Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Someday my prince will come-part5

Chap 39 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chiếc xe màu xanh lá dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự cổ kính như 1 tòa lâu đài thời xưa .

Ánh nắng yếu ớt xuyên wa những tán cây , góp phần tô vẽ nên bức tranh cổ kính đầy bí ẩn ....

Yamada bước xuống xe , đứng ngắm nhìn tòa lâu đài này trong chốc lát , khẽ buộc miệng nói một câu gì đấy ...

- Cũng lâu quá rồi nhỉ ?

Hiro quay sang nhìn cậu bạn của mình , gương mặt nghiêm túc và đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh năng mặt trời . Khẽ chớp mắt , câu nói kia ... có lẽ cũng có người có cùng cảm nhận với hắn .

"Uh , lâu quá rồi "

- Yamada , chúng ta vào thôi .

- Uhm .

Gió thổi nhẹ , len lỏi qua khe cửa sổ , 1 căn phòng sang trọng và cổ kính ....

Người đàn ông lớn tuổi khẽ nhấp 1 ngụm trà , tay chỉnh lại đôi kính lão trên khuôn mặt thể hiện vẻ mệt mỏi của tuổi già , những sóng gió đã trải qua , vầng trán in hằn dấu vết của thời gian , chỉ riêng đôi mắt thì không , đôi mắt màu nâu sáng như ánh mặt trời ấm áp ....

Đôi mắt màu nâu ... quen thuộc ? Giống với 1 người ... vậy , người đó là ai ? ....

- Đến rồi thì vào đi !

Amy bước chầm chậm trên những bậc cầu thang dẫn đến sân thượng ....

Một ngày nắng đẹp , một ngày yên bình , một ngày thiếu vắng hình bóng ai kia . Trống trãi quá ....

Ko , ko phải đâu . Hình bong ai kia đã in đậm trong kí ức và trong trái tim mất rồi ...

Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi sáng sớm thức dậy điều đầu tiên nghĩ đến là về hắn ...

Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi khi nhắm mắt là lại nhớ đến nụ cười của ai kia ....

Cô bé ngốc nghếch ấy , cô bé và cậu bé trong quá khứ - anh trai và em gái luôn yêu thương nhau ....

Chỉ là anh em thôy àh ? Ko phải đâu , chắc chắn là ko phải , ít nhất là đối với nó ...

Nhớ nụ cười ấy lắm , nhớ cái xoa đầu dịu dàng , cái nắm tay ấm áp , nhớ lắm nụ hôn ngọt ngào và vòng tay êm ái ...

Tất cả những thứ đó đối với nó đều là những thứ quý giá nhất , những thứ nó luôn trân trọng và gìn giữ ...

"Mình ... yêu anh ấy rồi sao ?"

Ngốc nghếch , câu trả lời đã có rồi còn gì ....

Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé cười , nụ cười thật tươi vì có anh ở đó .

Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé nhìn anh , đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanh màu sắc của tình yêu .

Câu trả lời luôn hiện diện trong từng hành động nhỏ bé nhất của cô bé , nhắn 1 tin nhắn lúc 12h đêm để chúc anh ngủ ngon , 6h sáng gọi điện qua để gọi anh dậy đi học , lo lắng xem trông mình có xinh ko , tóc có rối ko , .... Ngay cả cái cách cô bé lè lưỡi , phùng má lên trêu chọc anh cũng đã thể hiện tình yêu của cô bé ....

Câu trả lời ư ? Cô bé đã yêu anh từ lâu rồi , chỉ là ko chịu thừa nhận đó thôy .... Cô bé trở nên khác lạ và ngốc nghếch , chỉ vì cô bé yêu anh .

Khi yêu , con người ta ai cũng ngốc nghếch như vậy sao ? Uh , có lẽ vậy ... ngốc nghếch đáng yêu ...

"Nhưng anh ấy ... liệu anh ấy có yêu mình không ?"

Ngốc nghếch ...

Nếu ko yêu , sao anh ấy lại bảo vệ cô bé ?

Nếu ko yêu , sao anh ấy luôn mỉm cười với cô bé ?

Nếu ko yêu , sao anh ấy lại luôn chia sẽ với cô bé mọi chuyện vui buồn , lắng nghe những tâm sự ngốc nghếch của cô bé ?

Chỉ là anh em thôi ư ? Có thể ko nhỉ ?

Anh ấy là thế , từ trước đến nay luôn là thế , đối xử tốt với cô bé , như anh trai đối với em gái . Anh ấy thường gọi cô bé là em gái ngoan và cứ đùa vu vơ rằng người cô bé yêu nhất định phải vượt qua "cửa" của anh ...

Liệu có thể , đối với anh ấy , cô bé chỉ là một đứa em gái ko hơn ko kém ???

Một nỗi sợ vu vơ , trái tim đập liên hồi , lo lắng ...

" Ko đâu , ko phải thế đâu mà ...."

Uh , có lẽ là vậy . Cô bé tự trấn an mình nhưng trái tim vẫn đang khiêu vũ trong lồng ngực .

Cô bé cần một cái gì đó chắc chắn . Phải rồi , cô bé cần 1 lời khẳng định , để biết đc anh có yêu cô bé ko . Đúng vậy , câu trả lời ...

Đc rồi , cô bé sẽ hỏi anh ấy , tuy rất lo sợ về kết quả nhưng ... nhất định cô bé sẽ làm đc .

Cô bé cần biết câu trả lời . Một happy-ending cho giấc mơ màu hồng này ?

Cố gắng lên !

Nó nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm giác mái tóc mình đang bay nhẹ trong gió , gió lướt qua khuôn mặt thật nhẹ nhàng ...

Nó chợt mỉm cười vu vơ , nụ cười của ai kia đang hiện lên trong tâm trí , nỗi sợ ban nãy đã bay theo cùng gió , chỉ còn lại trong trái tim niềm tin vào hạnh phúc , tin vào giấc mơ màu hồng , tin vào câu nói :"Someday my prince will come" ....

Liệu cuộc sống chỉ toàn là một giấc mơ màu hồng ?

Yamada và Hiro ngồi xuống theo lời mời của người đàn ông kia - chủ nhân của ngôi biệt thự cổ kính này ....

- Đã lâu rồi chúng ta ko gặp lại nhau , phải ko ? - người đàn ông ấy nhìn sang Yamada , miệng khẽ mỉm cười thân thiện .

- Vâng ạ , kể từ ngày đó , đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau , thưa ông . - Hiro trả lời thay cho Yamada vì đã nhận ra vẻ khó chịu và chán nản trên gương mặt thằng bạn thân .

- Vậy sao , thời gian trôi nhanh quá ... Cũng lâu rồi cháu gái ta ko về thăm , nó vẫn sống tốt chứ , Yamada ?

Ông ta nhấn mạnh tên của hắn , ông muốn hắn phải trả lời ông , chứ ko phải là Hiro .

- Vâng , chị Rika vẫn sống tốt !

Yamada ngước nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình , vẻ mặt kiên quyết ...

- Sao lại gọi = chị ? Chẳng phải hai đứa yêu nhau sao ?

Ông ta hỏi , gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên .

- Ông nhầm rồi . Cháu ko yêu chị Rika , người yêu chị Rika là Touya - anh họ của cháu và anh Touya cũng chính là người chị Rika yêu .

Hiro khẽ huých tay thằng bạn làm ám hiệu , nhưng ko kịp nữa rồi . Những điều hắn giữ kín bấy lâu , đến giới hạn chịu đựng rồi ....

- Cháu nói thật với ông , cháu ko hề yêu chị Rika , đối với chị ấy đó chỉ là tình cảm chị em thôi . Cháu và chị Rika đã phải giả vờ yêu nhau , vì ông ko chấp nhận chị Rika và anh Touya . Anh Touya - anh ấy có gì ko tốt chứ ? Ông ko chấp nhận họ chỉ vì anh Touya ko phải là người thừa kế ư ?

Người đàn ông ấy cười khẩy trước những điều rất nghiêm túc mà Yamada vừa nói ra . Hắn bây giờ ko phải là hắn của mọi khi nữa , hắn ko còn giữ đc bình tĩnh của mình ...

- Nếu thật như thế thì đã sao ? Nó là cháu gái duy nhất của ta , ta ko muốn nó lập lại sai lầm như mẹ nó . Mẹ nó đã yêu một nghệ sĩ đàn dương cầm tài ba và đi khắp nơi trên thế giới cùng người đó . Kết cục thì sao ? Hắn ta để mẹ con nó ở lại Nhật rồi ra đi . Mấy chục năm rồi ko them quay lại nhìn đứa con lấy 1 lần . Mẹ nó đã qua đời rồi . Trên đời này chỉ còn ta là người thân của nó , ta lo lắng cho tương lai của nó , liệu việc ta làm là sai hay sao ?

Yamada ko nói đc gì , chỉ biết đứng nhìn , nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu quen thuộc ấy ...

Ko , điều ông ta nói là ko sai , nhưng ...

Không gian trong căn phòng im ắng lạ thường , chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ và tiếng lá cây xáo xạc ngoài vườn .....

Người đàn ông ấy thôi nhìn Yamada , đưa tách trà đã nguội lên nhấp 1 ngụm

- Ta cảm thấy mệt , muốn nghỉ ngơi .

Hiro hiểu ý , cúi chào ông ấy rồi kéo tay Yamada ra về ....

Đôi mắt màu nâu sáng lên , người đàn ông thở dài mệt mỏi ....

Trên đời này , ông chỉ còn mỗi cô cháu gái là người thân , ông không muốn ngay cả nó cũng rời xa ông , nếu kết hôn với Yamada như hôn ước , ông sẽ giữ đc nó ở bên cạnh mình , mãi mãi ...

Ông biết , cháu gái của ông - Rika , yêu một nghệ sĩ đàn tài ba - giống mẹ nó . Nhưng ông lại ko dám mạo hiểm 1 lần nữa , mạo hiểm để người ông yêu quý rời xa ông ....

Con người là một sinh vật ích kỹ .

Sao ông ko chịu hiểu , hạnh phúc của cháu gái ông là đc ở bên cạnh người mà cháu gái ông yêu quý ?

- Amy !

Nó quay lưng lại nhìn người vừa mới gọi mình , khá ngạc nhiên khi người đó chính là ... chinen .

- Sao anh lại ở đây ? Àh ko , sao cậu lại ở đây ? - nó lỡ lời và vội vàng sửa lại cách xưng hô của mình ...

