Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đông Hải)

Sư Thanh Huyền đứng ở bên bờ biển, nắm chặt lấy cây quạt, trong lòng tràn đầy lo lắng vì hiện tại y không có cách nào có thể cứu được những ngư dân vô tội. Ngay tại thời điểm Sư Thanh Huyền chuẩn bị nổi gió lên thử xem, Bùi Minh đúng lúc chạy tới.

Sư Thanh Huyền cảm thấy thật sự mừng muốn khóc, gọi trời gọi đất cuối cùng cũng gọi được Bùi Minh đến đây. Sư Thanh Huyền lập tức mở miệng nói: "Bùi tướng quân, mau, mau ngẫm xem có biện pháp nào để cứu những ngư dân này hay không?!"

...

Ta Liên và Hoa Thành không lâu sau đó cũng đã tới.

Hai người từ một căn phòng nhỏ của ngư dân trên bờ biển đi ra. Căn phòng nhỏ này chính là một trong những điểm dừng chân của Rút Đất Ngàn Dặm thường được sử dụng nhất ở Đông Hải. Bên ngoài bãi biển là vùng biển rộng lớn sâu thẳm, không thể nhìn thấy được ranh giới. Sở dĩ nước biển có màu xám không phải do cát chảy xuống có màu xám, mà là do bầu trời có màu xám thì nước biển cũng sẽ có màu xám. Sấm chớp đùng đùng, mây đen cuồn cuộn, áp lực vô cùng nặng nề khiến cho người khác không thể thở nổi.

Trên mặt biển ở một nơi rất xa thường thường có một cơn sóng lớn xé trời nổi lên, giống như ở giữa đất bằng bỗng nhiên xuất hiện một bức tường cao lớn nguy nga, sau đó lập tức đổ vỡ, ào ào trút xuống. Còn có những cột nước giống như vòi rồng giữa biển phóng lên cao, như rồng cuốn lấy gió, điên cuồng tàn sát bừa bãi khắp nơi, hết ngoi lên rồi lại hạ xuống. Chân trời phủ kín sấm chớp dày đặc, vặn vẹo mà dữ tợn.

Bên bãi biển có một con thuyền lớn mới tinh. Đi ở trên biển nếu như không cẩn thận nhất định sẽ bị lạc mất phương hướng. Còn nếu như bay ở trên trời thì không chừng sẽ bị một tia sét nào đó đánh xuống. Cho nên dù như thế nào thì họ cũng phải lên thuyền, mà con thuyền này đương nhiên không phải một con thuyền bình thường. Hai người Sư Thanh Huyền và Bùi Minh đã ở trên thuyền, vừa thấy hai người Tạ Liên và Hoa Thành từ trong căn phòng nhỏ đi ra, Bùi Minh hô lên: "Thái tử điện hạ!"

Sư Thanh Huyền cũng hô một tiếng thật to: "Thái tử điện hạ đến đúng lúc lắm! Mau tới hỗ trợ đi!"

Sau khi hai người Tạ Liên và Hoa Thành lên thuyền, Sư Thanh Huyền là người đầu tiên dựa sát vào gần đây. Y nói với Hoa Thành: "Thật ngại quá, ta tìm thái tử điện hạ có việc..." Sau đó y lập tức dắt Tạ Liên qua một bên.

Hoa Thành nhướng mày nhìn Sư Thanh Huyền kéo người đi, tuy rằng trên mặt viết rõ hai chữ "mất hứng" nhưng cũng không biểu hiện quá mức ra ngoài.

Sư Thanh Huyền kéo người đến một bên, mở miệng nói: "Thái tử điện hạ vất vả rồi, nhưng mà với tình huống trước mắt này thì cũng chỉ có mình huynh ở đấy nhỉ..."

Tạ Liên mỉm cười đáp lại: "Cũng chỉ là làm tròn chức trách mà thôi. Ừm... Phong Sư đại nhân có điều gì muốn nói với ta sao?"... Vì sao phải trốn tránh Tam Lang chứ?

Sư Thanh Huyền do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm, thở dài nói: "Thái tử điện hạ, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện."

Tạ Liên hỏi: "Là chuyện gì vậy? Ngươi cứ nói thẳng đi, nếu như ta có thể làm được thì ta sẽ cố gắng hết sức mình để giúp ngươi."

