Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Hạ Vinh Sơn xách lấy cổ áo thái y, mắt hổ trừng to, miễn miễn cưỡng cưỡng nghe thấy đáp án mà bản thân muốn nghe, mới phát hiện Mục Như Quy còn ăn vạ ở mép giữa Hạ Triều Sinh, nhất thời có chút bất mãn.

Hắn không vui khi nhi tử gả vào Đông Cung là thật, nhưng rốt cuộc người là phụ thân, liền tính ngoài miệng không đáp ứng, trong lòng vẫn là lưu lại đường sống.

Sinh Nhi tính tình quật cường, một hai phải gả cho Thái Tử, liền gả đi, cùng lắm thì lấy toàn bộ hầu phủ mà trả, đổi cho y cả đời bình an.

Nếu như người ở lại hầu phủ không chịu đi chính là Thái Tử, Hạ Vinh Sơn tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu là Cửu vương gia…… Kia hắn phải vì nhi tử suy nghĩ —— Hạ Triều Sinh tự hôn mê vừa tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Mục Như Quy, chẳng phải là lại muốn hộc máu?

Sinh Nhi của hắn còn có bao nhiêu huyết có thể phun a?

“Vương gia.” Hạ Vinh Sơn trái lo phải nghĩ, tổng cảm thấy không ổn, chỉ phải căng da đầu nói, “Thời gian giờ không còn sớm.”

Mục Như Quy thấp thấp mà “Ân” một tiếng, lại không như mong muốn của Trấn Quốc hầu, đứng dậy rời giường bệnh Hạ Triều Sinh.

Bên trong phòng ngủ lặng ngắt như tờ, cửa sổ vừa bị gió mạnh thổi đóng lại phát ra âm thanh nghiến răng vang khắp phòng, thiêu đốt chậu than thuận thế tuôn ra một đóa nho nhỏ hỏa hoa.

Hạ Vinh Sơn trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mỏng, sợ Mục Như Quy nói ra những lời kinh người, nói ra muốn cưới Hạ Triều Sinh nói, như vậy Thánh Thượng tứ hôn liền lại vô chu toàn đường sống.

Cũng may Mục Như Quy chỉ là lẳng lặng mà nhìn Hạ Triều Sinh một lát: “Hắc Thất đã làm điều thất lễ đối với tiểu hầu gia, cho nên bổn vương để hắn lưu bên tiểu hầu gia chuộc tội đi.”

Hạ Vinh Sơn sửng sốt, lời cự tuyệt mới vừa vọt tới bên miệng, Mục Như Quy đã đi ra phòng ngủ, Hắc Thất cũng cợt nhả mà chạy lại đây.

Hắc Thất chắp tay thi lễ: “Hầu gia.”

Hạ Vinh Sơn khuôn mặt như bị đón băng, nhất thời không nói gì.

Hắc Thất không có nhiều cố kỵ như vậy, da mặt dày ở trong phòng tìm cái góc cho chính mình, ôm lấy kiếm dựa, thật sự xem chuyện này giống như là điều hiển nhiên.

Ánh trăng mờ ảo, ảm đạm sao trời ở sau mây đen lập loè.

Cây ngô đồng chốn Đông Cung bị gió rào rạt rung động, Mục Như Kỳ bắt chén rượu, đi qua trước giường.

Binh sĩ Kim Ngô quỳ gối bên chân hắn, mang theo hương gió lạnh toát ra từ trong bộ giáp sắc.

“Ngươi nói…… Triều Sinh vì kháng hôn, từ hầu phủ tường viện nhảy ngã xuống?”

“Hồi điện hạ nói, là.”

“Mục Như Quy lại là sao lại thế này?”

“Cửu vương gia mang theo người hầu đi hầu phủ chịu đòn nhận tội, ra phủ thời điểm, vừa vặn đúng lúc hầu gia nhảy xuống khỏi tường.”

Mục Như Kỳ nhẹ nhàng xuy một tiếng, lầm bầm lầu bầu: “Ta nói y vì sao không có giống lúc trước như vậy, từ trên lưng ngựa ngã xuống, nguyên lai là trèo tường đúng thời điểm bị Mục Như Quy bắt được…… A!”

Kim Ngô Vệ cúi đầu không nói.

Không nên nghe thấy những lời hắn nói, hắn liền cái gì đều nghe không thấy.

“Thôi, có lẽ là ta làm cái gì, thay đổi……” Hắn nhíu mày đứng dậy, hãy còn nói thầm một lát, sau đó nâng lên cánh tay, vỗ vỗ bả vai tên binh sĩ Kim Ngô, “Tiểu hầu gia như thế nào?”