- Anh ko thể ở đây đc sao ?! - Chinen dường như ko đế ý đến vẻ lúng túng của nó , cứ thản nhiên như ko

- Ko , ko phải vậy .

Nó nói rồi quay lưng lại với hắn , lo sợ một điều gì đó ....

- Em khỏe rồi chứ ?

- Uhm . Em khỏe rồi , cảm ơn anh đã quan tâm .

Chinen khẽ nhíu mày buồn rầu , nói với vẻ thất vọng ...

- Em có cần khách sáo thế ko ?

Nó im lặng ko nói đc gì , cũng ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ai kia....

- Em còn nợ anh một thứ : Câu trả lời .

Nó sửng sốt quay sang nhìn hắn . Chinen tỏ vẻ bình thản , ngước mặt nhìn lên trời , gương mặt bình thản còn trong lòng thì nóng như lửa đốt .

Amy nhắm mắt lại , hít một hơi thật sâu . Nó biết ngày này rồi cũng sẽ đến , nó biết dù sớm hay muộn nó cũng phải nói rõ tình cảm của mình cho Chinen biết . Điều duy nhất nó lo sợ là Chinen sẽ buồn , nó sẽ mất đi một người bạn - một thiên thần hộ mệnh tốt bụng ...

Nó là một đứa con gái tham lam ....

- Em xin ...

Hắn lấy tay bịt miệng nó lại , ko cho nó thốt ra thêm bất kì lời nào nữa .

Chinen mỉm cười , một nụ cười buồn .

- Anh hiểu , em ko cần phải nói nữa . Anh biết câu trả lời của em từ lâu rồi , anh chấp nhận điều đó , dù nó rất khó khăn và đau khổ . Em phải hạnh phúc nhé , lúc cần thì hãy gọi anh , anh sẽ luôn ở bên em và làm tất cả để bảo vệ em . Em coi anh là gì ko wan trọng , em chỉ cần biết là anh yêu em .

Chinen quay lưng bước đi , cái dáng ấy sao mà ... cô đơn và lẻ loi đến thế . Hắn đã buông tay , đã từ bỏ thứ ko thuộc về mình ..... Nhưng tình cảm ấy lại ko buông tha hắn , liệu hắn sẽ có đc hạnh phúc cho riêng mình ? ....

Amy nhìn theo cái dáng ấy , một nổi buồn khiến trái tim nó khẽ nhói đau , cảm giác tội lỗi đè nặn trong lòng nó ...

Chợt tiếng chuông hết giờ học vang lên , một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó :" Phải rồi , anh Yamada sẽ đến đón mình !!!"

Nó mỉm cười thật tươi và chạy vội đi , nó muốn có đc câu trả lời , ngay bây giờ . Dù việc làm này có thể là hơi tàn nhẫn với Chinen nhưng ... nó ko thể nào đợi thêm đc nữa .

Dường như nó đang nhìnt hấy trước mặt mình , vị thần của hạnh phúc đang vẫy tay với nó ....

"Hạnh phúc ơy , chờ ta nhé ! "

Yamada nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi , hắn ngồi tựa vào gốc cây hoa anh đào , lòng rối bời những suy nghĩ ....

- Yamada , em ổn chứ ?

Hắn mở mắt ra , là chị Rika với đôi mắt sưng húp . Hắn chớp chớp mắt như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra ....

- Chị nghe Hiro nói hết mọi chuyện rồy ... Cảm ơn em vì đã có ý tốt ....

Rika ko nói đc gì nữa , những giọt nước mắt đã át đi tiếng nói , chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào .

Yamada ôm chặt Rika vào lòng và an ủi ....

-Rika , chị đính hôn với em nhé ?!

Trái tim ai đó vỡ tan thành từng mảnh , trái tim thủy tinh ... Đã nói là sẽ ko yêu ai nữa mà , trái tim phản chủ , nó đã lỡ yêu anh mất rồi ....

Hàng ngàn mảnh thủy tinh tan vỡ hòa chung cùng nước mắt ....

Cô bé chạy đi , ko muốn nhìn cảnh tượng ấy thêm 1 giây , 1 phút nào nữa ....

Gió thổi lướt qua khuôn mặt , mái tóc ai đó bay nhẹ trong gió ....

Gió thổi làm khô đi những giọt nước mắt , nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi , trái tim vẫn tan vở và nụ cười đã ko còn ....

Cuộc đời ko chỉ toàn một màu hồng ....

- Amy , em sao vậy ?

Ko có tiếng trả lời đáp lại , chỉ có tiếng khóc và tiếng gió thổi xào xạc ....

- Đừng khóc nữa , anh sẽ lun yêu em và ở bên cạnh em .

Nước mắt vẫn rơi , vòng tay ai đó ôm nó vào lòng , thật chặt , thật ấm áp , ko phải là vòng tay của ai kia , cảm giác ko giống . Nhưgn bây giờ nó chẳng còn thiết gì nữa , nó chỉ cảm thấy đau khổ và nước mắt đang lăn dài trên má ..... vòng tay ai đó vẫn ôm nó vào lòng và dịu dàng an ủi nó ....

Liệu như thế có ổn ko ?

Chap 40 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường hoa anh đào quen thuộc .... Những cánh hoa rơi lả tả trong ánh nắng hoàng hôn một buổi chiều ảm đạm ....

Đôi mắt ai kia đẫm lệ và vô hồn . nụ cười bây giờ trở thành 1 thứ gì đó quá xa xỉ ....?!

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng ngôi biệt thự Nadeshiko .

- Em ko mún về nhà !

Chinen quay sang nhìn nó , khẽ nhíu mày trong vài giây rồi lại ra vẻ thấu hiểu , gật gù

- Uh , cũng đc . Chúng ta đi chơi ha ?!

Đáp lại nụ cười hào hứng của hắn là vẻ mặt lạnh lùng đến vô cảm hiếm thấy của nó .

Nụ cười trên môi ai kia chợt tắt ngấm , thay vào đó là cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm ....

- Đi thôy .

- Amy , xuống xe đi nào .

Nó ngẩng mặt lên , đôi mắt mở to tỏ vẻ ngạc nhiên ....

- Chúng ta đi chơi , em xuống xe đi .

Chinen lập lại 1 lần nữa , trên môi nở 1 nụ cười nhẫn nại ....

- Uhm ...

Nó bước xuống xe , ngước mặt lên nhìn cái cảnh vật quen thuộc trước mặt .

-Khu vui chơi này .... ?!

-Phải , đây là khu vui chơi mà lần đầu chúng ta gặp nhau .

Chinen cho hai tay vào túi quần , khẽ mỉm cười khi nhớ đến kỉ niệm lần đầu tiên mà hắn và nó gặp nhau ....

Hắn ko hề bik rằng ... nơi đây đối với nó ko mang lại 1 hồi ức nào về hắn cả ....

Hồi ức ... Kỉ niệm ... tất cả đều có hình bong của ai kia ....

Nắm tay nó thật chặt trong 1 ngày lạnh lẽo , cãi nhau với nó , mỉm cười với nó , cõng nó về nhà ....

Tất cả , tất cả đều quá ngọt ngào nhưng sao giờ đây , những hồi ức ấy lại như một con dao cắm rất sâu vào trái tim đang rỉ máu của nó ....

-Rika , chị đính hôn với em nhé ?!

Tại sao ??? Tại sao người anh ấy yêu ko phải là nó ?

Tại sao anh ấy lại đối xử tốt với nó đến như thế khi chỉ xem nó như 1 đứa em gái ?

Tại sao lại quan tâm đến nó như thế ?

Tại sao ? Tại sao lại khiến nó yêu anh ........???

Ngốc ạ , tình yêu làm sao mà giải thix đc .... Yêu hay ko ? Đó ko phải là quyết định của lý trí mà là câu trả lời của trái tim ....

Tại sao àh ? .... Có ai trả lời đc ko ?

Trái tim đau nhói còn đầu óc thì mệt mỏi đến độ chẳng thể nào suy nghĩ thêm đc nữa ....

Àh , phải rồi , bởi vì từ trước đến giờ trong trái tim ấy , nó đã-đang và sẽ mãi mãi là "em gái" của hắn mà thôy ...

Có thật , chỉ là "em gái" thôy ko ?

Nước mắt lăn dài trên má , cố gắng để ko phát ra thành tiếng nhưng .... Khó quá ....

Nước mắt vẫn cứ rơi ... Khóc , nó ko muốn khóc đâu nhưng chẳng hiểu vì sao nước mắt cứ rơi mãi ...

Ai đó ôm chặt nó vào lòng , khe khẽ hát vu vơ ....

But if you wanna cry ....Cry on my shoulder ....

Nó đã từng mơ ước sẽ có 1 ng' nào đó yêu nó nhìu như thế , nhưng bây giờ , khi người ấy đã xuất hiện bên cạnh nó với 1 bờ vai để chia sẽ những giọt nước mắt , để an ủi khi nó buồn , ...thì tại sao , tại sao nó lại ko thể đáp lại tình yêu đó ....

Trái tim của nó đã chứa đầy hình bong của ai kia rồi , còn chỗ trống nào cho ai khác nữa đâu ....

Ngốc ạ , từ bỏ đi .......Buông tay ra khi người ấy ko còn cần mình nữa , từ bỏ thứ ko thuộc về mình .... Bik thế, nhưng sao ... khó quá ...

Nó đẩy hắn ra , chùi đi những giọt nước mắt còn đọng lại trong đôi mắt đẫm lệ kia ....

- Em ko sao đâu .

- Uhm , chúng ta đi chơi thôy .

Hắn ko ngốc , hắn bik nó nói dối nhưng hắn vẫn chấp nhận , vì hắn muốn đc ở bên cạnh nó , vì hắn bik nếu hắn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa thì cái tình cảm mà hắn đang cố gắng níu giữ sẽ mãi mãi mất đi ....

Hắn ích kỷ . Uhm , con người vốn là một sinh vật ích kỷ và ngốc nghếch .... ?!

Hắn mỉm cười và nắm tay nó kéo đi , nụ cười buồn trong một chiều ảm đạm ...

Hơi ấm từ bàn tay ấy ... sao mà khác lạ quá , nó ko ấm áp , ko dịu dàng , ko yên bình , ko ngọt ngào , nó chỉ chứa đựng sự cảm thông và sẻ chia ....

Tình yêu của hắn , có thật là chỉ dành cho nó ko ?....

