Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.


Sakura và Suo tưởng chừng như chỉ cánh anh đào lả lơi lướt thoáng qua từng lá trà dịu thơm, ấy vậy mà lại để cho nhau những mảng kí ức không thể lãng trôi vào từng áng mây trời đêm u buồn.

_______________

Thanh xuân của em chỉ xoay quanh căn phòng cũ kĩ, khắp nơi in một màu ảm đạm đến tẻ nhạt cùng nắng ánh chói chang chiếu rọi xuống mỗi khi bình minh lên.

Căn bệnh quái ác ấy vẫn đeo bám lấy em, bào mòn tâm trí lẫn thể xác không ngừng. Khiến chàng nọ nhiều lần tìm đến sự giải thoát nhưng không thể. Vì còn một bóng người đang đợi chờ em quay trở về.

Cứ mỗi sáng đến, cậu lại đến thăm em. Kéo em vào cái ôm thật chặt, thật lâu. Thầm lặng van xin em hãy dũng cảm hơn, ngoái đầu nhìn trần gian lần nữa.

Vì khung cảnh lễ đường, bạn bè sum họp tại ngày trọng đại nhất đời em, ngày mà ngón tay em được bao bọc bởi chiếc nhẫn cưới long lanh, hay những nơi cùng cậu đặt dấu chân mà em chưa từng được trông thấy.

Nhưng hơi ấm từ vòng tay và hương trà bình yên chẳng kéo dài được lâu, trời se lạnh lại kéo đến. Nhấn chìm em xuống biển đêm vô tận. Nơi chỉ tồn tại nỗi cô đơn, sự u khuất đến tột cùng.

Em đau quá, nhớ nhà quá.

Dẫu nó có tồi tàn đến mức nào chăng nữa, em vẫn muốn về nhà. Trở lại với chiếc chăn ấm niệm êm, trở lại cạnh cửa sổ dưới mái hiên nhà. À, cả nơi có Suo nữa. Suo là "nhà" của em luôn mà.

Nên em tự dặn lòng chính mình, mạnh mẽ và cất bước trên đoạn dây cuộc đời được cậu mở rộng ra này.

Em tiếp tục sống.

Ngày qua ngày, trong cuộc tán gẫu của cả hai, câu nói của cậu vẫn cứ như những nốt nhạc, gộp lại hóa thành bản tình ca du dương yêu thích của em.

Ngoài mặt thì tỏ vẻ không nghe, sự thật thì lại để thứ âm nhạc trầm ấm ấy xoa dịu tâm hồn bị giằng xé từng chút một.

Nó không chỉ khiến em yên tâm, mà còn như miếng băng cá nhân dán lên vết thương do bệnh tình gây ra. Khiến giọng cậu là một trong số điều em mê đắm về.

"Nè Sakura – kun, đối với cậu, sống có ý nghĩa như thế nào?"

"Tự dưng? Hâm hay gì?"

Sống à.

À, là nó.

"..."

"Thấu hiểu? Tao nghĩ vậy."

Cảm giác khi phải thừa nhận một ai đó, yêu một ai đó, ghét một ai đó. Hoặc niềm vui khi ở bên một người, rồi sự phiền muộn khi ở cạnh người khác. Được tiếp xúc thân mật, nắm tay, ôm, hôn hoặc đi ngang qua đời ai đó.

Đấy chính là "sống" chăng?

Yêu nhưng cũng ghét, cùng ngắm hoàng hôn hay bình minh trong vui vẻ nhưng cũng thấy buồn chán. Theo em như vậy chính là "sống."

Vì mọi người đến thắp sáng ngọn lửa đã dập tắt trong trái tim em, vì họ chạm vào mà em biết mình có thể "được yêu" và "yêu". Trái tim em còn nhịp đập, đang và vẫn sống vì những điều đó.

Bởi vậy, việc sống mang đầy ý nghĩa. Giống như việc cả em và cậu đang ở đây ngay lúc này, tất cả đều tự do bản thân chọn lựa.

Cậu chọn soi đường dẫn lối cho em sống, em chọn theo ý muốn của cậu mà tiếp tục ngước nhìn lên khung trời xanh.

Và khung trời ấy, lâu lắm rồi mới bừng hạ nắng ánh.

Chắc vậy.

Bác sĩ bước vào, tay cầm trên hồ sơ bệnh và tờ đơn cho phép xuất viện khiến hai chàng ta từ ngây người thành vui mừng đến mức muốn phát khóc.

Em được sống rồi.

Sau vài ngày nghỉ ngơi tại nhà, Sakura và Suo quyết định lên kế hoạch cho buổi hẹn hò mà em đã mong mỏi từ lâu.

