Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Tò mò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g


Mộc Niệm không chỉ cắn lỗ tai hắn, mà cả bàn tay đặt trên đỉnh đầu hắn dường như rút cạn đi linh hồn.


Hoàng Lê cảm giác chính mình trốn thật nhanh, không thì đã bị Mộc Niệm ăn luôn.


Hoàng Lê ngồi xổm trên mặt bàn, chuẩn bị hỏi Mộc Niệm muốn giải thích như thế nào.


Trong lòng ngực đột nhiên trống rỗng, Mộc Niệm sửng sốt một chút, bất quá cũng may tiểu hồ ly tuy rằng kinh động, nhưng vẫn theo bản năng lựa chọn chạy vào trong phòng, mà không phải hướng cửa sổ đào tẩu.


Vừa rồi rõ ràng hắn cách cửa sổ gần hơn.


Mộc Niệm tâm tình không tồi, ngón tay bắn ra, những ngọn nến trong phòng được thắp trở lại, đem gian phòng tối tăm lần nữa chiếu sáng


Mộc Niệm nhìn Hoàng Lê đang khiển trách lên án nàng bằng ánh mắt, không nhanh không chậm vì chính mình biện giải, "Không phải chính ngươi nói liếm lông cho nhau, kề tai nói nhỏ đều có thể sao? Sao ta vừa nhẹ nhàng cắn ngươi một chút ngươi lại không vui?"


Mộc Niệm thở dài, lông mi buông xuống, thân thể dựa vào song cửa sổ, đem nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, làm người thấy không rõ thần sắc ở đáy mắt.


Thanh âm nàng trước sau như một mà thanh lãnh đạm mạc, chỉ là hôm nay pha thêm chút cô đơn tiêu điều, "Chung quy ngươi không coi ta là đồng loại."


Hoàng Lê sửng sốt.


Hoàng Lê chân trước dẫm tới dẫm lui.



Lời này hình như hắn có nói.


Hồ ly, mèo hoang chơi đùa, phơi nắng ở ven đường, đều sẽ kề tai nói nhỏ, cắn cắn cái đuôi, vì sao Mộc Niệm cắn nhẹ lỗ tai hắn lại không được.


Hắn còn muốn sờ người ta, hiện tại như vậy lại không biết xấu hổ mở miệng.


Hoàng Lê dùng móng vuốt moi mặt bàn nghiêng đầu nhìn Mộc Niệm, "Ngươi đừng nóng giận, ta có thể, ... có thể là chưa quen."


Hắn không có đồng loại, càng không cùng động vật khác thân mật, cho nên không thói quen này cũng rất bình thường.


Hoàng Lê hít sâu, ưỡn ngực ngẩng đầu nói, "Nhiều hơn hai lần, ta sẽ quen thôi."


Hắn khẳng khái mà run tai, "Ngươi lại cắn ta lần nữa, ta nhất định không chạy."


Thời điểm nói ra lời này, đầu lưỡi Hoàng Lê như bị bỏng, lời nói thiếu chút nữa không hoàn chỉnh. Đặc biệt là Mộc Niệm còn chưa có cắn hắn, nhưng đỉnh đầu hắn cùng với lỗ tai hắn đều bắt đầu nóng rân rang.


Mộc Niệm cảm thấy chính mình quá mức ti tiện, vẫn hỏi, "Thật sự không chạy?"


Hoàng Lê gật đầu, "Không chạy, ai chạy là con cún."


Mộc Niệm lúc này mới từ bên cửa sổ đi tới. Thân hình nàng cao gầy mảnh khảnh, mặc một bộ trung y trắng thuần, đầu tóc dài đen nhánh bị gió thổi làm nó tùy ý rối tung ở sau người, phá lệ thanh nhã tố lệ, như là từ cung trăng chậm rãi giáng trần.


Hoàng Lê chưa từng cảm thấy hồ ly nào đẹp như vậy, cũng không cảm thấy bề ngoài con người có gì quá khác nhau, ai cũng có mắt mũi miệng.



Nhưng lúc này đây, hắn cảm thấy Mộc Niệm đẹp, làm hắn muốn nhào vào ngực nàng ngửa cái bụng mặc nàng xoa nắn.


