Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

◇Chương 8: Dọn Đường(²)◇

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

◇Ulatr cứ tưởng pay cmnl acc wattpat r =)))) màaa kh có gì đâu đọc tiếp đy :)))))
________________________________________

Ngay khi các công cụ biến mất, nhiều thợ săn sợ hãi đến mức cố gắng chạy ra khỏi phòng.

Hành động bất ngờ khiến những thợ săn còn lại vô cùng hoảng sợ, tất cả đều chạy đua về phía lối vào của căn phòng. Sheryl giật mình khi nghe thấy một âm thanh lạ* khác. Gió đẩy cô ngã xuống đất, buộc cô phải bò ra khỏi hai dãy nhà để giữ lấy mạng sống.

Cùng lúc đó, năm thợ săn đã chạy qua lối vào. Sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng sấm vang rền, một tảng đá khổng lồ rơi xuống chặn đường ra ngoài, nhốt mọi người ở trong phòng.

Âm thanh 'thịch' tàn nhẫn cuối cùng cũng vang vọng. Những người còn lại đứng yên, không có đủ can đảm để di chuyển.

Bụi bay khắp nơi khiến nhiều người thợ săn ngạt thở. Những người ở gần lối ra nhất đặt tay lên tảng đá. Khuôn mặt họ trắng bêchh khi họ nhận ra rằng không có cách nào để có thể đẩy hòn đá ra khỏi đường đi.

Bây giờ họ đã bị nhốt bên trong.

Căn phòng vẫn yên tĩnh. Sau đó, mọi người cùng nhìn lên hộp tin nhắn.

[18 phút]

Việc đếm ngược vẫn tiếp tục.

Những người thợ săn nhìn nhau đều nghĩ đến 1 điều rằng. Một người trong đó nhẹ giọng nói: "Còn mười tám phút nữa con trùm sẽ xuất hiện."

//Im lặng.//

Thịch!

"Cứu với! Có ai ngoài đó không?!" một người thợ săn hét lên khi liên tục dùng nắm đấm của anh ta lên tảng đá.

Những người khác cũng tham gia và bắt đầu la hét.

"Xin hãy giúp chúng tôi! Chúng tôi bị mắc kẹt ở đây!"

"Có ai nghe thấy chúng tôi không? Này! Cứu với!"

Khi không có ai trả lời, họ cảm thấy toàn thân rã rời*, chìm trong tuyệt vọng. Raydel không thể không chán nản trước tình hình vô vọng trước mắt.

Anh biết tại sao mọi người lại căng thẳng đến vậy vì anh cũng cảm thấy y như họ. Họ không biết con trùm sẽ là thứ gì. Nó có thể bay hoặc có khả năng kỳ lạ nào đó mà họ không thể xử lý được. Mọi người đều biết rằng nếu không thể giết được con trùm nhỏ trước khi con trùm xuất hiện, họ có thể buộc phải quay trở lại các khu vực nguy hiểm, khiến cơ hội sống sót chập chờn của họ càng nhỏ đi.

Sự lựa chon cuối cùng của họ là đến gần bộ xương và giết nó bằng tất cả những gì họ có trước khi tên trùm đến.

Sheryl, người vừa thoát khỏi lưỡi kiếm, đứng dậy. Cô ấy trông nhợt nhạt như sắp chết. Tuy nhiên, người nhảy vào vực dậy tinh thần của mọi người lại chính là Shane.

"Ngay cả khi nó có lá chắn, tôi chắc chắn rằng chúng ta có thể phá hủy nó nếu chúng ta hợp tác cùng nhau," Shane nói trước khi chỉ vào thời gian vẫn đang đếm ngược. "Chúng ta phải nhanh lên ngay bây giờ."

"Nhưng làm sao chúng ta đến được đó? Bây giờ chúng ta không thể nhìn thấy các công cụ!" ai đó hét lên.

"Vậy có ai nhớ tay nào đang cầm cái cào không?" Sheryl lớn tiếng hỏi, khiến những người khác đang tranh cãi bỗng im bặt. "Có ai nhớ không?"

Một người đàn ông chỉ tay vào mặt cô một cách giận dữ.

