Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo Hắc Thủy.

Trong địa lao ẩm ướt u ám yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng vang của những giọt nước mưa rơi xuống ở phía xa xa, thời gian trong này trôi qua giống như được kéo dài vô hạn.

Trong một gian nhà tù lớn nhất, có hai bóng lưng màu đen.

Bên trong nhà tù trống rỗng, chính giữa có một trận pháp được vẽ, ở giữa trận pháp đặt một cây quạt đã hoàn toàn gãy làm đôi. Vô số vết rạn thật nhỏ dọc theo vết rách lớn nhất trên mặt quạt lan tràn ra hai bên, vòng lên cong xuống, hội tụ thành một hoa văn không quy tắc. Chữ Thủy vốn có ở trên mặt quạt đã mờ đi, giống như được ngâm ở trong nước hồi lâu, một nửa chữ đã không còn đọc được nữa. Phía trên cây quạt là một hồn hỏa yếu ớt đang thiêu đốt, khi sáng khi tắt, thong thả đốt cháy.

Vách tường bên trái nhà đã hoàn toàn bị đánh đổ, Hạ Huyền ngưng thần nhìn chăm chú một lát, nói: "Tính tình vẫn còn nóng nảy lắm."

Quỷ sử nghe vậy vội vàng tiến lên, trả lời: "Đại nhân, cũng may trước đó ngài đã thiết lập trận pháp kia cho ta nên cũng chỉ mới lan đến gần chỗ này thôi. Những chỗ khác ở trên đảo đều không có cái gì khác thường cả."

Hạ Huyền có chút đăm chiêu sờ cằm, gật đầu, lại nói: "Sáng sớm nay, sự kiện mà ngươi nói ở trong thông linh là như thế nào?"

Quỷ sử sửng sốt, vội vàng nói: "Đại nhân, thuộc hạ hôm nay vẫn một mực ở trong trận trông coi. Ngài đã quên rồi, ở trong pháp trận là không thể nhận được thông linh từ ngoại giới." Suy tư một lát, quỷ sử lại bổ sung thêm: "Cũng giống như sau lần trước vậy, hiện tại cũng ngăn cách Di Hồn Đại Pháp."

Hạ Huyền không lên tiếng nữa. Quỷ sử đứng chếch phía sau Hạ Huyền, do dự một lát, lại thử mở miệng nói: "Đại nhân, xin ngài đừng trách thuộc hạ nhiều lời. Chuyện này, ngài thật sự không tính nói với Sư công tử sao?"

Hạ Huyền nâng mắt lên, trong đôi mắt không rõ ý tứ, nhìn thoáng qua quỷ sử, lạnh lùng nói: "Ngươi gần đây nói rất nhiều đấy."

"Ta... Ta chỉ là..." Nghe vậy, trên mặt quỷ sử nổi lên màu ửng hồng hơi nhạt, như đang muốn suy nghĩ giải thích, lại bị lời nói kế tiếp của Hạ Huyền ngăn lại.

"Nhưng mà cho dù chỉ có một phần mười hy vọng..."

"Cho dù thành công, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ đi đối mặt với Sư Vô Độ như thế nào?"

Quỷ Vương giống như đang lẩm bẩm một mình. Nhưng quỷ sử đã đi theo Hạ Huyền rất nhiều năm lại cảm thấy rằng vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương tâm chí cứng cỏi, không gì không làm được trong truyền thuyết lúc này lại bị sự cô độc đến tận cùng bao quanh lấy thân thể.

Người không phải cỏ cây, không ai có thể vô tình. Bất kể là người hay quỷ, động tình sẽ có uy hiếp.

Thời điểm Sư Thanh Huyền rời nhà đã là sau giờ ngọ, đúng là lúc mà ánh nắng mặt trời dày đặc nhất. Những tên ăn xin phơi nắng ở trước miếu đã đi vào bên trong miếu mà ánh mắt của đại đa số người ở đây đều không tự chủ được bị hấp dẫn bởi vị công tử đang ngồi dưới tàng cây sau miếu.

Vị công tử mặc một thân áo trắng như tuyết, tươi mát sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuấn nhã như thần tiên trên bầu trời. So với những tên ăn xin ở trong miếu, thậm chí là so với cả ngôi miêu dơ bẩn cũ nát này đều không hợp nhau.

