Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Cắn môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Niệm là vừa xốc khỏi chăn mỏng trên giường, trên người mang theo ấm áp nhiệt độ cơ thể, hiện giờ đột nhiên không kịp dự phòng bị cái mũi ẩm ẩm của Hoàng Lê chạm vào, lạnh lẽo kích thích dưới, bàn tay để trên giường của Mộc Niệm không khỏi co rút lại nắm chặt, cảm giác kỳ lạ truyền đến tận đầu quả tim.

Nàng rũ mắt, nhìn Hoàng Lê.

Hoàng Lê rõ ràng cũng bị dọa bởi hành động của chính hắn, lăn lóc về sau mấy vòng, trực tiếp từ chân bước lên ngã xuống, ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm cẳng chân Mộc Niệm.

Hắn sẽ không, thật sự muốn cắn Mộc Niệm đi!

Không thể a.

Mới vừa thuyết phục Mộc Niệm không cần nuôi hồ ly khác, nếu bây giờ không kìm chế được cắn nàng một ngụm, Mộc Niệm khẳng định sẽ khó chịu.

Hoàng Lê trong lòng sợ sệt.

Tối hôm qua hắn sợ lúc ngủ sẽ vô thức gặm tay Mộc Niệm, lúc này mới lén lút ngủ ở dưới chân. Khi đó Hoàng Lê tưởng chính mình nửa đêm đói bụng, mới cảm thấy Mộc Niệm thoạt nhìn thơm ngào ngạt.

Nhưng hiện tại sáng sớm hừng đông, hắn như cũ theo bản năng dùng cái mũi cọ Mộc Niệm cẳng chân hít hà.

"Ta, ta ngủ mơ hồ." Hoàng Lê lung tung tìm cái lấy cớ.

Hắn sợ chính mình lại dùng trạng thái hồ ly sẽ xảy ra chuyện lớn, vì thế ngậm quần áo của mình, chạy ra tấm bình phong biến về hình người.

"Chúng ta hôm nay trở về núi sao?" Mộc Niệm nhìn vào bức bình phong, cố gắng xua tan cảm giác lạ lẫm vừa rồi.

Hoàng Lê ấp úng "Ân".

Hắn biến thành tiểu công tử ra tới, cảm giác bằng phẳng hơn, giống như vừa rồi Hoàng hồ ly làm việc gì đều không liên quan đến Hoàng công tử hắn.

"Chúng ta theo đường cũ trở về sao?" Hoàng Lê ngồi ở cái bàn, duỗi tay lấy một miếng điểm tâm gặm, "Ta còn muốn ghé mấy gian hàng đồ ăn."

Hoàng Lê vui vẻ nghĩ, hắn dọc theo đường có đánh dấu, chỉ cần đường cũ đi về hắn có thể ghé ăn mấy món mà hắn nhắm.

Mộc Niệm không có ý kiến khác, đứng dậy đi qua giá áo bên cửa sổ.

Nàng thấy đai lưng hơi chùng, không khỏi cúi đầu cởi ra thắt lại, mở miệng thanh âm lười biếng tùy ý, "Được vậy đi theo đừng cũ trở về."

Hoàng Lê vốn là cúi đầu gặm điểm tâm, nhưng nghe thanh âm, dư quang không nhịn được trộm xem Mộc Niệm, lúc này thấy nàng đứng ở bên cửa sổ, rũ mắt đem đai lưng trung y rời rạc trung y thắt chặt, không khỏi quang minh chính đại nhìn nhiều thêm.

Sáng sớm ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào Mộc Niệm, như là cho nàng tắm gội một tầng ánh sáng nhu hòa, nhược hóa quanh thân thanh lãnh đạm mạc, có vẻ phá lệ gần gũi.

Ngón tay thon dài của nàng kéo đai lưng như vậy nhẹ nhàng thu lại, vốn dĩ trung y lụp xụp lập tức ôm bên người lên, phác họa bộ dáng hoàn mỹ.

Hoàng Lê nhìn đến quên nhai, nhìn chầm thân ảnh Mộc Niệm.

Hắn vì sao ngày càng hứng thú với Mộc Niệm?

Vì cái gì ngực nàng thật mềm, nàng eo ôm thật thoải mái, cổ nàng dành cho hồ ly cọ thật hợp lý.

Hiện tại Hoàng Lê chỉ muốn liếm liếm mặt Mộc Niệm, coi có ngọt hay không.

Bởi vì hắn cảm giác Mộc Niệm quá hấp dẫn, vừa thơm phức lại ngọt thấu.