"Không phải cô ít nhất cũng phải cảm thấy xấu hổ về điều này sao? Làm sao chúng tôi có thể nhớ được? Cô vừa dẫm lên cơ chế của nó và bây giờ chúng tôi không còn biết cái nào là cái nào nữa!"

"..." Sheryl mím môi và quay đi. Cô biết mình đã làm mọi việc trở nên dần tồi tệ hơn. Lúc đầu, cô nghĩ rằng họ có thể tiếp tục chọn cùng một phe và vượt qua con quái vật này một cách dễ dàng. Nhưng cơ thể của cô đã được chuẩn bị sẵn (?) khi vô tình giẫm phải bẫy và kích hoạt trạng thái vô hình của các dụng cụ nên giờ đây không ai biết cái cào ở phía nào.

"Có ai nhìn thấy lưỡi dao không? Có ai biết bên nào có các ngạnh của cái cào không?" Shane hỏi.

"Điều đó còn vô nghĩa hơn nữa. Làm sao chúng ta có thể thấy được khi chúng di chuyển nhanh như vậy!?"

Trong lúc mọi người đang tranh cãi, cô học sinh đứng bên ngoài ngập ngừng giơ tay lên.

Cô mở miệng như muốn nói điều gì đó nhưng bị choáng ngợp bởi tất cả những cuộc cãi vã. Không biết phải làm gì, cô chỉ vào chân Sheryl, rồi chỉ vào hai khối nhà trên sàn. Cô ngước lên và thấy Raydel đang nhìn cô và nở một nụ cười ngượng ngùng.

Raydel đi theo hướng đó và nhìn thấy chân của Sheryl. Anh lại diễn lại cảnh cô bước lên sàn trong đầu mình.

Ngay cả khi đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tin rằng mình đã nhìn thấy sàn nhà chìm xuống một chút... như thể đó là một tấm kim loại sẽ kích hoạt cái bẫy bên trong khi bước lên. Raydel cau mày vài giây rồi cởi giày bên phải. Bụng anh vẫn còn đau từ lúc bị xúc tu của Cthulhu đâm ở bệnh viện nên bây giờ khi cúi xuống ném giày xuống một trong hai khối nhà dưới sàn, anh phải lén lút chửi thầm(?).

//Thịch.//

Chiếc giày chạm sàn nhưng không có chuyện gì xảy ra nên Raydel cởi một chiếc giày khác của mình và ném nó vào cùng khối đó.

Tuy nhiên, không có gì xảy ra.

Cô sinh viên nhìn thấy điều anh ta đang làm và bắt đầu cởi giày của cô ấy ra. Cô đưa cho anh đôi giày. Raydel thử thả chúng vào cùng một khối nhưng sàn nhà vẫn không phản ứng.

"..."Raydel suy nghĩ một lúc trước khi bước tới chỗ Shane và thúc vào vai anh ấy.

"Anh trai,(?)" anh nói.

Người kia quay lại nhìn anh.

"Anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi nghĩ sàn nhà là một tấm kim loại được kích hoạt bằng áp suất. Nếu ai đó bước lên nó, điều đó sẽ kích hoạt cái bẫy, đúng chứ? Vậy, tôi có thể mượn giày của anh và những người khác không..."

Shane hiểu ý ngay. Anh ta thông báo đủ lớn để mọi người nghe thấy: "Mọi người hãy cởi giày ra".

Lúc đầu, những người thợ săn khác không hiểu tại sao họ phải cởi giày, nhưng khi nhìn thấy Shane ném giày của mình vào cùng khối gạch với Raydel và cô gái lúc nãy (chắc chỉ bé cho radel mượn giày thì p 😓), họ ồ lên* khi nhận ra điều đó. Họ làm theo lệnh của Shane và ném giày của họ xuống sàn một cách vội vã. Một số người trong số họ đã dồn quá nhiều lực vào đó và khiến đôi giày bay qua khối mà họ nhắm tới nên trọng lượng không đủ để kích hoạt cơ chế.

Sheryl là người cuối cùng cởi giày ra. Khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc khi cô tập trung vào điều gì đó.

"Cái bẫy có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, phải không?" cô ấy hỏi.