Sư Thanh Huyền nói: "... Chuyện này, một lát nữa huynh có thể chú ý đến ca ca của ta nhiều hơn một chút được không? Ta biết nhãn lực của thái tử điện hạ huynh vô cùng tốt, chỉ là ta sợ trong một nháy mắt ta không chú ý đến thì ca ca của ta... sẽ xảy ra chuyện gì đó thôi..."

Lúc này, Tạ Liên vỗ nhẹ lên bả vai của Sư Thanh Huyền, nói: "Không thành vấn đề."

Sư Thanh Huyền ngây người một chút, lập tức nở nụ cười như đã trút được gánh nặng vậy.

Đúng thế, y lo lắng rằng chỉ trong một nháy mắt khi y không chú ý đến thì ca ca sẽ gặp chuyện bất trắc.

Y rất sợ chuyện này sẽ xảy ra, tuy rằng nói là không có khả năng, nhưng y vẫn cảm thấy sợ hãi.

Có thể có thêm càng nhiều người nhìn chằm chằm là tốt rồi, chính y cũng sẽ chú ý đến từng li từng tí.

Ca ca, huynh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may nào cả...

Tạ Liên đi về lại chỗ của mình, nhìn vài lần lại hỏi: "Thuyền này đi như thế nào vậy?"

Bùi Minh nhìn qua Hoa Thành đang vô cùng thản nhiên khoanh tay trước ngực đứng sau lưng y, cảnh giác nói: "Tên tạp vụ một lát nữa nên lui ra đi, sóng gió này không phải thứ dễ chơi gì đâu."

Hoa Thành lúc này mặc một bộ quần áo đơn giản với đầy lỗ chắp vá, nhưng vẫn không giấu đi được dáng vẻ tuấn tú sáng ngời của hắn, nghiễm nhiên đã trở thành một ngư dân trẻ tuổi đẹp trai. Hắn cười nói: "Ta cũng không phải là tên tạp vụ nào cả, ta đi theo điện hạ của nhà ta thôi."

Tạ Liên cũng nói: "Hắn là người trong điện của ta."

Bùi Minh cũng đã rút kiếm ra, cũng không nhượng bộ, kiên trì nói: "Lui ra đi."

Sư Thanh Huyền sau khi phục hồi tinh thần lại, quay đầu đã thấy giữa bọn họ nổi lên mùi thuốc súng, y vội vàng kêu Bùi Minh dừng tay lại.

Sư Thanh Huyền nói: "Bùi tướng quân, người này không có vấn đề gì cả. Ngươi cho mau thuyền chạy đi, cứu người quan trọng hơn."

Khi bọn họ nói chuyện, một tia sấm sét đánh mạnh xuống từ phía chân trời, đánh thẳng lên mặt biển. Khắp nơi trên mặt biển đều có tia chớp giật giật, tỏa sáng ;ấp lánh, biến mặt nước thành màu xanh ngọc bích nhạt, giống như có một trái tim thật lớn bỗng nhiên xuất hiện, bắt đầu hô hấp ở trong biển. Cảnh tượng kia vô cùng đồ sộ, cũng khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi. Bùi Minh cũng không muốn đợi thêm nữa, quát: "Đi!"

Thân thuyền chấn động mạnh, bắt đầu tiến về phía trước. Tiếng động cơ chuyển động quanh trục vang lên, không cần có người điều khiển, thuyền lớn kia vậy mà có thể tự lái được, nhanh chóng rời khỏi bờ biển, nhanh chóng di chuyển vào trong chỗ sâu của biển rộng. Ở trong tiếng sấm ầm ầm và tia chớp lóe lên khắp trời, nó mở ra một con đường giữa sóng to gió lớn.

Sóng gió tuy lớn nhưng mà Tạ Liên, Hoa Thành và Bùi Minh đều có thể đứng vững cực kỳ ổn định... Ngoại trừ Sư Thanh Huyền lúc đứng có hơi lảo đảo một chút. Tạ Liên lớn tiếng nói: "Thuyền này có thể chịu được loại sóng gió này sao?"

