Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Đối với việc của triều đình, Hạ Triều Sinh một chút cũng không biết, y ôm lò sưởi tay chờ đến mơ màng sắp ngủ, thấy Hắc Thất cuối cùng cũng không trở lại, dứt khoát cuộn tròn vào chăn, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Ngủ mơ được một lúc, Hạ Triều Sinh lại về tới kiếp trước.

Khi đó, y mới vừa gả vào Đông Cung, được người người kính nể, ai ai cũng để y vào mắt không dám đắc tội y.

Mục Như Quy sai Hồng Ngũ đưa tới một cái túi thơm, bên trong cất giấu mấy cánh đào hong khô.

Hầu phủ trong hoa viên cũng có không ít cây đào.

Tháng tư xuân tới hoa đào nở, hai tháng đông qua lại tới mai, Bùi phu nhân thích cái gì, Trấn Quốc hầu liền hướng trong hoa viên mà trồng không thiếu.

Hạ Triều Sinh khi còn bé rất thích mấy cây đào này, mỗi khi xuân về hoa nở, đều phải dưới tàng cây bồi một lúc lâu.

Trấn Quốc Công phủ đầy cây đào cùng nơi khác không giống nhau, trắng tinh như tuyết, không dính bụi trần, là Trấn Quốc hầu từ kinh dã mười chín quận mang cho được loại giống cây này.

Mà Mục Như Quy đưa tới túi thơm, bên trong đều là hoa đào của hầu phủ.

Hạ Triều Sinh trong lòng mơ hồ hiện lên một tia cảm xúc nói không rõ, vừa muốn nhìn kỹ, phía sau liền truyền đến thanh âm của Mục Như Kỳ: “Nhìn cái gì đâu?”

Y thấp thấp mà ho khan, thuận tay đem túi thơm thu vào bên trong Tụ Lung, cứ thế một khắc trôi qua, cười ngâm ngâm mà quay đầu lại: “Ngươi uống rượu?”

Mục Như Kỳ trên mặt bao phủ nhàn nhạt men say.

Hắn không lắm để ý mà hừ nhẹ: “Đêm động phòng hoa chúc, ta sao có thể không uống rượu?”

Động phòng hoa chúc…… Động phòng hoa chúc……

Hạ Triều Sinh tâm không chịu khống chế mà nhảy lên lên, liếc mắt đưa tình mà nhìn chăm chú vào Mục Như Kỳ bị đỡ đi thay quần áo, sau đó cũng nhanh chóng đổ ra hai chum rượu hợp cẩm.

Tình cảm của y lúc đó đơn giản lại nhiệt liệt.

Y căn bản không để bụng thân phận của Mục Như Kỳ, y chỉ để ý Mục Như Kỳ.

Cửa mở, hơi lạnh gió đêm ùa vào tới.

Hạ Triều Sinh vui sướng quay đầu lại, thấy lại không phải Mục Như Kỳ, mà là một đôi mắt rất giống đôi mắt của y.
…………
Hạ Triều Sinh mang theo hận ý mở hai mắt.

Sau bình phong, y mơ mơ hồ hồ nhìn thấy xuất hiện thân ảnh của một người.

Hồng Ngũ nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào mới trở về?”

Trả lời hắn, là Hắc Thất: “Ở trước cửa cung đợi hầu gia trong chốc lát, được tin tức, mới dám trở về nói cho tiểu hầu gia nghe.”

Hạ Triều Sinh nghe vậy, dần dần từ ở cảnh trong mơ bứt ra.

Y xốc lên góc chăn, cố sức đứng dậy: “Như thế nào?”

Sau bình phong chợt im tĩnh lạ thường, một lát sau, truyền đến tiếng cười của Hắc Thất trả lời: “May mắn không làm phụ lòng tiểu hầu gia.”

Y suy sụp ngã hồi giường, thật dài mà thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe Hắc Thất lại dùng quái dị ngữ khí, nói thầm: “Chính là còn có một chuyện……”

Hạ Triều Sinh thật vất vả buông tâm lại nhắc lên: “Chuyện gì?”