Shane nói: "Bạn có thể ném giày vào cái khối gạch đó. Không cần phải đến gần bẫy".

"Tôi không thể làm điều đó. Nếu tôi bắn trượt, trọng lượng sẽ không đủ."

Nói xong, Sheryl tiến lại gần hai khối nhà trên sàn. Cô ngồi xổm xuống và duỗi tay ra xa nhất có thể trước khi thả giày của mình vào đống giày hiện có của người khác.

Vừa để giày rơi xuống đất, cô liền rụt tay lại. Một âm thanh lớn khác theo sau trong chớp mắt.

Mọi người hít một hơi thật sâu khi nhìn chằm chằm vào Sheryl, người đang ngồi yên với đôi mắt mở to. Họ có thể thấy rõ lưỡi dao đã cắt đứt lọn tóc từng rơi trên má của cô.

Tóc cô từ từ rơi xuống sàn.

//Im lặng.//

"Cái cào ở bên trái," Sheryl nói với giọng run run. "Mấy chiếc giày vẫn ổn."

Không ai cử động khi bộ xương bắt đầu chuyển đổi công cụ giữa hai tay lần nữa. Sheryl nhìn chằm chằm vào hành động đó mà không chớp mắt. Khi bộ xương chuyển đổi xong, cô ấy giật mình đứng dậy.

"Phía bên phải!"

Lần này, mọi người nhảy sang khối bên phải. Họ xếp hàng thành một hàng dài và thẳng tắp. Khi họ đặt đủ trọng lượng lên tấm kim loại, sàn nhà chìm xuống, và sau đó lại phát ra một âm thanh quét qua cách mọi người chỉ một inch(¹)!

(¹) 2,54 cm

Raydel gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhũng người kia. Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi khi bộ xương giơ tay lên và chuyển đổi công cụ một lần nữa.

Lần này nó ở bên trái.

"Arrghhh!"

Ai đó đã không nhảy sang bên trái kịp thời. Lưỡi kiếm chém xuyên qua một bên cánh tay của anh ta. Anh ngã xuống đất, ôm lấy phần thân còn lại. Những người thợ săn phía sau phải giúp anh đứng dậy và đẩy anh về phía trước vì tất cả họ đều phải di chuyển theo một hàng. Sự cố đã làm chậm tốc độ của những người thợ săn còn lại.

"....!"

Một thợ săn không may mắn đã không thành công.

Những người khác chết cứng tại chỗ, khuôn mặt đầy máu của người thợ săn xui xẻo, toàn bộ cơ thể đã biến mất. Giờ đây, điều duy nhất họ có thể nghe thấy trong căn phòng là âm thanh quét của lưỡi kiếm và âm thanh 'thịch' của những người thợ săn đang đuổi theo những người trước mặt họ. Trên thực tế, những người thợ săn ở phía sau không thể nhìn thấy cái cào ở bên nào. Họ chỉ có thể tin tưởng những thợ săn ở hàng đầu, Shane và Sheryl.

Sheryl đổ mồ hôi rất nhiều. Toàn bộ cơ thể cô giống như một túi bột khi cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của bộ xương.

"Trái," cô thì thầm và định di chuyển, nhưng Shane

tóm lấy vai cô.

Họ không nói gì khi quan sát ông chủ nhỏ chuyển đổi công cụ một lần nữa.

"Đúng," Shane nói. "Lần này mất nhiều thời gian hơn để chuyển đổi công cụ."

Sheryl liếc nhìn phía sau trước khi nhìn lên trên đầu.

[11 phút]

Họ không thể lãng phí thêm thời gian nữa.

Với tư cách là trưởng nhóm thám hiểm, cả Shane và Sheryl đều bị căng thẳng đến mức họ khó có thể cử động ngay cả đầu ngón tay. Mạng sống của những thợ săn còn lại phụ thuộc vào khả năng ghi nhớ của họ về phía nào của cái cào. Họ tập trung đến mức không thể nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh. Chuyển động của bộ xương trở thành chuyển động chậm, và nó bắt đầu giơ một tay lên và chuyển cái cào sang...

"Này, tại sao anh không theo dõi mọi người?!"

Giọng nói đó ngay lập tức xé tan sự tập trung của cô thành từng mảnh.

