Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.

 Vị trí đầu cầu, nước chưa sâu, Sư Thanh Huyền nhảy xuống thì đội tay sai của Ly Hoan cũng đuổi đến tận cùng. Tổ đội này bắt ép không ít người, mấy trò vặt vãnh chạy trốn đều sớm quen mặt.

Sư Thanh Huyền quả thật có đen đủi, chân không lành lặn, có lên vị trí cao nhất của cầu rồi liều mình nhảy xuống thì cũng chưa chắc bơi được mà sống. Nhảy chỗ thấp thì bị tiếp ngay được, người tuy khô ráo, nhưng bị xách cổ trở về, những chuyện phải đối mặt sau đó không mấy tốt đẹp. Chân y bị đánh gãy cả đôi, khô cổ họng nói nửa ngày trời mới thương lượng được chỉ bán nghệ.

Mấy lời của Ly Hoan về phi vụ này đều nửa tin nửa ngờ, Sư Thanh Huyền không dám chắc bất kỳ điều gì, được ngày nào hay ngày ấy, nghĩ cách dần. Bà ta đối với y cũng tương tự, liền xếp cho Sư Thanh Huyền một căn phòng không cửa sổ, nằm ở sâu bên trong lâu, bốn phía vây bởi các phòng của chủ quản ở trên cao. Bên dưới lại là khuê phòng của ca kỹ.

Hàng ngày có bao nhiêu tiếng động, mùi hương, Sư Thanh Huyền ngồi trên xe lăn nhìn bức tranh vừa vẽ, thoáng thấy nhức đầu. Y hiện tại chỉ có đôi chân bị què, còn lại Ly Hoan đều tuốt tát lại cho chín phần xinh đẹp. Tuy vậy, so với hồi làm thần quan trên Thượng thiên đình, có khí thái nam nhi tự do, phóng khoáng, nét đẹp nằm ở nụ cười thật chẳng bì nổi. Lăn lộn dưới phàm trần đã hai năm, nếu tính tuổi từ hồi phi thăng, giờ Sư Thanh Huyền đã mười tám rồi. Da mặt có chút thay đổi, mọi thứ đều chẳng vẹn nguyên. Cái đẹp của y hiện giờ giống như con búp bê sứ, che đi đôi mắt đượm buồn, từ đỉnh đầu đến gót chân, có điểm nào không khiến người ta muốn nâng niu, ve vuốt.

Ly Hoan giữ Sư Thanh Huyền như những món đồ đắt tiền cùng những nàng ca kỹ hái vàng của bà ta. Phải chăng vì y đánh đàn có chút hay, thổi sáo nghe cũng được, qua tấm màn che vẻ đẹp chưa thực sự đủ bí ẩn, hoặc do chưa ai trả cái giá Ly Hoan muốn, nên thực sự bà ta mới chỉ để y bán nghệ. Quá tốt, Sư Thanh Huyền sau khi làm việc xong liền có thể về phòng dọn rửa sạch sẽ rồi ngả lưng đi nghỉ. Có những lúc thơ thẩn cũng được tùy hứng vẽ vời vài bức tranh.

Bình yên qua một thời gian, trái chanh rồi cũng phải chín.

...

Sư Thanh Huyền ngày hôm đấy vẫn như thường lệ thay đồ rồi đợi người tới đưa đến sảnh trên sau màn biểu diễn. Chỉ là có chút lạ, người trang điểm đổi người khác, bình thường chỉ tô cho y có thêm hồng hào bởi dù gì Sư Thanh Huyền cũng chỉ đánh đàn sau màn, nay lại điểm tô thêm vài họa tiết trên trán rồi khóe mắt, cảm giác như sắp bắt y bán sắc, sau đó bán thân? Nào đơn giản, Sư Thanh Huyền ban đầu là thuận theo, sau đó tới sảnh, người lui ra cửa để lại y trong phòng. Y liền với lấy chén trà, khéo léo xóa đi mấy họa tiết vẽ thêm, để lại lớp trang điểm như ngày thường rồi mới yên vị tại chỗ. Nhưng sau đó Sư Thanh Huyền lại cảm thấy công của bản thân đều đi công cốc khi trên đường trở về, thoáng thấy y vẫn như thường ngày, Ly Hoan liền nhăn mặt, đẩy y vào phòng khác rồi lôi người trang điểm đến, tô vẽ còn nhiều hơn cả hồi sáng. Nhìn bản thân trong gương, Sư Thanh Huyền thực cảm thấy linh cảm bản thân không sai. Kiểu cách này bất phân nam nữ, không phải kiểu dịu dàng, nhã nhặn, lại có phần liêu nhân? Y cần thả thính ai à? Mấy tên khách đến đây nếu không phải để nghe nhạc thì có tên nào cần phải được thả thính?