“Hầu gia hướng bệ hạ cầu ân điển, bệ hạ cũng đã ân chuẩn, hứa cho ngài hồi Thái Học…… Tiếp tục làm thư đồng bên cạnh Thái Tử.”

Nằm ở trên giường Hạ Triều Sinh ngẩn ra, phát ngốc ra, chậm rãi suy đoán ngọn nguồn sự tình.

Hắc Thất ngăn lại cha y, cha y tất nhiên đã tới bên dưới hoàng thành, không thể không thượng triều.

Thượng triều, có người khẳng định sẽ đề cập bệ hạ tứ hôn việc, cha y vì dời đi lực chú ý của Lương Vương, chỉ có thể đem đề tài hướng chỗ khác xả.

Chỉ là Hạ Triều Sinh trăm triệu không nghĩ tới, cha y cư nhiên đem y nhét trở lại Thái Học.

Thư đồng Thái Tử liền là thư đồng Thái Tử đi.

Hạ Triều Sinh dở khóc dở cười mà tưởng: Làm thư đồng Thái Tử, tổng so với việc không trở thành Thái Tử Phi hảo.

Y không tái giá nhập Đông Cung.

Miễn miễn cưỡng cưỡng tránh thoát một kiếp, Hạ Triều Sinh hứng thú cao lên, thậm chí sau khi uống xong dược, quyết định đi trước hầu phủ chờ cha y về nhà.

Hạ Hoa cùng Thu Thiền tự nhiên không chịu, nhưng các nàng ngăn không được Hạ Triều Sinh.

Hắc Thất lấy roi thúc ngựa gấp trở về báo tin, lúc này xem náo nhiệt không chê làm lớn chuyện, ngồi xổm bên cạnh Hạ Triều Sinh, phủng mặt cười: “Tiểu hầu gia, Vương gia buổi sáng tặng lễ vật cho ngài tới rồi.”

Hạ Triều Sinh dùng khăn che miệng lại, ho khan vài tiếng, hắng giọng nói hỏi: “Cái gì lễ vật?”

“Tiểu hầu gia vừa thấy liền biết.” Hắc Thất thần thần bí bí mà đáp trả y.

Hạ Triều Sinh cười cười, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.

Y từ sau khi trên tường ngã xuống đi, ý thức vẫn luôn không quá thanh tỉnh, liền đến mặt của Mục Như Quy cũng chưa thấy rõ, nhưng y mơ hồ nhớ rõ, chính mình đem từ trong quan tài nắm xuống một viên dạ minh châu nhét vào lòng bàn tay của Mục Như Quy.

Y muốn, kỳ thật không phải dạ minh châu, mà là cùng dạ minh châu cùng người đến với nhau.

“Tiểu hầu gia, ngài như thế nào lại muốn hướng bên ngoài chạy?” Thu Thiền nhón mũi chân, thay Hạ Triều Sinh mặc lên một lớp áo choàng, một bên oán giận, một bên oán hận mà nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.

Nàng cảm thấy người bên cạnh Cửu vương gia, ở đây dụ dỗ tiểu hầu gia chạy ra bên ngoài

Hạ Hoa đã biết Hạ Triều Sinh cam tâm tình nguyện gả vào vương phủ, thái độ không giống Thu Thiền mà chống lại. Nàng chỉ là nghiêm túc mà đem lò sưởi tay nhét vào trong tay Hạ Triều Sonh, kiểm tra toàn thân của y từ trên dưới, xem xem có nơi nào không ổn.

Đều cẩn thận thành như vậy, tự nhiên không có không ổn, nhưng vì chờ Trấn Quốc hầu nên chỉ đành đứng ở trước cửa hầu phủ, nhìn thấy Hạ Triều Sinh bị gió thổi đến lung lay sắp đổ, vẫn là nổi giận gầm lên một tiếng, hướng tới nhi tử chạy như bay qua đi: “Vi phụ nói qua cái gì? Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi không cho phép ra phủ!”

