Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Nghi vấn



Góc nhìn của Ôn Khách Hành:

Hoà nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay, hắn nói, hắn tên Chu Nhứ.

Chỉ liếc mắt một cái, ta đã bị hút vào đôi mắt đó.

Quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, hơn nữa cộng với cái mùi hôi chua dù cách thật xa cũng có thể ngửi được đó, trong mắt người bình thường, hắn chính là một tên ăn mày bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Đó là vì họ chỉ là người bình thường, không trải qua những ngày gió tang mưa máu, không trải qua cuộc sống ngươi không chết thì ta chết, ta có thể thấy được một mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn.

Đó chính là sự lắng đọng của vô số oan hồn và máu tươi tích tụ qua nhiều năm.

Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần như thế này thì hắn cũng chưa đủ để làm ta chú ý tới, trên đời này cao thủ như mây, kẻ giết người như ngoé nơi nào mà chả có, người có sở thích kỳ lạ càng nhiều hơn, cải trang thành một tên ăn mày cũng chẳng là điều kỳ lạ.

Thứ hấp dẫn ta là một thứ khác, rõ ràng là một kẻ giết người mang theo sát khí nhưng trên người lại lộ ra một khí chất ung dung.

Đúng thế, chính là cái từ này, yên lặng, nhàn nhã, bình tĩnh, ung dung.

Ta chín tuổi nhập cốc, dốc hết sức lực để có thể sinh tồn trong đám yêu ma quỷ quái, ta gặp quá nhiều những kẻ hai tay dính đầy máu tươi, tội ác tày trời, cùng hung cực ác. Nhưng ta chưa từng gặp ai như hắn, dù thân đeo tội ác, nhưng chỉ cần phủi tay một cái là tất cả đều không liên quan tới hắn, dù trời có sập xuống thì hắn cũng chỉ cười một tiếng rồi đổi chỗ phơi nắng mà thôi.

Nhàn xem hoa rụng ở trước sân, nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông*

Quay đầu nhìn lại nơi hiu quạnh, rời bước, cũng không mưa gió, chẳng hong trời*

Trên đời này sao lại có loại người thế này?

Một kẻ giết người như ăn cơm như ta lúc giết người xong cũng phải khẽ than một câu, nhưng sao hắn lại có thể bình tĩnh trước vinh nhục, cười nhìn phong vân đổi như thế?

Vì thế sau khi nghe A Tương nói muốn cược, ta liền lập tức đồng ý, ta muốn xem thử xem rốt cuộc người này là thần thánh phương nào.

Chỉ là kết quả lại vượt qua dự tính của ta, Chu Nhứ vậy mà lại biết Lưu Vân Cửu Cung Bộ.

Lưu Vân Cửu Cung Bộ là tuyệt học không truyền ra ngoài của Tứ Quý Sơn Trang, nhưng Tứ Quý Sơn Trang rõ ràng đã biến mất khỏi giang hồ mấy chục năm rồi.

Còn đôi xương bướm kia của hắn, xinh đẹp động lòng người, giống mẹ y như đúc.

Hắn thế mà lại có đôi xương bướm giống hệt với mẹ!

Lòng ta nổi sóng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra điều gì, ta biết, lần này ta đã đụng phải cao nhân, gương mặt này nhất định không phải gương mặt thật của hắn.

Một người có đôi xương bướm xinh đẹp thế này sao lại có một gương mặt thô bỉ như thế được?

Nếu như lúc trước, ta đối với người này chỉ là hứng thú, thì bây giờ ta bắt đầu tò mò về hắn.

Trong nội tâm cũng hiện lên một chút mong chờ nho nhỏ, ta muốn biết dưới lớp mặt nạ kia rốt cuộc là một gương mặt như thế nào.

Nhưng mặc kệ gương mặt thật của hắn thế nào, ta bảo đảm, hắn nhất định là một mỹ nhân.

Chu Nhứ, đã thành biến số của ta.

Lúc hắn sử dụng thanh kiếm kia, tim ta như ngừng đập.

Lưu Vân Cửu Cung Bộ, kiếm Bạch Y, 27 28 tuổi, họ Chu. Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong lòng ta, nhưng lại bị ta mạnh mẽ đè xuống, trước khi nhìn được gương mặt thật của hắn, ta không dám hy vọng xa vời.

Nhưng ta lại không thể nào áp được tâm trạng vui vẻ của bản thân, hai mươi năm trầm nổi, khi ta cứ nghĩ mình từ lâu đã đánh mất thất tình lục dục, lại phát hiện thì ra nó vẫn còn ở đó.

Nhưng ta vẫn không dám hy vọng vào bất cứ điều gì, hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn. Phần hy vọng này xa vời đến mức ta không dám với tới.

Chẳng phải hắn nói "Giang hồ có duyên sẽ gặp lại" sao? Được, vậy thì chúng ta sẽ "Có duyên gặp lại" ngay thôi.

Nếu chuyến này đi chẳng khó nhọc, ta sẽ tự đi nghênh đón người.

Chúng ta thật sự rất có duyên, ăn cơm gặp, đi thuyền gặp, đi đến Kính Hồ Sơn Trang cũng gặp, ngay cả đến căn miếu đổ kia cũng gặp được nhau.