- Amy , lại đây !!!

- Panda , wa đây chơi tàu lượn siêu tốc nè .

- Panda ngốc ....

Nó đi chơi với hắn mà đầu óc thì cứ bay nơi nao , hắn phải nắm tay nó kéo đi và luôn miệng gọi tên nó để nó ko bị lạc ....

Trông Chinen bây giờ khổ sở đến tội nghiệp ....

Ngốc ạ , sao lại phải như thế ? Khi tình cảm đó sẽ ko bao giờ thuộc về hắn ? ....

Amy mệt mỏi ngồi xuống cái ghế đá , khẽ nhíu mày ...

Hắn mỉm cười mãn nguyện nhìn nó .

Sao lại mãn nguyện cơ chứ ?

Đi bên cạnh hắn nãy giờ mà nó chẳng nở đc 1 nụ cười ....

Nó cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn câu nào , chỉ gật đầu , và lắc đầu ....

Nó ko cười , nhưng ít nhất đôi mắt kia ko còn long lanh vì những giọt nước mắt , ít nhất gương mặt nó cũng đã thể hiện 1 chút cảm xúc dù đó chỉ là cái nhíu mày nhăn mặt ....

Hắn muốn nó cười , cười với hắn , cười với nụ cười đã khiến trái tim hắn xao động , cười với đôi mắt to tròn đáng yêu ....

- Amy , nhắm mắt lại đi !

Nó quay sang nhìn hắn , mở to mắt tỏ vẻ khó hiểu , trên tay vẫn đang cầm cây kem hắn vừa mua cho ....

- Anh nói sao thì cứ làm vậy đi .

Nó ko nói gì nữa , khẽ gật đầu và từ từ nhắm mắt lại ....

Yên bình và dịu dàng , nhắm mắt lại , ko nhìn thấy gì nữa cả , nghỉ ngơi đc rồi ....

Hắn lấy hai tay bịt mắt nó lại , như thể sợ rằng nó vẫn cố nheo mắt để nhìn xem cái điều bí mật bất ngờ mà hắn đã chuẩn bị trước ....

- Nếu bây giờ mở mắt ra mà em nhìn thấy Mr.Sky mỉm cười thì ... em cũng phải cười đấy nhé , vì đó là ý muốn của Mr.Sky mà !

[*Chú thix : Mr.Sky = ông Trời

- 1...2...3...!!!

Nó mở to mắt nhìn pháo bong đang bắn trên bầu trời , tạo thành hình mặt cười đáng yêu ....

Nó bật cười thành tiếng vì quá bất ngờ ....

Mr.Sky cười rồi kìa , nó cũng phải cười thôy , lời hứa mà .... Bỏ qua mọi chuyện phức tạp và rắc rối , tạm gác sang 1 bên những câu hỏi ko lời giải đáp ....

Chỉ 1 chút , 1 chút thôy .... Cười nào ...

- Cuối cùng thì em đã cười ..... Em có biết anh muốn nhìn thấy nụ cười của em nhìu lắm ko ? Anh muốn nhìn thấy nó mỗi ngày , anh muốn em hạnh phúc và .... Anh muốn em làm bạn gái của anh ....

Bàn tay ai đó nắm chặt như ko muốn rời xa , ngốc ạ , cố gắng níu giữ thứ ko thuộc về mình làm gì , rồi sẽ nhận đc gì chứ ?....

- Em .... Có thể ko ?

- Tất nhiên là có thể .

Hắn ôm chầm lấy nó , cười thật tươi với vẻ hạnh phúc đáng ghen tị ....

Cuối cùng thì nó cũng là bạn gái của hắn .

-Yeah !!!

Cuối cùng thì hắn cũng đã thành công .

-Em xin lỗi ....

Ko , ko phải đâu .... Sao lại tự dối lừa bản thân mình như thế ? Hanh phúc đó ... mong manh quá , câu xin lỗi .... Thật khó để nói ra .... Mọi thứ ... tất cả .... Ngốc nghếch ....

Pháo hoa vừa đc bắn lên trên bầu trời dần dần tàn lụi , nụ cười của Mr.Sky bây giờ chỉ còn là một vệt mờ mờ ko rõ hình dạng , nụ cười của ai kia cũng vậy thôy ....

Nói dối ... ko dễ dàng đâu ....

6 giờ sáng ....

Amy ngồi cạnh cửa sổ , đôi mắt nhìn vô định ra không gian bên ngoài ....

Hôm qua là 1 ngày tồi tệ , nó đã làm một việc rất ngốc nghếch ....

Nó ko hiểu tại sao trong khoảnh khắc ấy nó lại chấp nhận lời đề nghị của hắn ....

Có lẽ .... 1 phút yếu lòng , 1 chút ích kỷ , cái cảm giác cần đc an ủi , cần đc chở che , cần đc yêu thương và chăm sóc ....

Rồi sẽ phải hối hận ...

Nó bik điều đó , nó bik nó ko thể náo che dấu đc tình cảm của bản thân , nó ko thể nào quên anh đc , nó bik , và nó đau , đau lắm ...

Nó sẽ làm tổn thương 1 người , àh ko , ko phải chỉ 1 ng' đâu .... Nó , hắn , anh .... Và ... ai nữa nhỉ ? Cô ấy ...

- Wow , thật ko ? Princess Amy bây giờ là Princess của Prince Chinen , ss Rika thì trở thành vị hôn thê của Prince Yamada .... Hixhix , đảo lộn hết cả >"<

- Uhm , bất ngờ thật , haizz , nếu ko có mấy tấm hình hai cặp này đang ôm nhau thì có lẽ đến khi họ đám cưới rồi bọn mình mới biết chuyện ýh chứ .

- .......

Tiếng xì xào bàn tán rôm rả cả phòng , ko phải , cả Học viện mới đúng .... Một ngày ko yên bình ....

................................................�� �..............

- Panda , kẹo nà .

- Thanx anh , hehe .

- Khỏi thanx , kiss anh 1 cái là huề lun nè .

- Ple' , mơ ih nhaz .

Tiếng cười đùa bay nhẹ trong gió , trong số ấy có bao nhiêu nụ cười chân thật ?! ....

Amy ngồi phịch xuống đất , bóc vỏ kẹo ra và thưởng thức món quà bé nhỏ ngọt ngào của "bạn trai" trong khi Chinen ngồi gần đó và ngước mặt lên nhìn trời ...

Một ngày ko yên bình nhưng bầu trời trong đôi mắt ai kia thật trong xanh , nó có màu của hạnh phúc ....

Trái tim đau nhói ....

Sao chứ ? Sao lại thế ? Amy ko yêu anh ấy mà , sao bây giờ lại thế này chứ .....?

Tay đưa lên miệng để ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào , nước mắt làm nhòe đi tất cả , nhòe đi tiếng cười hạnh phúc của ai kia , nhòe đi tất cả , chỉ còn lại tình yêu ngốc nghếch trong trái tim .....

-Em muốn anh đc hạnh phúc , nhưng em ko thể nào trở thành hạnh phúc của anh .

Từ bỏ rồi mà ....

Giọt lệ của Bông Hoa ...

Một cảm giác lạ thường xuất hiện , hắn quay lại nhìn sau lưng mình ....

Khóc à ? Sao lại khóc ....

Vội vàng chạy đi , vội vàng giấu giếm , tình cảm đó ... ko ai đc biết đến sự tồn tại của nó ...

Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi , hắn đã ko làm chủ đc lý trí của mình khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nó - người mà hắn "đã từng" yêu ....

Đuổi theo ....

Trái tim nhói đau , tổn thương , ngốc nghếch ....

Một ngày ko yên bình ....

Chap 41 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Gió thổi .... Những chiếc lá cuối thu rời xa cây , bay đi , bay cùng gió , bay đi mãi mãi .... ?

Vị ngọt của táo tan dần trong miệng , khẽ mỉm cười , ....quá vô tâm ....

Ngốc ạ , "bạn trai" đã chạy đi rồi kìa , chạy theo một cô gái khác , chạy theo tình yêu ......thế mà vẫn ngồi đó ăn kẹo , ngốc quá , đã diễn thì phải diễn cho giống chứ ....

- Pé mèo ...

Nó quay lưng lại , miệng vẫn ngậm cây kẹo táo ngọt ngào .....

Là hắn ... phút chốc trái tim đập lỗi nhịp , nhói đau , lo sợ , ngạc nhiên ....những cảm xúc hỗn loạn .....

- Rika , chị đính hôn với em nhé ?!

Không , không đc , nước mắt lại sắp rơi .....

Nó ko dám nhìn hắn nữa , quay lưng về phía đối diện và ngước mặt lên nhìn trời , làm thế để nước mắt ko rơi xuống , làm thế để nước mắt rơi vào trong trái tim ....

- Em đang làm gì thế ?

Hắn hỏi và từ từ tiến lại ngồi xuống bên cạnh nó ...

- Chẳng làm gì cả , đang nhìn trời và ăn kẹo mút , thế thôy .

Nó trả lời hờ hững và tỏ ra hết sức bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra , cố gắng , cố gắng để nước mắt ko rơi ....

- Uhm , thế àh ? - hắn hỏi , giọng trầm buồn thất vọng ...- àh mà , em đang wen với Chinen phải ko ?

Nó mở to mắt nhìn hắn

- Sao .... Sao anh biết ?

- Hì , em hỏi thế thì chuyện đó là thật rồi ....

Hắn nói , khẽ cúi đầu buồn bã ....Buồn gì chứ ? Hắn phải vui mới phải , vui cho thằng bạn thân , vui cho "em gái" mình , họ có đc hạnh phúc .... Hắn phải vui , phải vui mới đúng nhưng chẳng hiểu sao , trái tim lại nhói đau , chợt cảm thấy ghen tị , chợt cảm thấy buồn , chợt cảm thấy thất vọng .....vì sao vậy nhỉ ?

Không gian trở nên im ắng lạ thường ...

Nói gì đi chứ , hắn đã chạy khắp nơi để tìm nó sau khi nghe Miki thông báo cái tin sét đánh ngang tai kia mà ....

Nói gì đi chứ , nó đã và đang có hang ngàn câu hỏi rất cần lời giải đáp từ hắn mà ....

- Anh...

- Em...

- Anh nói trước đi .

- Ko , em nói trước đi . Lady first mà .

