Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Sư Thanh Huyền chợt nhớ ra bản thân nên đi giải quyết nguyện vọng trừ ma rồi.

Y bèn tiến lên phía trước, nắm lấy ống tay áo Minh Nghi rồi kéo hắn xuống trần gian, Minh Nghi lại đột ngột xoay tay nắm ngược cổ tay y, đưa mắt nhìn y chằm chằm.

Hắn không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn Sư Thanh Huyền hồi lâu. Sư Thanh Huyền cũng nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng lại đang cố hết sức thả lỏng tay chân đã cứng đờ vì nỗi sợ. Y khẽ há miệng, không nói gì.

Dù vậy, y vẫn có thể nhận ra chút manh mối từ đôi mắt của Minh Nghi, hắn đang quan sát y.

Ánh mắt kia quả thực như muốn đục xuyên qua y thành một cái sàng. Cuối cùng, Sư Thanh Huyền chịu không nổi cảnh này nữa, bèn giãy khỏi tay Minh Nghi, quay lưng đi về phía trước vài bước rồi mới chịu xoay người lại, hỏi: "Minh huynh, ánh mắt chăm chú này của ngươi làm ta sợ lắm đấy, tính ăn tươi nuốt sống ta hay gì?"

Với tình hình trước mắt, y chỉ có thể phủi mông chạy lấy người.

Bởi vì nếu tiếp tục đối mắt với nhau nữa, Sư Thanh Huyền có cảm giác giây kế tiếp, đầu mình sẽ bị Minh Nghi cắt đứt lìa. Đó là bóng ma luôn đeo bám trí óc y kể từ sau khi Sư Vô Độ qua đời. Thế nên Sư Thanh Huyền quyết định sẽ cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, sống chung hòa bình với Minh Nghi như trước, rồi âm thầm nghĩ cách để Sư Vô Độ có thể sống lâu hơn kiếp trước. Nhất định phải nghĩ ra cách, nhất định phải làm tốt các biện pháp phòng chống toàn diện và đặc biệt là phải bắt đầu ngay từ bây giờ mới được.

Minh Nghi nhìn hồi lâu vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì nên cũng im lặng không lên tiếng.

Chẳng lẽ chỉ có mình ta quay về quá khứ, còn Sư Thanh Huyền thì không?

Nghĩ đến đây, Minh Nghi khẽ nhếch mép, thế lại hắn lại phải nhìn cái gương mặt đáng ghét kia của Thủy Sư thêm mấy trăm năm nữa rồi mới tiễn lên đường được à, đúng là...

Dòng suy nghĩ lại bị cắt đứt, Sư Thanh Huyền tiếp tục kéo tay dắt hắn đi, còn vừa đi vừa lải nhải: "Minh huynh không biết đâu, dạo gần đây mọi người toàn đến miếu của ta xin cái gì không á, nào là mong có con, mong đậu Trạng Nguyên, ta là Phong Sư cơ mà, sao có thể đưa con hay giúp đậu Trạng Nguyên được, chắc chắn là họ bái lộn miếu rồi..." lẩm bẩm một đống lời vô nghĩa.

Minh Nghi: "... ồn ào quá"

Bấy giờ, Sư Thanh Huyền như nghĩ tới điều gì, bất ngờ mở miệng hỏi: "Minh huynh ơi Minh huynh, nguyện vọng trong miếu của ngươi có giống vậy không?"

"Không!"

Thôi được, nếu Minh Nghi đã nói không thì chắc chắn là không rồi.

Lúc hai người xuống trần giải quyết nguyện vọng tuyệt đối không thể để lộ thân phận thần quan, thế nên Sư Thanh Huyền đề nghị hay là biến thành dạng nữ rồi đổi sang bộ đồ trông đơn giản hơn cho an toàn.

Minh Nghi: "Ta từ chối."

Sư Thanh Huyền nghe vậy thì không vui, bảo: "Nè! Minh huynh! Ngươi là bạn tốt nhất của ta mà sao không chịu biến thành nữa với ta vậy?! Sao lại thế!"