Mắt thấy ý đồ, Sư Thanh Huyền đưa tay giữ lại bánh xe lăn, quay đầu nhìn Ly Hoan đang giữ nguyên bộ mặt tươi cười giả tạo, hiếm khi nhếch miệng cười: "Ngươi thế nào lại đem ta tô vẽ thành vậy?"

Ý là dịch ra sẽ thành "Ta đã biểu diễn xong, như thường lệ về phòng thay rửa liền nghỉ ngơi. Lớp son phấn này cũng không có ích gì, tô vẽ như vậy là muốn ta bán sắc hay bán thân?"

Ly Hoan dĩ nhiên hiểu ý, vẫn giữ nguyên biểu cảm trả lời: "Hôm nay có vị khách quý, đặc biệt yêu thích tài năng của ngươi. Mới ban sáng yêu cầu như này, lại thấy ngươi không có gì thay đổi, liền trách cứ ta chuẩn bị không chu đáo, làm mất nhã hứng người xem."

Bà ta túm tay Sư Thanh Huyền khỏi bánh xe, hướng mắt về phía trước, xong cứ thuận thế nhanh nhẹn đẩy y đi: "Tối nay điểm cho ngươi, phiền ngươi giúp ta tấu lại bản nhạc lúc sáng, đem nhã hứng người kia quay về. Chúng ta còn có tiền nuôi cả lâu."

Rõ là lời lẽ nghe không thuyết phục, nên mới dùng lực đẩy xe nhanh như thế. Nói xong câu thì cũng đã đến cửa phòng, Sư Thanh Huyền muốn dừng cũng không dừng lại được. Ly Hoan đẩy Sư Thanh Huyền vào sâu trong phòng, ra vẻ hữu lễ lùi ra còn tiện tay khóa cửa.

Ý đồ đã rõ như mặt trời ban trưa, Sư Thanh Huyền nhìn phòng kín có chút ẩm ướt, sau bình phong đã chuẩn bị nước nóng, hẳn là còn có người ở trong. Y đẩy xe đến bên bàn, thấy nghiên mực đã mài, bút lông còn có dấu vết vừa sử dụng. Lòng có dự cảm không lành, Sư Thanh Huyền ngước mắt tìm những bức tranh của y vẫn yên lặng một chỗ, nay lại bị xê dịch, có bức bị cuộn lại ném xuống bàn, ở chính giữa treo một tấm mới. Mực đã khô, người trong tranh trên tóc điểm hoa, mi mục dịu dàng, tóc dài buông xõa, trên tay còn đang nâng một cành hoa nhỏ, chăm chú nhìn có biết bao si mê.

Cũng biết vẽ Sư Thanh Huyền đấy, nhưng y nhìn bản thân trong tranh rõ là dáng vẻ của những năm tháng được Sư Vô Độ che chở, có biết bao vui tươi, chân thật, là hình ảnh thiếu niên ngày xưa phong quang vô hạn, vậy mà chỉ vì người vẽ mang ý không hay, y nhìn tranh lại có phần ghét bỏ.

"Ta thấy công tử thực đẹp, vẽ cũng tài hoa, nhiều tranh như thế lại không có bức nào là bản thân. Ta có chút không cam lòng, liền vẽ một tấm, Thanh Huyền ngươi thấy sao?"

