Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Nhung Nhớ

Tác giả: Trần Vị Mãn

Editor: Kyoong

Lý Gia Phú vẫn như trước đây một bộ dáng khoa trương, trên mặt là nụ cười lộ vẻ cà lơ phất phơ, khác xa ngoại hình thanh tú của hắn.
"Tôi không nghe thấy." Cô không muốn nhiều lời, lướt qua hắn đi về phía trước. Lý Gia Phú đi theo phía sau, lải nhải: "Tôi gọi lớn như thế mà cậu đang suy nghĩ gì mà không nghe thấy? Gần đây tôi đi vùng khác, thời gian lâu như vậy không gặp tôi có phải cậu giận rồi không? Tôi ngày hôm qua trở về liền muốn đi gặp cậu, nghe người khác nói cậu đang ở trong này liền lập tức chạy tới. Tiểu Mộ, tôi dẫn cậu đi ăn gì đó nhé, hay là cậu muốn mua thứ gì? Tôi đi cùng cậu."

Lý Mộ: "Tôi không ăn, không mua, cũng không tức giận gì cả."

Lòng cô vốn đang không yên, bước chân gia tăng thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng Lý Gia Phú vốn không biết quan sát sắc mặt người khác (1), vẫn như trước một tấc không rời theo sát phía sau: "Cậu không giận là tốt rồi, giờ này cậu khẳng định đói rồi chứ, cậu theo tôi đừng ngại, đi."

(1) Bản gốc là 察言观色: SÁT NGÔN QUAN SẮC; tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

Hắn đưa tay muốn dắt Lý Mộ, bị cô né tránh. Thanh âm cô lạnh đi, cùng hắn giữ khoảng cách, "Tôi không ăn đâu."

Lý Gia Phú bị ánh mắt lạnh lùng của cô dọa sợ không dám hành động tiếp, nhưng trong thế giới hắn cũng không hiểu như thế nào là chùn bước, rất nhanh lại nở nụ cười lấy lòng tiến đến trước mặt cô: "Vậy cậu khát không, uống thứ gì đó nhé?"

Lý Mộ không cất một lời, hắn như miếng kẹo cao su ném cũng ném không được. Mặc kệ thái độ cô có lạnh lùng đến như nào, hắn vẫn như cũ coi như không thấy mà dán vào.

Chọc vào Lý Gia Phú hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc cao trung là bạn cùng lớp, hắn là học trò khiến thầy cô vô cùng đau đầu, ỷ vào gia đình có tiền không nghe quản giáo, thành tích bết bát (2), cùng lớp một năm, số lần hai người nói chuyện có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Lý Gia Phú còn nhớ rõ lần họp lớp đó thầy giáo ở trên bục bàn luận viển vông ba hoa (3) thành tích quan trọng như thế nào. Không có thành tích tốt thì không thể thi đậu đại học tốt, không thi đậu đại học tốt sẽ trở thành tên lưu manh như Lý Gia Phú, nếu trong nhà không có tiền thì chỉ có thể làm tên côn đồ bị sai sử không hơn.

(2) Bản gốc là 一塌糊涂: NHẤT THÁP HỒ ĐỒ : rối tinh rối mù; nát bét.

(3) Bản gốc là 高谈阔论: CAO ĐÀM KHOÁT LUẬN : bàn luận viển vông; ba hoa khoác lác.

Lý Gia Phú nằm bò trên bàn ngủ, dự tính một hồi nữa gây chuyện như nào. Một âm thanh mềm mại nhưng kiên định đột nhiên cất lên: "Thưa thầy, em cảm thấy lời thầy nói quá phiếm diện, thành tích không phải tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một người, thi không đậu một trường tốt cũng không thể chứng minh điều gì, cuộc sống mỗi người đều có thứ mà mình muốn theo đuổi, nếu lý tưởng của em là trở thành một người thợ mộc giỏi, như vậy em cũng có thể tìm một sư phụ để học tập mà không cần học đại học ạ."

"Cha mẹ đưa em đến trường học tập để sau này em làm thợ mộc sao?"

"Làm thợ mộc có gì không tốt ạ? Ba mẹ em cho em đi học để tiếp thu tri thức, hiểu được đạo lý, không có ôm mục đích khác ạ."