Cái chất ung dung của hắn thật ra chẳng liên quan gì tới đôi mắt của hắn cả, huynh nói xem, thân là một tên ăn mày lấy đất làm giường lấy trời là chăn ngày ngày thoải mái nhàn nhã như huynh sao lại có một đôi mắt lạnh băng quyết tuyệt cách người ngàn dặm như thế.

Có đôi khi nhìn vào đôi mắt hắn, ta không biết hắn rốt cuộc sống để tồn tại hay là chỉ vì tồn tại nên mới sống, bởi vì ta cảm thấy, hắn không có trái tim.

Cho dù lúc trước ta có cứu hắn một mạng thì hắn vẫn không cảm kích ta nửa phần, đối với sự nhiệt tình hiếu khách của ta vẫn luôn ôm thái độ có thể tránh thì cứ tránh, nếu tránh không được thì bỏ chạy.

Ta cười ha ha, sao lại có người thú vị như thế được chứ.

Huynh không phải lạnh lùng như băng sao? Huynh không phải cách người ngàn dặm sao? Ta cứ quấn lấy huynh đấy, không nghe người xưa nói "Liệt nữ sợ triền lang" sao, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cũng sẽ quấn đến mức khiến huynh biến thành một sợi bún mềm, sau đó ta sẽ kéo mặt nạ của huynh xuống.

Trong ngôi miếu cũ, hắn chỉ vì ba đồng tiền mà đồng ý với lão lái đò sẽ đưa công tử nhỏ của nhà họ Trương tới tay Triệu Kính của Ngũ Hồ Minh an toàn.

Cho dù là ai nhìn thì cũng biết đây là một mối làm ăn lỗ vốn, Trương gia bị người của Quỷ Cốc diệt môn, vị công tử nhỏ này nhất định sẽ bị không biết bao nhiêu cặp mắt trong bóng tối nhìn chằm chằm, nói trắng ra là chỉ có kẻ ngại mình sống lâu mới có thể nhận mối làm ăn này.

Yêu cầu của lão lái đò rất phi lý, nhưng không ngờ Chu Nhứ lại thật sự đồng ý với lão.

Ta lúc đó cũng chưa kịp phản ứng, huynh nói huynh sao lại đồng ý rồi? Huynh rốt cuộc muốn gì?

Quỷ Cốc, Ngũ Hồ Minh đều không phải là những kẻ ngồi không, cho dù huynh có lòng tốt hộ tống thằng nhóc về nhưng người ta nói không chừng còn không vừa ý, lỡ bị trả đũa thì làm sao? Trên đời này làm gì có lòng tốt từ trên trời rơi xuống?

Nói thật, ta thật sự không muốn huynh bị kéo vào cái vòng thị phi này.

Nhưng huynh ngay cả một câu nói cũng lười nói với ta thì sao có thể nghe lời khuyên của ta được?

Thôi, ta cũng đã quyết, mặc cho huynh đánh huynh mắng thì ta cũng sẽ không rời khỏi huynh, bất luận thế nào ta nhất định cũng sẽ bảo vệ huynh chu toàn.

Cho dù là sáng hay là tối, là danh môn chính phái hay là yêu ma quỷ quái, ta đều sẽ không để bọn chúng đụng tới một sợi tóc của huynh.

A Nhứ, huynh biết không, có lẽ trên đời này ta chỉ còn có huynh!

Ta suy nghĩ một hồi thì quyết định có những việc làm âm thầm sẽ tốt hơn, ít nhất thì ngay từ đầu ta cũng không lấy cái danh chính đạo mà làm, cho dù sau này có xảy ra chuyện thì bọn họ có thể làm gì được ta? Còn hơn đám danh môn chính phái bại hoại kia, tay giơ cờ xí bảo việc ta làm đều là vì chúng sinh thiên hạ, nhưng thực tế thì toàn làm những việc ghê tởm khiến người mắc ói.

Ta vẫn luôn cho rằng A Nhứ là một kẻ không hợp lẽ thường, khi càng tiếp xúc, ta cảm giác hắn càng lúc càng khác với tiểu thiếu niên hoạt bát thích cười trong trí nhớ, có đôi lúc ta thật sự không dám khẳng định bọn họ thật sự là một người sao? Nếu như phải thì những năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Thôi, ta có tư cách gì mà phán xét người khác đây? Nếu như cha mẹ còn sống, bọn họ có thể nhận ra ta sao? Ta cảm giác giác mình đã không còn là chính mình từ lâu rồi.

Nhưng khi nhìn sự quan tâm chăm sóc của hắn với thằng nhóc nhà họ Trương, cái cảm giác xưa cũ kia lại bay trở về từng chút một, cho dù có thay đổi thế nào, thì sơ tâm của hắn vẫn còn ở đó.

Hôm nay là một ngày vui hiếm có, A Nhứ thế mà hỏi tên của ta, tuy hắn vẫn cứ đối với ta không xa không gần, nhưng chúng ta cũng đã tiến gần thêm một bước rồi.

Ăn cơm thì cũng phải ăn từng ngụm, đường xa thì phải đi từng bước, hắn đã không coi ta là người ngoài, cho nên ngày vạch trần chân tướng sẽ có xa nữa ư?

Chỉ là, ta có chút rầu rĩ, A Nhứ, nếu như huynh thật sự là tiểu Chu Tử Thư cũng ta vui chơi năm đó, thì sao huynh lại hoàn toàn quên mất ta rồi? 

.......... End chương 3.

- Xin lỗi mọi người hôm qua em ăn chơi quá quên edit :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top