Bùi Minh đáp: "Hiện tại hẳn là miễn cưỡng có thể chịu được, lúc sau có thể được hay không cũng khó nói!"

Thuền đã đi cực nhanh, nước biển ở hai bên mạn sườn va đập vào thuyền, bắn lên thành cột nước thật cao. Sư Thanh Huyền có chút sốt ruột hỏi: "Bùi tướng quân, thuyền này có thể đi nhanh được hơn nữa không?"

Bùi Minh đáp: "Thuyền này được đốt bằng pháp lực, đã là nhanh nhất rồi!"

Sư Thanh Huyền cắt chặt răng, rút quạt Phong Sư đeo ở bên hông ra, một câu "Gió mau đến!" khiến cho gió to thổi mạnh tới từ đất liền. Có gió thổi làm trợ lực, thuyền này lập tức nhanh hơn gấp bốn lần. Lúc này may nhờ có gió, thật sự cũng không cần quá sốt ruột như hồi nãy nữa.

Lúc này, bên tai Sư Thanh Huyền nghe được âm thanh nào đó. Mà Hoa Thành ở một bên cũng vỗ vào người Tạ Liên, gọi hai tiếng ca ca.

Tạ Liên và Sư Thanh Huyền cùng quay đầu nhìn qua, đồng loạt mở to mắt. Ở trên mặt biển cách rất nhiều tượng, có một con thuyền đánh cá nhỏ đang đảo quanh trong sóng biển điên cuồng. Bọn họ có thể thấy được mấy người bóng người mơ hồ ở trên thuyền, hình như đang kêu cứu, nhưng mà tiếng kêu cứu của họ đều bị sấm sét trên biển cắn nuốt.

Là ngư dân đang gặp tai nạn!

Mục tích mà Tạ Liên tới đây là để cứu người. Lúc này Nhược Da bay ra, xông tới buộc chặt thắt lưng của mấy ngư dân, kéo họ lên. Mấy ngư dân lúc này đang dẫm hai chân lên boong tàu của con thuyền đã gần như nát, suýt chút nữa xụi lơ. Mà Bùi Minh ở bên cạnh lập tức mở cánh cửa của một khoang trên thuyền, ném các ngư dân vào trong đó. Khi những ngư dân này mở cửa ra một lần nữa, họ sẽ phát hiện mình đã lên trên bờ rồi.

Hoa Thành và Tạ Liên sau khi leo lên cứu ba bốn mươi người ngư dân, thuyền lớn trong lúc xóc nảy đã càng ngày càng tới gần trong trung tâm của gió lốc và sóng lớn. Vào giờ khắc này, đương nhiên có không ít thần quan đều ở xa xa vây xem cảnh tượng đáng sợ này, cũng nhất định có không ít người phàm đang sợ hãi than đồng thời sợ hãi sức mạnh của trời. Tia chớp bổ về phía chiếc thuyền cũng càng ngày càng nhiều. Những tia chớp này bị hấp dẫn bởi căn nguyên của pháp lực, đuổi theo những người có pháp lực cao cường mà đánh lên. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà khi người khác độ kiếp thì bản thân nên tránh đi rất xa, bởi vì nhất định sẽ trở thành con cá trong bể bị đánh bắt.

Nhìn tình huống trước mắt, Bùi Minh đang điều khiển thuyền đi về phía trước, Sư Thanh Huyền cũng đang sử dụng quạt phong sư để cho thuyền đi về phía trước nhanh hơn, gần như không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Nhưng đột nhiên có vài tia chớp bổ xuống về phía thuyền, tia chớp kia chỉ đánh về phía Bùi Minh và Sư Thanh Huyền. Bởi vì pháp lực của Tạ Liên không đủ, chỉ đủ để mở thông linh trận hỏi chuyện. Mà pháp lực của Hoa Thành cũng không cần sử dụng vào lúc này cho nên đã thu vào người xong xuôi hết cả rồi. Chỉ có mỗi hai người là Sư Thanh Huyền và Bùi Minh lúc này đang sử dụng pháp lực, hơn nữa còn là thần quan cực kỳ mạnh mẽ.

