Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 (lần đầu tôi gặp em)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một chiều đông của tháng 12 năm 2018. Lúc ấy tôi đang đi dạo trên con phố nhỏ phồn hoa. Tôi, một thằng đàn ông 30 tuổi có trong tay những thành công nhất định, những con beats đặc sắc. Nhưng giờ đây tôi nhìn lại thì ngoài những hào quang sáng chói bên ngoài ra thì tôi chẳng có gì ngoài con tim cô đơn và những nổi niềm không thề nói. Lúc ấy tôi vô tình nhìn thấy em, một chàng trai tuổi 29, tướng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn, mái tóc gió màu hồng nhạt. Em nổi bật ngồi cạnh lan can trên cây cầu nhỏ bắt ngang con sông đang chảy dịu dàng. Em ôm trong tay cây đàn guitar ngân nga những câu hát, nó nhẹ nhàng xóa đi những áp lực, suy nghĩ nặng nề của tôi. Tôi chìm đắm trong tiếng đàn và giọng hát ấy, đến lúc tiếng hát em dừng lại tôi chợt nhận ra mình đã ngồi cạnh em từ lúc nào. Tôi ngại ngùng đứng bật dậy xin lỗi em, em nhìn tôi đôi mắt em to tròn đen láy, em cười rồi vỗ vỗ tay xuống chỗ ngồi cạnh em. Tôi cũng hiểu ý mà ngồi xuống. Tôi nhớ lúc đó em đã nói.

"Anh thấy sao?"

Em cất giọng nói dịu dàng hỏi tôi, nếu là người khác có lẽ tôi đã lưu loát đáp lại rồi. Nhưng thật sự tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chẳng nghĩ được gì trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của em, giọng nói của em, ánh mắt tuyệt đẹp của em, nụ cười cướp mất trái tim tôi. Tôi ấp úng trả lời em tôi cảm thấy mặt tôi nóng lên.

"H...hay lắm giọng cậu chill lắm. Tôi thích lắm"

Thật sự lúc đó tôi không biết tôi đã nói gì nữa, gì mà 'tôi thích lắm chứ' Hoàng Touliver mà thế đấy. Em lúc đấy mắt sáng hẳn lên thích thú nhìn tôi tươi cười.

"Thật hả? Anh thích sao? Cảm ơn anh nhiều lắm"

Em lúc ấy hồn nhiên như đứa trẻ được cho kẹo vậy, một tên lạnh lùng, cứng nhắc như tôi mà cũng phải bật cười trước sự đáng yêu đó.

"Haha. Đúng vậy tôi thật sự rất thích. À mà cậu tên gì?"

"Tối á? Lê Nguyễn Trung Đan. Tên đẹp đúng không? "

"Đúng vậy rất đẹp. Nó đẹp như người sở hữu nó vậy"

"Haha thank you. Còn anh, anh tên gì?"

"Hoàng em gọi tôi là Touliver cũng được"

"Vậy anh gọi tôi là Binz đi. Touliver? Nghe quen quá"

"Chắc em đã nghe tôi đâu đó rồi, tôi là người sáng lập ra SpaceSpeakers"

"Wow. Tôi biết nó, trước đây tôi muốn được vào đó lắm"

"Trước đây? Vậy giờ thì sao?"

"Hm~ giờ tôi thấy nó sao mơ hồ quá tôi không có gì gọi là tài năng quá nổi trội. Những bài rap được tạo ra không ai biết đến"

"Em vào SpaceSpakers không? tôi mời em. Em thật sự rất có thiên phú, chỉ là vì em chưa tìm được người nâng đỡ em thôi nhưng giờ em có tôi rồi, tôi sẽ giúp em"

"Gì chứ thật á? cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều"

Em chồm người ôm chặt tôi. Em ấm áp vô cùng tuy chỉ là cái ôm ngắn ngủi nhưng nó đã khuyến con tim lạnh lẽo của tôi ấm lại rồi.
Lúc ấy tôi nhận ra tôi yêu em...
Tôi cùng em đi dạo cả đêm đi mệt rồi thì dừng lại tôi đàn em hát, chúng ta mặc kệ những ánh mắt và mọi thứ mà chìm đắm trong không gian ấm áp, ngọt ngào của nhau. Trên con phố lúc 3 giờ sáng chả còn ai ngoài tôi và em. Con đường le lói ánh đèn vàng, vắng tanh, lạnh lẽo nhưng có hai 'người điên' đang đàn hát cùng nhau, nếu có thể tôi sẽ hôn lên môi em, thưởng thức cái vị ngọt của tình yêu trên đôi môi mềm mại hồng hào đó. Tôi cùng em vui vẻ cả đêm rồi lại cùng nhau ngắm bình minh. Bình minh ngày hôm nay đẹp lắm một phần là vì đã vốn đã lung linh nhưng hôm nay còn hơn thế nữa vì tôi được ngắm nhìn nó cùng em. Em thiếp đi trên lưng tôi, khi tôi cõng em lúc em nói em đau chân không đi được nữa. Có em bên cạnh cảm giác bình yên lạ thường.
Lúc ấy tôi đã biết tôi yêu em rất nhiều, chàng trai mới gặp lần đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top