Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

291-293

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[291] HTP - Tiến Vào Di Tích

****

Thiên Diệp chống nạnh, cực kỳ ghen tỵ nói: "Ai nha, đám người này cứ tiến vào từng đợt từng đợt như cơn sóng vậy."

Tô Vinh gật đầu: "Ừm!"

Ngoại trừ nhóm thiếu nữ có con ngươi mạc tiến vào đầu tiên cùng nhóm người do thiếu niên cấp năm dẫn đường có thể an toàn thuận lợi, những nhóm sau ít nhiều đều có chút tổn thất, nhưng số lượng tổn thất cũng không nhiều.

Mạc Phi cắn môi, do dự một hồi mới nói: "Kỳ thực ta có thể phát hiện được vị trí khe hở, chỉ là không quá đảm bảo."

Lâu Vũ cân nhắc một chút, lắc đầu: "Nếu không đảm bảo thì thôi bỏ đi."

Mạc Phi gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Nếu mất mạng thì không tốt.

Tân Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn qua Đới Nhiêu: "Đới sư muội, ngươi có cách nào không?"

Đới Nhiêu lắc đầu: "Không có."

Tân Minh Nguyệt thực tiếc nuối nhún vai: "Nói vậy thì chúng ta ở ngoài này xem náo nhiệt thôi."

Đới Nhiêu nhìn thoáng qua Mạc Phi, có chút do dự nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào."

Tân Minh Nguyệt nhìn sắc mặt Đới Nhiêu, đảo mắt: "Có phải cần Mạc Phi hỗ trợ không? Bọn họ thoạt nhìn cũng không có cách nào tiến nào, nếu sư muội có cách thì có thể đôi bên cùng có lợi."

Đới Nhiêu siết nắm tay, có chút khó nói: "Với tính tình của tên Lâu Vũ kia, ta sợ nói phương pháp ra thì chớp mắt một cái, hắn sẽ qua cầu rút ván."

Tân Minh Nguyệt bất đắc dĩ phì cười: "Lâu Vũ tuy không phải người tử tế gì nhưng cũng không tới mức đó! Sư muội không cần quá lo lắng."

Đới Nhiêu tựa hồ có chút suy nghĩ: "Nói cũng phải, Mạc Phi tốt như vậy, sao lại tìm một kẻ chẳng ra gì vậy chứ, thật không có mắt mà..."

Tân Minh Nguyệt kéo Đới Nhiêu đi tới chỗ đám Lâu Vũ.

Lâu Vũ nhìn Tân Minh Nguyệt cùng Đới Nhiêu, đầy cảnh giác hỏi: "Hai người tới làm gì?"

"Tôi có chuyện muốn nói riêng với Mạc Phi." Đới Nhiêu ưỡn ngực ngạo nghễ nói.

Lâu Vũ nghe vậy liền hung ác trợn mắt trừng Đới Nhiêu, Đới Nhiêu không để ý, chỉ tập trung vào Mạc Phi.

"Có lời gì, nói đại đi." Lâu Vũ tức giận.

Tinh thần lực của Mạc Phi khuếch tán ra ngoài, tạo thành một vách ngăn với xung quanh, sau đó nói với Đới Nhiêu: "Được rồi, người bên ngoài không nghe thấy được đâu."

Đới Nhiêu nhìn Mạc Phi, vẻ mặt ôn hòa nói: "Mạc Phi sư huynh, Đới gia chúng ta có một công pháp tinh thần lực tên là Chân Thực Chi Nhãn, môn công pháp này có thể quy tụ tinh thần lực ở mắt, sau khi luyện thành thì hai mắt có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, bao gồm cả khe nứt không gian."

Thiên Diệp nhìn Đới Nhiêu, ánh mắt sáng rực, có chút kích động nói: "Nha đầu, có phải ngươi muốn dùng công pháp làm vật đính ước đưa cho Phi Phi không?"

Tô Vinh có chút bất đắc dĩ nhéo Thiên Diệp một cái: "Dù sao cũng không phải đưa cho ngươi, ngươi kích động cái gì chứ?"

Thiên Diệp cười xấu hổ: "Ta chỉ kích động cho vui vậy thôi mà."

Tô Vinh: "..."

Đới Nhiêu liếc nhìn Thiên Diệp: "Nếu Mạc Phi nguyện ý tiếp thu tâm ý của ta, tặng không cũng có sao đâu?"

"Mạc Phi không có khả năng tiếp nhận ngươi, mau nói điều kiện." Lâu Vũ khoanh tay, âm trầm nói.

Đới Nhiêu không vui trừng Lâu Vũ: "Điều kiện chính là, nếu Mạc Phi sư huynh luyện thành Chân Thực Chi Nhãn thì hãy dẫn ta và sư tỷ vào cùng."

Lâu Vũ liếc nhìn đám Thiên Diệp, gật đầu, sau đó nói với Đới Nhiếu: "Được."

Đới Nhiêu lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Mạc Phi, Mạc Phi nhanh chóng đọc nội dung bên trong.