Có vài lần Bùi Minh đều sử dụng kiếm, vung lên đánh những tia chớp kia trở lại trời. Mà còn lại Sư Thanh Huyền thì chỉ biết trốn cho lẹ, nếu như lúc tránh không kịp thì sẽ trốn về phía sau Bùi Minh. Năng lực của Bùi Minh có thể bảo vệ chính mình cũng có thể thuận tiện bảo vệ người khác, Tạ Liên vẫn cảm thấy có một chút bội phục. Nếu như thay đổi thành thần quan của Trung Thiên Đình đến vào lúc này, không những họ sẽ bị tia chớp đánh vào người, mà còn không có khả năng đánh trả lại được, cho nên mọi người mới không thể cho bọn họ đến đây ứng cứu. Sau khi xuyên qua được tấm lá chắn này không bao lâu, Sư Thanh Huyền sử dụng Truyền Âm Ngàn Dặm, hô lên với Sư Vô Độ: "Ca ca!"

Mọi người nghe vậy ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được Sư Vô Độ đang kết dấu tay, áo trắng phần phật ngồi giữa không trung ở trong vòi rồng cao đến tận bảy tám tầng trời.

Thân hình của gã tuy rằng vẫn còn đặt ở phía trên mặt biển, nhưng có vẻ tâm thần lại không yên cho lắm, áp chế cũng không được ổn định lắm. Vòi rồng càn rỡ này thường thường xem xét chuẩn cơ hội để tới gần, thời cơ tới cắn nuốt linh hồn của gã, vài lần gã đều có thể né qua trong lúc nguy hiểm. Khoảng cách của thuyền lớn đến chỗ gã cũng chỉ tầm mười trượng, Sư Thanh Huyền tay cầm quạt Phong Sư, hô to "Nổi gió lên!", giúp gã áp chế lại một phần của vòi rồng.

Sư Vô Độ sau khi thấy âm thanh của y thì mở hai mắt ra.

Cùng lúc đó một cơn sóng lớn lại nổi lên từ chân trời, sau đó đổ mạnh xuống. Thuyền lớn bị đẩy lên cao tới giữa không trung, lại không đuổi kịp tốc độ nước biển hạ xuống. Bọn họ treo ở giữa không trung, nhanh chóng rơi xuống. Bùi Minh kéo lấy Sư Thanh Huyền đang đứng không ổn định, mà Tạ Liên lại dùng Thiên Cân Trụy để có thể đứng vững được, nắm lấy tay của Hoa Thành thật chặt.

Một thần một quỷ ở trong tình huống này đều được võ thần bảo vệ, tình cảnh này cũng thật là...

Sư Vô Độ nhìn thấy được thuyền ở bên này, cũng thấy được con thuyền vừa mới nãy suýt chút nữa đã rơi thẳng xuống biển. Dấu tay của gã đột nhiên thay đổi, quanh thân giống như có một tầng đạo trường chấn động. Mấy cái vòi rồng vẫn luôn đảo vòng quanh người gã trong nháy mắt bị đánh tan, hóa thành mưa to phủ kín trời, rơi xuống bùm bùm.

Mưa rơi như đá rơi, đánh lên boong tàu rung động ầm ầm, đánh vào người cũng cảm thấy hơi hơi đau. Nhưng mà sau lúc này, sóng gió kia cũng thu liễm lại một chút. Sư Vô Độ cũng chậm rãi rơi xuống, đứng lên trên con thuyền này. Tất cả mọi người đều bị mưa đánh vào đến mức toàn thân ướt sũng. Sư Thanh Huyền lau mặt, lúng ta lúng túng nói: "... Ca ca."

Sư Vô Độ nghiêm mặt đi tới, quát lên với Sư Thanh Huyền: "Đệ không ở yên ở trên bờ biển, đi theo đến nơi này làm cái gì chứ?!"

Sư Thanh Huyền cũng thật sự không biết nên nói như thế nào. Lúc không nhìn thấy được gã y sẽ cảm thây lo lắng, lại sợ sẽ đánh mất ca ca một lần nữa. Trong lòng y không vượt qua được điểm mấu chốt kia, không thể nào quyết định được. Y chỉ đành nói: "... À, ta chỉ là... ta...."

Sau một lúc lâu, y cũng chưa thể nói ra được câu hoàn chỉnh.

