Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Ngửa bụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lê vui vẻ mà run run bộ lông, tranh thủ nhanh gọn sửa lại phần lông vừa bị quần áo đè bẹp trở bên bông xù, cố gắng bày ra bộ dáng hồ ly đẹp đẽ nhất trước mặt Mộc Niệm.

Hắn đưa lưng ghé sát về phía Mộc Niệm, cái đuôi vung lên, chủ động đặt lên mu bàn tay Mộc Niệm, khẳng khái hào phóng, "Sờ đi."

Mộc Niệm, "......"

Hoàng Lê nghĩ thầm, khẳng định là xúc cảm sờ vào siêu cấp tốt!

Hoàng Lê đối với cái đuôi của hắn cực kì tự tin, bởi vì lúc hắn rảnh rỗi sẽ chải lông, tiện thể sờ vuốt, rất thoải mái.

Mộc Niệm nhất định sẽ thích.

Hoàng Lê  khoanh hai chi trước gối đấu híp mắt sẵn sàng hưởng thụ.

Mộc Niệm trầm mặc mà nhìn hồ ly trước mặt, mu bàn tay tùy ý mà vuốt nhẹ nhẹ cái đuôi của hắn, trầm mặc.

Này cùng nàng tưởng tượng không giống lắm.

Mộc Niệm nhéo cái đuôi kia một chút, "Biến trở về đi."

Nàng muốn sờ hồ ly, nhưng không phải sờ loại này.

Là cái loại mà khách nhân ở nhã gian sờ đuôi con thỏ, không đơn thuần chỉ là sờ.

Hoàng Lê mờ mịt mà quay đầu nhìn nàng, "Vì cái gì? Ngươi không phải muốn sờ đuôi sao."

Hoàng Lê ném cái đuôi, cái đuôi nhòn nhọn suýt vung tới quét ở mặt Mộc Niệm, "Ngươi xem, cái đuôi ta là hảo hạng á, rất to luôn."

Mộc Niệm, "......"

Hoàng Lê nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Biến thành hồ ly sờ lên càng thích, đều là lông xù thật dày!"

Ngữ khí đắc ý.

Nếu không phải biết hắn là thật sự ngốc, Mộc Niệm sẽ hoài nghi con hồ ly này thật sự không có ý với nàng, cho nên hàm súc uyển chuyển cự tuyệt nàng.

Hoàng Lê mong chờ sốt ruột, "Mau sờ mau sờ."

Sờ nhiều thật nhiều, sờ mãi cũng được, hắn nguyện ý.

Dù sao hắn thích được Mộc Niệm sờ, cả tai và đuôi nữa.

Mộc Niệm không gợi lên được miếng hứng thú nào, đành duỗi tay thờ ơ mà cào cào bộ lông hắn.

Lông mi nàng cụp xuống, cố ý nói, "Nếu trời lạnh, dùng cái đuôi này làm khăn quàng cổ đi."

"......" Hoàng Lê thực rõ ràng căng cứng cơ thể một chút.

Mộc Niệm cười, tâm tình có chút tốt lên, tay sờ cũng nghiêm túc lên không ít, ngón tay làm lược theo đuôi cáo nhẹ nhàng từ trên xuống dưới chải vuốt, "Ngươi có cho ta được hay không?"

Hoàng Lê gặm chân trước, đồng tử hồ ly quay tròn.

Sao hắn cho được, còn phải hỏi sao!

Chỉ vì Mộc Niệm muốn một cái khăn choàng lông hồ ly mà hắn phải hi sinh cả một cái đuôi!

Hắn chỉ có một cái đuôi, chỉ có một cái, một cái đuôi cực kì xinh đẹp, to lớn, không giống Tiểu Bạch cẩu, có đến hai cái.

Hoàng Lê chớp mắt đôi mắt, lỗ tai run lên hai cái, thở hổn hển hỏi, "Ngươi thích màu trắng không?"

Hắn run tai Mộc Niệm liền biết hắn có ý đồ gì.

Tiểu Bạch có bạn bè như Hoàng Lê, quả thật là "may mắn".

Mộc Niệm, "Không thích."

Hoàng Lê khó xử, kéo cao âm điệu thất vọng nói, "Không thích sao......"

Hắn quay đầu, hai mắt chân thành, "Ngươi có thể thử thích một chút, màu trắng thật đẹp."