Mạc Phi vừa xem xong thì thẻ ngọc rắc một tiếng vỡ vụn.

Mạc Phi có chút kinh ngạc phát hiện mặc dù mình biết thứ trong thẻ ngọc nhưng lại không có cách nào nói ra.

Mạc Phi thầm hiểu, này đại khái là phương pháp đề phòng công pháp bị lộ ra ngoài, Mạc Phi cẩn thận liếc nhìn Đới Nhiêu, nhịn không được có vài phần coi trọng Đới gia.

Thiên Diệp nhìn thẻ ngọc vỡ vụn đầy đất, thực thương hại nhìn Đới Nhiêu nói: "Nha đầu! Phẩm chất thẻ ngọc nhà ngươi kém quá, ngươi xem xem, vỡ nát cả rồi, kém quá."

Đới Nhiêu hừ khẽ một tiếng, giễu cợt: "Không có kiến thức."

Thiên Diệp nhìn Đới Nhiêu: "Nha đầu, ngươi nói gì đó, miệng hư hỏng như vậy cẩn thận không lấy được chồng đấy!"

Đới Nhiêu lạnh lùng nhìn Thiên Diệp: "Yên tâm, cho dù thiên hạ này chỉ còn lại mỗi mình ngươi là nam nhân, ta cũng không thèm để mắt tới ngươi đâu, ngươi không phải khẩu vị của ta."

Thiên Diệp: "..."

"Vinh Vinh, nàng ta chướng mắt ta, nha đầu kia thế mà lại lại chướng mắt ta." Thiên Diệp rầu rĩ nói.

Tô Vinh khoanh tay, tức giận nói: "Người chướng mắt ngươi nhiều lắm, nếu không phải mắt ta mù rồi thì cũng không coi trọng ngươi."

Thiên Diệp: "..."

Mạc Phi chầm chậm nhắm mắt lại, cẩn thận lãnh hội nội dung trong thẻ ngọc.

Hơi thở của Mạc Phi ngày càng yếu, tựa hồ đã rơi vào cảnh ngộ đặc biệt nào đó.

Thiên Diệp dùng cùi chỏ huých Đới Nhiêu một cái: "Nha đầu! Ngươi nói coi bao giờ Mạc Phi mới luyện thành công pháp nhà ngươi vậy?"

Đới Nhiêu suy nghĩ một chút, do dự nói: "Ta nghĩ, với thiên phú của Mạc Phi thì năm ngày là có thể nhập môn."

"Năm ngày!" Thiên Diệp đỡ trán: "Năm ngày, ông trời của ta ơi! Này chẳng phải chờ đến khi luyện thành, món ăn cũng nguội lạnh cả rồi à."

Đới Nhiêu tức giận: "Nếu ngươi đợi không kịp thì có thể vào trước mà!"

Thiên Diệp mắt lạnh lườm Đới Nhiêu: "Ta còn chưa muốn đầu thai sớm đâu."

Đới Nhiêu nhún vai: "Vậy thì ngươi chờ đi."

Đới Nhiêu nhìn Mạc Phi, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, Chân Thực Chi Nhãn luyện rất khó, người Đới gia nhập môn nhanh nhất cũng hao tổn mười hai ngày, nhưng đối với Mạc Phi, Đới Nhiêu thực sự không nắm chắc.

Mạc Phi chầm chậm nhắm mắt, không ngừng điều chỉnh tinh thần lực trong cơ thể, nhóm Lâu Vũ thủ hộ ở xung quanh, đề phòng những người khác.

Mạc Phi cứ vậy ngồi im suốt ba tiếng đồng hồ.

Trong ba tiếng này lại lục đục có không ít người tiến vào bí cảnh.

Trong ánh mắt chăm chú của người xung quanh, Mạc Phi rốt cuộc chậm rãi mở mắt.

Nhìn sắc trời, Mạc Phi có chút khó hiểu: "Ui, sao trời sắp tối rồi?"

Thiên Diệp nghiêng đầu: "Bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi."

Mạc Phi hơi nghi hoặc: "Rất lâu rồi à? Ta cứ tưởng chỉ mới chớp mắt."

Thiên Diệp mặt ủ mày ê nói: "Rất rất lâu rồi, chờ ngươi tới đói lả, đói sắp chết luôn rồi."

Tiểu kim giao nghe thấy lời Thiên Diệp thì từ trên đỉnh đầu Mạc Phi lăn xuống, không ngừng gật gù biểu thị đồng ý.

Mạc Phi nhìn Thiên Diệp cùng tiểu kim giao, sâu xa nói: "Đói lả, đói sắp chết, đói thì tốt rồi, đói thì vừa vặn có thể giảm béo nha."

Mạc Phi quay đầu qua hỏi Lâu Vũ: "Chờ lâu lắm rồi hả?"

"Cũng không lâu lắm, ba tiếng thôi, Phi Phi, lĩnh hội được thứ kia chưa? Hay là chúng ta về ngủ một giấc đi, ngày mai rồi tính." Lâu Vũ thực ân cần nói.

