Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Hoả Linh Đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Thư, ngươi đến rồi sao?"

Lục Hoa công chúa vừa niềm nở cười vừa rảo chân chạy ra đón tiếp vị nữ thủ lĩnh Lân tộc. Đối với nàng công chúa cả cuộc đời chỉ biết quanh quẩn trên thiên đình nhàm chán này, các chị gái cũng đã được gả đi hết, những cuộc viếng thăm hãn hữu của Lâm Thư trong những lần cô tới diện kiến Thiên Đế khiến nàng đặc biệt mong đợi.

"Lục Hoa công chúa, thứ lỗi cho hạ thần tới trễ." Lâm Thư quỳ xuống cúi đầu hành lễ, giọng nói cô ấm và vang như tiếng chuông rung, sự mạnh mẽ vững chãi toả ra từ vị nữ tướng này luôn khiến Lục Hoa âm thầm ngưỡng mộ và yêu mến, cũng khiến nàng vô thức nhớ tới một người.

Nàng dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay Lâm Thư. "Ngươi khoẻ chứ? Ta mong ngươi mãi."

Lâm Thư bật cười. "Thôi nào, công chúa. Thần biết công chúa đâu có mong thần. Người là đang mong những thông tin thần mang đến thì đúng hơn."

Lục Hoa thoắt đỏ ửng hai má, đôi môi hồng chúm chím khe khẽ mím lại. Nàng rất ngượng, nhưng không hề phản bác những gì Lâm Thư vừa bóc mẽ.

"Ngài ấy dạo này vẫn rất khoẻ. Ngày nào cũng cưỡi bạch hổ dạo chơi vòng quanh Tản Viên Sơn."

Lâm Thư nửa thoải mái nửa cung kính mà ngồi xuống chiếc tràng kỷ màu bạch ngọc phát sáng của công chúa, vừa nhận lấy tách trà từ tay nàng vừa vào thẳng vấn đề, giống như bao lần vẫn vậy.

"Đại Vương dạy thần dân Văn Lang dùng lửa để đúc đồng, luyện kim, làm ra vũ khí chống lại yêu ma quỷ quái. Ngài phát minh ra phương pháp đúc chiêng làm trống và nhiều đồ thủ công mỹ nghệ khác, vừa nâng cao đời sống tinh thần cho nhân dân, vừa giúp họ phát triển thương mại. Ngài cũng chỉ dẫn cho họ khai phá đất đai ở những vùng đất bồi trù phú, phát triển nghề trồng lúa, lai tạo ra nhiều loại hoa màu mới mẻ."

"Tất nhiên, tất cả những việc này ngài đều âm thầm làm bằng cách mượn tay Thổ Công gieo mộng cho Vua Hùng hoặc các Lạc Hầu để họ giúp truyền tải ý tưởng đó tới cho dân thường."

"Chưa hết, những lúc nhàn rỗi, ngài ấy biến thân thành một vị pháp sư, đi khắp nơi trừ yêu diệt ma bằng pháp danh Sơn Tinh, qua đó trải nghiệm cuộc sống của người phàm. Ngài ấy có vẻ tận hưởng khoảng thời gian được chung sống với họ."

Nói đến đây, Lâm Thư cong mắt cười. "Thậm chí còn xắn tay áo trồng dưa hấu cùng dân cơ đấy!"

"Dẫu vậy, ngài ấy có chết cũng sẽ không thừa nhận với Thiên Đế rằng mình giúp đỡ con người nhiều đến vậy đâu."

"Cho nên, Lục Hoa công chúa..." Lâm Thư đặt tách trà xuống, vừa nắm lấy bàn tay nữ nhân nõn nà vừa nhìn sâu vào đôi mắt hạnh ngây thơ của nàng. "Nhờ công chúa lựa lời kể lại những điều này với Thiên Đế, để Người có thể xem xét những công trạng này một cách công tâm nhất. Tuy Chu Điểu Vương ngài ấy là người tính nóng như lửa, nhưng từ sâu bên trong bản chất của ngài ấy không xấu. Những năm qua cũng đã vì mục đích chung sống thuận hoà với con người mà bỏ ra không ít nỗ lực sửa mình."

"Thiên Đế cho dù đối với chuyện năm xưa vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, nhưng cũng cần phải nhìn nhận những thay đổi tích cực của ngài ấy một cách khách quan chứ, phải không?"

