Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Hạ Triều Sinh trên giường lại có nhiều thêm một chậu than nóng để sưởi ấm cho y.

Trong phòng cứ vậy mà ấm áp như mùa xuân.

Hạ Hoa cùng Thu Thiền cởi toàn bộ áo ngoài ra, một người sắc thuốc, một người đi thay than cho lò sưởi tay, chỉ có Hạ Triều Sinh bọc áo lông chồn, thường thường ho khan một tiếng, đầu ngón tay tái nhợt ở trên từng trang sách mở ra nhẹ nhàng.

Y thất thần mà nhìn cửa sổ, hậu tri hậu giác, nghĩ đến giờ này, cha y hẳn là đã tiến cung, liền nghĩ xem Hắc Thất đi lâu như vậy chắc cũng đuổi không kịp.

Nhưng Hạ Triều Sinh vẫn cố chấp mà sinh ra một tia hy vọng nho nhỏ.

Y đã có y thêm một cơ hội, nhất định có thể thay đổi chút cục diện trước mắt.

“Tiểu hầu gia.” Phòng ngủ ngoại truyện tới tiếng đập cửa, “Người của vương phủ tới.”

Thu Thiền mở cửa, dùng thân thể ngăn ở trước cửa, không cho gió lạnh thổi tới Hạ Triều Sinh: “Hầu gia không ở đây, ngươi sao lại đem người đưa tới trước cửa phòng của tiểu hầu gia?”

“…… Chính là tới tìm tiểu hầu gia!” Gã sai vặt gõ cửa hạ giọng, dùng ánh mắt ý bảo Thu Thiền hướng trong viện xem.

Đưa lưng về phía bọn họ mà đứng chính là Hồng Ngũ, đang thưởng thức một gốc cây ở trong gió lạnh nở rộ.

“Cho hắn tiến vào.” Thời điểm Thu Thiền còn đang do dự thì Hạ Triều Sinh đã buông quyển sách trên tay xuống nói vọng ra, sai Hạ Hoa đi châm trà, “Người bên cạnh vương gia, không thể để cho hắn đợi lâu.”

Hạ Hoa theo lời lui ra, Thu Thiền cũng đem người cho tiến vào.

Hồng Ngũ trên người mang theo hơi lạnh của mùa đông đầu.

Hắn cùng Hắc Thất khác biệt nhau, khi hắn cởi huyền giáp ra, một thân áo xanh, nhìn tựa như một thư sinh, vào nhà sau, quỳ gối sau bình phong hướng Hạ Triều Sinh hành lễ.

Hạ Triều Sinh ôm lấy lò sưởi tay nhiệt ấm áp, nghĩ thầm, hắn quả nhiên nhớ không lầm, người đắc lực nhất bên cạnh Mục Như Quy, trừ bỏ Hắc Thất, chính là Hồng Ngũ.

“…… Tiểu hầu gia, thỉnh người chớ buồn.”

Thời điểm y lấy lại tinh thần, Hồng Ngũ cũng dã nói gần xong. Y tuy rằng không có nghe toàn bộ, nhưng cũng đoán được đại khái là—— Hắc Thất không có khả năng mà đi cản cha y, mà Hồng Ngũ chính là người trở về báo tin cho y.

Hạ Triều Sinh quơ quơ lò sưởi tay, đem nhiệt một chút một dán ở lòng bàn tay.

Trong lòng y có buồn bã, bất lực không gì thay thế được.

Có chút thời điểm, liền tính nhìn thấu vận mệnh, có một số việc vẫn là sẽ bị vô hình tay đẩy đi tới.

Nếu hôm nay cha y ở trên triều đình thay y kháng hôn……

Lúc này ở trước của cung điện nguy nga, tráng lệ mây đen không ngừng kéo đến che lắp đi cả bầu trời.

“Hầu gia!” gã sai vặt bên người Trấn Quốc hầu đột nhiên quay đầu lại, “Đó là……”

Tiếng vó ngựa không phân biệt được từ đi đến đã đánh vỡ khung cảnh yên bình của chốn cung thành.

