Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8


Phòng S.A (phòng cho năm người có gia thế tốt nhất, gồm hai chị em họ Hoàng, Vũ Nguyên, Hiên Nguyệt, Vũ Mộng)

Khi bước vào căn phòng chuyên dụng của nhóm, Hoàng Diệu Ánh mệt mỏi ngồi lên chiếc ghế sofa lớn đặt giữa phòng khách, hỏi:

"Nguyên, lần này là làm sao vậy? Bình thường cũng không thấy cậu bắt nạt ai ác liệt đến chừng này. Cậu nhóc đó là ai, tôi không tin cậu không biết cậu ta"

Mặt Đoàn Vũ Nguyên chợt đanh lại, xong lại mang vẻ mặt bất cần, như trốn tránh:

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là chướng mắt thằng nhóc nghèo nàn đó thôi. Đừng nói chuyện này nữa, chuyến đi vừa rồi của cậu và Thiên Tinh thế nào rồi, ổn không?"

"Chúng tôi giải quyết ổn thỏa rồi, lão Tôn đó đúng là con cáo già, gây khó dễ chúng tôi lần này sang lần khác, nếu không phải tại ông ta có vị thế trong nền kinh tế châu lục, chúng tôi cũng không thèm để ông ta vào mắt" 

  Hoàng Diệu Ánh  bực mình bỉu môi, hai má tức giận mà ửng hồng, nhìn thế nào cũng dễ thương như vậy, khiến cho mọi người trong phòng đều không khỏi mỉm cười

Những người thân cận mới biết cô là con người trước mặt người khác thì dịu dàng, sau lưng lại trẻ con không chịu được, nhưng đó, lại là Hoàng Diệu Ánh  mà họ quen biết

Xong rồi vì quá mệt, Hoàng Diệu Ánh liền vào phòng ngủ chuyên dụng để ngủ một lúc, vì vừa xuống sân bay đã phải lập tức đến trường nên đã vắt cạn sức lực của cô rồi

Mọi ngươi biết thế nên cũng để cô ngủ, sau đó trừ Doãn Hiên Nguyệt ra ai cũng còn tiết học nên đều lên lớp, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Diệu Ánh cùng Doãn Hiên Nguyệt

Ngủ được một giấc khá dài thì cô cũng bị ác mộng làm tỉnh giấc, cũng không muốn ngủ nữa nên định lên lớp học thì thấy Doãn Hiên Nguyệt đang ngồi đọc sách bên phòng khách, vẻ chăm chú đến lạ

Ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, đường nét gương mặt nhu hòa nhưng vẫn rất sắc nét, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, khiến hắn trông đẹp đến câu hồn, làm Hoàng Diệu Ánh nhìn đến ngốc

"Dậy rồi sao?" Doãn Hiên Nguyệt thấy người mắt còn mơ màng đang đứng nhìn mình thì gấp sách lại đi lại gần hỏi nhỏ

"Ừm..., mới...mới dậy thôi" Hoàng Diệu Ánh  giật mình tỉnh lại, aishh Hoàng Diệu Ánh , mày là đồ mê trai, sao có thể nhìn chằm chằm người ta như vậy cơ chứ, thật mất hết tiết tháo mà

Phì cười nhìn người nào đó đang cúi gằm mặt xấu hổ, Doãn Hiên Nguyệt nâng tay vén mái tóc bù xù của cô sang một bên, giọng chan hòa gió xuân nói:

"Tiểu Ánh, đã lâu rồi tôi và cậu chưa hòa tấu bản nhạc nào hết nhỉ"

Bị hành động đó làm đỏ mặt, cô ngại ngùng đáp:

"Ừ, cũng đã lâu lắm rồi..."

"Cậu có thể s....."