Lục Hoa công chúa vội vã gật đầu đồng tình, lo lắng nhận thấy ánh mắt người đối diện vụt trở nên bi ai.

"Không có Hoả Linh Đan, ngài ấy không đêm nào ngon giấc cả. Công chúa, người biết đấy, Hoả Linh Đan chính là trái tim của phượng hoàng, mất đi nó đồng nghĩa với loài chim mất đi đôi cánh. Từ vua của bầu trời, ngài ấy hiện tại đến bay cũng không thể tự bay nữa. Vừa bị tước mất thần lực, vừa bị giam cầm trong kết giới của Tản Viên Sơn, tộc nhân toàn bộ đều không còn, Đại Vương mỗi ngày đều đau khổ bức bách vô cùng."

"Mà, linh đan nếu không được duy trì trong cơ thể của thần linh, cũng sẽ dần dần mất đi sức mạnh vốn dĩ của nó... Không biết Hoả Linh Đan của ngài ấy hiện tại đang được cất giữ ở đâu, có an toàn không, có còn bảo toàn linh lực mạnh mẽ như trước không, hay là đang lụi tàn mỗi ngày?"

"Đừng lo, Lâm Thư!" Lục Hoa công chúa vội vã trấn an. "Hoả Linh Đan được bảo quản rất tốt. Ta nghe phụ vương nói, để trấn yểm hết linh khí quá sức mạnh mẽ và luồng nhiệt toả ra hừng hực từ nó, Người đã phải phong ấn nó vào Thuận Thiên Kiếm."

"Thuận Thiên... Kiếm?" Lâm Thư nghi hoặc hỏi lại, dường như không tin vào tai mình.

"Đúng vậy, Thuận Thiên Kiếm, là thanh gươm thần của Thiên Đế, ngàn vạn năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nguyên khí đất trời. Nó mang quyền uy vô hạn, có khả năng trấn áp tất cả các loại thần lực lẫn yêu lực. Chỉ có nó mới có thể bảo vệ được Hoả Linh Đan mà thôi. Cho nên, ngài ấy không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Hoả Linh Đan, hãy cứ an lòng rằng nó luôn được an toàn trong sự bảo hộ của Thuận Thiên Kiếm."

Lâm Thư không khỏi bàng hoàng trong giây lát, nhưng rất nhanh cô lấy lại được vẻ mặt bình thản tươi cười.

"Ra là vậy, công chúa... Vậy thì tốt quá rồi. Tôi sẽ chuyển lời tới Đại Vương để ngài ấy được yên lòng."

"Cũng may, nhờ có công chúa..."

"Đừng nói vậy, ta nợ Sơn Thần mà!"

Lục Hoa vui vẻ trả lời. Nụ cười nở rộ trên đôi môi màu lựu đỏ và áng hồng trên đôi má nàng vẫn chưa tan.

Lâm Thư gật đầu, khẽ cảm thấy nỗi day dứt len lỏi trong tâm trí mình. Lợi dụng moi móc thông tin từ nàng công chúa non nớt ngây thơ nhường này, thực sự đối với cô là hạ sách.

Thế nhưng, trong tình cảnh hiện tại, cô không còn cách nào khác. Suy cho cùng, để có thể vực dậy Chu Điểu tộc cùng với Lân tộc, để vị thủ lĩnh kiêu ngạo ngày nào cô phục tùng lại có thể một lần nữa giang đôi cánh chói loà sắc hoả mà bay lượn trên bầu trời, cho dù phải dùng đến kế sách hạ đẳng hơn nữa, cô cũng sẵn lòng.

----

"Thuận Thiên Kiếm ư?" Sơn Tinh nhếch mép. "Lão già Thiên Đế này quả thực khó lường, cách đó mà cũng nghĩ ra được!"

"Đó chỉ là giải pháp tạm thời thôi, Đại Vương. Thuận Thiên Kiếm từ hàng vạn năm nay vẫn không ngừng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để đạt được sự cân bằng âm dương tuyệt đối. Sức mạnh mang tính dương từ Hoả Linh Đan sẽ khiến sự cân bằng của Thuận Thiên Kiếm dần dần bị phá vỡ, Đại Vương. Đến lúc đó, Thiên Đế sẽ phải tìm cách khác."

Sơn Tinh nheo mắt, đồng tử màu hoả lập loè cháy. "Lão sẽ không trả Hoả Linh Đan cho ta chỉ vì sợ nó làm hỏng sự cân bằng của Thuận Thiên Kiếm đâu."