“Tiểu hầu gia…… Thấy Cửu vương gia liền phun ra huyết, đến nay còn hôn mê bất tỉnh.”

“Y bị Mục Như Quy dọa phun ra huyết?” Mục Như Kỳ sửng sốt, tiện đà đỡ mép giường, cười ha ha, “Mục Như Quy a Mục Như Quy, bất cứ lúc nào, ngươi đều là như vậy không có tiến bộ!”

Mục Như Kỳ cười xong, hẹp dài trong mắt hiện lên một đạo âm lãnh quang: “Phụ hoàng biết việc này sao?”

“Tiểu hầu gia bệnh nặng, Trấn Quốc hầu xin nghỉ đến nay, chưa về triều……”

“Nói cách khác, phụ hoàng còn không biết?” Mục Như Kỳ thu lại ý cười trên mặt, híp mắt đuổi đi binh sĩ Kim Ngô đi.

Tiểu thái giám thân mặc xiêm y xanh thực mau đi vào trong điện.

“Điện hạ.”

Mục Như Kỳ lười biếng hỏi: “Việc Cửu hoàng thúc đem Hạ Triều Sinh dọa hộc máu, phụ hoàng có biết?”

“Bệ hạ chưa biết được.”

“Này không thể được a……” Mục Như Kỳ rũ xuống mi mắt, ánh mắt nhìn quanh tiểu thái giám rồi dừng lại.

Thái giám quỳ bò trên mặt đất, cảm nhận được giống như tử thần đang trong tầm mắt, lập tức nịnh nọt nói: “Thái Tử điện hạ nói được cực kỳ…… Trấn Quốc hầu cũng không phải là dễ nén lại cơn giận, chắc chắn bởi vì việc tiểu hầu gia hộc máu đối Cửu vương gia cùng tứ hôn bệ hạ tâm sinh bất mãn. Điện hạ, ngài đến nói bệ hạ sẽ rõ a!”

“Số ngươi cơ linh.” Mục Như Kỳ vươn một chân, ở tiểu thái giám đầu vai không nhẹ không nặng mà dẫm một chân, “Đi thôi, chúng ta giúp người xử lý vài đạo sổ con.”

“…… Còn có, chuyện lớn như vậy, đương nhiên là nhiều người biết đến càng tốt.” Mục Như Kỳ dịch dịch móng tay, thong thả ung dung nói, “Biết phải làm như thế nào rồi chứ?”

“Nô tài biết.” Tiểu thái giám ngầm hiểu, đứng lên theo Mục Như Kỳ đến cửa cung.

Không cần một lát, tẩm điện liền truyền đến giọng hát mất hồn.

Trong bóng đêm một người áo rách quần manh, im ắng mà dũng mãnh vào kia khi thái giám mới vừa đóng cửa lại không bao lâu.

Hạ Triều Sinh lại lần nữa thanh tỉnh, đã là việc của ba ngày sau.

Y tỉnh vào lúc này không phải thời điểm tốt, đôi mắt mới vừa mở, thái y liền đem ngân châm chọc vào mu bàn tay của y.

“Tê ——” Hạ Triều Sinh hít hà một hơi, dùng một cái tay khác xốc lên góc chăn, ách giọng nói hỏi, “Cửu…… Cửu vương gia đâu?”

Quỳ gối trước giường là Hạ Hoa cùng Thu Thiền rũ đầu, ai cũng không dám mở miệng, trong phòng chỉ có tiếng dược lò phát ra âm thanh rất nhỏ.

Hạ Triều Sinh hấp tấp đứng dậy, lại mềm như bông mà ngã trở về, “Cái gì…… Giờ nào?”

“Tiểu hầu gia, ngài đã ngất xỉu ba ngày.” Hạ Hoa thay y đem chăn dịch hảo, lại dùng ánh mắt ý bảo Thu Thiền mau mau mở lò sưởi lên, “Hầu gia nói, từ hôm nay trở đi, ngài…… Không có việc gì không được ra phủ.”

Hạ Triều Sinh còn không có nghe thấy những gù Hạ Hoa vừa nói chỉ để ý đến việc y “Hôn mê ba ngày” đả kích thẳng đến đại não, lại bị bốn chữ “Không được ra phủ” kinh sợ: “Chính miệng cha ta nói?”

Hạ Hoa không đành lòng đả kích y, ngón tay ở góc chăn phủi đi hai cái: “Hầu gia còn nói, hắn sẽ thay ngài hướng bệ hạ cầu tình……”

“Cầu cái gì tình?” Hạ Triều Sinh lại lần nữa giãy giụa đứng dậy, không màng trên mu bàn tay còn cắm ngân châm, bắt lấy ống tay áo của Hạ Hoa, “Cha ta đi thượng triều sao?”