Bắt đầu từ lúc đó Lý Gia Phú mới hiểu được vì sao thành tích Lý Mộ rất tốt nhưng không được thầy cô yêu thích, vừa nhớ rõ cô, vừa đem cô trở thành nữ thần của chính mình. Bởi kiêu ngạo như hắn cũng không dám cùng thầy giáo giáp mặt tranh luận.

Đại La nhìn Lý Mộ cùng cái đuôi Lý Gia Phú ở phía sau, quăng cho cô một ánh mắt đầy trêu ghẹo. Lý Mộ cùng Đại La cuối cùng cũng tụ họp, đánh gãy lời của Lý Gia Phú: "Chúng tôi phải về rồi, tạm biệt."

Lý Gia Phú có chút thất vọng: "A, sớm như vậy đã trở về à, hay là tôi đưa cậu về?"

"Không cần đâu, chúng tôi có xe rồi." Trong nhà A Hổ có một chiếc xe bánh mì (4), cậu ấy đã ngồi chờ sẵn trên xe rồi.

(4) Xe bánh mì: 

Lý Gia Phú nhìn Lý Mộ bước lên xe, trước khi đi cũng không quên nói những lời hắn vẫn thường nói mỗi lần gặp Lý Mộ: "Tiểu Mộ, cậu cân nhắc một chút đi."

Lý Gia Phú nhìn Lý Mộ bước lên xe, trước khi đi cũng không quên nói những lời hắn vẫn thường nói mỗi lần gặp Lý Mộ: "Tiểu Mộ, cậu cân nhắc một chút đi. Tuổi chúng ta bây giờ có thể kết hôn rồi, gia đình tôi có nhà ở cả thị trấn và thành phố, xe cũng có mấy chiếc, cậu gả cho tôi không có gì cần phải bận tâm, muốn mua cái gì tôi cũng mua cho cậu, tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

Đại La phát ra tiếng cười "Xì", Lý Mộ không biết làm sao đem tay hắn trên cửa kính xe đẩy ra, "Chúng tôi thật sự phải đi rồi, tạm biệt."

Chiếc xe lắc lư khởi hành, Đại La nói với Lý Mộ: "Thời gian dài như vậy, hắn còn bám riết cậu không tha, Tiểu Mộ, cậu một chút cũng không thích cậu ta sao?"

Lý Gia Phú kỳ thật là một người rất đơn thuần, tâm địa hắn không xấu thậm chí quá mức lương thiện, Đại La nghĩ hắn là một người không tồi. Lý Mộ cầm di động lắc đầu, trước kia cô chỉ biết mình không thích hắn, hiện tại ý nghĩ này càng thêm kiên định.

Thích một người, trong lòng sẽ thấp thỏm nhớ mong, cô cũng vừa mới hiểu ra điều đó.

"Này, Ngụy Tuần, cậu đợi ai à?"

Đây là một nhà hàng mà Ngụy Tuần thường xuyên tới dùng bữa, tập trung vào những món mới lạ độc đáo. Đầu bếp là Vương lão tiên sinh, người được nhiều người kính trọng và săn đón trong giới, lúc còn trẻ ông đi qua rất nhiều nước, tay nghề của ông đã thuyết phục được vô số kẻ sành ăn hay bắt bẻ kén chọn, là Nhiếp Thông dùng đủ lòng thành mời được ông về.

Ông chủ Nhiếp Thông là bạn tốt của Ngụy Tuần thời đại học, nghe tin Ngụy Tuần đến đây nên đặc biệt đến chào hỏi.

"Tôi đang đợi Yến Yến."

"À." Nghe đến cái tên này hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cũng không nhiều lời, "Đã lâu rồi không gặp cậu, lại bận công việc à."

Hai người tán gẫu về tình hình gần đây, Nhiếp Thông đột nhiên nói: "Mấy ngày trước dì Từ cũng đến đây, lúc tán gẫu về cậu, dì ấy nói lo lắng chết được."

Ngụy Tuần có lẽ đã biết điều Từ Nhược Chi sầu lo là gì, anh không trả lời, Nhiếp Thông nói tiếp: "Cậu đây tính độc thân đến khi nào? Bao nhiêu năm rồi cũng không thấy cậu thích cô gái nào?"