"Nhưng Thiên Đế cũng sẽ không để thần kiếm bị Hoả Linh Đan làm cho rối loạn, Đại Vương, điều đó sẽ khiến ngũ hành trong nhân gian đảo lộn, gây tai ương triền miên không cách nào khắc phục. Con người vì vậy sẽ chết hết."

"Thiên Đế sẽ sớm tìm cách khác để chế áp Hoả Linh Đan...

"...hoặc dễ hơn là trả nó lại cho ngài."

Nói đến đây, Lâm Thư nhìn sâu vào đôi mắt màu hoả của vị thủ lĩnh cô vẫn ngày đêm tuân phục. Hai tay cô đặt lên vai hắn.

"Đại Vương, đây chính là thời cơ vàng mà chúng ta đang đợi. Ngài chỉ cần thể hiện cho Thiên Đế thấy rằng ngài đã hoàn toàn khuất phục. Bất kể điều gì ngài làm cũng tuyệt đối tuân theo ý muốn của Hùng Vương, một lòng vì sự phát triển của con người mà hao tâm tổn sức. Đây là điều Thiên Đế muốn thấy ở ngài, và là điều kiện tiên quyết để ngài lấy lại được sức mạnh của mình."

Thấy Sơn Tinh cau chặt đôi mày, chẳng nói chẳng rằng đánh mặt đi chỗ khác, đây rõ ràng là biểu hiện của sự không bằng lòng, Lâm Thư cố gắng lục tìm ngôn ngữ để thuyết phục hắn.

"Đại Vương, những năm qua không phải ngài cũng đã và đang làm rất tốt việc này rồi đó sao? Thần biết tất cả, cho dù ngài không bao giờ thừa nhận..."

"Vớ vẩn!" Bàn tay to lớn dộng mạnh xuống, khiến mặt bàn đá kiên cố nứt ra vài đường.

"Ta làm tất cả những việc thừa thãi đó, không phải vì Thiên Đế, không phải vì Hùng Vương, càng không phải vì con người!"

Trong tâm trí hắn, một đôi mắt màu xanh chập chờn ẩn hiện.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ thuộc hạ của mình, rất muốn nói...

"Chẳng phải vì ai cả..."

"Chỉ bởi một người duy nhất mà thôi."

Thứ gọi là "lòng trắc ẩn" nảy sinh trong hắn, vốn chỉ dành cho một mình cậu mà thôi, không phải tất cả những kẻ đó! Hoàn toàn không!

Nhưng lời còn chưa kịp buông, Lâm Thư đã phủ phục dưới chân hắn, dập đầu.

"Đại Vương! Vì cái gì thì có quan trọng sao? Quan trọng là ngài phải duy trì và phát huy thật tốt những gì ngài đang làm: Hỗ trợ cho con người, phục tùng con người, thậm chí có phải vì họ mà phục dịch! Có như thế chúng ta mới lấy lại Hoả Linh Đan được! Ngài đã quên suốt những năm qua chúng ta phải chịu nhục vì cái gì rồi sao? Hiện tại, nhục nhã thêm đôi chút vì đại cục thì có sá gì?"

Sơn Tinh nhất thời cứng họng.

Dường như trong suốt khoảng thời gian êm đềm quanh quẩn bên cậu trai loài người ấy, hắn đã suýt thì quên mất thân phận thực sự của chính mình, quên mất bản thân từng khao khát điều gì, vì cái gì mà kiên tâm sống cuộc đời một sơn thần hèn mọn nhỏ bé.

Suýt thì quên đi mục đích lớn lao cuối cùng của cuộc đời hắn.

Hiện tại, đã đến lúc hắn phải nhớ lại và chuyên tâm cho đại cuộc.

"Ta hiểu rồi, Lâm Thư."

"Cũng không có gì khó khăn cả. Chỉ là quanh quẩn bên con người, bảo vệ con người, hỗ trợ bọn họ phát triển đời sống... Vài chuyện nhỏ nhặt như thế, ta làm được."

"Dù sao thì bấy lâu nay ta cũng đã có sẵn cho mình một lý do..."

"Hiện tại, nghe những lời ngươi vừa nói, ta lại càng có thêm động lực để làm."

"Hoả Linh Đan..."

Sơn Tinh chớp mắt, rờ bàn tay lên ngực trái.

"Ta nhất định sẽ lấy lại, bằng mọi giá!"

---- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top