Bước ra khỏi tấm bình phong, một nam tử có chút vạm vỡ, tóc búi cao, nếu ăn mặc đàng hoàng thì có thể mang dáng dấp chính nhân quân tử. Nhưng hiện tại người khoác mỗi lớp áo trong mỏng tanh, trông có chút hơi nước ướt át, ánh mắt lại mang tình ý mê đắm. Thế nào cũng không ra có ý tốt chỉ nghe đàn.

Sư Thanh Huyền nhìn lướt qua phòng mình, rõ là chăn gối đã bị làm loạn, đến mấy bức tranh của người ta cũng đụng vào, tắm cũng tắm rồi, giờ chỉ còn nước túm lấy y xách lên giường rồi tắt đèn, còn bày đặt hỏi han tranh ta vẽ thế nào, có đẹp không. Gọi "Thanh Huyền" như thể thân thiết đã trăm năm, thật khiến người nghe nổi da gà.

Chuyến này lành ít dữ nhiều, có đuổi được người đi, Sư Thanh Huyền đêm nay cũng mất ngủ do phải tẩy rửa sạch sẽ hơi của người này để ở phòng mình. Vốn chân lành lặn thì sẽ nhanh hơn, nhưng hiện tại có vất vả rồi.

Người kia thấy Sư Thanh Huyền thật lâu không đáp lại, nhìn y một hồi, lại thấy tài nghệ bản thân quá tầm thường. Người trong tranh gã vẽ thật chẳng bì được một góc áo người thật trước mắt.

Sự kiên nhẫn chờ đợi của kẻ săn mồi luôn có giới hạn ít ỏi, chỉ cảm thấy nói thêm một câu đã mất đi thời khắc ngàn vàng, mới nâng bước chân tính vồ vập, Sư Thanh Huyền lại đúng điểm cất tiếng: "Vị công tử này xin hỏi muốn nghe bản nhạc nào, ta sẽ đàn cho công tử nghe. Xong xuôi, xin hãy rời phòng để ta được nghỉ ngơi."

Bước chân vẫn là hạ xuống, chậm rãi đi về phía Sư Thanh Huyền, y tay đặt ở bánh xe, luôn sẵn sàng tránh né mọi hành động tiếp theo có thể xảy đến.

"Lí nào lại thế? Ta đã đến đây, chuyện gì cũng xong xuôi rồi. Sao lại có chuyện bị từ chối rồi quay về?"

Bàn tay vươn đến, định yên vị trên vai Sư Thanh Huyền, y lại xoay bánh tránh né. Đặt vào giữa không trung, gã vạm vỡ rút tay lại, trong mắt có tia nghi vấn hướng về Sư Thanh Huyền, y cũng cố gắng điềm đạm, khảng khái nói: "Công tử, ta chỉ bán nghệ."

Không cần tiếp lời thêm lời nào, gã vạm vỡ nhấc thẳng Sư Thanh Huyền lên bàn, dường như không tốn chút sức lực nào ghì y xuống. Bên dưới là những trang giấy mới Sư Thanh Huyền để lúc rảnh rỗi vẽ, bên cạnh còn có mấy cuốn sách y được tặng bởi mấy thiếu niên thật sự đến nghe nhạc. Người đè lên giấy nhăn nhúm, đầu gối lên sách, tóc tai tán loạn, hai tay bị giữ hai bên, Sư Thanh Huyền hoảng hốt tìm đường thoát.

Những tiếng kêu cứu vốn không có tác dụng trong trường hợp này, ngày tháng qua y đã nghe bao nhiêu, có những ngày đầu Sư Thanh Huyền thực sự tìm đường thoát cho mấy cô nương kia, nhưng cửa khóa chặt, mấy tên canh cửa còn túm lấy y lôi ra khỏi hiện trường. Chỉ khi bị thay thế bởi tiếng khóc thì lười kêu cứu kia mới dừng lại.