Ngụy Tuần cười cười, im lặng mà uống trà.

Nhiếp Thông nói tiếp: "Cậu thật nhàm chán."

Nhìn thì ôn hòa, nhưng kỳ thực có một trái tim kín đáo trầm lặng, người bình thường khó có thể thăm dò.

Đang lúc nói chuyện, Trịnh Yến Yến từ cổng bước vào. Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, sắc màu trắng ưu làm nổi bật khí chất xuất trần trong trẻo mà lạnh lùng ấy. Ngụy Tuần vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, cô cũng vừa vặn nhìn thấy Ngụy Tuần.

Hai người nở nụ cười chào hỏi, cho đến lúc thấy người đàn ông đi cùng vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, ánh mắt Ngụy Tuần lóe lên một tia gì đó không xác định, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Ngụy Tuần, Nhiếp học trưởng."

Nhiếp Thông và Ngụy Tuần cùng đứng lên, Trịnh Yến Yến hướng bọn họ giới thiệu: "Đây là bạn trai em Phùng Triều, đây là Ngụy Tuần mà em đã nói qua với anh, đây là học trưởng Nhiếp Thông."

"Chào anh." Ngụy Tuần chủ động bắt tay cùng anh ta, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.

Chào hỏi xong, Nhiếp Thông cũng không rời đi, vô cùng tự nhiên rồi bên cạnh Ngụy Tuần: "Yến Yến, em như này thật chẳng ra làm sao, lén có bạn trai lúc nào cũng không nói với anh một tiếng."

Phùng Triều nắm lấy tay Trịnh Yến Yến, cười nói: "Yến Yến mới vừa đồng ý thôi."

Trịnh Yến Yến cười ngại ngùng, Nhiếp Thông lấy cánh tay chọt chọt Ngụy Tuần: "Cậu xem sư muội của chúng ta xấu hổ rồi."

Ngụy Tuần bất động thanh sắc đem thưc đơn đưa đến tay Trịnh Yến Yến, "Gọi món trước đi."

Trịnh Yến Yến ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh vẫn vĩnh viễn là một nụ cười bình thản ung dung như vậy.

Từ nhà hàng đi ra, Phùng Triều nói hai người họ dừng bước rồi nói với Ngụy Tuần: "Tôi thường nghe Yến Yến nói Ngụy học trưởng là người mà em ấy kính trọng nhất, cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy, lần sau có thời gian tôi cùng Yến Yến sẽ mời anh một bữa cơm."

Ở nơi của Nhiếp Thông khẳng định hắn sẽ không có cơ hội thanh toán, Phùng Triều là người nhiệt tình, trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Ngụy Tuần cười đồng ý, nói có thời gian lại tụ họp.

Nhiếp Thông nhìn bóng dáng họ rời đi cảm khái nói: "Trịnh học muội cũng là một cô gái đáng thương, tôi thấy Phùng Triều kia cũng đối với con bé tốt lắm, như vậy là được rồi."

"Đúng là rất tốt." Ngụy Tuần thản nhiên nói.

"Nói đi cũng phải nói lại, trước kia tôi còn cảm thấy cậu thích Trịnh học muội đấy." Nhiếp Thông nhớ lại ngày xưa, "Còn nhớ không? Cậu thời đó luôn giúp đỡ cô ấy đủ bề, tôi nghĩ cậu là đối với người ta có ý, luôn để điều đó trong lòng, sau mới biết được cậu như vậy là bởi vì áy náy."

"Vậy sao?" Ngụy Tuần xoay người đi, "Đó đều là chuyện quá khứ rồi."

"Đúng vậy, thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy." Nhiếp Thông thở dài, "Tôi gần đây bắt đầu cảm thấy mình già rồi, tối nay cùng nhau uống một chén không?"

"Thôi không, tôi còn có việc."

"Làm việc cùng vui đùa kết hợp, đừng nên chỉ mải mê lo công việc."

Ngụy Tuần lại không nghe lời anh ta, lái xe rời đi để lại Nhiếp Thông một mình than thở: "Khó trách tìm không được bạn gái, ngoại trừ công việc thì vẫn là công việc."

Ngụy Tuần lái xe đi được một đoạn, dừng lại ở một cái ngỏ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ. Lần này dừng lại chính là vài tiếng đồng hồ, cho đến khi màn đêm buông xuống mới hòa vào dòng xe cộ hướng về nhà.