Một người giống như thần tiên sao lại đi đến nơi này? Mọi người tụ tập thành hai nhóm, một bên khe khẽ thì thầm, một bên vừa tò mò vừa nghi hoặc đánh giá.

"Lý thúc, tất cả mọi người có khỏe không? Ta thấy hình như có rất nhiều người mới tới đây." Tất cả những ánh mắt bao hàm nhiều loại cảm xúc dừng ở trên người Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền lại không để ý chút nào. Bọn họ muốn xem thì y đương nhiên sẽ hào phóng cho bọn họ xem.

"Haiz, làm một tên ăn xin vốn đã phải chịu đoản mệnh. Sau khi ngươi đi, tiếp tế của người bạn thần tiên của ngươi cũng bị cắt đứt. Sau đó đã chết mấy người, lại có mấy người rời đi. Người trong Hoàng Thành vốn đã nhiều rồi, phần đất ở bên ngoài cũng bị mấy người đến tị nạn chiếm hết. Hiện giờ người ở đây đã nhiều hơn rất nhiều so với trước đi." Lão Lý cũng không e dè gì, chỉ có thở dài, kể lại chuyện.

"Lão Phong, ngươi hiện tại đã hoàn thành độ kiếp rồi, làm thần tiên như thế nào?" Tựa như không muốn tiếp tục chủ đề khiến không khí trầm trọng này, lão Lý miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, thay đổi đề tài.

"Ha ha ha, cũng, cũng chỉ như trước mà thôi." Sư Thanh Huyền lại không thể cao hứng cho nổi. Lý thúc nói đúng, ăn xin vốn là những người giãy dụa ở tầng dưới cùng của Hoàng Thành. Cuộc sống màn trời chiếu đất, có lúc lên có lúc xuống. Chính y khi đó cũng phải nhận hết mọi sự cô độc xem thường, cảm nhận được lòng người nóng lạnh là như thế nào. Sau đó phải dựa vào tiếp tế của Hạ Huyền mới giúp cho mọi người trong miếu sống ổn định hơn rất nhiều. Cảm giác bất lực lan tràn một cách bất ngờ, Sư Thanh Huyền xoa cằm, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Mộc Mộc ngồi ở một bên đang chơi đồ chơi thấy hai người lớn đều rơi vào trầm mặc. Đứa trẻ còn nhỏ tuổi không hiểu cách cảm nhận không khí, còn cho rằng đã có cơ hội để mình được chen vào, vội vàng nói: "Phong ca ca, lần này ngươi trở về còn đi nữa hay không?"

"Đứa nhỏ này nói cái gì vậy chứ? Lão Phong chính là thần tiên, vô cùng bận rộn!" Lý thúc vội vàng ôm Mộc Mộc vào trong lồng ngực, cười nói ha ha: "Lão Phong, ngươi không hiểu ta sao? Bao nhiêu năm qua ta vẫn ở đây, mấy cái này tính là cái gì chứ."

Sư Thanh Huyền lại không nói tiếp, khép mắt suy nghĩ một lát, sau đó lấy một khối ngọc từ trong lồng ngực ra, nhét vào trong tay của Lý túc, mới nói: "Mọi người cũng xem như là quen biết nhau một khoảng thời gian. Nếu có cái gì khó khăn thì cứ đến tìm ta, ta ở chỗ..."

Sư Thanh Huyền còn chưa nói xong đã bị những tiếng ho khan mãnh liệt của Lý thúc cắt ngang, nghiêm túc nói: "Được rồi, Mộc Mộc, dẫn lão Phong đi ra ngoài đi. Ta xin nhận miếng ngọc này. Lúc trước chúng ta được ngươi giúp đỡ, hiện tại ngươi còn nhớ rõ chúng ta, tấm lòng này chúng ta xin nhận."

Ý tứ của Lý thúc vô cùng rõ ràng, là muốn tiễn khách. Sư Thanh Huyền ngẩn ngươi, chỉ thấy đứa bé ăn xin nghe lời đứng lên, giữ chặt lấy cổ tay áo của Sư Thanh Huyền, ngoan ngoãn nói: "Phong ca ca, bằng hữu của ngươi tới đón ngươi rồi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài."

Sư Thanh Huyền quay đầu, liền phát hiện ở phía xa xa, Hạ Huyền đang dựa vào cửa miếu nhìn vào chỗ này.