Ngay khi đôi môi gã kia chuẩn bị ịn xuống mặt Sư Thanh Huyền, y liền nghiêng đầu rồi vặn vẹo né tránh, cứ mấy lần như thế, mặt cọ lên đồ đạc. Mấy cuốn sách được tặng trân quý biết bao, giờ chỗ nhăm nhúm khô rát, chỗ lại sắc bén làm xước mặt Sư Thanh Huyền. Một hồi chật vật, mặt y đầy vết thương, mà gã người kia cũng nổi nóng tức giận. Gã buông một tay Sư Thanh Huyền, tay túm lấy mặt y giữ chặt, mạnh mẽ lao xuống.

Con ngươi Sư Thanh Huyền thời khắc ấy co rút, y mò loạn xung quanh, tay vớ được nghiên mực, dùng toàn lực đập vào đầu tên kia. Mặt đỏ bừng giận dữ sau ngần ấy năm luôn tươi cười mà to giọng mắng "Cút ngay!"

Mực trong nghiên vẫn còn nhiều, chưa khô hết. Theo hành động của Sư Thanh Huyền bắn lên tranh vẽ y, một ít vấy lên mấy tấm bên cạnh, còn phần lớn đổ xuống vào mặt y. Máu đỏ từ trên trán gã vạm vỡ chảy ra, mà Sư Thanh Huyền không thể nhìn rõ, mực rơi vào mắt y khiến mọi thứ xung quanh mờ ảo. Cũng cay xè khiến Sư Thanh Huyền khó chịu chảy nước mắt. Thoáng chốc đôi mắt đã đỏ đến đục một khoảng. Cứ như này chắc y sẽ chẳng thể nhìn thấy gì nữa.

Gã vạm vỡ lửa giận ngun ngút, bị đập rõ đau, đầu cũng choáng váng. Sau một hồi ngắn ngủi ngăn bạo lực, gã túm Sư Thanh Huyền vắt lên vai, tiến thẳng đến giường ném vào, mặc kệ cho y lờ mờ vớ được giá đựng nến đang cháy.

"Ta đã nhẹ nhàng với ngươi nhưng ngươi lại quá không an phận, vậy đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!"

Gầm lên một tiếng dọa nạt Sư Thanh Huyền, gã xé toạc áo ngoài của y, sấn sổ lao vào toan cởi hết mà không để ý nến đã đốt cháy một mảng rèm, lửa đang lan ra những tấm vải khác. Mà Sư Thanh Huyền lờ mờ thấy được mục đích của mình đang thành, liền vùng vẫy chống cự đánh lạc hướng sự chú ý.

Đến thời khắc sắp thoát đi lớp y phục cuối cùng, Sư Thanh Huyền cũng chẳng nhìn thấy được gì nữa, y theo cảm nhận trước mờ mịt của bản thân mà vung tay đập giá đựng nến vào đầu gã vạm vỡ như nghiên mực hồi nãy.

Vẫn dùng lực như cũ, nhưng khi đến lại đập vào khoảng không, Sư Thanh Huyền cũng mất đà mà nghiêng người vào trong.

Cũng tại thời điểm ấy, gã kia cảm nhận bản thân bị túm nhấc lên, sau đó cả người bị ném mạnh xuống sàn. Tiếp đó nghiễm nhiên có một đôi giày đen đạp thẳng vào mặt gã không thương tiếc.

Mà sự mê man lúc trước biến mất, gã nhận ra căn phòng đã đang cháy gần được một phần tư, có khói đang bay, mà tiếng người hô hoán bên ngoài mỗi lúc một nhiều.

Bản thân đang đau đớn lại ngơ ngác vì khung cảnh cháy phòng trước mắt, đầu bất ngờ lại bị túm lên, một cú đấm giáng vào mặt với một lực đạo lớn khiến gã gần như chìm vào cơn mê.

Nhưng đối diện với ánh mắt đục ngầu tức giận cùng sát khí lan ra tứ phía của người trước mặt, gã lập tức tỉnh táo lại, lòng kêu không ổn.

Thế nào mới là một trái chanh chua chứ?

....

ec2

 Nghe có vẻ OOC == Vì OOC nên dài hơn mấy chương khác từng viết == 

 HN 29/09/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top