Mộc Niệm dần tới gần, hô hấp của Hoàng Lê càng khẩn trương, chân trước gắt gao moi mặt bàn, kiên quyết không để bản thân lùi về sau.


Trái tim Hoàng Lê căng thẳng, da đầu hắn tê dại.


Hoàng Lê nhắm mắt lại, chờ Mộc Niệm cắn lỗ tai hắn.


Ai biết Mộc Niệm đi tới, chỉ cười cười đem tay đặt đỉnh đầu hắn xoa xoa một phen, "Hoàng tiểu cẩu."


Nàng không cắn.


Hoàng Lê không rõ bản than thở ra là cảm giác nhẹ nhỏm hay mất mát


Nàng sao lại không cắn hắn?


Hoàng Lê mở to mắt nhìn Mộc Niệm, bất mãn mà hất đuôi quắn lấy cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn của nàng, "Ta sẽ không chạy, không phải hoàng tiểu cẩu."


"Ngươi là hoàng tiểu cẩu!" Mộc Niệm quay người đem cửa sổ đóng lại, thuận tay nhặt lên xiêm y Hoàng Lê đánh rơi trên mặt, phủi đi bụi bặm, gấp gọn gàng đặt lên bàn.


Hoàng Lê chậm chạp nghi hoặc, không thay đổi về hình người, nhưng Mộc Niệm đã ngồi ở mép giường chuẩn bị ngủ.


Hoàng Lê không quá muốn về phòng của mình, hắn cứ rối rắm trong lòng, ... về vấn đề nơi hắn muốn khám phá còn chưa được sờ, lúc này không muốn đi về.


Hoàng Lê tìm được cớ ăn vạ càng thêm hợp tình hợp tình hợp lý ngồi bất động tại bàn của Mộc Niệm.


Nhưng Mộc Niệm không mở miệng, Hoàng Lê cũng ngượng ngùng đề nghị ở lại phòng nàng.



Cho đến khi Mộc Niệm vỗ ván giường, ngữ khí đã bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Nếu là không muốn đi, thì ở lại đây."


Hoàng Lê hừ hừ, ai không muốn đi. Nhưng thân thể so với đầu óc phản ứng nhanh hơn, chân trước đã trước miệng một bước từ trên bàn nhảy xuống, đi thẳng đến giường.


Không phải hắn không muốn đi, là Mộc Niệm mở miệng mời hắn ở lại.


Hoàng Lê cảm thấy mỹ mãn mà lau khô bốn cái chân, cọ lên giường Mộc Niệm, híp mắt từ đầu giường lăn đến đuôi giường.


Mộc Niệm phẩy tay dập tắt ngon nến, trong phòng lần nữa chìm vào bóng đêm.


Hoàng Lê ngủ ở mép giường, thuận tiện cho hắn đi tiểu.


Hoàng Lê nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Mộc Niệm, như thế nào đều không ngủ được.


Rõ ràng Mộc Niệm không ở bên cạnh, thì hắn lại tham luyến hơi thở của nàng đến mức muốn ôm quần áo nàng đi ngủ, nhưng hiện tại Mộc Niệm nằm ngay bên cạnh, hắn lại trằn trọc khó đi vào giấc ngủ?


Hoàng Lê xoay người, chớp chớp đôi mắt xem xét Mộc Niệm.


Tư thế ngủ của Mộc Niệm vô cùng đạt tiêu chuẩn, đôi tay đan lại đặt ở trên bụng nhỏ, nhắm mắt ngủ hô hấp nhẹ nhàng.


Ngủ rồi.


...


Ngủ rồi!


Hoàng Lê ngồi xổm ngồi dậy, hai mắt tỏa ánh sáng chột dạ xoa xoa tay, một chân trước chống lên ván giường, một chân nữa duỗi về phía trước.


Mục tiêu dưới cổ Mộc Niệm, vị trí ở trên cái bụng nhỏ.



Tim Hoàng Lê đập bồn chồn, lỗ tai dựng đứng, cùng tứ chi căng thẳng:


Liền sờ lén một chút, xem xem giấu thứ gì mềm như vậy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nuton