Chỉ có Hồng Ngũ được Mục Như Quy sai đưa tới cái rương mở ra trước mặt Hạ Triều Sinh, y cũng nhạy bén mà bỏ chạy, sợ bị Hạ Vinh Sơn dùng thêm một lớp áo choàng lông xù xù trùm từ đầu che đến chân.

“Cha, ngài nhìn, đây là lễ vật cửu thúc đưa cho ta.” tâm trạng y cứ thế mà có cải thiện giúp hình tượng của Mục Như Quy ở trong lòng Hạ Vinh Sơn được cố định, ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, trán đã bị cha y không nhẹ không nặng mà búng một chút.

Hạ Vinh Sơn tức muốn hộc máu: “Bệ hạ đã đã tứ hôn, kia là phu quân tương lai của ngươi. Ngươi sao có thể kêu hắn cửu thúc?”

Hạ Triều Sinh theo thói quen kiếp trước mà luôn gọi Mục Như Quy là “Cửu thúc”, hiện giờ cũng không nghĩ sửa miệng, che lại cái trán trốn đến một bên, hừ nhẹ: “Hắn đều không tức giận, cha ngươi tức giận cái gì?”

Hạ Triều Sinh lẩm bẩm Hạ Vinh Sơn không nghe rõ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng y ở Thái Học, cùng Thái Tử quen thuộc, liền cũng cùng giống Thái Tử xưng hô với Mục Như Quy.

Hạ Vinh Sơn chính là buồn rầu, Hạ Triều Sinh rốt cuộc có nguyện ý gả hay không gả a?

Nếu nói nguyện ý, lúc trước ở Kim Loan Điện trước quỳ xuống ngất chính là ai?

Nếu nói không muốn, hôm nay bải Hắc Thất chạy tới ngăn đón hắn, sợ hắn ở trong triều đình kháng hôn, lại là ai?

“Cha, ngài mau xem, dạ minh châu.” Hạ Triều Sinh không biết trong lòng cha y đang không ngừng giao chiến, bỏ lò sưởi trên tay xuống, đối với cái rương rực rỡ lấp lánh minh châu mà cười.

Hạ Vinh Sơn lấy lại tinh thần, mặc kệ Hạ Triều Sinh vui hay không gả tiến vương phủ, nghĩ đến Mục Như Quy, mặt đều hạ xuống: “A, có hoa không quả!”

Hạ Triều Sinh: “?”

Hạ Triều Sinh chạy nhanh dùng ánh mắt ý bảo Hồng Ngũ mở mặt sau cái rương.

Cái thứ hai trong rương có vô số hộp gỗ nhỏ tinh xảo khác, Hồng Ngũ một cái tiếp theo một cái mở ra, bên trong đều là những bảo vật quý hiếm trong nhân gian khó mà tìm được.

Hạ Vinh Sơn mắt lạnh nhìn, cười nhạo: “Xong việc Gia Cát.”

Hạ Triều Sinh: “……”

Hạ Triều Sinh nghe ra tới, cha y không phải đối đồ vật Mục Như Quy đưa tới có ý kiến, mà là đối Mục Như Quy có ý kiến.

Y thở dài, làm Hồng Ngũ đem cái rương một lần nữa nâng hồi hầu phủ: “Cha, ngài như thế nào cùng bệ hạ nói, ta muốn hồi Thái Học?”

Hạ Vinh Sơn đang muốn cùng Hạ Triều Sinh nói việc này, thấy y  chủ động nhắc tới, lập tức hỏi: “Ngươi vì sao bảo Hắc Thất truyền lời?”

“Hắc Thất thân thủ so Hạ Hoa hảo.” Hạ Triều Sinh đôi mắt cong cong, “Hơn nữa phụ thân nếu là thấy Hạ Hoa, mặc kệ ta nói cái gì, nghĩ đến đều sẽ không nghe, Hạ Hoa cũng không dám khuyên.”