“Tiểu hầu gia……”

“Nói a!” Hạ Triều Sinh chỉ ngồi dậy trong chốc lát, huyệt Thái Dương liền bắt đầu nhảy dựng nhảy dựng đau. Nhưng y gắng gượng không chịu lại hôn mê qua đi, sợ cha y một cái kích động, chạy tới trước mặt Lương Vương thay ykháng hôn.

Nếu thật sự như thế, y trọng sinh trở về lại có gì ý nghĩa?

Trấn Quốc hầu phủ nhất định lại lần nữa bước vô vết xe đỗ năm ấy!

Hạ Triều Sinh càng nghĩ càng là kinh hãi, càng nghĩ càng là tuyệt vọng, che miệng ngã ở giường trước, đem ngân châm trên mu bàn tay tháo xuống.

“Tiểu hầu gia!” Thu Thiền khóc lóc nhào lên tới, đè lại cánh tay y, “Tiểu hầu gia trong lòng khổ hầu gia đều biết, tứ hôn sự từ từ tới, vì sao phải cùng thân thể của mình không qua được đâu?”

“Ta nơi nào là cùng chính mình không qua được?” Hạ Triều Sinh gian nan mà lắc đầu, ánh mắt dừng ở vết máu trên lòng bàn tay, khóe môi gợi lên một mạt cười khổ, “Mau đi xem một chút cha ta có hay không thượng triều, nếu là không có……”

Y dừng một chút, ánh mắt thoáng qua một hình bóng quen thuộc, trước mắt không khỏi sáng ngời: “Hắc Thất!”

Bên cạnh Mục Như Quy có hai gã người hầu đắc lực, hoạt bát kêu Hắc Thất, trầm ổn kêu Hồng Ngũ, Hạ Triều Sinh nhớ rõ bọn họ.

Hắc Thất đang ở phía sau bức bình phong nghe lén bị điểm danh, cho rằng chính mình bị phát hiện, xấu hổ mà vuốt cái mũi: “Tiểu hầu gia.”

Hạ Triều Sinh trong mắt nhảy hai điểm tinh hỏa: “Mau…… Mau giúp ta đi trước phủ ngăn cha ta lại, chớ có làm hắn thượng triều!”

Hắc Thất lưu tại hầu phủ, tự nhiên nghe Hạ Triều Sinh nói.

Lại nói, tiểu hầu gia không kháng hôn, trực tiếp gả cho Vương gia của bọn họ, là chuyện tốt a!

Hắn không màng Hạ Hoa cùng Thu Thiền kêu sợ hãi, cánh tay duỗi ra, đẩy ra cửa sổ, trực tiếp nhảy đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Hạ Triều Sinh mà đem cửa sổ mở to, lưu lại một câu “Chỉ bằng tiểu hầu gia phân phó”.

“Tiểu hầu gia, ngài đây là muốn làm cái gì?” Hạ Hoa lo lắng sốt ruột mà nhìn Hắc Thất rời khỏi hướng tới hoàng cung, bất an mà siết chặt khăn tay.

Từ khi tiểu hầu gia bị bệnh, giống như là thay đổi một người, hành sự tác phong càng thêm bất thường.

Còn có…… Tiểu hầu gia như thế nào mà buột miệng thốt ra tên của người hầu bên cạnh Cửu vương gia?

Ánh mắt Hạ Hoa hơi lóe, cũng không có giống Thu Thiền giống nhau đuổi theo ra đi, mà là quỳ gối trước giường, giúp Hạ Triều Sinh lau đi vệt máu trong lòng bàn tay.

“Tiểu hầu gia?”

Hạ Triều Sinh giật giật ngón tay.

“Tiểu hầu gia tựa hồ rất quen thuộc tên Hắc Thất người bên cạnh Cửu vương gia.”

Hạ Triều Sinh trầm mặc một lát, đem đôi mắt mở to một cái.

Y có thể tìm cái lý do gì đây, nói là ở cung yến thượng gặp qua Hắc Thất, nhưng hiện nay vẫn có thể xem đây là Hạ Hoa “Hiểu lầm” cũng là cơ hội tốt.

Y dùng sự trầm mặc thay thế câu trả lời.

Hạ Hoa hơi hơi kinh sợ, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều.

Thế nhân đều nói, tiểu hầu gia vì Thái Tử, ở Kim Loan Điện trước quỳ đến ngất, nhất định rễ tình đâm sâu.

Nhưng Hạ Triều Sinh thân là hầu phủ tiểu hầu gia, lại đang trong tình thế khó khăn, nhưng cũng sẽ có một ngày y thanh tỉnh.