Mạc Phi lắc đầu: "Không cần, ta nghĩ hiện giờ đại khái đã có thể thấy rõ rồi."

Đới Nhiêu kinh ngạc nhìn Mạc Phi, khó tin nói: "Nhanh như vậy là ngươi đã thấy được rồi à?"

Mạc Phi gật đầu: "Ừm!"

Một tia kim quang lóe lên trong mắt Mạc Phi rồi biến mất, sau đó ẩn sâu trong đáy mắt.

Đới Nhiêu siết chặt tay, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, người đới gia nhanh nhất phải tốn mười hai ngày mới có thể nhập môn, Mạc Phi thế mà lại chỉ dùng ba tiếng đồng hồ, Đới Nhiêu nhịn không được có chút đố kỵ.

Tân Minh Nguyệt nhìn Mạc Phi, có chút lo lắng hỏi: "Mạc Phi, ngươi thấy được rồi hả, không phải là mệt quá nên hoa mắt chứ?"

Mạc Phi cười khổ: "Sẽ không."

Con ngươi Mạc Phi lóe ra kim quang, một tia tinh thần lực chui vào trong đầu đám người xung quanh.

Cảnh tượng trong mắt Mạc Phi rõ ràng xuất hiệt trong đầu bọn họ.

Từng khe hở không gian di động không có quy luật biểu lộ rõ rệt trước mắt bọn họ.

Nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mắt, Đới Nhiêu nhịn không được có chút phức tạp nhìn qua Mạc Phi.

Cộng hưởng tinh thần lực, Mạc Phi thế mà lại có thể dễ dàng cộng hưởng với nhiều người như vậy.

Mọi người chọn một nơi có khe hở khá thưa thớt, tiến vào di tích.

Sau khi Mạc Phi tiến vào không bao lâu, người Kỷ gia Phong quốc cũng chạy tới bên ngoài di tích.

"Đội trưởng, đám Lâu Vũ đã tiến vào rồi, chúng ta làm sao bây giờ?" Kỷ Thiết Tam do dự hỏi.

"Chúng ta cũng tiến vào." Kỷ Thiết Nhất lạnh lùng nói.

"Nhưng, vào đó có nguy hiểm quá không?" Kỷ Thiết Tam do dự.

Kỷ Thiết Nhất xem thường nói: "Đừng lo, bắt người tới dò đường, tuy khe hở sẽ di động nhưng chu quy vẫn có quy luật, cho dù không thể tìm được con đường tuyệt đối an toàn thì cũng có thể tìm ra con đường tương đối an toàn."

"Đội trưởng, như vậy sẽ khó tránh tổn thất một ít huynh đệ, hay là chúng ta ở bên ngoài cắm sào chờ nước đi." Kỷ Thiết Ba phản đối.

"Gia chủ chỉ cho kỳ hạn một tháng, chờ chúng chui ra thì phải chờ tới khi nào, huống chi, di tích này thoạt nhìn dáng vẻ không tầm thường, các ngươi không muốn vào xem thử à?" Kỷ Thiết Nhất lạnh lùng nói.

[end 291]

[292] HTP - Di Tích Kiến Văn

CK: bắt đầu làm lại, khúc 1-291 vẫn chưa beta xong =)))

*****

Chẳng lẽ chờ tới khi mười người thuận lợi tiến vào di tích, tầng ngoài cùng nhất có âm khí nồng đậm phả thẳng vào mặt.

Mạc Phi kéo chặt quần áo trên người, có chút buồn bực nói: "Kỳ quái thật, nơi này âm khí thổi vù vù, lạnh chết được."

Mạc Phi híp mắt, trong lòng nhịn không được tăng thêm vài phần cảnh giác, vốn khi đạt tới cảnh giới này, cảm giác nóng và lạnh đối với thế giới bên ngoài phải rất trì độn rồi mới đúng, Mạc Phi nói lạnh không phải là khí trời, mà là trong lòng nổi lên một luồng hơi lạnh.

Thiên Diệp gật đầu, có chút ghét bỏ nói: "Nơi này có luồng tử khí nồng đậm làm người ta không thoải mái."

"Mọi người nhìn bên kia kìa, đó là gì vậy?" Đới Nhiêu chỉ về một hướng.

Một yêu thú quái dị trông như một làn khói mù đen như mực lén lén lút lút nhìn về phía bọn họ, thấy bọn họ nhìn sang thì lập tức xoay người bỏ chạy.

"Sát hồn thú." Mạc Phi híp mắt, vừa mừng rỡ lại kiêng kỵ nói.

"Sát hồn thú là gì?" Trịnh Huyên tò mò hỏi.

