữa và Roseanne chính thức di chuyển, hoàn toàn cảm nhận được cả nhịp tim của Lisa chạy đua trên những đốt ngón tay.

Sự đau đớn tan dần và lạc giữa cơn sóng khoái cảm sóng sánh trong Lisa, nó lấy lại được ý thức và nhập tâm hơn vào điều đó đang làm, là làm tình với Roseanne. Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi đã đủ khiến nó tan chảy như bơ. Bàn tay còn lại của ả ấn nhẹ xuống bụng dưới của Lisa, kết hợp với tốc độ tăng lên từng nhịp, ngón tay cong lên như đang cố đè nghiến lớp bụng phẳng của nó giữa hai tay.

Đột nhiên hàm Lisa nghiến chặt lên chiếc cà vạt, hai mắt nó mờ đi và một màu đen đục bao phủ lấy tầm nhìn. Roseanne đã tìm thấy thứ gì đó bên trong nó, vì vậy mà những lần ấn bụng - ấn ngón tay mỗi lúc một nhịp nhàng và tăng tốc. Không khí như bị thổi bay khỏi hai buồng phổi, Lisa cắn chặt tới mức hai hàm răng đau nhức, ngửa cổ về phía sau, ý thức trôi tuột đi, dứt khoát như phủi một hạt bụi.

Tốc độ chậm dần khi hai ngón tay bị bức tường nhung của Lisa siết chặt lấy, như thể đang cố vắt kiệt sự sống ra khỏi ngón tay của Roseanne. Dịch nhờn chảy xuống giữa những kẽ tay, xuống cổ tay và làm ướt cả đồng hồ đắt tiền của ả. 

Đầu óc trắng xóa khi cơn sóng thần đổ ập dưới làn da, Lisa hé miệng ra để thở hổn hển, quai hàm nhức mỏi và cơ thể mềm oặt, rã rời. Bên tai văng vẳng tiếng nổ lách tách như tia điện, thậm chí còn không cảm nhận được Roseanne đang rút tay về và đắp áo khoác lên người nó.

"Chết tiệt, đồng hồ Philippe của tôi." Roseanne nghệt mặt ra nhìn bàn tay ướt đẫm của mình và cả chiếc đồng hồ có giá trị bằng cả một tòa nhà. Ả vốn định chửi thêm mấy câu nhưng đành thôi vì lúc này ả không phải nhân vật chính nữa. Roseanne ngồi tựa lưng vào cửa và thở hắt ra một hơi, tay còn lại lục tìm bao thuốc lá trong túi áo.

Lúc này Lisa mới lấy lại được ý thức, nó ngẩng đầu dậy và thứ đầu tiên nó chộp lấy là chai nước đặt ở khay đựng cốc, làm ướt cổ họng khô rát của mình và loay hoay ngồi dậy.

"Xin điếu." Nhìn sang bên cạnh, Lisa xòe tay ra và Roseanne nhướn mày, nhưng cũng không phản đối mà đặt bao thuốc vào tay nó.

Lisa vụng về châm điếu thuốc của mình, len lén nhìn sang Roseanne để thấy tay ả cũng đang run bần bật giống tay nó.

"Xin lỗi về đồng hồ của cậu." Nó lí nhí trong họng, nó không thật sự thấy có lỗi nhưng cũng nói cho có lệ.

"Không sao, đi làm sạch là được." Roseanne uể oải bật cười. "Không biết giải thích như thế nào thôi."

"Cứ nói cậu chịch một ai đó là được, làm như đây là lần đầu không bằng." 

"Lần đầu đeo đồng hồ khi chịch ai đó." Roseanne nhắc lại bằng chất giọng mỉa mai. 

Lần đầu của Lisa nữa. Và khỏi phải nói, nó không thất vọng một chút nào.

Roseanne không nhân từ với Lisa chỉ vì đây là lần đầu của nó, một khi ả đã làm là chỉ có xuất sắc trở lên, không bao giờ tạm bợ, có lẽ là vì ả là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Ả phải chắc chắn là Lisa sẽ không thể nào quên được lần này, thâm nhập vào tâm trí nó và biến tấu theo ý thích của mình. Ghi bàn trên từng tấc da thịt của Lisa như tham dự một cuộc thi mà ả nắm chắc phần thắng.

Điều duy nhất khiến Lisa cảm thấy có gì đó còn thiếu chính là sự điên rồ bẩm sinh của Roseanne, hoặc ả chỉ tạm thời buông tha cho nó vì đây là lần đầu tiên. Nếu lần đầu của nó mà quá méo mó thì đừng nói tới qua lại với người khác, cả cuộc đời Lisa sẽ bị đảo lộn và không còn một chút tỉnh táo nào nữa mất. Có một giới hạn mờ nhạt chắn giữa sự bình thường và bất ổn và Roseanne đã dừng lại đúng lúc. Ả không vội, thời gian vẫn còn dư dả đối với ả.

"Về thôi, đói rồi." Roseanne rút một tờ khăn giấy ướt để lau sạch tay, ném chỗ còn lại cho Lisa để nó chỉnh đốn lại mình. Ả dù ác nhưng không ác đến nỗi bắt nó phải lái xe sau khi rút cạn sức lực ra khỏi cơ thể nó.

Lisa sau khi lau sạch cơ thể mình thì chật vật mặc lại quần áo, nó nằm phịch xuống hàng ghế sau và nhìn chằm chằm lên trần xe.

Roseanne giỏi trong việc nhìn ra bản chất nó vẫn còn trong trắng, cái đó nó công nhận.

Nhưng Lisa vẫn là một kẻ giỏi nói dối, và kể cả ánh mắt của Roseanne có cháy bỏng như lửa địa ngục, thì cũng không thể nào thiêu cháy được lớp mạ kim của sự giả dối bao bọc quanh trái tim của Lisa.

.

Sorry mn vì ngâm chap này lâu nha tôi quên cách viết pỏn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top