Minh Nghi quay đầu, lạnh lùng nhìn y, bảo: "Ai cơ?"

Sư Thanh Huyền tức đến không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, nếu Minh Nghi không chịu biến thành nữ thì y biến một mình vậy.

Chớp mắt một cái, thiếu niên anh tuấn đã biết thành một cô nương mặc một bộ trang phục trắng như tuyết, làn váy phất phơ trong gió, trông rất có khí chất của thần tiên. Tay cô cầm chuôi quạt bằng ngọc, sau lưng đeo một cây phất trần, chân hướng về phía trước, đi thẳng đến tửu điếm.

Minh Nghi: ... Người này tính vào tửu lâu hỏi thăm manh mối hả?

Thôi được, chỉ đành đuổi kịp vậy.

Tuy hắn chẳng muốn cùng Sư Thanh Huyền lêu lổng khắp nơi chút nào.

Sau khi bước vào cửa quán, hương rượu thơm ngát theo gió bay tới, mùi hương nồng nàn bao phủ khắp của tửu lâu.

Tửu lâu này đúng là một nhà "tửu" lâu, không khí tràn ngập mùi rượu, từng dãy bàn cũng chật kín người, trên sân khấu co một nữ lang đang ngân nga hát, người bên dưới thì vừa nhìn vừa hào hứng nâng ly, còn Sư Thanh Huyền lại chẳng biết đã biến đi đâu rồi.

Minh Nghi chậc lưỡi một tiếng, bắt đầu tự tìm người.

Chỉ lát sau, hắn đã tìm được người nào đó đang ngồi trong phòng dành cho khách quý trên lầu hai. Sư Thanh Huyền còn chưa kịp nhấp vài ngụm rượu thì đã bị người ta bắt quả tăng nên chột dạ lắm.

Minh Nghi: "Không phải đến đây để trừ ma hả, sao lại ngồi uống rượu thế này?"

Sư Thanh Huyền nở nụ cười ngại ngùng rồi bắt đầu nói xằng nói bậy: "Đây... là một trong những việc cần làm khi trừ ma đấy, không gấp, men say sẽ giúp lá gan người ta lớn hơn mà."

Minh Nghi: "Gan ngươi nhỏ lắm hay gì?"

Nghe hắn hỏi vậy, Sư Thanh Huyền cảm thấy không vui: "Sao có thể? Gan ta lớn lắm đấy, biết không?"

Theo sau đó lại là một đống lời nói nhăng cuội, Minh Nghi thật chẳng muốn nghe chút nào, giá có thể trực tiếp bịt tai lại thì tốt rồi.

Kiếp trước Sư Thanh Huyền cũng nói như thế, cuối cùng y say trở nên say mèm, đến tận lúc Minh Nghi xử lý xong hết đám yêu ma quỷ quái, tên tửu quỷ này còn nằm ngủ say sưa giữa tửu lầu nữa chứ.

Thế nên Minh Nghi của kiếp này quyết định, không làm thì thôi, nhưng đã làm là phải làm đến cùng. Vậy là hắn bỗng nắm tay Sư Thanh Huyền rồi kéo y bỏ chạy, bỏ ngoài tai mấy lời gào thét của Sư Thanh Huyền như là "Chao ôi, trời ơi, mau thả ra!", "Rượu của ta...!", "Minh huynh, ngươi thật không nghĩa khí chút nào...!"

Hai người lôi kéo nhau đi thẳng một đường dài tới sào huyệt của yêu quái, đến lúc này Minh Nghi mới chịu thả y ra. Bởi vì dùng sức qua mạnh mà trên cổ tay Sư Thanh Huyền hiện rõ 5 dấu ngón tay đỏ rực.

Sư Thanh Huyền cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng kiếp trước Minh Nghi đâu có ngăn cản mình uống rượu đâu.