Nhưng khi đến nơi, em cứ chờ.

Chờ.

Chờ mãi.

Đến tận lúc màn đêm chầm chậm buông xuống, cơn sốt ruột cồn cào trong bụng dạ em dường như đang trở nên lớn hơn bất thường.

Tiếng ồn ào bên ngoài tiệm trà góc nọ lập tức thu hút sự chú ý của em. Em bước ra ngoài, đi vào đám đông. Rồi suy sụp ngay tại chỗ.

Đằng sau biển người đang bày tỏ ra sự xót xa, hàng tá lời xôn xao là chiếc xe cứu thương và bóng dáng người em thương đang nằm dưới mặt đường, trên một màu máu đỏ rực.

Giây phút ấy, hết thảy mọi ngôn từ đều hóa vào hư vô. Chỉ để lại sự đau điếng vang vọng khắp không gian câm bặt.

Cú sốc lớn xuyên thẳng qua tâm can em, khiến em ngất lịm.

"Ah.. chết tiệt."

Sakura lại tỉnh dậy trong căn phòng trắng xóa quen thuộc. Cơn đau đầu âm ỉ nhói lên như vạn con ong chích vào não bộ.

Em nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm qua, khiến trí óc em còn quặn thắt lại hơn. Tay em ôm đầu, đôi mi kia dần trở nên đẫm ướt bởi thủy lệ tuôn ra rồi bắt đầu ào ạt như cơn mưa mùa lũ.

Em chọn sống vì Suo, Suo là tia hi vọng duy nhất của em, níu kéo em ở lại cõi trần gian ác nghiệt này.

Nhưng cuộc đời tàn nhẫn quá, ông trời mang cậu đi mất rồi.

Em khóc, nước mắt tiếp tục lăn dài trên má, lã chã không ngừng.

Em muốn ôm lấy tình yêu của em, chí ít là trước khi cậu rời xa.

Em muốn cùng cậu đi đến tận cuối chân trời, ngắm nhìn hoàng hôn vẽ thêm màu nhung nhớ nơi hai bóng hình của ta bắt đầu.

Em muốn.. Ti tỉ thứ với cậu kia mà.

Bao ngôi sao mang ngàn mong ước bùng cháy như những đám tro tàn, bao tình yêu bên trong em trống trải như bị khoét một lỗ đen.

Giá như em là kẻ mộng du tại chốn vương quốc mơ màng, không bao giờ tỉnh giấc, chôn vùi tương lai thiếu vắng cậu.

Từ hôm đó, Sakura ru rú trong nhà, không đi ra ngoài dù chỉ một bước.

Mỗi ngày trôi qua như một trang giấy trắng, tẻ nhạt không khác gì lúc em ở bệnh viện. Nhưng ít nhất, nơi đó có Suo.

Ánh sáng trong đôi ngươi dị sắc ấy tan biến đi, chừa lại sự vô hồn tăm tối nơi cửa sổ con người nọ.

Em vẫn còn sống.

Một ngày, hai ngày.

Một tuần, hai tuần.

Một tháng, hai tháng.

..

Bao lâu rồi em không cũng nhớ nữa, em không thể chịu nổi nữa.

Thời gian càng trôi ngục tù kí ức càng tra tấn lý trí em hơn, đến mức vỡ vụn rồi gục ngã trước nỗi nhớ.

Mặt trời lặn ngày hôm xxx, tháng xxx, Sakura Hakura ra khỏi nhà lần đầu tiên sau khi người em yêu mất, ôm di vật của cậu rồi gieo mình tự vẫn từ tầng 16, số mà năm em chọn để trái tim mình đập theo nhịp Suo.

Khi cảnh sát đến nhà em để điều tra nguyên nhân, căn nhà bừa bộn với đống thuốc dưới sàn, hồ sơ bệnh án trầm cảm nặng cùng cuốn nhật ký rách nát. Ghi lại toàn bộ đau thương của chàng trai về định mệnh cuộc đời em thông qua từng câu từ lủng củng.

"Nhật ký ngày một.

Tớ nhớ cậu lắm, Suo.

Tớ không ăn, không ngủ được.

Tớ đau quá."

"Nhật ký ngày hai.

Tớ nhớ cậu, Suo.

Tớ trong bệnh viện.

Bác sĩ bảo tớ có dấu hiệu trầm cảm.

Tớ đau lắm."

Lật qua những tờ giấy trắng cũ đã ố vàng, trang cuối cùng lại rất sạch sẽ và chỉn chu.

"Nhật ký ngày cuối.

Tớ vẫn nhớ cậu Suo.

Nhưng chờ tớ nhé.

Tớ trở lại vòng tay cậu ngay."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top