- Uhm .... - nó ngập ngừng , đưa tay lên miệng cầm cây kẹo táo, thoáng lo lắng ....- Anh ... em nghe nói anh và chị Rika .... Sắp đính hôn , phải ko ....?

- Sao em biết ?

Hắn hỏi với giọng ngạc nhiên , rồi lại khẽ thở dài .... Chẳng đợi câu trả lời của nó , hắn nói tiếp ....

- Uhm , đúng vậy . Anh và chị Rika , àh ko , anh và Rika sắp sang Anh . Vì ... như em biết đấy , gia đình anh đều ở Anh , anh về đây chỉ vì một lời hứa .... Nhưng bây giờ , lời hứa đó có đc thực hiện hay ko đối với ai kia cũng chẳng quan trọng nữa rồi . Anh bây giờ , có một nhiệm vụ khác , anh phải làm một việc cho những người anh yêu quý ....

Trái tim đau nhói ....

Sao lại ko quan trọng cơ chứ , vì lời hứa đó , một cô bé đã cố gắng trở nên mạnh mẽ , đã cố gắng lãng quên những kí ức đau buồn , đã cố gắng để không khóc , để có thể luôn mỉm cười ....

"ai kia" ... nghe sao mà xa lạ thế ?!....

Nó ko biết nói gì , chỉ ngước mặt lên nhìn trời .... Bầu trời trong xanh , một ngày bình yên nhưng lòng người hỗn loạn ....

Bất ngờ ~~> Hoài nghi ~~> Hy vọng ~~> Lo sợ ~~> .........?

Không gian lại trở nên im ắng .....

- Anh .... Có thể hỏi em một câu ko ?

Nó quay sang nhìn hắn , khẽ gật đầu .

- Em có yêu Chinen ko ?

Đôi mắt mở to ngạc nhiên ....

Có yêu ko ? Câu trả lời đã biết rõ từ lâu rồi mà , ko yêu , sao lại nhận lời làm bạn gái của Chinen ? Tại sao ???

Có lẽ là vì ... nó ích kỉ , vì nó cần đc quan tâm , vì nó muốn có một bờ vai để khóc ....Dù vì lý do gì đi chăng nữa , thì nó , vẫn là ng' có lỗi , thì việc làm của nó , là sai .

Uh , nó biết thế , nhưng ... nó vốn ích kỉ và cứng đầu .... Nó là đứa bướng bỉnh .

- Anh này , sao lại hỏi thế ? Em là bạn gái của Chinen mà .

Nó nói và cười vui vẻ , nụ cười giả tạo ....

- Bạn gái thì bạn gái chứ , đâu phải cứ là bạn gái thì yêu đâu .

Hắn nhìn thẳng vào mắt nó , kiên định và cứng rắn , lạnh lùng và ấm áp ....

- Em ... em phải về đây ...

Nó vội vàng tránh ánh mắt của ai kia , đứng dậy và quay lưng bước đi .... Nó ko mún phải nói dối trước mặt hắn , nói đúng hơn là nó ko thể .....

- Sao em lại về sớm thế ?

Hắn níu tay nó lại , giọng ấm áp lạ thường ....

- Trời sắp mưa rồi , em phải về .

Nói dối ai chứ , bầu trời trong xanh thế kia cơ mà ... làm sao lại có mưa đc ....? Ngốc quá , chẳng tìm đc lý do nào hay hơn ư ?

- Trời sẽ ko mưa đâu , mà nếu có mưa thì anh sẽ đưa em về . Đừng lo .

- Trời sẽ mưa mà ....

Nó vẫn cố tình bướng bỉnh , tay hắn vẫn đang nắm chặt tay nó , ấm áp , chẳng muốn rời xa .... Khó quá ....

- Nếu trời ko mưa thì em phải trả lời cho anh câu hỏi ban nãy , đc ko ?

- Em ....

Nó khẽ liếc nhìn đôi mắt màu xanh lá ấm áp kia , nó cảm thấy 1 điều gì đó , một điều gì đó khiến nó biết rằng nếu ko đồng ý thì sẽ chẳng thể nào rời khỏi bàn tay ấm áp kia đc .

- Okie , em đồng ý .

Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó , một nụ cười buồn ....

- Uhm , anh muốn nghe câu trả lời của em trước khi đi . đc chứ ?

Nó ko nói gì , khẽ gật đầu và từ từ rút tay mình ra khỏi tay hắn .....

Quay lưng bước đi , mưa đang rơi trong trái tim ai kia ....

Một người đứng phía sau nhìn theo , bầu trời u ám trong trái tim , những giọt mưa vô hình đang rơi xuống ....

Trời đang mưa đấy .... phải rồi , trời đang mưa .....

Nó chạy vội lên phòng , tiếng chào hỏi bay nhẹ theo gió ...

Amy ôm chặt con gấu bông to đùng , với tay lấy cái ipod của mình ....

Tiếng mưa rơi từ từ vang lên .

Trời đang mưa , ít nhất là đối với nó , bên ngoài , gió vẫn thổi , bầu trời trong xanh yên bình ....

Thật sự thì Trời ko mưa .... Câu trả lời .... có yêu hay ko ....?!

Hana bước vội trên con đường quen thuộc ....

Nước mắt rơi làm nhòe đường đi

Ai đó chạy theo phía sau , lo lắng ....

- Hana , em đi đâu đó ?

Nó dừng lại , ngước mắt nhìn hắn - vị hôn phu của nó - Prince khối 12 - kẻ chủ mưu mọi việc .

- Có chuyện gì ko ?

- Chà , sao em lạnh lùng thế ? Em là vợ của anh mà .

Hắn ta nói rồi cười đểu , khoác tay lên vai nó .

Tức giận , ko phải một , là hai người .

- Bỏ tay ra .

Nó nói , lạnh lùng, cứng rắn và dứt khoát .

- Hừ , láo nhỉ ? Cô nên nhớ công ty của ba cô tồn tại đc đến ngày hôm nay là nhờ ai . Cô phải thông minh lên một chút chứ . Còn dám từ chối tôi theo kiểu đó thì ....

Một nụ hôn .... Đáng ghét , kinh tởm ....

Nó cố gắng đẩy hắn ta ra , nhưng sức của 1 đứa con gái tiểu thư thì làm sao đấu nổi với thằng con trai 18 tuổi ....

Chỉ còn biết trông mong vào ông Trời , àh ko , ông Trời đã bỏ rơi nó từ lâu rồi , từ một năm trước đây , trong 1 ngày mưa ....

- Hana , Hiệu Trưởng bảo tôi đi tìm cô .

Hắn bước ra khỏi chỗ ẩn nấp , gương mặt bình tĩnh dù trái tim đang đập mạnh vì tức tối , vì ghen tị , vì đau lòng , cảm thấy bất lực ....người hắn yêu thương .....

- Uh , tôi đến ngay .

Nó chạy đến bên cạnh hắn , tưởng chừng như nó vừa nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình ....

Nhưng ko , có lẽ , ánh sáng này ko thuộc về nó , nó ... ko thể ....câu chuyện 1 năm trước ....

- Em muốn anh đc hạnh phúc , nhưng em ko thể nào trở thành hạnh phúc của anh .

Nó , chính nó đã buông tay hắn ra , chính nó đã từ bỏ tỉnh yêu ấy , chính nó là ng' đã bỏ rơi hắn , phải , nó bỏ rơi hắn nhưng có ai biết , hắn đau , nó đau gấp bội phần , hắn buồn , trái tim nó tan nát ....

Tất cả ... trò chơi của số phận ....

Chợt , hắn nắm chặt lấy tay nó

- Chúng ta đi thôy .

Hai từ "chúng ta" nghe sao mà thân wen đến lạ thường , phải rồi , chúng ta , hắn và nó ....

Thoáng ngại ngùng , một chút ngạc nhiên ....

Bước đi , lòng ấm áp lạ , ko phải 1 người , cả hai "chúng ta" ....

- Cái gì chứ ? Thằng nhóc đó và cô ta ...

- Đau , đau quá , bỏ tay tôi ra ...

- Anh có nghe ko , bỏ tay tôi ra .

Nó la toáng lên , đạp mạnh vào chân hắn

- Đau !!!

Đau àh , có người còn đau hơn đấy ...

Nước mắt rơi , ko , ko đc khóc ...

- Cô ... cô khóc à ?

- Ko , ko có . Tức cười quá , sao tôi lại phải khóc cơ chứ ?

Uhm , sao lại phải khóc .... ? bướng bỉnh quá .

- Uh , ko khóc . Mà ... cô là vị hôn thê của anh ta àh ? Chuyện này là sao ?

Nó ngước mặt lên nhìn hắn , trái tim ai kia đập lỗi nhịp , vội quay mặt đi , chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy ấy ....

- Anh ko cần quan tâm đến tôi , anh chỉ cần lo cho bạn gái của anh là đủ rồi . Chuyện của tôi , để tự tôi lo . Dù gì đi nữa , tôi với anh chẳng là gì của nhau cả .

Nó quay lưng bước đi , ngước nhìn lên bầu trời , khẽ mỉm cười , một nụ cười buồn ....

- Anh sẽ hạnh phúc mà , đừng lo lắng cho em .

Đau , đau lắm .... Phải rồi , chẳng là gì cả ....ko phải bạn , ko phải người yêu , chỉ là hai kẻ xa lạ .... "xa lạ"....?

- Tại sao , sao em lại cứ bướng bỉnh như thế chứ ?

Gió thổi nhẹ , mái tóc màu nâu gợn sóng bay nhè nhẹ trong gió ....

Rika đứng trước cửa 1 căn hộ chung cư cao cấp .

Tay đặt lên ngực để lắng nghe nhịp tim của chính mình , lo sợ , hồi hộp .....

Rika mỉm cười , nụ cười bình yên ....

Hạnh phúc đang chờ đợi đằng sau cánh cửa kia ....

Tiếng đàn dương cầm du dương ....

Mở cửa bước vào ....Chào thần hạnh phúc ....

- Rika , cuối cùng thì em cũng đến .

Chap 42 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Hana khẽ nhíu mày khó chịu . Tiếng nhạc ồn ào máy móc trong quán bar khiến nó cảm thấy nhức đầu và mệt mỏi kinh khủng , dù rằng nó , từ một năm trước , đã trở nên quá quen thuộc với những thanh âm này .

Khóc , nước mắt rơi mà chẳng hĩu tại sao ....