"Sát hồn thú là do oán khí của người chết ngưng kết lại tạo thành, nó sinh ra tử khí nồng đậm không thể nào tiêu tan, sát thù thú thích ăn sinh hồn, sát hồn thú cao cấp có thể nháy mắt xuyên vào đầu óc con người, xóa bỏ sự tồn tại của một người, con sát hồn thú vừa nãy có lẽ chỉ là loại cấp thấp, không có bao nhiêu công kích, thấy chúng ta nhiều người nên đã chạy mất rồi." Thiên Diệp chậm rãi nói.

Ánh mắt Mạc Phi sáng ngời nói: "Sau khi đánh chết sát hồn thú sẽ có được sát hồn thú châu, bên trong sát hồn thú châu ẩn chứa nguồn năng lực tinh thần tinh khiết nhất, là thứ tốt hiếm có."

Lâu Vũ quay sang hỏi Mạc Phi: "Có phải sát hồn thú châu rất có lợi cho em không?"

Mạc Phi gật đầu: "Ừm!"

Đới Nhiêu siết chặt nắm tay, đối với tinh sư bình thường thì tác dụng của sát hồn thú châu không lớn, nhưng đối với tinh sư tu luyện tinh thần lực thì đó chính là bảo vật vô giá, sát hồn thú châu trên thị trường bây giờ hơn phân nửa đều là cấp bậc không cao tác dụng rất ít, nhưng mặc dù vậy thì chúng vẫn bị tranh giành kịch liệt.

Lâu Vũ ôn hòa nhìn Mạc Phi nói: "Nếu em thích, anh nhất định sẽ kiếm thật thần sát hồn thú châu cho em."

Mạc Phi đắc ý cười cười, vỗ vỗ vai Lâu Vũ nói: "Vậy thì phải nhờ hết vào anh rồi!"

"Cứ để anh lo." Lâu Vũ tự tin nói.

Đới Nhiêu phồng má, thực buồn bực đứng ở bên cạnh.

Đới Nhiêu sầu não nắm chặt vạt áo, trong lòng thực không cam tâm, đám chết tiệt, tên nào cũng cong quéo, chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì, đúng là đáng ghét mà!

Tân Minh Nguyệt nhìn sắc mặt Đới Nhiêu, trong lòng có chút đồng cảm, bình thường ở trong học viện thì nhóm sư huynh, sư đệ vẫn luôn tranh nhau ân cần săn sóc, đáng tiếc...

Thiên Diệp nhìn Đới Nhiêu, trừng mắt ngoẹo đầu nói: "Nha đầu, ta nhớ ra rồi, cô cũng là thuật sư tinh thần nhỉ?"

Đới Nhiêu cúi đầu thầm nghĩ: lúc này mới nhớ ra à?

"Đúng vậy!" Đới Nhiêu có chút gian nan gật đầu.

"Nha đầu, đừng có lo là sẽ không thu hoạch được gì, chốc nữa chọn lựa xong thì sẽ cho cô chút sát hồn thú châu còn dư lại." Thiên Diệp thực chân thành nói với Đới Nhiêu.

Đới Nhiêu nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Thiên Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì đúng là phải cám ơn anh."

"Không cần khách sáo, không cần khách sáo đâu, dù sao cũng là số còn dư lại thôi mà." Thiên Diệp hào phóng nói.

Đới Nhiêu bất đắc dĩ nghiến răng, tên Thiên Diệp khốn chết.

Mạc Phi nóng lòng muốn thử nói: "Hướng kia có không ít sát hồn thú, chúng ta qua đó xem thử đi."

Lâu Vũ gật đầu: "Ừm."

Một đám sát hồn thú có hình dạng giống như hổ như rắn như lang như ẩn như hiện, Lôi Vũ ném qua một quả lôi cầu, sát hồn thú bị lôi cầu chạm tới lập tức tan thành mây khói.

Đới Nhiêu liếc nhìn Lâu Vũ, thầm nghĩ: người ta nói tinh sư hệ lôi điện chính là thiên địch của âm hồn như sát hồn thú, quả nhiên không sai.

Nhóm Thiên Diệp cũng cùng ra tay, nhào vào trong đám sát hồn thú, chỉ khoảnh khắc, vô số sát hồn thú bị công kích của bọn họ hóa thành hư vô.

Tiểu kim giao nhanh tay lẹ mắt nhặt từng hạt châu của sát hồn thú nhét vào trong tay Mạc Phi.

Mạc Phi cất sát hồn châu đi rồi kín đáo đưa cho tiểu kim giao một gói kẹo lớn, làm nó hưng phấn nhảy bật lên.

Nhóm Mạc Phi vừa đi tới vừa săn giết sát hồn thú.

Càng đi sâu vào trung tâm di tích thì thực lực của sát hồn thú lại càng mạnh hơn.

"Ồ, là mấy người à? Sao mấy người vào đây được?" Một âm thanh ngạc nhiên truyền vào tai đám người.

Mạc Phi nương theo âm thanh nhìn sang thì thấy một cô gái trẻ mặc đồ xanh, chính là cô gái đi cùng ông cụ lông mày trắng tới chào hỏi lần trước, hình như là người Trần gia của Phong quốc.