Không còn cảm giác tự nhiên như lúc trước, khi đó Hoàng Lê kề tại Mộc Niệm bên người liền cảm thấy rất thoải mái, nhưng không cần dựa thân cận quá.

Mà hiện tại Hoàng Lê thế nhưng cảm thấy chính mình cơ hồ nhét vào ngực Mộc Niệm mới thỏa mãn.

Hoàng Lê trầm tư hiếm thấy.

Chẳng lẽ là lần trước bị thương còn chưa khôi phục? Bệnh cũ tái phát!

Hoàng Lê bị phỏng đoán của chính mình dọa sợ.

Mà bên cửa sổ Mộc Niệm như là không cảm giác ánh mắt hầm hập từ người ngồi trong phòng phóng tới, thần sắc như thường mà rũ mắt đem đai lưng thắt tốt, tâm trạng tốt mà cong môi hỏi hắn, "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Hoàng Lê buột miệng thốt ra, "Bánh bao."

Y như cũ, bánh bao thịt.

Thấy Mộc Niệm xoay người nhìn qua, Hoàng Lê lập tức ngửa đầu nhìn xà nhà, đôi mắt quay tròn chuyển, trong miệng máy móc nhấm nuốt điểm tâm.

Hắn vẻ mặt "Ta không thấy gì hết.", nhưng là vô tình lộ lỗ tai hồng nhạt.

Hoàng Lê đương nhiên không phát hiện, đang nhắm chừng mùi vị của Mộc Niệm chắc là ngon hơn điểm tâm này mấy lần.

Hoàng Lê vốn dĩ cho rằng biến trở về hình người sẽ không muốn cắn Mộc Niệm, nhưng hiện tại biến trở về hình người, hắn không chỉ có muốn cắn Mộc Niệm, hắn còn muốn dẫm lên Mộc Niệm mu bàn chân ôm eo nàng, cắn mặt nàng.

Hoàng Lê cảm thấy mong muốn vô lý như vậy cho dù Mộc Niệm tốt tính đến mấy cũng sẽ nổi giận với hắn thôi.

Hai người mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu, đi đến quan ăn bên cạnh thanh lâu mà ăn bửa sáng.

Không những có bánh bao thịt, còn có tàu phớ.

Hoàng Lê ăn xong cảm thấy mỹ mãn, vuốt ve cái bụng tròn xoe của chính mình cười hì hì với Mộc Niệm, "Đại dưa hấu."

Hắn vỗ vỗ, nghiêm trang, "Chín tám phần."

Mộc Niệm nhướng mày, "Ta nhìn xem?"

Mộc Niệm bàn tay lại, nàng nghiêng người, một tay đáp ở trên mặt bàn, đối mặt Hoàng Lê, rũ mắt bấm tay, nhẹ nhàng đập vào bụng nhỏ của hắn.

Hoàng Lê ngơ ngác mà nhìn Mộc Niệm tới gần.

Nàng ly ở gần hắn, gần đến Hoàng Lê ngửi đến toàn là mùi hương của nàng, lũy trúc sau cơn mưa, làm hắn tham lam hô hấp, càng kê sát mà hít.

Mộc Niệm ngước mắt nhìn Hoàng Lê, cười, lui một chút, "Rõ ràng là chín mười phần."

Hoàng Lê trước giờ đều no mười phần tử tế, nào chỉ có tám phần như hắn nói.

Đôi tay Hoàng Lê ôm bụng, đầu ngón tay moi quần áo, hắn ngẩng đầu xem Mộc Niệm, bỗng nhiên nói, "Mộc Niệm, ngươi cắn ta một ngụm đi."

Mộc Niệm, "?"

Yêu cầu kiểu này, là lần đầu nghe nói.

Mộc Niệm cho rằng chính mình nghe lầm, lại gõ gõ bụng Hoàng Lê, "Nếu đói cũng không thể ăn ta."

Nàng lại sờ qua tới.

Mông Hoàng Lê như mọc gai, ngồi không yên ổn mà nhích tới nhích lui.

Hắn nhăn mặt không biết giải thích như thế nào, "Không phải ăn ngươi, chính là cắn ta."

Hắn chỉ vào lỗ tai hắn, chờ mong mà nhìn Mộc Niệm, "Giống như ngày đó ngươi cắn ta."

Hoàng Lê nghĩ thầm, chờ Mộc Niệm cắn xong, chính mình lại cắn nàng, như vậy rất công bằng, hắn không chiếm tiện nghi của nàng, cũng không lén lút làm chuyện xấu.