Người nó yêu đã có đc hạnh phúc rồi mà , nó nên vui mới phải , điều duy nhất khiến nó lo lắng cho anh .... Mọi chuyện đều đã ổn cả rồi mà .... Nhưng sao , nó lại chẳng thể nào cười đc .

"Nếu bạn thật sự yêu một người , bạn sẽ luôn cầu chúc cho người ấy đc hạnh phúc , dù hạnh phúc của người ấy sẽ mang đến đau khổ cho bạn."

Ai đó ... đã từng nói câu này ....

Tình yêu vốn ích kỷ ...

Uh , nó đã từng mong cho anh đc hạnh phúc , nó đã từng nghĩ như thế đã là quá đủ đối với nó .

Anh hạnh phúc .... Thì nó cũng hạnh phúc ....

"đã từng" .... Còn bây giờ , khi những điều nó cầu chúc cho anh trở thành hiện thực ... thì tại sao , tại sao nó lại ko thể hạnh phúc , ko thể cười thật sự .......

Có lẽ , vì nó ích kỷ . Phải , nó là 1 đứa kon gái ích kỷ , nó muốn người sánh bước cùng anh sẽ là nó , chứ ko phải là cô ấy - cô chị họ của nó ....

Ngốc ạ , chính nó , chính nó đã buông tay anh , chính nó đã từ bỏ vị trí ấy - vị trí trong trái tim của anh ... Nó ... ko muốn nhưng ... nó lại ko thể ko làm vậy ....

Trò đùa của số phận .... Ông Trời thix trêu đùa con người mà , phải ko ?

Một bàn tay thô bạo nắm chặt lấy tay nó và kéo nó đứng dậy .

- Bỏ tay tôi ra .

Nó nói bằng cái giọng lạnh lùng nhưng kiên quyết

- Vợ àh , sao hôm nay em cứng đầu thế ? Dám la lớn tiếng với anh nữa cơ đấy ? Có phải ... vì thằng nhóc Chinen ko ?

Nó ngước mặt lên nhìn hắn và vội vàng quay đi chỗ khác , nó ko muốn nói dối , nó ko muốn phủ nhận tình cảm nó dành cho anh , bởi vì , cảm giác ấy đau , đau lắm .... Nó với anh - có lẽ sẽ chỉ là những người xa lạ , nhưng ... nó vẫn muốn đc thành thật với tình cảm của bản thân ...

-Trả lời tôi đi chứ !!!

Hắn quát to khiến nó giật thót , gương mặt hắn - vị hôn phu của nó , bây giờ trông thật đáng sợ ... rượu , nỗi ghen tức và có lẽ là cả tình yêu , đã tạo nên một con quái vật đáng sợ như thế này ư ?

Tay hắn nắm chặt lấy tay nó , như thể muốn xé tan cái ánh nhìn lạnh lùng mà nó dành cho hắn .

- Anh bỏ tay tôi ra mau , đau quá !

Hắn cười khẩy và nắm lấy tay nó , lôi ra khỏi cái quán bar ồn ào này ....

Công chúa àh , hoàng tử ... có thể chàng sẽ ko đến , chàng sẽ ko giải cứu nàng khỏi quái vật đâu , số phận của nàng ....

- Bỏ tôi ra !!!

Nó nói mà gần như hét lên .

Hắn đang ôm chặt lấy nó , đặt lên môi nó một nụ hôn tham lam , còn bàn tay thì ......

Nó sợ hãi , sợ hãi thật sự . Nó biết hắn yêu nó - yêu nó từ rất lâu rồi , hắn luôn ở bên cạnh nó , với tư cách là vị hôn phu , dù rằng hắn biết , tình cảm của nó đã-đang và sẽ ko bao giờ thuộc về hắn .... Hắn vẫn yêu nó , vẫn trân trọng nó , nhưng tại sao , bây giờ mọi chuyện lại thay đổi như thế này ???

- Anh...

Nó cố gắng hết sức để đẩy hắn ra , nước mắt bắt đầu rơi không ngừng ...

Công chúa àh , hoàng tử sẽ ko đến đâu , nàng phải tự cứu bản thân mình thôy ... có khi nào , quái vật sẽ buông tha cho nàng ko ?

Bỗng dưng , hắn dừng lại , buông nó ra ...

Hắn lặng yên đứng nhìn nó lúc này ... nụ cười của nó đã ko còn . nước mắt ko ngừng tuôn rơi ... như một buổi chiều mưa 1 năm trước ...

Hắn chợt nhân ra , nụ cười thật sự của nó đã ko còn ...

Hắn chợt nhận ra , rằng nó , đã thay đổi nhìu thế nào , ko còn là cô tiểu thư ngây thơ bướng bỉnh luôn tươi cười mà hắn đã yêu nữa ...

Nó đã thay đổi quá nhìu , vì hắn , vì tình yêu mà nó buộc phải từ bỏ , vì anh .....

Hắn đau , đau lắm . Chính tay hắn đã làm người mình yêu tổn thương , hắn là một con quái vật .

- Anh ... anh xin lỗi ...

Hắn nói và quay lưng bước đi , đi thật nhanh , hắn sẽ buông tha cho nó , hắn sẽ từ bỏ tình cảm này ...

Công chúa àh , quái vật chúc nàng đc hạnh phúc , bởi vì , con quái vật ấy yêu nàng , yêu thật lòng ... Quái vật với trái tim chỉ dành riêng cho công chúa ... quái vật ngu ngốc quá , phải ko ?

Nó chạy , chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc ...

Nó khóc , nước mắt làm nhòe cả đường đi ...

Nó chỉ muốn tìm một nơi , để có thể khóc , để đc an ủi , để đc chia sẻ ... mẹ ơy ... ko , mẹ nó ... đã rời bỏ nó , để đi theo một người đàn ông khác ....

Chỉ còn một người , một nơi duy nhất khiến nó cảm thấy bình yên ...

"Dì Nadeshiko ...."

Nó trèo qua cái lổ nhỏ bé trên tường ... nơi bí mật mà dì - người mẹ thứ hai đã chỉ cho nó .

Nó ngồi cạnh những khóm hoa Nadeshiko màu hồng xinh xắn , những bong hoa như đang mỉm cười cùng nó ....

Gió nhẹ nhàng thổi , mái tóc dài bay nhẹ trong gió ...

- Ha..Hana ?

- Yamada .

Hắn quay mặt ra phía sau , là Hiro - bạn thân của hắn .

- Tối rồi mày đến đây làm ji' ?

- Hmm, bộ tao đến ko đc sao . Àh mà ... mày đang soạn đồ àh ?

Hắn ko nói gì , chỉ gật đầu , tay vẫn đang dọn dẹp hành lí .

Hiro khẽ thở dài , liếc nhìn hắn .

-Chừng nào mày đi ?

-Ngày mai .

-Cái gì ???

Hắn khẽ nhíu mày quay sang nhìn tên bạn thân .

-Làm gì mà hét toáng lên thế ?

-Saxsax , sao mày ko nói cho tao biết ??? Có ai biết ngày mai mày đi ko ? Amy , Chinen , Rika ...

Hiro lung túng vô cùng , đôi mắt màu vàng kim mở to hết cỡ và tay thì không ngừng múa loạn xì ngầu cả lên .

-Stop !!!

Hắn đưa tay lên chặn họng thằng bạn thân đang liệt kê ra một hàng dài "những người có thế biết ngày mai Yamada đi Anh" .

-Chưa ai biết cả , ngoài thầy Hiệu trưởng , mày là người đầu tiên . Đc chưa ? Bây giờ thì để tao yên , ngày mai tao đi rồi . Bây giờ mày ko cho tao nghĩ ngơi đc ư ?

Hắn nói và tống cổ thằng bạn thân ra khỏi phòng , nhân tiện khóa cửa luôn thể .

Mặc thằng bạn thân đang đạp cửa ầm ầm bên ngoài , hắn thản nhiên đến gần bên cửa sổ , ngước mặt lên ngắm trăng ....

-Đêm nay trăng sáng quá ... pé mèo àh , em có đang ngắm trăng giống anh ko ?

Hana bước theo sau một cô gái - cô chị họ của nó - Amy .

"Amy ... chị rất giống dì Nadeshiko ..."

Amy mở cửa 1 căn phòng khá cũ kĩ nhưng sạch sẽ và dễ chịu .

Nó bước vào và quay sang nhìn Hana , mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước đến gần cửa sổ , kéo cái rèm màu trắng .... Ánh trăng bạc len lỏi qua cửa sổ , soi rọi vào căn phòng ....

Bông hoa Nadeshiko cạnh cửa sổ đang mỉm cười ...

Nước mắt đã khô nhưng đôi mắt đỏ hoe đã tố cáo tất cả ...

-Hana , em có ổn ko ?

"Amy ... chị thật sự rất giống dì Nadeshiko ...."

Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ .... Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo ... chỉ mới 6h sáng ....

-Someday my prince will come Someday I'll find my love ....

Nó ngồi dậy , dụi dụi mắt và với tay lấy cái điện thoại để trên bàn , nói chuyện bằng cái giọng còn đang ngái ngủ ....

-Alo ...

-Chị Rika đây

-Dạ có chuyện gì ko ạ ?

-Chị có chuyện muốn nói với em , gấp lắm , em có thể đến địa chỉ này ngay đc ko ?

..............

Nó vội vàng thay đồ , đánh răng rửa mặt và chạy xuống nhà , ko wen dặn dò bác quản gia ...

-Bác àh , lát papa cháu dậy thì nói cháu có việc phải đi gấp . Còn Hana .... Bác cứ để em ấy ngủ , hôm wa đã có quá nhìu chuyện xãy ra .... Cháu đi đây , tạm biệt bác .

-Vâng , thưa tiểu thư .

Chiếc xa màu đen dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp .

Nó khẽ nhíu mày , tại sao chị Rika lại hẹn gặp nó ở đây ?

Amy hít một hơi thật sâu , trái tim đang đập liên hồi - điềm báo trước của 1 điều bất ngờ ư ?

Nó nhón chân lên để ấn chuông . Khoảng 5' sau thì có người ra mở cửa , người đó , ko ai khác , lại chính là ...

-THẦY TOUYA ....?!!

Nó hét toáng lên vì quá bất ngờ . "Tại sao chị Rika hẹn gặp mình ở đây , mà thầy Touya cũng ở đây , chẳng lẽ hai người này .....???"

Touya chớp chớp mắt nhìn nó , rồi phì cười trêu chọc .