Tuy trong lòng có cả một vạn câu hỏi vì sao, Sư Thanh Huyền bắt đầu nhỏ giọng dỗi hắn: "Tốt xấu gì thì bây giờ ta cũng đang ở trong hình dạng con gái, Minh huynh đối xử thô bạo với ta như vậy thật sự rất quá đáng đấy."

Minh Nghi – chẳng hiểu sao lại bị gán cho tội danh bắt nạt con gái nhà lành – cạn lời.

Minh Nghi chẳng nói chẳng rằng mà xông vào thẳng trong động, bắt đầu diệt trừ yêu ma, Sư Thanh Huyền cũng chỉ đành vội vàng đuổi theo.

Qua một hồi, hai người bước ra khỏi động, trên người nồng nặc mùi máu tươi. Sư Thanh Huyền khó chịu lau đi vết máu trên mặt, còn Minh Nghi lại hờ hững nhìn rừng cây âm u trước mặt.

Sư Thanh Huyền thật sự chịu không nổi mùi máu tươi, vội vàng đổi sang một bộ đồ mới, tiện tay biến trở về hình dạng nam, rồi khẽ mở quạt, nhẹ nhàng lay động.

Minh Nghi bắt đầu nhớ lại chuyện đã qua, từ lúc gia đình Sư Thanh Huyền xảy ra chuyện cho đến những việc hai người đã làm sau đó.

Trong lúc Minh Nghi chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình, hắn bỗng phát hiện ban nãy lúc chiến đấu, bên hông Sư Thanh Huyền hình như thấp thoáng thứ gì đó trông rất giống chuông gió.

Nếu hắn nhớ không lầm thì đó là món quà mà hắn đã tặng cho Sư Thanh Huyền ở kiếp trước sau khi lén lút trà trộn vào đám khất cái rồi thành công kết thành bạn tốt với y, thứ có công hiệu chống lạnh ấy.

Tại sao nó lại xuất hiện trên người Sư Thanh Huyền trong quá khứ?

Minh Nghi nghĩ mãi vẫn không có lời giải, nhưng lại chẳng bao giờ hướng mình về khả năng Sư Thanh Huyền bây giờ chính là Sư Thanh Huyền trong tương lai.

Và lý do hắn cảm thấy chuyện đó không thể nào xảy ra là vì nếu đó thật sự là Sư Thanh Huyền của tương lai, sao y có thể bình tĩnh nói chuyện một cách thân thiết với hắn, sao có thể tiếp tục cư xử như trong quá khứ, vừa trảm yêu trừ ma vừa cãi nhau om tỏi cơ chứ.

Trong đầu hai người chứa vô vàn suy nghĩ khác nhau, Minh Nghi cảm thấy không cần thiết phải hướng mọi việc theo đường cũ, ví dụ như chuyện giết chết Sư Vô Độ có thể hoãn lại, để hắn ta sống thêm mấy trăm năm nữa rồi giết cũng không muộn. Còn Sư Thanh Huyền lại chọn cứ theo quy luật mà làm.

Sư Thanh Huyền cho rằng Minh Nghi cư xử kỳ lạ như vậy là vì đã nhiều ngày chưa gặp giờ lại đột ngột nhìn thấy nên mới vô tình gọi y như thế, thế nên y không mấy nghi ngờ hắn.

Mà cũng không hẳn là không nghi ngờ, bởi y thật sự cảm thấy hành vi của Minh Nghi vô cùng kỳ lạ.

Nhưng y không dám nghĩ nhiều, càng không dám tưởng tượng rằng đây chính là Hạ Huyền trong tương lại.

Về phần Minh Nghi, hắn cũng thế, không nghi ngờ gì y.

Cả hai người đều tự cho rằng suy đoán của mình hoàn toàn không sai, tưởng lầm đối phương bây giờ vẫn là người của khoảng thời gian đó, chỉ có bản thân quay về quá khứ mà thôi.

Trên thực tế suy đoán của họ đã cách xa sự thật cả trăm cây số.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top