Trần Bích Nhi nhìn nhóm Mạc Phi, trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc: "Lại còn không hề suy giảm quân số."

Mạc Phi cười cười nói: "Nha đầu, cô cũng vào đây sao?"

Trần Bích Nhi gật đầu: "Oh!" Trần gia có la bàn có thể đoán được hướng di chuyển đại khái của vết nứt không gian, đáng tiếc độ chính xác có hạn, Trần gia tổng cộng vào mười ba người, tổn thất hết hai người.

Ông cụ lông mày trắng nhìn nhóm Mạc Phi, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi nhàn nhạt: "Nhóm bạn nhỏ thật có bản lĩnh!"

"Đâu có! Bọn ta chỉ may mắn chút thôi." Lâu Vũ thản nhiên nói.

Ông lão kia cười cười, không đồng ý nói: "Chỉ sợ không chỉ là may mắn mà thôi."

Lâu Vũ cũng cười nhạt, không nói gì.

Ông cụ nhìn Lâu Vũ, nhắc nhở: "À đúng rồi, sát thủ mà gia chủ Kỷ gia phái tới đã vào được rồi."

Lâu Vũ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh băng hỏi thăm: "Vậy à? Không biết bọn họ đã phái bao nhiêu người tới?"

Ông cụ mày trắng thản nhiên nói: "Đại khái cỡ mười mấy người đi, là ảnh đội của Kỷ gia, một đám thích khách không thấy ánh sáng mặt trời."

Lâu Vũ cung kính chắp tay với ông cụ: "Cám ơn ngài đã nhắc nhở."

"Chỉ tiện tay thôi ấy mà." Ông cụ xua tay, lơ đễnh nói.

Lâu Vũ cười cười, có thêm vài phần hảo cảm với ông cụ mày bạc này.

Hai nhóm người nói chuyện một hồi rồi tách ra làm chuyện của mình.

*

"Tổ gia gia, sao người lại phải nói chuyện đó với Lâu Vũ vậy? Tên khốn Kỷ Hải kia ghi thù dữ lắm, nếu hắn biết chúng ta lén giúp đỡ Lâu Vũ thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu." Trần Bích Nhi lo lắng nói.

Ông cụ mày bạc kia cười lạnh: "Tên Kỷ Hải kia thủ đoạn độc ác, tính cách bảo thủ, từ khi hắn trở thành gia chủ Kỷ gia thì không ít lần gây chuyện phiền phức với Trần gia chúng ta, hai nhà vốn đã có hận cũ, cũng chẳng kém gì chuyện lần này, lần này coi như giúp được Lâu Vũ một chuyện lớn, nói không chừng sau này sẽ có được chỗ tốt từ hắn."

Trần Bích Nhi nhún vai nói: "Lần này ảnh đội của Kỷ gia tới rất nhiều cao thủ, đám người này cũng không biết có sống được không."

Ông cụ mày bạc cười nói: "Người Kỷ gia phái tới không phải đối thủ của bọn hắn."

Trần Bích Nhi kinh ngạc nhìn ông cụ: "Tổ gia gia, người khẳng định ạ?"

"Đương nhiên, đám nhóc đó thoạt nhìn không phải là vật trong ao đâu." Ông cụ gật đầu nói.

*

Mạc Phi nắm sát hồn châu, không ngừng hấp thu sức mạnh bên trong.

Một luồng linh hồn lực thuần khiết mở rộng trong thức hải của Mạc Phi, vẻ mặt Mạc Phi vì hưng phấn mà ửng đỏ.

Đời Nhiêu thấy dáng vẻ Mạc Phi thực bình ổn, liền tò mò hỏi: "Mạc Phi, trông cậu có vẻ không lo lắng chút nào."

Mạc Phi có chút nghi hoặc quay đầu lại, hỏi Đới Nhiêu: "Lo lắng, lo lắng gì chứ?"

Đới Nhiêu đương nhiên nói: "Lo lắng Kỷ gia phái sát thủ tới!"

Mạc Phi bĩu môi, phản bác: "Lo làm cái gì? Ta nói cho cô biết, đám đấy chỉ là đám dê tới dâng thịt thôi, căn bản không đáng để lo."

Tiểu kim giao ở bên cạnh 'ka ka' phụ họa: "Dâng thịt, không lo, dâng thịt, không lo..."

Mạc Phi xoa xoa bụng tiểu kim giao: "Vẫn là Tiểu Kim nhà chúng ta thông minh!"

Đới Nhiêu bất đắc dĩ nói: "Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Mạc Phi ngoẹo đầu, có chút suy nghĩ nói: "Tuy nói là không lo nhưng cũng nên lo lắng một chút."

Lâu Vũ quay đầu nhìn lại, khó hiểu hỏi: "Em lo lắng cái gì?"

Mạc Phi thực rầu rĩ nói: "Em lo đám dê này không đủ béo! Em ghét nhất là đám quỷ nghèo tới gây chuyện với chúng ta."

Lâu Vũ híp mắt, nghiêm túc gật đầu nói: "Vấn đề này đúng là đáng lo thật!"