Hạ vinh theo tiếng nhìn lại, lại thấy rõ người cưỡi ngựa chạy như điên mà đến, giữa mày hung hăng nhảy dựng.

“Hầu gia.” Hắc Thất ở trước cửa cung thành, khó khăn lắm ngăn cản Hạ Vinh Sơn, “Hầu gia xin dừng bước.”

Hạ Vinh Sơn tay xoa thanh kiếm bên hông, cười lạnh: “Như thế nào, Vương gia biết ta hôm nay thượng triều muốn cáo trạng hắn, đặc biệt sai ngươi tới cản ta?”

Hiện tại toàn bộ thượng kinh còn có ai không biết, Trấn Quốc hầu phủ tiểu hầu gia bị Cửu vương gia dọa đến thổ huyết chứ?

Hắc Thất tự nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đãi khắp kinh thành, nhưng hắn giống như là cái gì cũng không biết dường như, cợt nhả mà chắp tay: “Hầu gia ngài nói chi vậy?…… Là tiểu hầu gia để cho ta tới.”

“Triều Sinh?” Hạ Vinh Sơn tất nhiên là không tin, “Nếu y thật sự muốn tìm ta, cũng sẽ kêu người bên cạnh y tới chứ không là ngươi.”

Có thể là kêu Hạ Hoa tới, trong tay nàng cũng có vài phần công phu, Hạ Triều Sinh trước kia liền thích kêu nàng giúp y đi truyền lời.

“Hầu gia, xin ngài chớ hoài nghi ta dừng một bước cùng ta nói chuyện a.” Hắc Thất thấy cung thành ngày càng gần vội vàng mà chạy ra ngăn mấy tên thái giám, lập tức thu hồi vẻ mặt vui đùa lúc nãy, ngữ khí cũng mang lên nôn nóng.

“Ngươi bảo ta dừng một bước ta liền dừng một bước.” Trấn Quốc hầu tức giận xoay người xuống ngựa, “Bản hầu còn có thể sợ ngươi sao?”

Hắc Thất đem Trấn Quốc hầu dẫn tới góc khuất trước cung.

“Hầu gia, ta biết hiện tại nói cái gì ngài đều sẽ không tin.” Hắc Thất tuy hay cao ngạo không coi ai ra gì, nhưng lúc này hắn lại bày ra thái độ khiêm tốn, trong giọng nói đối với Trấn Quốc hầu lại không nhiều thì ít có phần cung kính, “Nhưng ta nếu nói tiểu hầu gia không hảo, ngài liền biết rõ ta ở đây nói dối, cũng khẳng định sẽ hồi hầu phủ nhìn một cái…… Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đạo lý này ta đều hiểu, ngài như thế nào sẽ không hiểu đâu?”

“…… Ngươi! Ngươi dám!”

“Thuộc hạ là người hầu bên cạnh Cửu vương gia, nhìn quen sóng to gió lớn, không có gì không dám.” Hắc Thất cụp mi rũ mắt mà cười, “Thuộc hạ sở dĩ nói như vậy, chính là muốn hầu gia minh bạch, thuộc hạ nếu tới, như vậy ta đem mạng mình ra cước, chẳng sợ lưng đeo tội danh nguyền rủa tiểu hầu gia, cũng sẽ không để ngài bước vào cung thành nửa bước.”

Thanh kiếm lạnh ngắt đã ra khỏi vỏ, Hạ Vinh Sơn nắm chuôi kiếm, tức giận đến nói không ra lời, “Ngươi” sau một lúc lâu, gió lạnh một thổi cái, rốt cuộc thần chí cũng tìm về, a ra tiếng: “Buồn cười, ngươi…… Ngươi thật là người điên, cư nhiên dám nói lời nguyền rủa con ta?!”

“Hầu gia nói quá lời.” Hắc Thất thuận thế đề cao tiếng nói, “Hầu gia là người thông minh, tự nhiên biết thuộc hạ mới vừa rồi nói những lời xằng bậy như thế đến tột cùng vì sao.”

Còn có thể vì sao?

Trước mắt Hạ Vinh Sơn tất cả như biến thành màu đen.

Còn không phải là vì ngăn hắn lại, không cho hắn ở trong triều đình thay nhi tử kháng hôn sao?