Nếu y ý thức được kháng hôn sẽ chọc giận bệ hạ, nguyện ý vì hầu phủ tiếp thu tứ hôn…… Cũng không phải không có khả năng.

Như vậy, tiểu hầu gia liền không phải vì Thái Tử điện hạ trèo tường ra phủ!

Y chính là đi gặp Cửu vương gia!

Hạ Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt cùng Hạ Triều Sinh ngắn ngủi mà tiếp xúc, lại vội vàng rũ xuống mi mắt.

“Ân?” Hạ Triều Sinh không biết Hạ Hoa đến tột cùng nghĩ tới cái gì, nhưng nhìn biểu tình của nàng, như là đem y nguyện ý gả cho Mục Như Quy tâm tư tin cái trong có thật kia, liền nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên, Hạ Hoa thực mau nằm ở mép giường, nức nở nói: “Khổ tiểu hầu gia, vì Trấn Quốc hầu phủ hy sinh đến như thế nông nỗi!”

Hạ Hoa khó chịu cực kỳ.

Cửu vương gia ôm Hạ Triều Sinh từ trên tường viện nhảy xuống thời điểm, nàng cùng mọi người giống nhau, không dám ngẩng đầu, lại thấy rõ trên mu bàn tay của Cửu vương gia có vết thương.

Xấu xí dữ tợn, giống như một cái lại một cái lưỡi của con mãng xà.

Hạ Hoa không dám tưởng tượng như thế vết sẹo xuất hiện ở trên mặt……

Nàng đánh cái rùng mình, cường cười ngẩng đầu: “Tiểu hầu gia, ta đi đem Thu Thiền kêu trở về.”

“Không cần.” Hạ Triều Sinh thấp thấp mà ho khan, “Tùy nàng đi thôi.”

Người hầu bên cạnh Mục Như Quy nơi nào so với Thu Thiền điều là lợi hại hơn sao thị nữ có thể đuổi kịp chứ?

Hạ Triều Sinh nghĩ đến một chút không sai.

Thu Thiền thở hổn hển mà đuổi theo vài bước, Hắc Thất đã nhảy ra hầu phủ.

Hắn đã nhiều ngày đều ở tại hầu phủ, biết Trấn Quốc hầu hôm nay muốn thượng triều, sáng sớm liền ra cửa, cho nên cũng không có nghiêm túc đuổi theo, ngược lại ngồi xổm bên đường, mua một khối thơm ngào ngạt bánh hoa quế.

Cũng chính là trong lúc mua bánh, Hắc Thất thấy Hồng Ngũ.

Hắn nhai ba cái rồi nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng xuống, vui tươi hớn hở mà chạy tới: “Hồng Ngũ!”

Hồng Ngũ kéo dây cương, theo tiếng cúi đầu, thấy rõ bộ dáng Hắc Thất, mày lập tức nhăn lại:

'Vương gia đem ngươi canh giữ ở bên cạnh tiểu hầu gia, ngươi cư nhiên dám trốn tránh nhiệm vụ?”

“Ta chỗ nào dám a……” Hắc Thất né tránh cú đá của Hồng Ngũ, ủy khuất mà ồn ào, “Tiểu hầu gia làm bảo ta đi khuyên Trấn Quốc hầu không cần thượng triều, nhưng y cũng không nhìn xem hiện tại là giờ nào, Trấn Quốc hầu sáng sớm liền ra cửa, hiện nay khẳng định đã tiến cung!”

“Nói hươu nói vượn!” Hồng Ngũ xoay người xuống ngựa, đem dây cương hung hăng nhét vào lòng bàn tay hắn, “Sáng nay Vương gia bảo ta tới hầu phủ tặng đồ…… Trấn Quốc hầu rõ ràng một nén nhang phía trước mới hướng hoàng thành đi!”

“Cái gì?!” Hắc Thất đại kinh thất sắc, bò lên trên lưng ngựa, nhanh chóng hóa thành biến thành cái bóng đen, biến mất ở góc đường. Lạnh thấu xương phong đem lời nói vọng đến Hồng Ngũ bên tai, “Hồng Ngũ, ngươi thay ta đi nói với tiểu hầu gia một tiếng, liền nói ta khẳng định sẽ đem hầu gia ngăn ở hoàng thành ngoại, làm y yên tâm!”

****************

Má nuôi said : Sorry mọi người nha dạo này tui hơi bận nên không up truyện được. Mọi người đừng buồn tui nha. Yêu mọi người😘😘😘

Sinh Sinh : Hai ta đã trở lại rồi đây. Đã để mọi người chờ lâu rồi. (っ.❛ ᴗ ❛.)っ

Quy Quy : Lão bà nhà ta thật đáng yêu a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top