Hắn thật sự muốn cắn ngay lập tức, coi coi mùi vị như thế nào.

Nhưng mà Mộc Niệm không đồng ý với hắn.

Nàng lui về, thu hồi cánh tay sửa sửa ống tay áo, "Không cắn."

Mộc Niệm lấy ra mấy đồng xu đi thanh toán.

Hoàng Lê nháy mắt nhụt chí, đem cằm đáp ở trên mặt bàn, phồng gương mặt vểnh môi dưới, đôi mắt theo Mộc Niệm di động di động.

Nàng sao lại không muốn cắn hắn?

Chẳng lẽ thật là hắn không đủ hấp dẫn?

Hoàng Lê thẳng eo.

Chắc chắn hắn là bệnh cũ tái phát, có thể do lần trước vẫn chưa khôi phục yêu khí dẫn đến muốn cắn người.

Hoàng Lê cho rằng như vậy nên thoải mái khá nhiều.

Trên đường đi về có một đoạn là đường thủy.

Hiện giờ nhân gian đã qua kỳ thi hội, cũng không có sự kiện gì lớn, thành ra rất ít khách đi thuyền.

Mộc Niệm cùng Hoàng Lê lúc này chỉ có hai người, cùng người lái thuyền.

Mộc Niệm phát hiện, từ khi lên thuyền tới giờ, Hoàng Lê đều chủ động tạo khoảng cách tới bây giờ.

Nàng ngồi hướng phía tây, hắn liền ngồi ở phía đông, thậm chí không cùng nàng mặt đối mặt, đưa lưng về phía nàng ghé vào trên thuyền, duỗi tay xuống sông vớt cá.

"Hoàng tiểu cẩu." Mộc Niệm kêu hắn.

Hoàng Lê không hé răng, thậm chí dùng hai tay dọc nước càng hăng.

Mộc Niệm mới đầu không nghĩ nhiều, cho rằng không đến một canh giờ hắn sẽ như thường mà nhảy nhót lại chổ nàng.

Kết quả lần này Hoàng Lê phá lệ kiên cường, cho đến tối đều hành xử như vậy.

Ngư phụ trên chống thuyền, ra tiếng ý bảo các nàng, "Hai vị nếu là mệt nhọc có thể đi trong khoang thuyền nghỉ ngơi."

Mộc Niệm đứng dậy, lỗ tai Hoàng Lê giật giật.

Mộc Niệm nhấc chân, ngón tay Hoàng Lê moi boong thuyền.

Mộc Niệm tiến lại gần.

Mộc Niệm ngồi cạnh Hoàng Lê, dựa vào thân thuyền nghiêng mắt hỏi hắn, "Không vui sao?"

Hoàng Lê lắc đầu.

Mộc Niệm cười, "Ta làm ngươi không vui?"

Hoàng Lê dùng sức lắc đầu.

Mộc Niệm càng tò mò, "Vậy sao xa lánh ta?"

"Bởi vì ngươi không cắn ta." Hoàng Lê đúng lý hợp tình mà tố cáo.

Ngàn vạn lần Mộc Niệm không nghĩ tới lý do này.

Mộc Niệm, "Vì saota không cắn ngươi, ngươi không muốn ngồi với ta?"

Hoàng Lê càng đúng lý hợp tình, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Niệm, "Bởi vì ta muốn cắn ngươi."

Mộc Niệm, "......"

Đây có gọi là nuôi ong tay áo không?

Sắc trời dần tối, thuyền đánh cá treo hai cái đèn lồng, theo rợn sóng hơi dập dờn. Hoàng Lê nửa quỳ ở trên thuyền, lúc này nghiêng người lại, trong mắt ánh sáng từ đèn lồng, thẳng thắn thành khẩn mà nhìn Mộc Niệm.

Mộc Niệm lười biếng mà nghiêng người dựa thân thuyền, ngược sáng, thần sắc không rõ, chỉ có thanh âm ở hướng dẫn từng bước hỏi Hoàng Lê, "Vì sao muốn cắn ta, cắn chỗ nào của ta?"

Cắn chỗ nào?

Hoàng Lê bị hỏi đến nghẹn họng, nháy mắt vẻ mặt rối rắm.

Đúng vậy, cắn chỗ nào đâu?

Bất quá trước một vấn đề khó như này Hoàng Lê chỉ biết giải thích, "Khả năng bởi vì bệnh cũ tái phát, mới muốn cắn người."

