Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thanh Huyền, lấy tôi cục xà phòng."

Sư Thanh Huyền đang cầm cái nuôi múc canh mà muốn bóp gãy nó chỉ trong chốc lát. Cậu gào lên:

" Con mẹ nhà anh, đi tắm cũng không mang xà phòng thì tắm cái kiểu gì hả?"

Hạ Huyền hé cửa nhà tắm để Sư Thanh Huyền đưa bánh xà phòng vào trong. Cổ tay Thanh Huyền trắng, mịn, bốc cũng hơi nước nhà tắm liền trở nên vô cùng mơ hồ, nhueng cũng thập phần quyến rũ. Cổ họng họ Hạ nọ khô khốc một phen.

" Lấy nhanh lên, nồi cà ri của tôi sắp khét tới nơi rồi!"

Hai bạn trẻ cứ giằng co nhau mãi, Sư Vô Độ vừa mới đi công tác về cũng chẳng quản quan tâm. Thằng anh này già rồi, quản không nổi em trai nữa rồi!

" Anh hai! Tắt hộ em nồi cà ri với!"

Sư Vô Độ một tay bưng máy tính, một tay tắt bếp. Một lúc sau lại nghe tiếng gào của Sư Thanh Huyền:

" Ướt hết sàn rồi! Đừng có xịt nữa!"

Sư Vô Độ đau đầu nhét cái blutooth vào tai, hai đứa này thật chẳng bao giờ khiến người ta hết lo mà!

" Thanh Huyền! Quá giờ cơm rồi đấy, em có định ăn cơm hay không?"

Sư Vô Độ hét lớn, một lúc sau mới thấy Hạ Huyền lững thững đi xuống, rất tự giác bỏ bát đũa ra, bưng đồ ăn ra để ăn. Sư Thanh Huyền theo sau, trên người đã mặc một bộ đồ mới.

" Sao lại thay quần áo rồi?"

Thanh Huyền lúng túng gãi đầu:" Vừa nay quần áo của em bị ướt nên thay rồi."

Sư Vô Độ rời mắt khỏi cái máy tính, nhìn vài em trai:" Tối rồi, vầy nước ít thôi không ốm. Sức khỏe của em luôn rất yếu."

" Không sao đâu anh, lúc này là hè mà."

" Đừng cãi."

" Vâng vâng..." Sư Thanh Huyền bĩu môi, anh trai cậu giờ càng ngày càng giống gà mẹ rồi!

" Alo? Ừ ừ, bản báo cáo đó ký trước cũng được."

Sư Vô Độ buông điện thoại, sau đó nhìn Hạ Huyền đang cắm mắt ăn cơm:

" Cậu Hạ, cậu được thăng chức."

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu:" Thật sao? Anh ấy được thăng lên chức nào?"

" Trở thành thư ký riêng của anh."

Hạ Huyền ngay lập tức phản đối:" Không được."

Sư Thanh Huyền chợt im lặng, Sư Vô Độ khó hiểu nhìn Hạ Huyền, miếng bánh ngon như thế còn không cắn, liệu cậu ta có bị ngốc hay không thế?

" Tôi không muốn xa Thanh Huyền."

Sư Vô Độ tự nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, chuông báo động trong đầu anh không ngừng vang vọng liên hồi.

" Tay nghề nấu ăn của cậu ta rất ngon, tôi không xa cậu ta được."

Sư Thanh Huyền thề, cậu muốn băm Hạ Huyền ra thành thịt vụn rồi làm cá viên chiên.

" Không phải lo, cậu vẫn cứ đi làm rồi về nhà bình thường thôi."

Sư Vô Độ tạm thời đặt xuống phòng bị, chỉ là mê đồ ăn thôi chứ chưa mê người, còn cíu được!

" Cậu thấy thế nào?"

Hạ Huyền nhìn Sư Vô Độ:" Đợi khi nào cậu ta vào đại học đi, tôi sẽ đi cùng anh."

Sư Vô Độ trầm tư, 2 năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, nhưng để chiêu mộ người tài thì phải chịu thôi, đâu còn cách nào khác đâu chứ.

" Được thôi. Như cậu muốn."

Sư Thanh Huyền im lặng vẫn chưa lên tiếng. Sư Vô Độ cũng không muốn nói gì nhiều, sau bữa ăn, anh lên thẳng phòng ngủ.

" Sao thế?"

Hạ Huyền nhìn Sư Thanh Huyền ngồi bần thần ở kia, gọi một tiếng. Thanh Huyền nhìn Hạ Huyền, mày hơi nhíu nhíu lại.

" Hạ Huyền... Tôi với anh trước đây từng gặp nhau bao giờ chưa?"

Hạ Huyền chợt ngừng lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

" Tất nhiên là chưa. Cậu hỏi cái gì mà lạ thế?"

Sư Thanh Huyền gật đầu rồi cho qua, biết hôm nay tâm trạng cậu không tốt nên anh sẵn sàng dọn bát rồi vứt vào chậu, để đó mai rửa. Giờ này phải đi dạy học cho Sư Thanh Huyền đã, làm gì có thời gian rửa bát cơ chứ!

" Này họ Hạ, anh rửa bát chưa?"

Động tác giở sách của Hạ Huyền chợt ngừng lại.

" Chưa. Có chuyện gì sao?"

Sư Thanh Huyền xoa xoa trán:" Con mẹ nhà anh, tôi nấu cơm rồi mà anh còn bắt tôi đi rửa bát? Anh có muốn mai nhịn cơm không?"

Hạ Huyền chắc nịch khẳng định:" Tôi dạy cậu xong bài này thì đi rửa, không hề nói phét."

" Không tin."

" Chắc chắn, nếu không cậu có thể thoải mái ăn snack của tôi."

Ồ, sẵn sàng lấy snack ra cá cược thì xem ra chắc chắn sẽ phải làm rồi.

" Nhớ đó. Nhưng đừng có mà ném bát đi nhé."

Sư Thanh Huyền thấy những lời cậu nói đã quá thừa thãi, chỉ mới 15p sau đó là tiếng xoảng rất lớn.

" Con mẹ nhà anh!!!!!!"

Sư Vô Độ ngay bên cạnh bất lực trả lời điện thoại:" Không có gì, chỉ là hai đứa trẻ con trong nhà đùa nhau thôi."

_________________________________________
Vô Độ huynh bất lực - ing :)))

Hóng cmt nhó :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top