Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Edit: Lão Bạch.

Mục Như Kỳ cũng nhìn thấy Mục Như Quy.

Hắn kéo mạnh dây cương một cái, lộ ra ánh mắt khinh thường mà đánh giá vị Cửu hoàng thúc này của mình, sau đó liền xuống ngựa, làm tròn bổ phận tiểu bối mà hành lễ: “Cửu hoàng thúc.”

Chiến mã của Mục Như Quy lúc này đột nhiên hí lên một tiếng, Mục Như Quy không chút sứt mẻ nào mà trấn áp chiến mã lại.

Mục Như Kỳ lại không chút khách khí mà nói: “Cửu hoàng thúc chân tật của người còn chưa lành, đã muốn tự mình đối đãi với ta a.”

“Không cần ngươi quan tâm.” Mục Như Quy môi mỏng khẽ mở, tiếng nói so gió bắc còn lạnh thấu xương.

“Cửu hoàng thúc nói vậy là sao?” Mục Như Kỳ hơi hơi mỉm cười, “Ngài là trưởng bối, chờ ngày sau Triều Sinh gả vào Đông Cung, ta sẽ mang hắn cùng tới trước vương phủ vấn an người.”

Mục Như Quy tay cầm dây cương tay chợt nắm chặt, nội tâm như kích động, bộc lộ hết ra bên ngoài.

Ánh mắt Mục Như Kỳ dừng lại ở miệng vết thương ngắn trên tay Mục Như Quy, tiện đà cúi đầu, đắc ý mà nhướng mày.

Hắn biết Hạ Triều Sinh vẫn còn đang ghé đầu vào tường nhìn bóng dáng của hắn, liền không chút do dự lại lần nữa mà quỳ xuống: “Cửu hoàng thúc, ta cùng với Triều Sinh tình đầu ý hợp, hắn nguyện vì ta ở Kim Loan Điện quỳ mãi không đi, ta cũng nguyện vì hắn ngỗ nghịch phụ hoàng!”

“…… Cầu Cửu hoàng thúc cho Đông Cung tí mặt mũi, không chấp nhất với việc phụ hoàng tứ hôn!”

“…… Cửu hoàng thúc, ngươi thành toàn cho chúng ta đi!”

Thành toàn…… Cho các ngươi?

Gió lạnh đến xương, thổi khắp tứ chi Mục Như Quy đến tê dại, nhưng thần chí của hắn lại càng thêm thanh tỉnh.

Cũng phải, Triều Sinh vì muốn gả vào Đông Cung, cam tâm tình nguyện mà quỳ gối trước Kim Loan Điện, thiếu chút nữa quỳ tới mất mạng, sao có thể muốn gặp hắn chứ?

Còn cái gọi là dạ minh châu, chẳng qua cũng chỉ là muốn cho hắn thấy rõ chính mình cùng Thái Tử tình ý, buộc hắn buông tay đi……

Thôi.

Một mình hắn trải qua thống khổ là đủ rồi, hắn không nhẫn tâm để Triều Sinh cũng nếm trải thống khổ một cách đau đớn.

Mục Như Quy giương mắt, ánh mắt nặng nề mà nhìn thân ảnh thon gầy đang ghé đầu bên tường viện kia.

Gió lạnh thổi đến mơ hồ, thổi theo mấy đóa hoa mai.

Hắn đối với ánh mắt hoảng sợ Hạ Triều Sinh, tự giễu cười một cái.

Hạ Triều Sinh sợ cái gì chứ?

Chắc là sợ hắn không buông tay, sợ hắn cầm thánh chỉ muốn y gả cho hắn đi.

Chiến mã đột nhiên nâng cao hai vó lên trước, khiến Mục Như Kỳ kinh hoảng lui về phía sau.

Mục Như Kỳ từng chết trong tay Mục Như Quy, sợ hãi cũng đã ăn sâu vào xương huyết, thâm nhập ngũ tạng lục phủ,chiến mã ở gần kêu lên một tiếng, cũng khiến hắn sợ hãi.