Đứa bé ăn xin dẫn hai người ra ngoài miếu. Sư Thanh Huyền xoa đầu nó, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là lấy một tờ giấy ra, ngồi xổm xuống nhét vào trong lồng ngực đứa nhỏ, thấp giọng nói: "Nếu như gặp phải khó khăn gì thì cứ đến chỗ ghi trên tờ giấy này tìm ta là được." Đôi mắt to đầy ngây thơ của đứa nhỏ như tỉnh tỉnh mê mê, muốn nói lại thôi. Sau một lát, nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với y sau đó chạy trở về.

Mặt trời dần dần ngả về phía Tây, ánh nắng chói chang cũng không dày đặc như ban nãy, chói mắt đến mức khiến người ta không mở được mắt. Hai người sóng vai đi trên đường về nhà. Ai cũng có tâm sự, không ai mở miệng ra nói trước.

"Con người đều có lòng tham không đáy. Ngươi nếu như để mặc cho bọn họ cần gì thì tới chỗ ngươi lấy, nhiều tên ăn xin như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, ngươi cũng không giúp được hết." Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Huyền nhìn sườn mặt Sư Thanh Huyền, nghiêm túc nói: "Người kia cũng là vì muốn tốt cho ngươi."

"Ta biết, chỉ là..." Sư Thanh Huyền khe khẽ thở dài, làm sao y lại không biết Lý thúc vì muốn tốt cho mình chứ. Nếu như y nói ra chỗ ở của mình ở trong miếu, chỉ sợ từ lúc này về sau, Sư Thanh Huyền y sẽ bận rộn đến mức không thể yên bình được nữa. Nhưng cho dù biết, có thể yên tâm nhận lấy lòng tốt này hay không lại là một chuyện khác.

Sư Thanh Huyền xoa mặt, tính ném chuyện này ra phía sau đầu, lại nhớ đến những lời nói của Hạ Huyền ban nãy. Y liếc mắt một cái, trong đôi mắt hiện lên ý cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của Hạ Huyền, tiếng nói ôn hòa như gió xuâ: "Ta cũng càng ngày càng có lòng tham không đáy, phải làm sao bây giờ đây?"

"?" Hạ Huyền khó hiểu nhìn qua, đối diện với đôi mắt ôn hòa của Sư Thanh Huyền.

"Quỷ Vương đại nhân thật sự bận rộn đấy, ngay cả câu nói tạm biệt cũng không tự mình nói với ta được." Sư Thanh Huyền nghiêng đầu sang một bên, ngữ khí có tiếng cười khẽ xen lẫn làm nũng.

"Là lỗi của ta." Rõ ràng đối phương đang nói móc oán trách, Hạ Huyền ngược lại nở nụ cười. Hắn dùng sức trên tay, cầm ngược lại bàn tay nhẵn nhụi mềm mại của Sư Thanh Huyền, mười ngón tay đan với nhau.

Sư Thanh Huyền cũng không thật sự muốn tức giận với hắn. Thấy Hạ Huyền nhận sai vô cùng bình tĩnh, thần sắc vừa nghiêm túc vừa chính trực, chút tức giận tích tụ nho nhỏ trước kia trong lòng lập tức tan hết. Sư Thanh Huyền đảo mắt ngọc, nở nụ cười rạng rỡ, thuận theo đó mà đưa ra đề nghị: "Vậy ngày mai đi cùng với ta được không?"

"Ngày nào ta cũng sẽ đi cùng ngươi." Hạ Huyền nói.

Hội chùa long trọng mỗi năm một lần của Hoàng Thành ước chừng kéo dài năm ngày. Từ sau lúc trở về từ miếu nhỏ, Hạ Huyền quả nhiên thực hiện lời hứa, cả ngày chỉ đi cùng với Sư Thanh Huyền. Ban ngày thì ở trong nhà trồng đủ loại hoa lá cây cỏ, buổi tối rảnh rỗi thì ra ngoài đi mua sắm, ngắm hoa đăng, chơi đố đèn, vô cùng vui vẻ.

"Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nghe nói buổi tối sẽ có bắn pháo hoa." Cánh cửa bằng gỗ lim bị đẩy ra, ánh nắng mặt trời giữa trưa theo đó chiếu nghiêng vào, tạo thành ánh sáng xinh đẹp ở trên mặt đất. Sư thanh Huyền chậm rãi đứng dậy, nâng tay lên nhẹ nhàng che đi ánh sáng chói mắt, nhìn chăm chú vào Hạ Huyền vừa ngược sáng đi vào, nói.

Hạ Huyền đóng cửa lại trước, sau đó lấy mấy món ăn được đặt ở trong hộp ra, bày biện ở trên bàn. Sau khi hắn sắp xếp xong xuôi xong mới trả lời: "Đã giữa trưa rồi, đứng lên ăn cơm thôi."

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền nhíu hàng mi tinh xảo lại. Đôi mắt của y đã có thể thích ứng được với ánh sáng, liền đặt tay xuống dưới. Y vừa lấy áo khoác ở bên kia khoác lên mình, vừa chậm rãi rời khỏi giường, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta ngủ đến tận giờ này là do ai hả?"

"... Là lỗi của ta." Hạ Huyền hiển nhiên không dự đoán được mình tự đào hố chôn mình, chỉ có thể mím môi, khó khăn thừa nhận.

Nhưng mà người trong lòng đang ở ngay bên cạnh, ăn ngon biết vị rồi sao có thể kiềm chế được tâm tư của mình nữa chứ.

"Ha ha ha ha, ta trêu ngươi thôi." Sư Thanh Huyền cười đến không thấy mặt trời, nhận lấy đôi đũa Hạ Huyền đưa tới trong tay, hài lòng gắp một miếng sườn xào đặt vào trong bát của Hạ Huyền, nói: "Ăn cơm thôi."

Hạ Huyền vậy mà lại không động đũa, chỉ là nhìn chăm chú vào Sư Thanh Huyền. Hắn do dự một lát, vẫn là mở miệng nói: "Ta... Sau khi ăn cơm trưa xong phải trở về Nam Hải, có chuyện trên đảo cần phải xử lý. Buổi tối ta sẽ trở về đi ngắm pháo hoa với ngươi được không?"

Động tác gắp rau của Sư Thanh Huyền ngừng lại một chút, lập tức nhét rau vào trong miệng mình, đợi chậm rãi nhai nuốt xong toàn bộ mới trả lời: "Dẫn theo ta đi cùng được không? Ta cũng không phải rất muốn ngắm pháo hoa, chỉ là muốn nhìn thấy ngươi là được rồi."

"Chuyện này có hơi nguy hiểm." Hạ Huyền nhìn chăm chú vào sườn mặt duyên dáng của Sư Thanh Huyền. Đôi mắt bình thường vẫn tràn đầy ý cười của y hơi khép hờ, vẫn gắp đồ ăn trên bàn, ăn uống thoải mái, không thể hiện thái độ gì cả.

"Được rồi, ta đã biết. Vậy ngươi đi nhớ cẩn thận." Sư Thanh Huyền buông đôi đũa, xoay người lại nhìn thẳng vào Hạ Huyền, đôi mắt trong suốt lấp lánh.

Rời đi chẳng qua chỉ tốn công vẽ một cái trận pháp mà thôi. Vị Quỷ Vương này đã sử dụng Rút Đất Ngàn Dặm đến trình độ điêu luyện nhất, nên gần như trong một cái nháy mắt, trong căn nhà to như vậy chỉ còn lại một mình Sư Thanh Huyền.

Tay trái Sư Thanh Huyền đỡ lấy đầu, chống ở trên bàn, tầm mắt dao động, đảo quanh một vòng căn phòng vắng lặng. Tầm mắt của y cứ đảo qua đảo lại, nhận ra căn nhà yên tĩnh ban đầu hiện tại đã có bóng dáng người sống hơn rất nhiều. Tấm màn màu trắng trên giường là ngày ấy hai người chọn ở chợ. Mấy cuốn tiểu thuyết ở trên bàn cũng là ngày ấy cùng nhau mua. Mà những cành hoa sơn chi ở đầu giường đã bắt đầu héo cũng là ngày ấy sau khi đi dạo hội chùa xong được một cô bé bán hoa dạo tặng.

"Tiểu thư, người thật sự rất xinh đẹp, tặng cho người!" Cô gái mộc mạc đặt mấy cành hoa sơn chi trắng nõn vào trong lồng ngực Sư Thanh Huyền. Đôi mắt của cô cũng sáng lấp lánh, giống như giọt sương ở trên đóa hoa.