Hơn nữa Tiểu Bạch có hai cái đuôi, lấy một cái sẽ không ảnh hưởng.

Mộc Niệm không buồn năng mí mắt, "Không thích."

Nàng ngón tay sờ đến sống lưng hồ ly, thuận thế ngước mắt nhìn Hoàng Lê, "Ta  thích loại ở trong tay, thích màu vàng."

Hoàng Lê trì độn tại chỗ, ngây ngốc mà cùng Mộc Niệm đối diện, lỗ tai hậu tri hậu giác nhiệt nóng bỏng.

May mắn hiện tại hắn có nguyên mặt hồ ly toàn lông, nếu không liếc một cái liền thấy mặt hắn đỏ như quả sơn tra.

Thích màu vàng a.

Hoàng Lê có cảm giác vui vẻ nói không nên lời, như ăn một hủ mật ong, ngọt ngào ấm áp, phiếm nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngọt liệm.

Cái đuôi Hoàng Lê nhịn không được vung vẩy.

Hắc, hắn chính là màu vàng a~

Hoàng hồ ly.

Mộc Niệm không thích Tiểu Bạch cẩu, thích hắn như vậy Tiểu Hoàng cẩu.

Haha, hắn toàn thân là một con hồ ly màu vàng.

Hoàng Lê gặm chi trước, trong lòng  mềm mại, lông mi kích động chớp chớp, khó có khi nào an tĩnh nằm yên.

Bởi vì Mộc Niệm sờ hồ ly sờ quá thoải mái, thế cho nên Hoàng Lê hưởng thụ mơ màng sắp ngủ, hai cái tay đã sụp xuống mềm mại áp vào đầu, trong miệng vô ý thức ô ô chít chít rầm rì.

Hắn cơ hồ là vô ý thức, ở trong lòng bàn tay Mộc Niệm trở mình, như con nhím cuộn tròn tứ chi, ngẩng đầu ngẩng cổ, lộ ra cái bụng nhỏ mềm.

Cả người Hoàng Lê đều là lông màu vàng, có chổ màu nâu, chỉ có bụng là mọc lên một lớp lông mao trắng mềm mại, hình trứng, nằm vừa vặn trong cái bụng nhỏ.

Mộc Niệm hơi hơi sửng sốt, tay dừng lại, nàng là thật không nghĩ tới Hoàng Lê sẽ đem cái bụng cho nàng sờ.

Đối với động vật mà nói, cái bụng là mềm mại nhất yếu ớt nhất, mẫn cảm không thua gì cổ.

Nếu không phải cực kỳ tín nhiệm cùng cảm giác an toàn, chết cũng không có khả năng ngữa cái bụng.

Lúc trước bên người nàng Hoàng Lê đều là cuộn tròn tứ chi quỳ rạp trên mặt đất, ngẫu nhiên sẽ nghiêng người ngủ, nhưng chưa từng nằm ngữa như vậy.

Mộc Niệm đầu ngón tay hơi hơi cuộn tròn, tâm lại là chậm rãi buộc chặt, ê ẩm mềm mại.

Bóng đêm hạ xuống, nàng một lần nữa rũ mắt ngắm nhìn tiểu hồ ly của nàng, đáy mắt thần sắc nhu tình.

Nàng vẫn luôn cảm thấy hắn vô tâm không phổi, tuy rằng có đầu óc nhưng rõ ràng không nhiều lắm, nhưng nàng lại không nghĩ rằng, tiểu hồ ly so nàng trong tưởng tượng càng tín nhiệm ỷ lại nàng.

Có khả năng hắn cũng không biết ngửa cái bụng với người khác là ý gì.

Hoàng Lê rõ ràng không ngủ đến mức bất tỉnh, hắn cảm giác được Mộc Niệm rút tay ra, tức khắc không hài lòng mà càu nhàu.

Hắn đã đem cái bụng phơi bày, nàng sao lại không sờ.

Hoàng Lê hất đuôi câu lấy tay Mộc Niệm, lôi kéo nàng đặt tay lên bụng hắn, bất mãn nói, "Nơi này cũng muốn sờ sờ."

Mong muốn từ lúc mới xuống núi của hắn bây giờ đã nói ra, trăng thanh gió mát, hai người mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nuton