Đôi mắt cô mở to khi nhận ra bộ xương đã chuyển đổi xong, nhưng cô không thể nhớ được bàn tay cầm chiếc cào...

"Phải!"

Shane hét vào tai cô. Sheryl lao sang bên phải, dẫn đầu mọi người. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến một số thợ săn không kịp phản ứng. Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể của những người đó ngay lập tức.

Âm thanh chém vang vọng trong căn phòng.

//Im lặng.//

"Cái cào... cái cào bây giờ ở đâu?" Sheryl run rẩy. Trong đầu cô đang nghĩ về hai người thợ săn vừa chết. Shane cố gắng giúp cô bình tĩnh lại trong khi bộ xương chuyển đổi công cụ, nhưng cô cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Cô bị mắc kẹt giữa sự tập trung của mình và giọng nói của những người khác liên tục cầu xin những người vẫn đứng ngoài dãy nhà hãy đi theo những người còn lại.

Khi Sheryl sắp kiệt sức, Raydel, người ở cuối hàng đã phải nói điều gì đó.

"Tôi sẽ quay lại giúp cô ấy."

Điều đó khiến những người thợ săn phải im lặng. Raydel mím môi trước khi từ từ lùi về điểm xuất phát.

Sau khi những người thợ săn ngừng la hét, Sheryl dường như cuối cùng cũng lấy lại sự tập trung của cô ấy. Raydel cảm thấy nhẹ nhõm dâng trào nhưng vẫn căng thẳng về hoàn cảnh của chính mình. Anh không thể cứ quay lưng lại với bộ xương. Anh ta phải nhìn nó không chớp mắt và chú ý những khoảnh khắc nó chuyển đổi công cụ để nhìn lại, xem ai là người thợ săn quá sợ hãi để đi theo những người còn lại.

Lại là cô gái đó.

Cô run rẩy, nước mắt chảy dài trên má.

Cô thì thầm, "chân tôi không cử động được."

Khi anh nhìn vào váy cô, anh nhận ra rằng cô đã tè ra quần...

Raydel không có lựa chọn nào khác. Cô gái làm anh nhớ đến em gái mình, nên anh dịu giọng nói: "Anh sẽ cõng nhóc."

Cô gật đầu với khuôn mặt trắng bệch. Cô sợ đến mức phải gật đầu liên tục mấy cái như sắp phát điên.

Raydel nói: "Hãy nhìn vào tay tôi. Khi tôi đang chặt chúng vào nhau, hãy nhảy lên lưng tôi".

Anh mở bàn tay ra và đưa cho cô gái xem trong khi nhìn chằm chằm vào hàng người trước mặt. Khi những người thợ săn nhảy sang bên phải, anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm và ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng cô gái trên lưng...

"...!"

Cô gái hét toáng lên khi bị Raydel bất ngờ đẩy cô xuống sàn.

Úp!

Lưỡi kiếm sượt qua mặt họ trong gang tấc.

Raydel, người kịp thời nhảy ra khỏi đường, nín thở. Đôi chân anh run rẩy nhưng anh vẫn cố gắng ngồi xổm xuống để cô gái leo lên lưng mình. Khi nhìn thấy tín hiệu tay, cô lập tức nhảy lên lưng anh. Cô gái không thể gác chân lên eo Raydel nên anh phải quay lại xem cô đang làm gì. Vào thời điểm họ chuẩn bị khởi hành, bộ xương đã hoàn tất việc chuyển đổi công cụ.

Khi Raydel quay lại hàng thợ săn, anh ta mở to mắt vì sốc.

Mọi người... đã đến phía bên kia căn phòng.

Chỉ còn mình anh đứng trong bẫy của miniboss. Nó lại chuyển đổi công cụ. Cái bẫy sắp bắt đầu.

"Có ai trông chừng cái cào giúp tôi không?" Raydel hỏi. Mọi người đều dừng lại trước khi nhìn nhau. Raydel cảm thấy như sự im lặng hiện tại đang len lỏi vào sống lưng anh...

◇Kí hiệu:
-mấy cái đánh dấu * là dịch bừa á hehe.
-(?) Không biết dịch như nào cho đúng nên để y vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top