Đới Nhiêu: "..."

"Cẩn thận." Mạc Phi đột nhiên trừng to mắt, lên tiếng cảnh báo.

Một mũi tên bạc cấp tốc xé gió bay tới, Lâu Vũ vung nắm tay, một quyền đánh văng mũi tên kia đi.

Mạc Phi nhìn về hướng mũi tên bắn tới, vội vàng trốn ra sau lưng Lâu Vũ, vừa trốn vừa lẩm bẩm: "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay!"

Đới Nhiên cắn cắn môi, bản lĩnh ẩn nấp của ảnh đội Kỷ gia đúng là số một, cô không hề phát hiện có người tới gần, khi nãy Mạc Phi nói có dê tới dâng thịt thì có mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc Mạc Phi nói tới dê béo thì Đới Nhiêu rốt cuộc cũng xác định là thật sự có người đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Thiên Diệp chụp lấy mũi tên, tấm tắc nói: "Tên tốt! Bên trong hình như có bỏ thêm tuyết kim, một chút hơi thở cũng không cảm giác được."

Mạc Phi kích động nói: "Trên người đối phương khẳng định không phải chỉ có một mũi tên này, xem ra chúng ta không cần lo lắng dê không đủ béo rồi."

Thiên Diệp gật đầu: "Đúng đúng! Mũi tên này rất tốt, không tệ, cho dù trên người đối phương chỉ có tên thôi thì cũng không tính là lỗ."

Đới Nhiêu: "..."

Ánh mắt Mạc Phi lóe ra tia sáng nóng bỏng: "Mấy người còn chờ gì nữa, mau lên đi nào!"

[end 292]

[293] Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi - Chém Giết

***

Đới Nhiêu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mạc Phi, có chút câm nín, câu nói 'mấy người còn chờ gì nữa, mau lên đi nào' của Mạc Phi nghe vào tai Đới Nhiêu lại giống như 'dê béo tới rồi, mau bắt đi nào' vậy.

Lâu Vũ xung phong xông tới trước, tốc độ của Thiên Diệp cũng không chậm.

Ánh mắt Mạc Phi sáng ngời, hình ảnh đám người hiện lên trong mắt nhóm Lâu Vũ.

Dưới chân thực chi nhãn, đám mười mấy người Kỷ gia ẩn núp trong bóng tối căn bản không chỗ trốn.

Hình ảnh cũng xuất hiện trong mắt Đới Nhiêu, trái tim Đới Nhiêu chấn động, người Kỷ gia tới lần này am hiểu ám sát, cũng am hiểu ẩn núp, nhưng có trốn kín cỡ nào cũng vô dụng mà thôi, vị trí của đám người Kỷ gia đang lộ rõ trước mắt cô.

"Mọi người cần thận nhé, có tới ba người cấp mười đấy." Mạc Phi nhắc nhở.

Đới Nhiêu thầm rét run trong lòng, vì muốn đối phó với Lâu Vũ mà Kỷ gia phái tới ba người cấp mười, đúng là chơi lớn.

Khóe miệng Lâu Vũ nhếch lên, trực tiếp chọn một cao thủ cấp mười, tung quyền đánh tới.

Có câu kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Lâu Vũ có thể nói là hận người Kỷ gia thấu xương, nhìn thấy người Kỷ Hải phái tới liền bạo phát.

Lôi quang lóe sáng quanh người Lâu Vũ, sát khí tung hoành, mỗi quyền tung ra đều cực kỳ hung hãn.

Tân Minh Nguyệt dùng cùi chỏ huých huých Đới Nhiêu: "Lâu Vũ cấp chín, tên đang đánh với hắn là cấp mười đúng không?"

Đới Nhiêu gật đầu: "Ừ! Đúng vậy."

Tân Minh Nguyệt ngoẹo đầu, có chút khó hiểu nói: "Nhưng sao ta thấy giống như Lâu Vũ cấp mười, còn tên kia là cấp chín ấy!"

Đới Nhiêu nhún vai, bất đắc dĩ cười nói: "Ta cũng có cảm giác như vậy."

Lâu Vũ giống như một con mãnh thú thời tiền sử đang cuồng bạo, từng chiêu từng chiêu đều rất khí phách, như sấm chớp mưa bão, như sóng gầm biển gào, đám sát hồn thú kinh sợ bỏ chạy không còn một mống.

"Vèo." Tiếng xé gió vang lên, một mũi tên màu bạc chuẩn xác ghim vào cổ họng một người áo đen, một đòn chí mạng.

Đới Nhiêu trừng mắt, có chút mờ mịt nhìn một màn này, mũi tên kia chính là mũi tên Thiên Diệp bị bắn lén trước đó, Thiên Diệp đã đưa cho Mạc Phi, tức là người bắn tên chính là Mạc Phi.

"Viu." Sau khi lấy đi tính mạng một người, phi tiễn nhanh chóng quay trở về trong tay Mạc Phi.