Trên phố nghe đồn, Cửu vương gia Mục Như Quy, trái tính trái nết, hành sự tác phong khác hẳn với thường nhân, hiện giờ đến cả người hầu bên cạnh cũng đều dám đối với Trấn Quốc hầu nói năng lỗ mãng, có thể thấy được nghe đồn thật sự không có nửa điểm nói ngoa!

Hạ Vinh Sơn ở trong lòng đem Mục Như Quy mắng máu chó đầy đầu, trên thực tế mặt đỏ lên, không nói một lời.

Bởi vì trong lòng hắn dường như đã rõ, biết Hắc Thất nói nửa điểm cũng không sai —— không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Hắn tâm luôn lo nghĩ cho an nguy của Hạ Triều Sinh, nếu Hắc Thất thật sự nói Hạ Triều Sinh “Không hảo”, hắn tất nhiên phải về phủ tìm tòi đến tột cùng.

“Hầu gia bớt giận.” Hắc Thất thấy Hạ Vinh Sơn tay từ trên chuôi kiếm dời đi, lại lần nữa cợt nhả lên, “Thuộc hạ mở miệng chống đối hầu gia, ngày sau sẽ tự đi đến trước mặt Vương gia lãnh phạt, nhưng thuộc hạ nói chính là lời nói thật…… Chính xác chính là do tiểu hầu gia sai thuộc hạ tới chỗ này cản hầu gia.”

“Hầu gia ——”

“Hầu gia!”

Từ trên đường đi đến trước cửa đại điện thấy một tên thái giám mặt đỏ ửng, thở hồng hộc mà quỳ lạy trên mặt đất: “Cung nghênh…… Cung nghênh hầu gia!”

Hạ Vinh Sơn liền thu lại vẻ mặt táo bạo, từ kẽ răng bài trừ một câu: " Miễn đi.”

Hắc Thất tươi cười bất biến, ngăn ở trước mặt Hạ Vinh Sơn, không chút sứt mẻ.

“Bản hầu……”thái dương Hạ Vinh Sơn nổi cả gân xanh, hít sâu vài lần, mới nhịn xuống ý muốn đem Hắc Thất trực tiếp giết xuống, cùng với dục vọng đều hạ xuống, nghiến răng nghiến lợi, “Bản hầu trong lòng hiểu rõ.”

Hắc Thất ánh mắt dừng ở Trấn Quốc hầu chợt nắm chặt nắm tay, trong lòng hiểu rõ, thong thả ung dung lui qua một bên.

Hạ Vinh Sơn nặng nề mà “Hừ” một tiếng, đôi tay để ở sau người, nhìn tên thái giám đang quỳ trên mặt đất phát run: “Chuyện gì?”

“Hầu gia…… Hầu gia……” Bọn thái giám run bần bật, “Bệ hạ ban chỉ mời ngài tiến cung……”

“Không cần!” Hạ Vinh Sơn thậm chí không có đi vào bên trong nhuyễn kiệu, vén lên vạt áo, sải bước mà đi vào cung thành.

—— xôn xao!

Tấu chương rơi đầy trên đất.

“Bệ hạ bớt giận!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Cung nữ thái giám quỳ đầy trên đất, Lương Vương lung lay mà ngã ngồi trở về: “Trẫm…… Trẫm ban cho nhuyễn kiệu, cửu đệ không ngồi cũng liền thôi, kẻ hèn mọn như Trấn Quốc hầu, cư nhiên cũng dám…… Cũng dám……”

—— phanh!

Khay mài mực trên bàn cùng vô số tấu chương cứ thế bị đập vỡ, Lương Vương trực tiếp kéo xuống ngọc bội đeo bên hông, hung hăng quăng trên mặt đất.

“Bệ hạ bớt giận!” Cầm trong tay phất trần Nội Thị Giám nhìn lấy ngọc bội vỡ vụn, đẩy ra  cửa cung điện, “Bệ hạ bớt giận a!”