"Ánh Ánh, đến giờ vào lớp rồi, chị không nên nghỉ quá lâu" Hoàng Thiên Tinh lạnh nhạt cắt đứt cuộc trò chuyện, mắt lạnh nhìn Doãn Hiên Nguyệt đang muốn nói lại thôi

"Ừ! Mà hồi nãy cậu định nói gì thế Nguyệt?"Hoàng Diệu Ánh không khỏi thắc mắc

Doãn Hiên Nguyệt chỉ cười khẽ, lắc đầu:

"Cũng không có gì, đi thôi tiểu Ánh, bây giờ tôi cũng có tiết" 

Doãn Hiên Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, Hoàng Thiên Tinh rõ ràng là cố ý, chỉ là hắn vẫn không hiểu, tại sao Thiên Tinh lại làm như vậy? 

**Tối hôm đó**

  Hoàng Diệu Ánh  đang ngồi xem cổ phiếu của công ty thì Đoàn Vũ Nguyên gọi đến

"Có chuyện gì vậy Nguyên? Đã 10 giờ rồi, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?"

"Alo? Cô có phải là Ánh không ạ?"

Khẽ nhíu mày vì tiếng ồn ầm ĩ bên đầu dây,Hoàng Diệu Ánh vẫn dịu giọng trả lời:

"Phải, cho hỏi anh là.....?"

"Dạ tôi là nhân viên phục vụ của bar BL, thiếu gia Đoàn đang đập phá hết đồ của bar chúng tôi, ai can ngăn thế nào cũng không được! Miệng cứ gọi tên cô, nên mọi người ở bên trong đành can ngăn thiếu gia, bảo tôi gọi lấy điện thoại Đoàn thiếu gọi cho cô đến đón thiếu gia về ạ"

Cái tên Đoàn Vũ Nguyên chết dẫm này! Sao mỗi lần có chuyện cứ kêu cô ra dọn thế!!

"Được rồi, phiền anh nhắn cho tôi địa chỉ bar của anh đi! Tôi lập tức đến"

Người phục vụ đáp một tiếng rồi cúp máy,Hoàng Diệu Ánh  vội vàng thay bừa cái áo thun, quần ngắn rồi phóng xuống dưới, sợ đến trễ một giây hắn phá banh cái quán thì khổ

"Chị đi đâu vậy?" Hoàng Thiên Tinh nhìn cô gái vội vàng ra khỏi nhà, không hài lòng hỏi. Đã trễ thế này cô còn đi đâu?

Không hiểu sao cô có cảm giác không nên nói rõ với Hoàng Thiên Tinh liền ậm ự nói cho qua:

"À cũng không có gì, chị ra ngoài có chút việc sẽ về liền" Không đợi Hoàng Thiên Tinh mở miệng ngăn cản,Hoàng Diệu Ánh  đã phóng như bay ra khỏi nhà, nhanh tay bắt chiếc taxi đi đến bar

Sở dĩ cô không đi xe nhà bởi vì người tài xế sẽ báo cáo lại cho ba mẹ cô và Hoàng Thiên Tinh, mà thân con gái ngoan ngoãn như cô lại đến chốn thị phi như thế vào nửa đêm thì cô chết chắc! NhưngHoàng Diệu Ánh không biết, đây là một quyết định sai lầm!

Vừa đến bar đã có một người phục vụ đứng đó đợi sẵn, thấy một cô gái xinh đẹp đi đến, người phục vụ vội chạy lại

Nhưng khi nhìn đếnHoàng Diệu Ánh  quá đỗi xinh đẹp đến hít thở không thông, người phục vụ cứ đứng thừ người ra ngắm cô mãi, cũng quên mất nhiệm vụ mình phải dẫn cô đến phòng của Đoàn Vũ Nguyên

"Này anh ơi, cho tôi hỏi Đoàn Vũ Nguyên bây giờ đang ở đâu rồi?"