Mạc Phi cầm mũi lên, ánh mắt liên tục lóe sáng tia sáng kỳ dị: "Thứ tốt!" Mũi lên này rất sắc bén, có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của đối thủ.

Kỷ Thiết cắn răng, trong lòng cuồn cuộn căm hận, hoàng kim cung và bảy mũi ngân vũ tiễn là bảo vật vô giá, không ngờ lại bị Mạc Phi cướp mất một. Hắn có lưu lại ấn ký trên mũi tên, vốn có thể thu hồi lại, đáng tiếc không chờ hắn kịp làm thì Mạc Phi đã xóa đi ấn ký của hắn.

Ánh mắt Thiên Diệp nóng hừng hực nhìn cây cung trên tay Kỷ Thiết, ừng ực nuốt nước bọt.

Mặt Kỷ Thiết lạnh như băng, lúc gia chủ tìm tới hắn chỉ nói Kỷ Lệ bị Lâu Vũ giết chết, Lâu Vũ chỉ mới cấp chín nhưng sức chiến đấu lại tương đương với cấp mười, rất khó đối phó. Nhưng Kỷ Thiết không thể nào ngờ được, không chỉ Lâu Vũ khó đối phó, người bên cạnh Lâu Vũ lại càng khó đối phó hơn.

Kỷ Thiết làm mặt lạnh, chết tiệt, Lâu Vũ không phải cháu ngoại Kỷ An Quốc à? Kỷ An Quốc bị đày tới Vinh quốc, như vậy cháu trai hắn cũng sinh ở Vinh quốc mới đúng! Lâu Vũ lớn lên ở Vinh quốc lại có được sức mạnh khủng khiếp như vậy, chuyện này quá hoang đường.

Hai mắt Thiên Diệp nóng rực nhìn chằm chằm cung tên trong tay Kỷ Thiết, giống như đang nhìn cô gái mình thềm mến: "Nè nè, thương lượng một chút đi, ngươi giao cung tên đó cho ta, ta cho ngươi chết toàn thây, được không?"

Kỷ Thiết cười lạnh: "Ngươi nằm mơ à?"

Mạc Phi liếc mắt, thầm nghĩ: tên ngốc Thiên Diệp này, sao lại thương lượng kiểu như vậy chứ, tốt xấu gì cũng phải lừa một chút chứ!"

"Thiên Diệp, tốc chiến tốc thắng đi, em chịu hết nổi rồi đây này." Tô Vinh lo lắng nói.

Thiên Diệp nghe Tô Vinh nói vậy thì hỏa quang trong mắt nháy mắt bùng nổ, Thiên Diệp phẫn nộ phóng tới, một cước đá một tên thất khiếu chảy máu mà chết.

Đối thủ chết đi một, áp lực của Tô Vinh cũng giảm bớt.

Kỷ Thiết thấy một màn này thì giận dữ trừng Thiên Diệp: "Ngươi!"

Mũi tên bạc mang theo hơi lạnh thấu xương bay thẳng tới chỗ Thiên Diệp, lúc gần tiếp cận Thiên Diệp thì mũi tên đột nhiên nổ tung, là mũi tên mẹ con, bên trong còn có những mũi tên khác.

Mũi tên bay tới trước người Thiên Diệp thì vững vàng ngừng lại, mũi tên mẹ con rất khó đề phòng, cũng khó né tránh, nhưng đáng tiếc tên mẹ con được chế tạo từ kim loại, vì thế Thiên Diệp có thể cướp lấy quyền khống chế.

Thiên Diệp một phát chụp lấy mũi tên rồi bỏ vào nhẫn không gian, cười híp mắt hỏi Kỷ Thiết: "Còn nữa không? Ngươi bắn luôn một lần đi, bớt dây dưa phiền phức."

Kỷ Thiết hung hăng trừng mắt, sau đó hung ác bổ nhào về phía Kỷ Thiết.

Thiên Diệp quay người lại nghênh đón.

"A!" Kẻ đối chiến với Lâu Vũ bị hắn đánh bay ra ngoài, hộc ra một ngụm máu lớn.

Đới Nhiêu trừng mắt, có chút ngạc nhiên nói: "Ơ, Lâu Vũ là cấp chín, Thiên Diệp là cấp mười. Lâu Vũ đã đánh đối thủ hộc máu rồi mà Thiên Diệp vẫn ở đó kỳ kèo, chẳng lẽ Lâu Vũ cấp chín nhưng lợi hại hơn Thiên Diệp cấp mười?"

Thiên Diệp vừa dứt lời, trên người Thiên Diệp phóng ra vạn tia kim quang, huyền quang kim thuẫn bay ra, Kỷ Thiết bị tấm khiên hất bay ra ngoài, mũi nhọn của khiên hung ác đâm vào ngực và bụng Kỷ Thiết, máu tươi giàn giụa.

Đới Nhiêu lại tròn mắt, có chút sững sờ nói: "Ơ, Thiên Diệp đột nhiên trở nên thật lợi hại!"