Hạ Vinh Sơn nhất thời nghẹn lời, muốn phản bác, lại biết y nói chính là lời nói thật, chỉ phải không tình nguyện mà giải thích: “Lúc ấy ngự tiền Nội Thị Giám đã tới trước cửa hoàng thành, bệ hạ cũng đưa tới nhuyễn kiệu, vi phụ không thể không thượng triều.”

Nếu thượng triều, chung quy muốn tìm cái cớ, đem những gì Lương Vương muốn nói ra.

“Vi phụ nghĩ tới.” Hạ Vinh Sơn vỗ vỗ vả vai Hạ Triều Sinh, cùng y đi trở về hầu phủ, “Khác lý do, bệ hạ tóm lại không tin, không bằng nói ngươi muốn hồi Thái Học.”

Trấn Quốc hầu sở liệu không tồi. Sau khi rời triều , đã phát hiện ra được sự hoài nghi của Lương Vương.

Trường Trung quỳ trên mặt đất, đem tấu chương rơi dưới đất nhặt lên.

“Hắn thế nhưng…… Hắn thế nhưng cầu trẫm cho con hắn hồi Thái Học?!” Lương Vương che đầu lại, lại bắt đầu đau đầu.

Trường Trung tay mắt lanh lẹ mà từ trong hộp gỗ moi ra một quả thuốc viên, đưa tới miệng Lương Vương.

Lương Vương miễn cưỡng nuốt, hữu khí vô lực mà nằm liệt ngồi ở trước long án: “Thật là…… Thật là làm càn!”

Trường Trung biết Lương Vương chỉ là bực bội với không có bắt lấy nhược điểm, giáng chức của Trấn Quốc hầu, cho nên cũng không ra tiếng, chờ Lương Vương nguôi giận mới nhặt tấu chương trên mặt đất, mới rót chung trà, quỳ đi qua.

Lương Vương ăn đan dược, thần chí dần dần thanh minh: “Trường Trung, ngươi nói, Hạ Vinh Sơn có phải hay không đã đối trẫm có phòng bị?”

Trường Trung do dự một lát, vẫn chưa mở miệng.
“Ân?” Lương Vương nhíu mày rũ mắt, “Ngươi có chuyện muốn nói?”

Trường Trung châm chước một lát, cẩn thận mở miệng: “Hồi bẩm bệ hạ, nô tài không có gì muốn nói, chính là nhớ tới một số chuyện xưa.”

“Nga? Nói đến nghe một chút.”

“Ai, bất quá là việc nhà của nô tài, không duyên cớ làm bẩn tai bệ hạ.” Trường Trung thử mở miệng thăm dò, thấy Lương Vương vẫn chưa biểu hiện ra bất luận cái gì bất mãn, lập tức nói tiếp, “Thời trẻ, nô tài mới vừa tiến cung lúc ấy, trong nhà còn có một muội muội.”

Lương Vương gật đầu: “Không tồi, khi đó trẫm chưa đăng cơ, có nghe ngươi nói qua…… Như thế nào mấy năm gần đây không đề cập tới?”

Trường Trung cười khổ: “Bệ hạ trí nhớ tốt thật…… Nô tài mấy năm nay không đề cập tới nàng, là bởi vì nàng sớm đã mất mấy năm nay.”

Hắn nghỉ ngơi một hơi, tiếp tục nói: “Không biết bệ hạ còn có nhớ hay không, nô tài trước kia thường xuyên hướng trong nhà mang bạc?”

“Trẫm tự nhiên nhớ rõ.”

“Kia đều là muội muội nô tài kêu nô tài mang về.” Trường Trung hồi ức nói, “Muội muội nô tài gả cho một tú tài nghèo, thời trẻ luôn là hướng nô tài xin bạc trao đổi văn kiện ngoại giao sống qua ngày. Có nô tài tiếp tế, vợ chồng son bọn họ quá đến cũng coi như không tồi, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng kề trong tay, tú tài nghèo không phải trường mệnh, ngày lành qua lỡ một năm, liền buông tay nhân gian.”