-Rika , Amy đến rồi này .

Chuyện này là sao ???

Chị Rika chạy ra đón nó , khẽ mỉm cười dịu dàng .

Nó tròn mắt ngạc nhiên .

Tiểu thư Rika - bây giờ đang mặc một cái tạp dề màu xanh lá , mái tóc nâu dài gợn sóng đc buộc lên gọn gang , trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi ... Thay đổi quá nhiều !!! Cô tiểu thư đc mọi đứa con gái trong học viện ngưỡng mộ đâu mất rồi ???

Nó khẽ liếc nhìn thầy Touya . Ôi trời , bây giờ nó mới nhận ra : bộ dạng lãng tử thường thấy của thầy bây giờ biến đâu mất . Touya cũng đang mặc một cái tạp dề [cũng lại xanh lá] , trán cũng lấm tấm mồ hôi ...

Rika nắm lấy tay nó dẫn vào nhà , đặt nó ngồi xuống một cái bàn ăn bình dân nhưng mang lại cảm giác dễ chịu và ấm cúng .

Touya mỉm cười nói với nó :

-Em ngồi đợi thầy và Rika 1 chút nhaz .

Rồi họ - thầy Touya và chị Rika làm "ảo thuật" trước mặt nó . Nói thế cho oách chứ thật ra họ chỉ đang nấu ăn mà thôi , tuy thế , đối với nó , việc một nàng tiểu thư đang tự tay nấu ăn dưới sự giúp đỡ của chàng công tử giàu có thì ... đây là một trò "ảo thuật" kì lạ nhất mà nó đã từng xem .

-Xong rồi nà !!!

Những món ăn lần lượt đc dọn ra trước cái bụng đang chơi nhạc rock của nó [:-s]

Sau khi đánh chén no nê , hai chị em - nó và Rika đc "đặc quyền con gái" cho phép , chui vào phòng chị Rika để nói chuyện quan trọng gì đấy , "nhường" lại nhiệm vụ rửa chén cao cả cho thầy Touya

-Em ngồi xuống đi .

Rika nói và mỉm cười nhìn nó . Amy ngồi xuống giường , nhìn xung quanh xem xét , phù , may quá , ko có dấu hiệu nào cho thấy thầy Touya và chị Rika ở chung phòng ....

Rika đưa cho nó một ly trà sữa ấm áp trong một buổi sáng mùa đông ...

-Chị ... chị muốn nói với em chuyện này . Thật ra ... chị và Yamada ko hề yêu nhau , đối với chị , Yamada chỉ như một đứa em , còn Yamada cũng chỉ xem chị là chị .

-Vậy tại sao ....

Nó chưa kịp nói hết câu thì chị Rika đã ngắt lời

-Em muốn hỏi : nếu đúng như chị nói là Yamada và chị chỉ là chị em thì tại sao , chị lại đồng ý đính hôn với Yamada , phải ko ?

Nó ko nói gì , khẽ gật đầu ... Trái tim đập liên hồi , không phải một , mà là rất rất nhìu điều bất ngờ . Thì ra ... hắn làm vậy chỉ vì muốn giúp đỡ Rika và Touya - hai người hắn yêu quý , có thể ở bên cạnh nhau , có thể hạnh phúc . Nó đã hiểu lầm , hiểu lầm quá nhìu thứ . Nó thật ngu ngốc .

Hắn sắp ra đi , có thể là ... mãi mãi .... Lo sợ ....

-Hiro gọi điện báo cho chị hồi tối hôm qua . Chị muốn gọi cho em nhưng em lại ko bắt máy ... vậy nên ....

Nó chạy thật nhanh ra khỏi căn hộ chung cư đó . Nó chạy , chạy mãi , nó phải đến sân bay quốc tế Tokyo - ngay lập tức .

Nó dáo dát nhìn khắp nơi với cái hy vọng mong manh là tìm thấy một chiếc taxi nào đó , nhưng ... hỡi ôi ....

Nó tự thấy mình thật ngu ngốc khi cho bác tài xế về nhà [] ...

-Amy !!

Nó quay sang , là Chinen .

-Mau đến đây !

Nó chạy vội sang bên kia đường - nơi Chinen và chiếc xe đang đậu sẵn .

-Sao ... sao anh lại ở đây ???

-Thầy Touya gọi điện cho anh , mau lên xe đi , anh sẽ chở em đến sân bay Tokyo . Nhất định em phải giữ thằng ngốc đó ở lại đây .

Nó nhoẻn miệng cười hạnh phúc .

Hoàng tử àh , chờ em nhé ....

Amy xuống xe , chạy thật nhanh , nhưng rồi chợt quay lại , ôm chầm lấy Chinen .....

-Cảm ơn anh nhìu lắm !

Nó nói và đưa cho hắn một cái ipod kèm theo lời nhắn

-Anh xem đi nhaz ... àh mà Hana đang ở nhà em đấy !!!

Nó nhoẻn miệng cười thật tươi và chạy đi mất ....

Hắn đứng đó , nhìn theo cái bong ấy xa dần , xa dần . Hắn khẽ mỉm cười - một nụ cười thật sự ....

-Yamada , Amy - hai người nhất định phải hạnh phúc đấy !

Nó chạy và dáo dác nhìn khắp nơi , cố gắng , cố gắng tìm ra anh .... Nó nhất định , nhất định sẽ ko để anh ra đi như thế này . Nó muốn anh biết câu trả lời của nó , nó muốn anh biết tình cảm thật sự của nó và ... nó cũng muốn nghe câu trả lời của anh ....

Đôi chân ko ngừng tìm kiếm .... Hoàng tử - một ngày nào đó sẽ đến bên cạnh công chúa , nhưng chờ đợi là ko đủ , cần một trái tim đủ nghị lực và niềm tin vào tình yêu , công chúa mới có thể tìm đc hạnh phúc của bản thân ....

-Yamada !!!

Hắn quay lưng lại . Là nó . "Tại sao ... pé mèo lại ở đây ?"

Nó ngừng lại để thở , lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán .... Nó bước từng bước dài đến bên cạnh hắn .... Trái tim đập liên hồi , có quá nhìu điều nó muốn nói , nó muốn thẳng thắng với tình cảm của bản thân , nó muốn thừa nhận rằng nó yêu anh , nó muốn anh ở lại ....

-Em ... em .... Tại sao anh lại đi mà ko báo cho em ?

[ngốc thật !!! =.=]

Hắn mở to mắt nhìn nó , rồi lại phì cười .

-Bởi vì anh ko muốn ai biết cả .

Hắn đáp gọn lỏn , giả vờ ko để ý đến đôi mắt đang dần trở nên long lanh của nó ....

-Anh ... anh đừng đi mà .... Em ko muốn anh ra đi ...

Nó ko kiềm đc nữa , nước mắt rơi ko ngừng ....

- Anh xin lỗi nhưng ... anh phải đi , vì nhìu lý do .

-Vậy ... bao giờ anh sẽ trở về ???

Nó hỏi , trái tim đập lỗi nhịp , lo lắng ...

Hắn khẽ mỉm cười ...

-Anh sẽ trở về , nếu có một ai đó ở Nhật chờ đợi anh ....

-Vậy thì ... anh nhất định phải trở về , em sẽ chờ đợi anh , mãi mãi , bởi vì em biết , anh chính là hoàng tử của em .

Nó nói và ôm chầm lấy hắn , khẽ nhón chân lên để đặt lên môi ai kia một nụ hôn ngọt ngào .....

Một buổi sáng trời lành lạnh , nhưng những trái tim đang mỉm cười , cười vì hạnh phúc , cười vì hơi ấm của mùa đông , hơi ấm của tình yêu ....

Chinen ngồi trong xe , mở cái ipod của Amy đưa ... một đoạn ghi âm khiến trái tim hắn đập ko ngừng ...

-Hana , em có ổn ko ? Có chuyện gì àh ?

-Em ....

-Sao lại khóc , nói chị nghe xem nào ...

-Em ... em yêu Chinen ... em và anh ấy , đã từng yêu nhau , nhưng rồi ... bố em bắt em phải chia tay anh ấy , bởi vì em đã có 1 vị hôn phu ... Dù em ko yêu anh ta nhưng .... Khi ấy công ty của bố em gặp sự cố .... Em ko còn cách nào khác ... Em chia tay Chinen , mặc dù em yêu anh ấy .... Mọi thứ ... khiến em cảm thấy quá mệt mỏi .... Em phải che giấu tình cảm của bản thân và cố gắng quên đi tình cảm em dành cho anh ấy .... Nhưng ko đc , em vẫn còn yêu anh ấy ,nhưng em lại ... ko thể nói cho Chinen biết đc ....

-......

-Em cảm thấy đau , đau lắm . Bây giờ anh ấy đã yêu chị , em , đối với anh ấy , chỉ là ng' xa lạ mà thôi .... Em ....

-Chị hiểu rồy , em cứ khóc đi , đừng cố gắng để mỉm cười khi không thật sự vui vẻ ....

Trái tim hắn đập liên hồi . Hana ... cô ấy yêu hắn ?! Thật ko ???

Hắn ngốc quá , tại sao hắn lại ko nhận ra tình cảm của Hana , tại sao hắn lại không nhận ra ng' đi cùng Hana chiều mưa hôm ấy chính là Prince khối 12 - vị hôn phu của Hana mà hắn đã gặp hôm trước ....

Em , Amy đây . Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh .... Em biết , tình cảm của anh dành cho em ko phải là tình yêu , àh mà cũng có thê đó là tình yêu , nhưng chắc rằng đó ko phải là tình yêu thật sự .... Anh yêu Hana , và ... Hana cũng yêu anh . Vậy nên , hai người sẽ hạnh phúc . Em hi vọng và tin tưởng điều đó sẽ trở thành hiện thực .... Chúc anh may mắn .....

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường hoa anh đào ...

-Hana , hãy chờ anh ....

Hắn , theo sự chỉ dẫn của bác quản gia , bước vào căn phòng mà Hana đã ở ... nhưng ... Hana đã biến mất rồi .... Chỉ còn lại một lá thư ... đúng hơn là một mảnh giấy nhắn ...

Tạm biệt chị , Amy . Cảm ơn chị rất nhìu và xin lỗi vì đã làm phiền . Chị rất giống dì Nadeshiko , có lẽ vì vậy mà em có thể tâm sự với chị mọi chuyện ....