“Trường Trung, ngươi tới vừa lúc.” Lương Vương che lại cái trán, hướng tên Nội Thị Giám vươn tay, “Mau…… Giúp trẫm…… Giúp trẫm……”

“Bệ hạ đừng vội, nô tài đem dược của ngài lấy tới.” Trường Trung bước tới lấy từ bên eo, một bên chạy, một bên ý bảo tất cả  cung nữ thái giám rời đi.

Chờ đến khi hắn chạy đến bên người Lương Vương, vừa mới nổi trận lôi đình khiến mặt của đế vương tái xanh, một tay giữ cái trán, đau đến ngăn không được rên rỉ.

Trường Trung vội vàng quỳ gối trước long ỷ, từ bên trong Tụ Lung lấy ra một cái hộp gỗ: “Bệ hạ……”

“Người đều đuổi ra đi?” Lương Vương run rẩy vươn tay, ở bên trong hộp gỗ cố sức mà sờ soạng một lát, tìm được một viên đan dược, lập tức gấp không chờ nổi mà đem này từ trong hộp moi ra tới, nhét vào trong miệng.

Trường Trung dâng lên một chén trà nóng.

Lương Vương che lại cái trán: “Không cần.”

“Bệ hạ, ngài nhiều ít uống một ngụm, giải khát.” Trường Trung tận tình khuyên bảo mà khuyên nhủ, “Chờ lát nữa, ngài còn muốn đi thượng triều không.”

“Thượng triều?” Lương Vương từ trong cổ họng bài trừ một tiếng hừ lạnh, “Thượng triều nghe Trấn Quốc hầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng trẫm tứ hôn hại chết con hắn sao!”

“Bệ hạ bớt giận!” Trường Trung đem chung trà hấp tấp đặt ở trước mặt, đứng dậy thay Lương Vương hạ hỏa, “Bệ hạ, Trấn Quốc hầu chính là cái tính tình quái đản, ngươi hà tất cùng hắn so đo?”

“Trẫm chính là không thể dung túng hắn nữa.” Lương Vương chậm rãi bình tĩnh trở lại, ý bảo Trường Trung đem chung trà đưa qua, “Trẫm biết hắn đem chính mình nhi tử coi là bảo bối, Thái Tử của trẫm liền không phải bảo bối sao?!”

“…… Con của hắn muốn gả, nhi tử của trẫm phải cưới?!”

“Cũng không phải là lý lẽ này sao?” Trường Trung cười làm lành, “Bệ hạ tứ hôn, là thiên đại hỉ sự, Trấn Quốc hầu không tạ ơn cũng liền thôi, như thế nào còn có thể trái lại oán trách bệ hạ đâu?”

“Là trẫm mấy năm nay quá dung túng hắn.”

“Bệ hạ, bây giờ binh sĩ ở xa trường đã ổn cả rồi, ngài sao không……”

“Không thể.” Lương Vương nhìn Nội Thị Giám, ngoắc ngón tay, dùng chỉ có hai người có thể nghe thấy thanh âm, nói, “Ngoài kinh thành nơi nào cũng đều là man di, trẫm chợt giáng chức Hạ Vinh Sơn, thế chẳng phải lại lần nữa gây chiến loạn.”

Trường Trung làm sao không rõ đạo lý này?

Nội Thị Giám cười khuyên giải an ủi Lương Vương: “Một khi đã như vậy, bệ hạ hẳn là cao hứng mới là.”

“…… Nếu là Trấn Quốc hầu không vì chính nhi tử bảo bối kháng hôn, bệ hạ đâu ra giáng chức hắn không có lý do?”

Lương Vương bị Trường Trung nói trúng tim đen liền gợi lên khóe môi, hơi thở cũng thuận, cười mắng: “Còn cần ngươi tới nhắc nhở trẫm?…… Trẫm cũng không sai đó thôi.”

“Ngươi lại không phải không biết, Trấn Quốc hầu cái kia tính tình…… Trẫm từ trước bất đồng hắn so đo, thật sự là cảm thấy cùng một tên chỏ biết võ so đo lại quá không nghĩa khí!”

“Bệ hạ trong lòng đã có dụng ý như thế dường như, tự nhiên không cần nô tài nhắc nhở.” Trường Trung đỡ Lương Vương tay, bồi hắn hướng Kim Loan Điện trước đi.