Nhất định không phải bởi vì hắn là hồ ly xấu.

Hoàng Lê nói, "Ta hình như không thoải mái, mới muốn cắn ngươi."

Còn cắn chỗ nào, Hoàng Lê liếm liếm môi, đôi tay chống ở boong tàu thượng, chậm rãi nhích tới gần Mộc Niệm.

Mộc Niệm ngồi yên như vậy, rũ mắt nhìn Hoàng Lê.

Hoàng Lê ngẩng mặt nhìn Mộc Niệm, theo hơi thở Mộc Niệm, khó kìm chế mà bị hấp dẫn lại gần, cuối cùng cánh môi khắc ở môi Mộc Niệm.

Hoàng Lê không biết chính mình cắn Mộc Niệm xong có bị đánh hay không, vì thế hắn đôi mắt vẫn mở len lén nhìn sắc mặt Mộc Niệm, hàm chứa môi dưới Mộc Niệm, dùng hai hàng răng răng thật cẩn thận mà nhẹ nhàng cọ.

Hoàng Lê nuốt nước miếng, chậm rãi lui về, thành thật mà trả lời Mộc Niệm, "Cắn như vậy."

Hoàng Lê không biết vì cái gì trái tim sẽ nhảy nhanh như vậy, mặt càng là nóng bỏng như lửa, nhưng là tâm tình nói không nên lời, thậm chí trộm liếm liếm chính mình môi.

Cùng Kim Nguyên Bảo vũ mị bất đồng, Hoàng Lê là ngây ngô non nớt, cơ hồ vì bản năng, thân cận Mộc Niệm một chút.

Chỉ một chút, liền ngoan ngoãn ngồi trở lại, chờ Mộc Niệm mắng hắn.

Nuôi cẩu cũng không được cắn chủ nhân, mà hắn còn không phải tiểu cẩu, hắn là hồ ly.

Hoàng Lê cảm thấy hắn đã làm sai rồi.

Mộc Niệm rũ mắt giơ tay, ngón tay cái từ môi dưới cọ qua.

Hoàng Lê lập tức nói, "Ta nhẹ nhàng cắn, không chảy máu."

Hắn muốn cắn Mộc Niệm, nhưng để sát vào lại không làm được, liền ngậm như vậy trong chốc lát, nhẹ nhàng cắn một chút, cảm nhận được hô hấp Mộc Niệm cứng lại, Hoàng Lê cho rằng nàng đau, còn túng túng mà dùng đầu lưỡi liếm qua nơi hắn vừa cắn.

Mộc Niệm không tức giận, nàng thậm chí thật cao hứng, bởi vì trên đoạn đường đi, quả "dưa" nàng dưỡng, cuối cùng đã chín tám phần.

(Editor: Dưa trong câu 'Dưa hái xanh không ngọt đó mọi người'!)

"Hiện tại còn muốn cắn sao?" Mộc Niệm tay đáp ở thân thuyền.

Hoàng Lê đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Mộc Niệm, "Muốn" còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị chặn lại.

Mộc Niệm nghiêng đầu rũ mắt hôn lên môi Hoàng Lê, học động tác vừa rồi của hắn, cắn lên môi dưới của Hoàng Lê.

Nàng cũng rất quân tử, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, không hề dùng tay trụ eo Hoàng Lê.

Nhưng Hoàng Lê cũng không có ý định lui về sau, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, đỏ mặt cùng lỗ tai, chớp đôi mắt, ngốc lăng lăng mà cùng Mộc Niệm nói, "Ta giống như, giống như muốn hóa thành hồ ly."

Hắn cảm giác hắn giống như bông tuyết mùa đông, Mộc Niệm vừa chạm vào hắn sẽ tan chảy.

Tiểu hồ ly quá mức vụng về, Mộc Niệm thật sự không nhịn được, cười tươi rói thò người ra hôn xuống trán hắn.

Hoàng Lê đôi mắt ngơ ngẫn.

Bởi vì hắn cảm giác chính mình thân thể có cái gì biến hóa.

"Phốc", Mộc Niệm liền thấy Tiểu công tử của chính mình trước mặt đột nhiên biến thành một con hồ ly, sau đó đầu đều không quay lại mà từ trên thuyền nhảy xuống cái bùm.

Mộc Niệm, "......"

Mộc Niệm còn không kịp phản ứng, Hoàng Lê liền đem đầu trong nước ướt lộc cộc lộ ra tới, quần áo đều trôi theo dòng nước lướt theo thân thuyền.

"Ta, ta nóng."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nuton