Mục Như Quy vẫn chưa để ý đến sự thất thố của Mục Như Kỳ.

Hắn quay đầu ngựa lại, lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác mà nói: “Bổn vương chưa bao giờ tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn, thì có gì mà phải thành toàn cho ngươi?”

“Cửu hoàng thúc……” Mục Như Kỳ căng da đầu tiến lên một bước, “Người là nói……”

“Thái tử điện hạ.” Kim Ngô Vệ đứng bên cạnh thấy thế cũng, nhịn không được mà tiến lên, nói nhỏ, “Bệ hạ……”

Biểu tình của Mục Như Kỳ khẽ biến, đem lời đến miệng muốn nói nuốt trở vào, xoay người lên ngựa, chắp tay cùng Mục Như Quy từ biệt: “Cửu hoàng thúc, phụ hoàng còn ở trong cung chờ ta, chắt nhi cáo lui trước.”

Trước khi đi, hắn như xin phép trưởng bối mà quay ngựa rời đi, trước khi đi lại như một thiếu niên tầm thường tới cầu hôn được chấp thuận, sắc mặt hơi đỏ mà nói: “Đa tạ Cửu hoàng thúc thành toàn.”

Sau khi rời đi, sắc mặt Mục Như Kỳ liền âm trầm xuống.

Hắn ngăn không được tay phải đang không ngừng run rẩy, cắn răng lẩm bẩm: “Mục Như Quy…… Mục Như Quy……”

—— kiếp này, ta muốn ngươi chết không được tử tế.

Thái Tử vội vàng rời đi, Mục Như Quy thì tại chỗ đó lưu lại một lát.

Hắn như lâm vào mờ mịt không biết phải làm sao.

Bất luận là ở trước kinh, hay là trước chiến trường, hắn trong đầu đều luôn phân biệt rõ ràng, chỉ chờ lại một chút khe hở, để nhớ lại dáng vẻ của Hạ Triều Sinh khoác trên mình một bộ hồng y, đứng ở dưới tàng cây, thở hồng hộc mà trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng hôm nay, hắn lại muốn đem hình ảnh thiếu niên này từ quên đi.

Mong nhớ về y, hắn không có tư cách để mong nhớ về y.

Cùng thời gian này, Hạ Triều Sinh ghé đầu vào bên tường, trán chảy đầy mồ hôi mỏng.

Hắc Thất nghe được bên ngoài tường viện là tiếng ngựa của Thái Tử, hắn lại không biết Vương gia nhà mình cũng ở, còn không ngừng ra sức mà đỡ lấy Hạ Triều Sinh: “Tiểu hầu gia, thái tử điện hạ đã đi, ngài còn ghé vào trên tường làm cái gì?”

Làm cái gì? Đương nhiên là xem cửu thúc a!

Hạ Triều Sinh không rảnh mà giải thích, hắn sợ Mục Như Quy hiểu lầm, dứt khoát hít sâu một hơi, trực tiếp kêu: “Cửu thúc!”

Hắc Thất đứng bên dưới nghe vậy, mờ mịt mà ngẩng đầu lên: “A?”

Cửu vương gia chẳng lẽ cũng ở bên ngoài hầu phủ?

Gió thổi ách đi tiếng gọi của Hạ Triều Sinh, Mục Như Quy cưỡi ngựa đưa lưng về phía y, không chút mảy may để ý tới là ai đang kêu mình.

Y chỉ đành phải gân cổ lên tiếp tục kêu: “Cửu thúc!”

Y vẫn còn đang bệnh, hơi thở mong manh, kêu hai tiếng liền cũng không thấy có người nghe được, huống chi Mục Như Quy còn đang ở góc đường?

Lúc này Mục Như Quy kéo dây cương, chuẩn bị rời đi.