Em sẽ ra đi , đến một nơi nào đó , một nơi yên bình , một nơi để em chờ đợi hoàng tử của mình đến ... Em sẽ trỡ lại , một ngày nào đó , ngày mà anh ấy đến bên cạnh em .... Tạm biệt ! Chúc chị hạnh phúc ...

Tay nắm chặt lấy bức thư , giá như , hắn đến sớm hơn , một chút , chỉ một chút thôi ... Có lẽ ông Trời lại trêu đùa con người nữa rồi ....

5 năm sau .

-Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp , loài người ko đc phân chia .... Ta tuyên bố hai con là vợ chồng ... Con có thể hôn cô dâu .

Clap clap clap ....

Tiếng vỗ tay vang dội , gương mặt ai nấy đều mỉm cười hạnh phúc ....

Cô dâu trông thật xinh đẹp , có lẽ , chỉ có tình yêu và hạnh phúc mới có thể trang điểm cho cô dâu mà thôi ...

-Quăng qua đây ...

-Này , đừng chen lấn chứ ...

Sau đám cưới , mục tiêu đc các quý cô trẻ tuổi chưa chồng chỉ có một - bó hoa cưới của cô dâu !!!

Cô phù dâu đứng tựa vào cây hoa anh đào , nhìn đám người đang tranh giành nhau bó hoa cưới , và mỉm cười kì lạ ...

"Yamada àh , em vẫn đang chờ đợi anh . Hôm nay là đám cưới của Miki và Hiro ... em cũng muốn đc mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết ấy , đừng cười em , nhưng ... em muốn trở thành cô dâu của anh .... Em nhớ anh ...."

-Chuẩn bị chụp nhaz !!!

Bó hoa cưới đc quăng lên không trung .... Một chàng trai giơ tay lên chụp trước ánh nhìn tức tối của các quý cô ....

Amy lơ đãng ngước nhìn lên bầu trời , môi nở nụ cười kì lạ ...

-Amy , em có đồng ý lấy anh ko ?

Nó mở to mắt ngạc nhiên , là anh . Cuối cùng thì nó cũng đợi đc đến ngày anh trở về ...

Nước mắt rơi ... nước mắt của hạnh phúc .... Câu trả lời đc thay bằng một nụ hôn .... Hmm , có hay ko nhỉ ?

Hokkaido , Nhật Bản .

Tuyết ko ngừng rơi , trắng xóa cả một vùng trời .... Những bong hoa bé nhỏ đang cố gắng vươn mình lớn lên trong tuyết lạnh ....

Bông Hoa khẽ mỉm cười ...

-Hana , cuối cùng thì anh cũng tìm đc em ...

Hoàng tử đã đến bên cạnh công chúa .... Hạnh phúc , nước mắt , nụ cười .... Tất cả ... là tình yêu .

10năm sau ....

-Mẹ àh , con ko muốn mời thằng nhóc Ken đến sinh nhật con đâu

-Hmm , sao con lại gọi Ken bằng nhóc ?

-Con ghét hắn ta lắm . Cô Miki và chú Hiro - hai người ai cũng tài giỏi , xinh đẹp và tốt bụng , thế mà họ lại có 1 đứa con sất láo như thế . Thật ko hiểu nỗi ....

-Moon ...

Người phụ nữ trẽ gằn giọng ...

-Hehe , con xin lỗi ...

-Mau đi thay đồ đi , papa con sắp về rồi đó , chú Hiro ,cô Miki và Ken cùng với 1 số người bạn của ba mẹ cũng sắp đến rồi đó .

-Dạ , àh mà mẹ ơy , Hime và chú Chinen ,cô Hana có đến ko hả mẹ ?

-Mẹ hi vọng là có .

-Dạ , con biết rồi , con đi thay đồ đây .

Người mẹ trẻ khẽ mỉm cười , bước đến gần cái laptop đặt trên bàn ...

"Chào em , Amy !

Chị và thầy Touya sắp có một chuyến lưu diễn về Nhật Bản , có thể sẽ kịp đến dự sinh nhật của pé Moon - con gái em . Lâu lắm rồi chúng ta ko gặp nhau .... Em và Yamada vẫn khỏe chứ ?

Àh mà anh Touya đang gọi chị ở dưới nhà , chị phải đi cho kịp chuyến bay . Tạm biệt em nhaz , chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau !

P/S : Hy vọng là pé Moon - con em , pé Ryn - con của anh chị , nhóc Ken - con của Hiro & Miki , pé Hime - con của Hana và Chinen sẽ trở thành bạn tốt của nhau , giống như ba mẹ chúng , em nhỉ ."

Yamada đến bên cạnh Amy , nắm lấy bàn tay của cô vợ và cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc ...

Thời gian đã trôi qua thật nhanh , nhưng tình bạn , tình yêu và những kỉ niệm tươi đẹp sẽ mãi ở trong trái tim của họ - những con người ngốc nghếch nhưng biết tin tưởng vào tình yêu .

Someday my prince will come - Một ngày nào đó hoàng tử của tôi sẽ đến .

Tin tưởng , hy vọng và chờ đợi , bạn cũng sẽ có đc hạnh phúc của riêng mình .

Tôi dám chắc chắc đấy

Phụ chương : Tiếng đàn của gió ....

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ , đánh thức con bé đang say ngủ.....

Nó ngồi dậy , hít một hơi thật sâu và chợt mỉm cười . Kì lạ nhỉ , mỉm cười vào mỗi buổi sáng đã trở thành thói quen của nó , ít nhất , nó cảm thấy nhẹ lòng hơn , như thế cũng tốt .....

Tiếng đàn dương cầm du dương phát ra từ phòng khách . Nó nhắm mắt lại lắng nghe , lòng chợt cảm thấy yên bình ....

Quá khứ , hồi ức .... Tất cả ... như một giấc mơ ....

- Me ơi , chúng ta sẽ trở về Nhật Bản thật sao ???

- Uh , thật .

- Nhưng ... còn ba thì sao hả mẹ ? ba có đi cùng mẹ con mình không ?

Người phụ nữ mỉm cười , một nụ cười buồn , bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu gợn song của con mình ....

- Không con ạ . Ba phải đi lưu diễn , vả lại , ông ngoại có hiềm khích với ba . Họ không hòa thuận đc với nhau ...

Cô bé tròn mắt nhìn mẹ nó , ngơ ngác suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu

- Con biết rồi .

Thời gian dần trôi ... Cô bé ấy lớn dần lên , trưởng thành hơn nhiều .... Hạnh phúc như cơn gió thoáng qua , ở lại trong tuổi thơ của cô bé , khi lớn lên rồi , cơn gió ấy cũng rời xa ....

- Mẹ , không , mẹ đừng bỏ con một mình ....

- Ngốc ạ , con còn có ba , có ông , có bạn bè , và sau này sẽ có thêm 1 người nào đó yêu con nữa .... Con sẽ không bao giờ cô đơn đâu ....

Nước mắt lăn dài trên má hòa cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào ....

Ngoài vườn , gió đang thổi , có phải , cơn gió hạnh phúc ngày xưa ?....

Đám tang mẹ nó ... ba nó không về . Ba nó , người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng ba nó là 1 người quá nhẫn tâm , nhưng nó , nó là con gái của ông , nó hiễu rõ hơn ai hết lý do mà ba nó phải rời xa mẹ nó ....

Ông ngoại nó nắm chặt hai tay đứng trước linh cửu con gái mình .... Ông là người thân duy nhất còn có thể ở bên cạnh nó , nó cũng yêu thương ông , nhưng sao , trong giây phút này , nó lại cảm thấy ghét ông , hận ông thật nhiều .....

- Con gái à , ta đã nói hang ngàn lần , tên đó sẽ không thể nào mang lại hạnh phúc cho con đâu , chỉ trách một điều , con không bao giờ chịu nghe ta ....

Không , không phải như vậy đâu .....

Mẹ nó mất rồi , ba nó thì đi lưu diễn suốt, nó chỉ còn ông là người thân duy nhất .... Bạn bè ... nó có nhiều bạn bè lắm , àh mà không , đối với nó , họ không phải là bạn bè , họ không đối xử thật lòng với nó , chính điều đó khiến nó cảm thấy buồn rất nhiều ....

Ngày xưa , khi chỉ là một cô bé con , gia đình không lấy gì làm giàu có , cuộc sống của nó đã từng hạnh phúc biết chừng nào .

Nó có bạn bè , có người thân , có một cậu nhóc dễ thương là "em trai" của mình .... Nó có hạnh phúc , nó có những nụ cười , nó có tình yêu thương .

Tất cả ... chỉ như một cơn gió thoáng qua ....

Nó nhớ , nhớ lắm , nhớ lắm tiếng đàn dương cầm du dương của ba mỗi sáng đánh thức nó dậy ....

Nó nhớ , nhớ những giai điệu ngọt ngào của tuổi thơ ....

Nó đặt tay lên phím đàn dương cầm trong phòng Nhạc của học viện ....

Nó nhắm mắt lại , hồi tưởng về những ngày ấu thơ , hồi tưởng lại những kỉ niệm yên bình ....

Tiếng đàn dương cầm du dương bay nhẹ trong gió .... Chợt , nó dừng lại , cúi đầu xuống , tay vẫn đặt trên phím đàn , và , nước mắt rơi ...

- Này cô bé , sao lại khóc ? Cô bé đàn hay lắm mà , sao không đàn tiếp mà ngồi khóc thế kia ?

Nó quay lưng lại nhìn anh .... Trong ánh nắng buổi sáng mùa thu nhàn nhạt , anh đứng đó , tựa lưng vào tường và mỉm cười yên bình nhìn nó .... Nó chợt cảm thấy lòng ấm áp lạ thường .

Mắt nó nhòe dần đi , vì nước mắt , nước mắt vẫn đang rơi ...

Anh tiến đến bên cạnh nó , và chìa tay đưa cho nó một chiếc khăn tay ....

- Đừng khóc , em cười trọng sẽ xinh hơn nhiều đấy , Rika àh ...

Và đó , là lần đầu tiên nó gặp anh ....

Tình yêu ... như một hạt cây bé nhỏ đã được gieo trồng vào trái tim ai kia ... hạt cây lớn dần lên , cùng với thời gian , nhờ sự chăm sóc của nắng , của gió , của tiếng đàn dương cầm và những nụ cười bình yên ...

- Anh ... ngày mai anh sẽ đi Pháp ...

- Sao ? Có thật không .....?