“Muội muội nô tài từ đây rốt cuộc chưa hướng nô tài muốn quá bạc, nô tài lo lắng nàng, ra cung nhìn lên…… Nguyên là nàng tương tư thành tật, cũng sống không lâu.”

“Nô tài đau lòng muội muội, đem tích cóp bạc toàn lấy ra tới, muội muội lại nói, tú tài mất rồi, nàng muốn bạc dùng làm gì?”

Trường Trung nói xong, trầm mặc mà quỳ trên mặt đất.

Lương Vương gập lên ngón tay, như suy tư gì mà gõ long án: “Ngươi là nói, nhi tử bảo bối của Hạ Vinh Sơn mau không được, không còn sức lực quản trẫm tứ hôn, dứt khoát lui mà cầu tiếp theo, thừa dịp này , đi Thái Học xem Thái Tử vài lần?”

“Nô tài không dám mở miệng nguyền rủa tiểu hầu gia!” Trường Trung vội vàng nói, “Nô tài chỉ là cảm thấy…… Người sắp chết, sở cầu bất quá là như vậy một chút chấp niệm, giống như là muội muội nô tài, trước khi chết một chút đều không để bụng bạc.”

“Trẫm minh bạch ý tứ ngươi.” Lương Vương không kiên nhẫn mà phất tay, “Đi, truyền ý trẫm đem thái y từ hầu phủ kêu trở về, trẫm muốn nghe chính miệng hắn nói Hạ Triều Sinh không được mới an tâm.”

Trường Trung theo tiếng lui ra.

Bên kia, Hạ Triều Sinh lại gần cha y không để cha y chuẩn bị, gọi Hồng Ngũ lại.

“Tiểu hầu gia.” Hồng Ngũ quy quy củ củ về phía hắn hành lễ.

“Thiếu một viên.” Hạ Triều Sinh chỉ vào cái hộp đựng dạ minh châu, cười ngâm ngâm mà nói, “Ngươi thay ta hướng Cửu vương gia mang câu nói, liền nói…… Minh châu giới quý, còn thỉnh Vương gia thân thủ dâng trả.”

Hồng Ngũ sửng sốt: “Như thế nào thiếu một viên?"

Một rương dạ minh châu, tiểu hầu gia chỉ nhìn thoáng qua, như thế nào liền nói thiếu một viên?

“Ngươi cùng Vương gia nói, hắn sẽ hiểu.” Hạ Triều Sinh giảo hoạt mà chớp chớp mắt.

Hồng Ngũ chỉ có thể đồng ý, một lát sau lại nói: “Không biết tiểu hầu gia muốn cùng Vương gia ở nơi nào gặp nhau?”

Như thế nào lại đề cập đến vấn đề khó nói này a.

Hạ Triều Sinh buồn rầu mà nghĩ: cha y không để y ra phủ, chỉ có thể để Mục Như Quy tới hầu phủ nhìn y.

Nhưng nếu là đệ bái thiếp, nhất cử nhất động đều trốn không quá đôi mắt của cha y.

Không bằng……

Hạ Triều Sinh mắt sáng rực lên, giữa mày buồn bực trở thành hư không, giống như băng tuyết tan rã, cười đến đầy gió xuân: “Ta ở dưới cây mai chờ hắn.”

Lời này vừa nói ra, biểu tình của Hồng Ngũ đều có chút xấu hổ.

Tiểu hầu gia đây là muốn Vương gia bộn hắn leo tường vào hầu phủ a.

****************

Má nuôi said : Dạo này tui sắp thi rồi nên truyện sẽ cập nhật chậm hơn trước mọi người thông cảm nha. Có gì mọi người xem lại các chương cũ trong lúc chờ tui cập nhật chương mới nha. Yêu mọi người.

Sinh Sinh : Ta chờ ngươi.

Quy Quy : Ta không muốn leo tường a.(╥﹏╥)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top