Lý Mộ rất ít khi ra khỏi nhà, Lý Gia Phú cách một đoạn thời gian lại đến Lão An Trại một lần. Thời gian cụ thể bao lâu thường phải xem đến trình độ chọc giận Lý Mộ của hắn, có đôi khi mấy tháng không dám tới, có đôi khi qua mấy tuần lại đến một lần.

Lý Mộ cảm thấy mình không hề cho Lý Gia Phú sắc mặt tốt mỗi lần hắn tới, cũng chưa bao giờ cho hắn một chút hy vọng nào; nhưng hắn vẫn cứ như vậy bám riết không tha, không hề buông tay.

Lần gặp nhau ở trấn trên đó qua gần một tháng, hắn lần này đến Lão An Trại mang theo đai lưng hoa, "Tiểu Mộ, nhiều năm như vậy cậu vẫn không hiểu tình cảm của tôi sao? Các cậu ở đây dùng cái này để tỏ tình, tôi hy vọng nó cũng có thể nói lên tiếng lòng của tôi."

Lý Mộ dở khóc dở cười: "Cái này chỉ có thể để người con gái tặng cho người con trai họ thích, chẳng ai làm ngược lại cả."

Cô không nhận, hắn liền cố chấp không buông, "Cho nên tôi chính là người đặc biệt hơn, tôi không sợ bị người khác chê cười đâu."

Lý Mộ thu lại biểu tình trên mặt, nghiêm túc nói với hắn: "Cậu đừng tốn tâm tư trên người tôi nữa, nếu tôi thích cậu thì nhiều năm như vậy đã sớm có cảm giác rồi. Lý Gia Phú, tôi thật sự không thích cậu, không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là không thích, hiện tại không về sao cũng sẽ không, cậu đừng đến đây nữa."

Lý Gia Phú cực kỳ bi thương mà rời đi, Đại La nhìn có chút không đành lòng, "Tiểu Mộ, cậu cũng quá nặng lời rồi."

"Tớ mà không nói như vậy cậu ta sẽ không chết tâm, như vậy sẽ làm lỡ thời gian để cậu ta tìm được người tốt hơn."

Hắn xứng đáng có được người con gái tốt hơn, không nên bị cô ràng buộc . Chỉ cần cho hắn một chút hy vọng, tim của hắn sẽ luôn đặt ở cô. Nhìn bóng dáng Lý Gia Phú cô đơn rời đi, trong lòng Lý Mộ thoáng lên cảm giác không đành lòng.

Trước kia cô không thể nào thấu hiểu cảm giác của Lý Gia Phú.

Một tháng trôi qua cô hình bóng của người kia trong lòng cô vẫn không một chút phai mờ.

Hoàn cảnh của cô và Lý Gia Phú dường như giống nhau, đều nên chết tâm đi và trở về với cuộc sống vốn có của mình.

Đại La đã thêu xong chiếc đai lưng, còn của Lý Mộ mới chỉ là hình dáng ban đầu. Cô thêu từ sáng đến tối, thêu xong lại muốn gỡ ra thêu lại, chỉ hy vọng nó là kiểu dáng đẹp nhất.

Đại La đem chiếc đai lưng thêu hoa tặng cho A Hổ, tình cảm của bọn họ ngày càng tốt. Đại La đắm chìm trong tình yêu cũng vô cùng quan tâm tình cảm của người bạn mình.

"Tiểu Mộ, tớ biết đai lưng của cậu muốn tặng ai."

Lý Mộ run lên một chút.

"Cậu muốn tặng cho Ngụy tiên sinh kia đúng không?" Bằng trực giác của người con gái cùng với sự hiểu biết đối với Lý Mộ, Đại La muốn nhận ra tâm tư của Lý Mộ cũng không phải việc khó.

"Cậu cảm thấy tớ có nên tặng cho anh ấy không?"

Lý Mộ có chút sợ hãi, cũng có chút do dự.

Cô biết Ngụy Tuân sẽ không nhận lấy đai lưng thêu hoa của cô, cô biết anh có một người con gái mà anh vẫn luôn giữ trong lòng.

- 30.08.2020 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top