Sư Thanh Huyền gãi đầu một chút, thở dài, hỏi: "Ca ca, có phải huynh vẫn chưa hoàn thành độ kiếp đúng không?"

Sắc mặt của Sư Vô Độ cũng dịu đi một chút, nhưng vẫn có chút u ám giống như trước, chậm rãi gật đầu.

Bùi Minh cũng đến gần bọn họ, tiếp lời: "Đạo thiên kiếp thứ ba này của ca ca ngươi cần ít nhất bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn thành được. Mới vừa rồi cũng chỉ là một cái mở màn thôi."

Trên thực tế, cho dù là đạo thiên kiếp thứ nhất cũng sẽ không đơn giản đến như vậy. Lúc này, Sư Thanh Huyền đột nhiên nhớ tới "thiên kiếp" mà y đã đón nhận khi phi thăng ở kiếp trước quả thật đã suy giảm uy lực đi rất nhiều so với những người khác. Nghĩ đến đây, sắc mặt của y lại trở nên ảm đảm.

Tạ Liên ở một bên vẫn còn nhớ đến mục đích mình đến đây lúc này, hỏi ở trong thông linh trận: "Linh Văn? Hiện tại chúng ta đã đi vào vùng biển mà Thủy Sư đại nhân độ kiếp, ngươi có thể chỉ thị một chút không? Hiện tại ngư dân bị cuốn vào trong phong ba đang ở đâu?"

Linh Văn đáp: "Chờ một chút." Qua một khoảng thời gian, nàng nói: "Phiền toái rồi. Hôm nay có hai trăm sáu mươi mốt ngư dân bị cuốn vào trong phạm vi độ kiếp của hắn, hơn nữa rải rác quá nhiều, mỗi chỗ đều chỉ lẻ loi vài người..."

Chưa nói được vài câu, âm thanh của nàng bắt đầu đứt quãng. Tạ Liên không nghe rõ được, hỏi lại: "Làm sao vậy? Linh Văn?"

Nghe xong nửa ngày cũng không nghe ra được bất cứ âm thanh nào từ đầu bên kia, Tạ Liên chỉ nghĩ do pháp lực của bản thân không đủ. Nhưng mà y vừa giương mắt lên đã thấy sắc mặt của Bùi Minh, Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền đều không tốt, xem ra không chỉ có một mình y không thể thông linh được bình thường.

Mấy người còn chưa thương lượng với nhau, Tạ Liên đã nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ đã bị rách nát đang trôi dần về phía mặt biển ở cách đó không xa, nói: "Đại khái là dư âm mở màn mới vừa rồi quá lớn cho nên thông linh không thể kết nối được, chỉ có thể trong tình trạng như thế này. Linh Văn nói có hai trăm sáu mươi mốt ngư dân bị sóng biển cuốn đi, trước mặt có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu đi."

Đương nhiên không có người nào phản đối. Bùi Minh nói: "Thủy Sư huynh, ngươi đi vào bên trong nghỉ ngơi tạm trước đi. Ngươi lúc này chỉ mới qua một cái mở màn thôi, không biết khi nào thiên kiếp sẽ lại đến nữa. Lần này ngươi làm việc cũng không thỏa đáng lắm, vậy mà cuốn nhiều người phàm vào như vậy."

Sư Vô Độ cũng có vẻ vô cùng mệt mỏi, khẽ gật đầu, đẩy cánh cửa của một khoang khác trên thuyền ra, đi vào ngồi xuống. Sư Thanh Huyền dường như cũng muốn nói với gã chuyện gì đó, nhưng nhếch miệng nửa ngày cũng nói không nên lời cần nói. Sau một lúc lâu, y rầu rĩ không vui chuẩn bị đi sang một bên, Sư Vô Độ lại mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Đệ đừng có chạy đi đâu lung tung. Lại đây, ngồi yên ở bên này."

Sư Thanh Huyền đành phải ngồi xuống bên cạnh gã.

Qua hơn phẩn nửa ngày, sau một đêm dài, thuyền lớn đi về chỗ càng sâu của Đông Hải.

Vào thời điểm này, chuyện nên tới thì cũng nên tới rồi.

Sư Thanh Huyền đã nghĩ như thế.

Đúng vậy, chuyện nên tới thì cũng nên tới rồi.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top