“Nhưng nếu hôm nay trong triều đình, hắn không đề cập tới việc tứ hôn?”

Trường Trung như cũ là gương mặt tươi cười kia: “Kia nô tài liền phải chúc mừng bệ hạ, không cần cùng người thô lỗ sinh khí.”

Lương Vương cười ha ha, cũng không cảm thấy Trấn Quốc hầu sẽ bỏ qua chuyện này.

Nếu là Trấn Quốc hầu có thể bỏ qua chuyện này thì con hắn Hạ Triều Sinh cũng sẽ không bừa bãi đến cãi lời thánh chỉ, thà chết không gả cho.

Tiếng chuông sâu kín, Lương Vương đi tới Kim Loan Điện trước, Nội Thị Giám hát vang: “Quỳ ——”

Chúng thần toàn quỳ, sơn hô vạn tuế.

Lương Vương không xuất hiện, hắn mông còn không có chỗ ngồi ổn, “Thần có bổn thượng tấu” không ngừng bên tai, nói, còn đều là việc Cửu vương gia Mục Như Quy đem Trấn Quốc hầu con trai độc nhất Hạ Triều Sinh dọa hộc máu.

Lương Vương một bên làm ra bộ dáng tức giận, một bên trộm quan sát biểu tình của Trấn Quốc hầu, lại thấy ngày thường dăm ba câu là có thể chọc đến điểm giận của Hạ Vinh Sơn nhưng lần này cư nhiên xem mọi chuyện như không xảy ra, không một chút biểu tình khiến Lướng Vương có chút kinh ngạc.

“Hạ khanh, lời nói của chư vị đại thần, nhưng là thật a?” Lương Vương nhịn không được nói bóng nói gió, “Trẫm cần phải phái chút thái y đi vào trong phủ nhìn một cái?”

Hạ Vinh Sơn bừng tỉnh hoàn hồn, hô to “Bệ hạ”, sau đó cực kỳ bi thương mà quỳ lạy trên mặt đất.

Lương Vương tinh thần chấn động, chậm rãi ngồi thẳng eo, chuẩn bị nương theo lời kháng hôn  của Trấn Quốc hầu phủ mà chỉ trích Hạ Vinh Sơn.

Lại không ngờ, Hạ Vinh Sơn quỳ xuống sau, không nói hai lời, trước dập đầu ba cái, sau đó rưng rưng tạ ơn, nói năm đó không có bệ hạ cùng Thái Hậu ân chuẩn, khuyển tử định sẽ không thể làm thư đồng của Thái Tử.

“Trẫm……”

Hạ Vinh Sơn mới mặc kệ Lương Vương muốn nói gì, mục đích của hắn là đem lực chú ý của mọi người từ “Tứ hôn” dời đi chỗ khác : “Khuyển tử bệnh nặng trên giường, không quên được ân nghĩa của bệ hạ cùng Thái Hậu, hấp hối hết sức, vẫn cầu bệ hạ ân chuẩn, hứa cho y hồi Thái Học, dù không thể làm thư đồng bên cạnh Thái Tử điện hạ, cũng cam tâm tình nguyện!”

Trấn Quốc hầu nói một phen không để cho Lương Vương một chút phản ứng, âm thanh của thanh kiếm đeo bên hông vang lên leng keng, hắn không ngừng buộc tội Mục Như Quy nói năng ngớ ngẩn, khiến cho Lương Vương ngồi trên long ỷ cũng phải ngớ ngẩn theo.

Rốt cuộc việc kháng hôn đâu?

Như thế nào lại thành  việc đến Thái Học a!

Chẳng lẽ Hạ Triều Sinh đã bị đả kích đến thà rằng chạy Thái Học nghe thơ văn thư pháp, cũng không thành hôn?!

****************

Má nuôi said : Hôm nay đăng truyện bù đắp cjo mấy ngày trước không đăng nè. Mọi người nhớ cho tui 1 like nha.

Sinh Sinh : Ta không có bị đả kích a. Ta muốn thả cho Cửu thúc a

Quy Quy : Chương này ta có ít đất diễn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top