Thấy người phục vụ cứ nhìn mình chằm chằm,Hoàng Diệu Ánh hơi không vui, hỏi:

"À vâng, mời tiểu thư đi theo tôi" Thoát khỏi cơn mơ, người phục vụ liền vội vã dẫnHoàng Diệu Ánh đi vào, có điều nhìn mặt anh ta cứ đỏ xuyên suốt, trong mắt tràn đầy say mê

Vừa đến phòng đặt biệt,Hoàng Diệu Ánh  nhìn thấy khắp nơi toàn đống đổ nát, một vài người còn đang cố cản Đoàn Vũ Nguyên đang điên cuồng đập phá, số còn lại tránh xa hết mức có thể, sợ liên lụy đến mình

"ĐOÀN.VŨ.NGUYÊN! CẬU CÓ DỪNG LẠI KHÔNG?" Tiếng nói của cô không phải hét, nhưng nó cũng không hề nhỏ chút nào, đủ lọt vào tai những con người đang ngồi trong căn phòng

Những người trong phòng đồng loạt hướng về nơi phát ra tiếng nói thanh thúy đó, đập vào mắt họ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp đến không thực, mặc một bộ đồ hết sức tầm thường

Ngoài các thiếu gia đôi mắt trái tim nhìn cô ra, những vị tiểu thư trong phòng lại hết sức khinh thường, một người trong số đó còn nói ra miệng:

"Xem xem ai đến kìa? Một cô lọ lem chăng? Nhìn thật tầm thường!"

Hoàng Diệu Ánh chầm chậm liếc nhìn cô ta, cả người dựa vào cửa, cả người tỏa ra khí chất quyến rũ khó cưỡng:

"Xem xem ai đang nói kìa? Một vị tiểu thư nhà giàu mới nổi chăng? Bộ váy cô mặc không phải đã HẾT THỜI từ năm ngoái sao? Nó đang được bán ĐẦY RẪY với giá 1000$ một bộ kìa! Thiệt đúng là CÔNG CHÚA nha!"

  Hoàng Diệu Ánh nhái lại giọng cô ta, trong lời nói không chút giấu diếm sự giễu cợt, làm cho mọi người trong phòng bật cười ha hả. Trong căn phòng này toàn là những thiếu gia, tiểu thư có máu mặt, không đời nào có chuyện sẽ chứa chấp một con nhỏ nhà giàu mới nổi

"CÔ..." Vị tiểu thư kia tức đến xanh mặt, miệng không thể nói được lời nào

Hoàng Diệu Ánh kiếp trước lẫn kiếp này đều sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa bao giờ ủy khuất chính mình, hà cớ gì phải để một người không quen đè đầu cưởi cổ mình. Đến ba mẹ còn chưa từng nói nặng cô đâu!

Lơ cô gái kia đi,Hoàng Diệu Ánh bước từ từ đến chỗ Đoàn Vũ Nguyên, cười, hỏi:

"Sao nào, đại thiếu gia nhà cậu chơi có vui không? Chơi đủ chưa? Còn muốn chơi tiếp sao?"

Đoàn Vũ Nguyên nhìn cô gái đang cười dịu dàng trước mặt, đầu cuối gầm xuống đất, sợ hãi trả lời:

"Tôi xin lỗi.... Lần sau sẽ không như vậy nữa.."

"CÒN CÓ LẦN SAU SAO?"Hoàng Diệu Ánh tức giận lên cao giọng

"Không có! Tuyệt không có lần sau" Đoàn Vũ Nguyên vội vàng sửa miệng

Cả phòng trố mắt nhìn cảnh trước mặt, Đoàn đại thiếu gia xưa nay không sợ trời, không sợ đất, nay lại biết đi xin lỗi một cô gái liễu yếu đào tơ??

Lôi Đoàn Vũ Nguyên lại khu ghế sofa ngồi xuống, ai đó quậy mệt quá, lại thêm có cồn trong người, cả người đều dựa vàoHoàng Diệu Ánh, đôi mắt khép hờ

Cảm nhận được sức nặng trên vai,Hoàng Diệu Ánh khẽ cốc đầu Đoàn Vũ Nguyên, nói nhỏ:

"Cho cậu tiện nghi một lần"

Cũng không để ý đến con người say xỉn kia thầm kín mỉm cười

  Hoàng Diệu Ánh liền rút thẻ ra đưa cho người phục vụ đứng kế bên, nói:

"Số tiền rượu của cả phòng và đồ đạc bị bể cứ tính vào thẻ của tôi"

Sau đó lại quay sang bên những người khác trong phòng, khẽ cúi đầu nói:

"Hôm nay Đoàn Vũ Nguyên làm mọi người không vui, nên tiền ngày hôm nay cứ để tôi trả, coi như thay mặt hắn xin lỗi mọi người" XongHoàng Diệu Ánh lại ngồi an tĩnh không nói gì nữa

Cả phòng giật mình, tổng số tiền mà mọt người đã tiêu xài hôm nay, tuyệt không dưới 10000$, vậy mà cô gái kia nói trả liền trả, còn không thèm nhìn số tiền. Có thể hiểu được, cô gái này không tầm thường chút nào, tuyệt không thể khinh thường. Cũng đúng, bạn của tên Đoàn Vũ Nguyên cằm cao hơn mặt này thì người quen có thể nào tầm thường được

Thanh toán xong xuôi,Hoàng Diệu Ánh  cùng người phục vụ đỡ Đoàn Vũ Nguyên ra ngoài xe, để lại biết bao suy nghĩ

"Huân! Anh thấy chưa? Ngày hôm nay đúng là có nhiều thu hoạch, không phải sao?" Một người con trai trong phòng híp mắt như con hồ ly nói với người bên cạnh

Người tên Huân đó đỡ nhẹ mắt kính, khe khẽ nói với giọng cho hai người nghe:

"Có thể làm tên kia khép nép như vậy, cô gái ban nãy không dễ chọc đâu...Lam"

Vất vả đỡ Đoàn Vũ Nguyên vào khu biệt thự cỡ lớn, bà quản gia nhìn thấy liền chạy ra phụ đỡ hắn vào bên trong phòng, xong liền cúi đầu cám ơnHoàng Diệu Ánh :

"Hoàng tiểu thư thật vất vả quá! Thật sự cám ơn tiểu thư rất nhiều. Đã lâu lắm rồi đại thiếu gia không trở về nhà, làm cho mọi người quả thật rất lo lắng"

"Dạ không có gì đâu bác. Bác cứ gọi thẳng tên con là được. Vậy thôi con xin phép về trước, không làm phiền bác nữa ạ!"

Hoàng Diệu Ánh  đương nhiên biết Đoàn Vũ Nguyên dạo gần đây thường xuyên ngủ bên khách sạn của Doãn Hiên Nguyệt. Nhưng mà....

Tại sao bác quản gia lại gọi Nguyên là "Đại thiếu gia"?  Nguyên là con một cơ mà? Chắc có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi.Hoàng Diệu Ánh  cũng nhanh chóng ra về

Trong góc tối của cầu thang, một thiếu niên nhìn bóng dáng cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi về, bàn tay không khỏi nắm chặt, đôi mắt hằn lên sát khí nhìn nào cửa căn phòng của Đoàn Vũ Nguyên

Hoàng Diệu Ánh vừa về đến biệt thự, thấy cả căn nhà đã tắt đèn gần hết, hiểu rằng mình đã đi về quá trễ nên chỉ dám rón rén đi nhẹ.

Đang chuẩn bị lên cầu thang thì bị tiếng nói sau lưng làm cho hoảng sợ:

"Chị vừa đi đâu về?"

Khẽ vuốt ngực mấy cái, lấy lại bình tĩnh cố gắng nhìn người trước mặt trong bóng tối. Mặc dù không thể nhìn thấy rõ nhưng cô biết, Hoàng Thiên Tinh đang rất tức giận. Nhưng mà như vậy thì sao? Cô mới là chị có được không!

"Chị đi đâu cũng không đến lượt em quản!"

Hoàng Thiên Tinh đang tức giận, lại nghe thấy cô đáp lại một tiếng như vậy, cười nhếch mép nói:

"Được lắmHoàng Diệu Ánh! Giờ chị dám nói vậy cơ đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top