- Uh . Rika àh , em cũng biết , anh là một con người thích tự do , anh muốn đi đến khắp nơi trên Thế giới ... anh đã , và sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ của mình .... Thực hiện đc ước mơ là rất quan trọng , nhưng anh biết , ở bên cạnh em cũng rất quan trọng đối với anh . Rika àh , em ... có thể đi cùng anh không ?

- Em ...

Anh quay sang nhìn nó , khẽ mỉm cười và lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má .

- Anh sẽ đợi em . Tối nay , em hãy đến địa chỉ này , nhé .......

Uh , phải rồi , nó yêu anh , và nó biết anh cũng yêu nó .... Đi cùng người mình yêu đến khắp nơi trên Thế Giới , đó không chỉ là mong ước của anh , mà còn là mong ước của nó .... Nhưng sao , nó lại không thể gật đầu chấp nhận ngay lúc đó .... Nó vẫn còn lưỡng lự ....

Vì sao ? Vì ... người thân duy nhất ?

- Ông àh , cháu sang nhà Yamada một chút .

- Uhm , đi nhanh đi rồi về . Mà cháu có cần ta cho gọi tài xế chở cháu đi không ?

- Dạ thôi ạ , cháu đi bộ cũng được rồi . Nhà Yamada cũng không xa lắm .

- Uh , thế cũng đc . Àh , cho ta gửi lời thăm đến ba mẹ nó

Ông ngước mặt lên nhìn nó , khẽ mỉm cười , một nụ cười hiếm hoi .

- Rika , cháu ngày càng giống mẹ ....

Uh , phải rồi , giống mẹ , giống với người phụ nữ nó yêu thương mà ông đã gián tiếp hại chết sao ?!

Nó chạy thật nhanh như sợ có ai đó đuổi theo sau ....

Vừa chạy , trong đầu nó ngổn ngang những suy nghĩ

- Ba àh , sao mẹ và con phải về Nhật vậy ? con thấy mẹ buồn nên không dám hỏi ...

Ông cuối xuống , bế nó lên vai và mỉm cười nhìn nó

- Ông ngoại của con bị bệnh nặng , ông của con không còn người thân nào khác ngoài chúng ta cả . Mẹ của con rất yêu thương ông .... Ngày ấy , mẹ đã rời bỏ ông và kết hôn với ba ... chính điều đó đã khiến cho bệnh tình của ông ngoại trầm trọng hơn ... mẹ con cảm thấy có lỗi vì điều đó ,nên ....

Cô bé con gật đầu ra vẻ hiểu biết ...

Ba nó hôn nhẹ lên má và vuốt tóc nó , chợt mỉm cười ... Cô con gái bé nhỏ của ông , mới tí tuổi đầu mà đã phải rời xa ba mình ... Cũng may , nó là đứa chính chắn và chững chạc trước tuổi , nên ông cũng không lo lắng quá nhiều cho nó .... Ông chỉ cảm thấy có lỗi với con ...

Giá như , ông không phải là một nghệ sĩ đàn dương cầm ...

Giá như , ông là một danh nhân thành đạt , ông sẽ được ông ngoại của nó chấp nhận ....

Tất cả ... chỉ là giá như ...

Trò đùa của số phận .... Mẹ nó về Nhật không được bao lâu thì qua đời vì một căn bệnh tiềm ẩn .... Nó hiểu , ba nó hiểu , mọi người ai cũng hiểu ... mẹ nó ngay từ nhỏ sức khỏe đả không được tốt rồi mà ...

Ai cũng hiểu , chỉ có một người không bao giờ chịu hiểu cái sự thật ấy , là ông ... Ông cứ luôn cho rằng mẹ nó quá đau buồn vì bị chồng ruồng bỏ nên sinh ra tâm bệnh ....

Nó ghét ông vì điều đó ....

Chính ông đã phá vỡ cái hạnh phúc bé nhỏ thời ấu thơ của nó ...

Chính ông đã biến nó thành một con búp bê trong lồng kính , chỉ để ngắm nhìn , không có tự do , không có sức sống ...

Nhưng ... nó yêu ông , yêu nhiều lắm ....

Suy cho cùng , tất cả những gì ông làm đều là vì yêu thương mẹ con nó ....

Nó ngừng lại trước cổng ngôi biệt thự Tập đoàn Hyuga , định nhón chân lên ấn chuông , nhưng ... 1 điều gì đó khiến nó ngừng lại , tay nắm chặt ....

Tiếng chuông điện thoại vang lên ... Nó bắt máy ...

- Tiểu thư ơi , nguy rồi . Ông chủ vừa lên cơn đau tim . Bác sĩ ...

Tai nó như ù đi , không nghe được gì nữa , chỉ còn tiếng gió và tiếng đàn dương cầm du dương ....

Nó quay lưng chạy , chạy thật nhanh .... Trong phút chốc , nó đã lựa chọn .... Nó đã từ bỏ hạnh phúc của bản thân mình ... Nó biết , lúc này ông rất cần nó , ông yêu thương nó và ... nó là người thân duy nhất còn sót lại trên đời của ông ....

- Anh Touya , sao giờ này mà chị Rika chưa đến ?

Anh ngước mặt lên nhìn cậu em trai của mình , chợt mỉm cười , một nụ cười buồn ....

- Có lẽ , cô ấy sẽ không đến đâu ...

Tiếng đàn vẫn vang lên cùng với gió .... Cơn gió hạnh phúc đã bay đi rồi , bay đi ... rời xa nó , chỉ bởi vì , nó đã không chọn ở bên cạnh cơn gió ấy ....

"Em xin lỗi , Touya..."

Cơn gió không hề trách nó , anh hiểu cho tấm lòng của nó ... Như câu nói mà anh đã từng nói với nó

"Anh sẽ đợi em"

Nó mở mắt ra , hít một hơi thật sâu , mùi thức ăn từ phòng bếp khiến bụng nó đánh trống múa lân ....

Nó bước ra khỏi phòng , mỉm cười nhìn anh ....

- Ah , Rika , em dậy rồi . Lại đây ăn sáng nào . Sáng giờ anh vừa nấu ăn vừa đàn ru em ngủ đó , hay không ? Ăn xong rồi em phải đàn cho anh nghe bản nhạc mà ba em dạy đó nha !

Nó nhoẻn miệng cười và gật đầu đồng ý ....

Cuối cùng , nó cũng có đủ can đảm để rời xa ông ...

Cuối cùng , nó cũng đã có thể trở thành một con người ích kỷ ... Nó đã lựa chọn tình yêu cho riêng mình ...

"Ông àh , ông có thể hiểu cho cháu không ? "

- Sao ... sao anh lại đến đây ? Đi đi , nơi này không hoan nghênh anh ...

- Ba àh , con đến đây để chuyển một bức thư cho ba . Bức thư của Rika ...

Ông khẽ nhíu mày , đón lấy lá thư từ tay con rể - người mà ông không bao giờ chấp nhận ...

"Ông à , có những điều mà có lẽ sẽ không bao giờ ông biết nếu cháu không nói ra ... có lẽ ông sẽ rất buồn và thất vọng , nhưng , cháu muốn ông biết được sự thật ...

Mẹ và cháu về Nhật không phải là vì ba cháu ruồng bỏ mẹ ... Mà vì , ông bị bệnh nặng , mẹ đã cảm thấy rất có lỗi khi rời bỏ ông .... Tình cảm của ba mẹ cháu thật sự rất tốt , gia đình cháu đã rất hạnh phúc bên nhau .... Và sau khi về Nhật cũng thế , mỗi tháng vào ngày 16 trăng tròn , ba cháu , dù bận rộn nhiều với công việc nhưng vẫn về nước thăm cháu và mẹ ...

Mẹ cháu luôn giấu ông điều này , vì mẹ không muốn khiến ông buồn , dù chỉ là một chút ....

Cái chết của mẹ không phải là do tâm bệnh như ổng vẫn tưởng ... có lẽ ông cũng biết lý do thật sự , nhưng ông không muốn chấp nhận , ông không muốn tin , rằng mẹ cháu qua đời vì bị sốt rất nặng , có lẽ lý do là không quen với thời tiết Nhật Bản , sức khỏe của mẹ vốn không tốt mà ...

Cháu ... xin lỗi ông ... Cháu sẽ rời xa ông , vì cháu muốn ở bên cạnh người cháu yêu .

Hôn lễ giữa cháu và Yamada sẽ không được tiến hành . Yamada đối với cháu chỉ là một cậu em trai mà cháu đã quen biết từ khi còn ở nước Anh mà thôi .... Cháu cũng xin lỗi ông vì cháu và Yamada đã lừa dối ông trong suốt thời gian qua ....

Cháu rời xa ông , nhưng đối với cháu , ông là người mà cháu luôn luôn yêu quý , kính trọng . Cháu nhất định sẽ hạnh phúc , ông đừng lo cho cháu ...

Xin lỗi và cảm ơn ông về tất cả ."

"Rika à , có những điều mà có lẽ sẽ không bao giờ cháu biết nếu ta không nói ra ... có lẽ cháu sẽ buồn và thất vọng , nhưng , ta muốn cháu biết được sự thật ...

Cháu , mẹ cháu , và cả ba cháu ... mọi người không ai có lỗi cả . Những sự thật mà cháu nghĩ ta không biết , thật ra ta đều biết rất rõ , chỉ có điều , ta không muốn chấp nhận nó ...

Ngày mà cháu định rời xa ta để đến bên cạnh người cháu yêu , thật sự khi ấy ta không hề lên cơn đau tim ... tất cả những gì ta làm đều là để giữ cháu ở bên cạnh ta . Ta già quá rồi , ta không nhận ra là cháu đã trưởng thành , cháu không cần đến sự che chở của ta nữa ...

Ta ... liệu cháu có thể tha thứ cho ta không ?

Ta cầu chúc cho cháu luôn hạnh phúc bên cạnh người mà cháu yêu , cháu rễ của ta - Touya .

Hãy sống thật hạnh phúc và vui vẻ , cháu gái duy nhất của ta ."

~*~*~*~*~ THE END ~*~*~*~*~

Mỗi câu chuyện đều có 1 ý nghĩa của riêng nó .

Someday my prince will come - Một ngày nào đó hoàng tử của tôi sẽ đến .

Hãy lun tin tưởng , hy vọng và chờ đợi tình yêu , chắc chắn rằng bạn sẽ có đc hạnh phúc của bản thân - Moon tin như thế .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top