Sư Thanh Huyền đang giả gái cũng vui sướng thản nhiên nhận lấy cành hoa, không hề có chướng ngại tâm lý nào, bình thản nhận xưng hô tiểu thư này.

Ánh mắt của Sư Thanh Huyền dừng lại một lát ở trên đóa hoa sơn chi, sau đó mới dời đi. Y muốn hỏi Hạ Huyền mấy ngày gần đây đang gạt y làm cái gì. Y cũng muốn hỏi cái hộp đựng quạt Thủy Sư vốn đặt ở dưới cây đào nở rộ kia hiện giờ đang ở nơi nào.

Nhưng hiện tại giống như một giấc mộng quá mức kiều diễm tốt đẹp vậy. Nếu như đánh nát rồi thì thật sự chẳng còn cái gì nữa cả.

Trong địa lao tối đen lạnh như băng, một hành lang thật dài nối liền các gian nhà ngục lại với nhau. Từ lúc đưa vị kia đến ở trong địa lao này, nơi này đã không còn giam giữ thêm thủy quỷ mới nào nữa.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hạ Huyền ở trong hoàn cảnh u ám thâm trầm của thủy lao trông càng có vẻ lạnh lẽo sắc bénhơn. Hắn đi cực nhanh, không biết vì sao, từ lúc rời khỏi Hoàng Thành, đáy lòng của hắn cứ ẩn ẩn cảm thấy bất an.

"Là ngày hôm nay sao?" Hạ Huyền nhíu mày lại, lại hỏi lần nữa.

"Cây quạt kia đã hoàn toàn nứt ra rồi, chắc chắn không có sai lầm." Vấn đề này dọc theo đường đi Quỷ Vương đã hỏi đến ba lần rồi. Ngay cả như vậy, quỷ sử cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, vẫn cung kính hồi đáp lại như thường.

Hạ Huyền chỉ chậc một tiếng, mắt thấy đã tới nơi mình cần đến liền không lên tiếng nữa.

Cây quạt ở giữa trận pháp đã tan thành bốn năm mảnh nhỏ. Những vết rách vốn rất nhỏ ban đầu hiện tại đã chồng lên lẫn nhau, kéo dài liên tiếp. Chữ ở trên mặt quạt đã bị nhúng nước đến mờ hẳn đi, căn bản không nhìn ra chữ ban đầu được viết lên là chữ gì. Ở phía trên trận pháp, hồn hỏa đó vẫn im lặng bay, màu trắng thuần khiết nhất. So với lần trước nhìn thấy thì lần này có vẻ đã an phận hơn không ít.

"Mất đi một bảo vật như quạt Thủy Sư, nhưng xem như nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cất giữ hồn phách của người này được một thời gian dài. Chúng ta đã dưỡng nhiều ngày như vậy, hiện tại trạng thái là tốt nhất. Nhưng thuật pháp phục sinh hồn phách đã chết vô cùng hao phí tinh lực và pháp lực, đại nhân ngài... Ngài thật sự không nói với Sư công tử ư?"

Quỷ sử cứ cằn nhằn mãi, liên miên nói những điều cần ghi nhớ. Sau đó nó mới phát hiện ra Quỷ Vương đại nhân đang lạnh lùng liếc mắt nhìn mình, nghĩ thầm rằng có lẽ vừa nãy mình đã nói hơi nhiều rồi. Nó vội vàng sờ đầu, nói lảng sang chuyện khác: "Vậy thuộc hạ ra bên ngoài hộ pháp cho ngài."

Hắn biết rõ ý nghĩa của Sư Vô Độ đối với Thanh Huyền, cũng biết rõ mình yêu nhất chính là gương mặt cười trong trẻo hiền hòa của y. Đương nhiên hắn không thể nào chấp nhận được trên khuôn mặt ấy có vẻ thất vọng.

Huống chi sau khi mình tự tay giết chiết Sư Vô Độ, Thanh Huyền vẫn nguyện ý cho mình một cơ hội được cứu rỗi và chạm lấy ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh. Chỉ cần với những điều đơn giản này, hắn tuyệt đối không thể khiến cho Thanh Huyền của hắn phải cảm thấy thất vọng nữa.

Hết chương 55

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top