Tân Minh Nguyệt cũng gật đầu: "Ừm! Hắn đột nhiên trở nên rất lợi hại."

Lâu Vũ một cước tung ra, kẻ đối chiến với hắn bị đá văng ra mấy chục mét.

Tân Minh Nguyệt siết nắm tay, có chút suy tư nói: "Ta lại cảm thấy Lâu Vũ lợi hại hơn một chút."

Đới Nhiêu gật đầu: "Ta cũng thấy vậy."

Thiên Diệp hắc tuyến đầy đầu, thầm nghĩ: hai con nha đầu chết tiệt, tóc dài, kiến thức ít.

Huyền hỏa kim thuận bị Thiên Diệp thu lại rồi một lần nữa văng ra ngoài, mỗi lần đập tới thì Kỷ Thiết lại bị đập tới phun máu không ngừng.

Thiên Diệp tiến tới, dứt khoát chặt đứt cổ đối thủ.

Thiên Diệp vừa mới giải quyết Kỷ Thiết, Lâu Vũ lại đá chết đối thủ của mình.

Mạc Phi thấy Thiên Diệp kết thúc chiến đấu thì lập tức hô to: "Thiên Diệp, mau tới giúp coi! Lề mà lề mề, anh đang thêu hoa đấy hả?"

Thiên Diệp nghe thấy lời Mạc Phi thì không khỏi cảm thấy bực bội. Chết tiệt, thằng oắt con Mạc Phi này, mình giết một tên cấp mười mà nó chẳng khen được câu nào, còn mắng mình thêu hoa.

Đám người Kỷ gia thấy không ổn, vài tên bắt đầu có ý định rút lui.

"Tiểu Kim, mau đuổi theo! Chạy mất một tên kìa." Mạc Phi nói.

Tiểu Kim vèo vèo bay ra ngoài, vừa bay vừa kêu chí chóe: "Không được chạy, không được chạy."

*

Phong quốc Kỷ gia.

"Gia chủ, gia chủ, không xong rồi." Một vị chủ quản vội vàng chạy vào phòng.

Kỷ Hải nhìn thấy người tới thì nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ nháo nhào như vậy chứ?"

"Gia chủ, cả ảnh đội gia tộc phái ra đã bị diệt cả rồi." Chủ quản nơm nớp lo sợ nói.

"Sao có thể chứ?" Kỷ Hải bật dậy, không dám tin nói.

Lần này Kỷ gia phái ra ba cao thủ cấp mười, Kỷ Hải căn bản không nghĩ tới khả năng lần hành động này sẽ thất bại, sở dĩ Kỷ Hải phái ra nhiều cao thủ như vậy là vì Kỷ Lệ chết quá mất mặt, mặt mũi Kỷ gia đã mất hết ở Vinh quốc rồi, Kỷ Hải muốn nhân cơ hội này phô trương thực lực Kỷ gia, kinh sợ những gia tộc khác.

"Gia chủ, làm sao bây giờ." Chủ quản khiếp sợ hỏi.

Kỷ gia cũng không có được bao nhiêu cao thủ cấp mười, đầu tiên là trưởng lão Kỷ Lệ bỏ mình. Hiện giờ lại chết thêm ba người, thoảng cái đã mất đi bốn vị trưởng lão cấp mười trấn giữ, rất khó cam đoan nhưng gia tộc khác không có tâm tư muốn ra tay với Kỷ gia!

Kỷ Hải siết nắm tay, hít sâu một hơi nói: "Biết bọn chúng chết thế nào không?"

Chủ quản dè dặt liếc nhìn Kỷ Hải, cẩn trọng nói: "Lâu Vũ tiến vào trong di tích, các vị đại nhân ấy cũng vào theo, sau đó xác nhận là bị giết trong di tích."

Kỷ Hải đen mặt nói: "Không có khả năng, Lâu Vũ lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là cấp chín mà thôi, hắn không có khả năng có thực lực như vậy."

Chủ quản run run nói: "Gia chủ, Lâu Vũ không phải một mình! Nghe nói bên cạnh Lâu Vũ có không ít cao thủ, thậm chí có cả cấp mười."

Kỷ Hải phẫn nộ: "Nói vậy, rất có thể là Lâu Vũ đã cùng đám người kia ra tay?"

"Có lẽ là vậy." Chủ quản cẩn thận quan sát Kỷ Hải rồi trả lời.

Kỷ Hải siết nắm tay, vẻ mặt âm trầm.

"Tên Kỷ An Quốc đáng chết, đã chết rồi vẫn không yên được, thế mà lại còn sinh ra một thằng cháu khó chơi như vậy." Kỷ Hải nghiến răng nghiến lợi nói.

Bốn cấp mười! Kỷ gia tổng cộng chỉ có tám người cấp mười mà thôi, thoáng cái đã chết mất bốn người, địa bàn của Kỷ gia sẽ bị phân chia, số trưởng lão cấp mười còn lại chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

[end 293] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tuchan