Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại đặc biệt 2

Nam Sơn chạy về trong tộc đúng vào thời gian sơn môn đóng lại, như thường lệ mang quà về cho tộc nhân và các huynh đệ Người Thủ Môn. Trước khi đi đem đóng bao đống xà phòng đến tết công gô cũng không dùng hết trong nhà hắn, mang đi theo yêu cầu của Chử Hoàn.

Người Thủ Môn được giải thoát ba ngày khỏi sơn môn múa hát tưng bừng, uống say mèm, chẳng ai nhớ mở ra xem trong quà có cái gì, cho đến khi họ trở về bên kia sơn môn, Lỗ Cách mới lôi đám xà phòng đủ màu từ trong đống bánh hoa tươi ra.

"Đây là cái gì?" Tộc trưởng Người Thủ Môn nghĩ, "Là cái... bánh trung thu lần trước Chử Hoàn mang đến ăn?"

Đôi khi cách tư duy của người nuôi rắn và rắn là giống nhau.

Trước ánh nhìn chăm chú của các tộc nhân mặc áo giáp cầm vũ khí chuẩn bị canh gác, Lỗ Cách cẩn thận ngửi ngửi, cắn một phát.

... Cứng, vị là lạ.

Viên Bình đến chậm một bước nghe nói việc này cười lăn cười lộn.

"Vậy dùng làm gì?" Lỗ Cách hỏi.

Viên Bình suy nghĩ một chút, trả lời "dùng để nhặt" hình như hơi rơi tiết tháo, trả lời "tắm rửa" lại quá chung chung và thiếu sáng ý.

Sau khi cân nhắc, Viên Bình nghiêm trang nói bậy: "Dùng để thổi bong bóng ấy mà."

Xà phòng ma thuật chứa đựng tình yêu và giấc mơ cứ thế bị các huynh đệ Người Thủ Môn ném xuống nước.

"Ma thuật" không thể phối hợp với nước nóng rải khắp nhân gian bằng hình thức tỏa hương thơm, không cam chịu cô đơn đành phải đưa vào bong bóng.

Viên Bình tìm sợi kim loại mảnh, quấn thành một đống vòng lớn vòng bé, cùng một đám Người Thủ Môn vào góp vui, chấm nước xà phòng nhảy lên nhảy xuống khắp thần sơn.

Thần sơn trở nên không nghiêm túc, mọi người đến hành hương há hốc miệng nhìn bong bóng nhiều màu bay trên trời.

Một bong bóng vỡ trên đầu tộc trưởng Lỗ Cách, Lỗ Cách rốt cuộc không nhịn được nữa, cuốn Viên Bình lại ném vào trạm gác trên đỉnh núi.

Sau khi trạm gác thay ca, Viên Bình chợt nảy ý, tránh tai mắt tộc trưởng, lẻn đến thánh tuyền, múc một gáo nước thánh tuyền tỏa châu quang, len lén bỏ xà phòng vào.

Bong bóng thổi bằng nước thánh tuyền sẽ là như thế nào?

Hắn cầm cái vòng sắt to bằng bàn tay, tìm một chỗ khuất trốn đi thổi trộm.

Một bong bóng xà phòng khổng lồ sáng lóng lánh im ắng hình thành, kế đó chầm chậm bay lên trời, rõ ràng sắp bị căng vỡ, lại rắn chắc vô cùng, giống một ngọn đèn Khổng Minh lóe sáng u ám, va vào cành cây trên đỉnh núi cũng không vỡ.

Viên Bình há hốc miệng: "Toi rồi, nếu thứ này bay lên trời, tộc trưởng nhìn thấy sẽ xiên mình thành xiên que mất!"

Hắn lập tức rút trường đao, nhảy lên đại thụ bên cạnh, chuẩn bị dùng phương pháp nhân tạo khiến bong bóng nhắm mắt xuôi tay, ai ngờ vừa mới giơ đao muốn chém, Viên Bình bỗng nhiên phát hiện trong bong bóng ấy có người.

Không phải ảnh ngược của hắn trên bong bóng xà phòng, mà là một hình ảnh Người Thủ Môn rất rõ ràng.

Người Thủ Môn mặt mày nhợt nhạt ở giữa không trung mở mắt ra, đối mắt với hậu bối lỗ mãng, bỗng nhiên cười với hắn, bay lên bầu trời đêm màu xanh thẫm, như một vong linh hồn về quê cũ.

Viên Bình sững sờ nhìn nó, bỗng nhiên, lại một bong bóng từ phía dưới bay lên. Hắn giật nảy mình, cúi đầu, phát hiện tộc trưởng Lỗ Cách không biết từ khi nào đã nhặt vòng kim loại hắn đánh rơi dưới đất, vạch trên không trung, thành một bong bóng xà phòng lấp lánh ánh huỳnh quang.

Lỗ Cách thản nhiên hỏi: "Ai dạy ngươi dùng nước thánh để nghịch?"

Viên Bình hơi luống cuống nhảy xuống cành cây, vò đầu bứt tai: "A... việc này..."

"Ta không có ý mắng ngươi." Lỗ Cách nhìn hắn một cái, chấm nước xà phòng, nhanh chóng vẫy cổ tay, một chuỗi bong bóng nhỏ nối đuôi nhau bay lên trời, trong mỗi một bong bóng đều có một Người Thủ Môn, hoặc mỉm cười, hoặc nghiêm túc, chào hỏi tộc trưởng Người Thủ Môn nhiệm này, trong số họ rất nhiều người đều giống y hệt bạn bè mà Viên Bình quen thuộc.

Viên Bình do dự hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Trên khuôn mặt như bị liệt của Lỗ Cách rốt cuộc xuất hiện một chút mỉm cười, trả lời: "Là tiền bối tộc ta."

Người Thủ Môn như cỏ dại, khô vinh sinh tử, đều cùng tồn tại với thần sơn, năm qua năm, giống như vĩnh viễn là một dạng.

Nhưng kỳ thực không phải.

Thì ra từng điểm từng dấu tích họ lưu lại, thần sơn đều nhớ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top