“Cửu thúc……” Hạ Triều Sinh lòng như trên lửa mà không ngừng kêu đến khản cả cổ, “Cửu thúc, cửu thúc, cửu thúc!”

Chỉ là vô luận y kếu như thế nào, Mục Như Quy cũng đều không có phản ứng.

Hạ Triều Sinh gấp đến độ xoay người thúc giục: “Hắc Thất, mau giúp ta gọi Vương gia nhà các ngươi lại!”

“Cửu vương gia?” Hắc Thất rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, một tay câu lên trên đầu nhánh cây, cánh tay sử dụng thêm chút lực, đã đem nửa cái thân mình dò ra ngoài tường viện của hầu phủ.

Há,bóng dáng cưỡi ngựa rời đi kia, không phải là Cửu vương gia sao?

Hắc Thất lập tức dồn hết khí lực lại, giúp Hạ Triều Sinh kêu: “Cửu vương gia a!”

Một tiếng kêu này so với tiếng Hạ Triều Sinh tinh tế mềm mại kêu mạnh hơn rất nhiều, chiến mã của Mục Như Quy không chỉ có ngừng lại, mà còn vui sướng mà chạy trở về.

“Ngựa của Vương gia là ta từ nhỏ mà nuôi lớn đấy.” Hắc Thất thấy thế, đắc ý đến phồng cả mũi , “Tiểu hầu gia, ngài thấy ta có lợi hại không?”

Hạ Triều Sinh không rảnh mà trò chuyện với Hắc Thất.

Y nhìn đến không chớp mắt vào hình bóng của Mục Như Quy đang càng ngày càng gần, trước mắt cũng chỉ còn là một mảnh mơ hồ.

Y cho rằng chính mình sẽ không khóc.

Đã nhìn ba mươi năm, có cái gì mà phải khóc?

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người trước mặt, Hạ Triều Sinh giống như là bị ai đó đánh cho một quyền, cái mũi cùng đôi mắt lại lần nữa đỏ ửng lên.

Đúng vậy…… Cửu thúc của y lúc trẻ đầu còn chưa có lấy một cọng tóc bạc nào, mặt cũng chưa từng xuất hiện một tí nết nhăn nào cả.

Hắn cùng con cháu thế gia của cả kinh thành này khác nhau, hắn chưa từng mặc y phục xa xỉ hay đeo theo ngọc bội đắt tiền gì, hăn chỉ mang một thân hắc y đen nhánh, dưới góc áo còn có thêu thêm hoa văn áng mây màu kim sắc, nhìn tựa như một thanh kiếm đầy lạnh lẽo.


Dù hắn luôn vận hắc y nhưng tâm lại tựa như ngọc sáng, ôn hòa trong luôn vì người khác mà suy nghĩ.

Mục Như Quy chỉ liếc mắt nhìn Hạ Triều Sinh một cái, liền thu hồi tầm mắt.

Người kia vẫn khoác trên mình một áo choàng hồng y, so với người trong trí nhớ của hắn đều tựa như xuân đào giống nhau mà rực rỡ, thiếu chút nữa thì khiến hắn bỏng rát cả hai mắt

“Cửu thúc.” Hạ Triều Sinh hít hít cái mũi, tràn đầy đáng thương mà gọi, “Ngươi sao lại không để ý tới ta?”

Mục Như Quy môi khẽ nhúc nhích, nhớ tới lời Mục Như Kỳ mới vừa nói, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

Mục Như Quy biết Hạ Triều Sinh muốn nói cái gì —— không phải là xin hắn thành toàn cho y cùng Thái Tử , thì cũng là xin hắn đừng gây khó dễ với Thái Tử.

Nếu là vì những chuyện này.……

Mục Như Quy rũ mi mắt xuống nói: “Ngươi muốn gả vào Đông Cung, ta liền thành toàn cho ngươi.”

Hắn tình nguyện mở miệng ra nói trước, cũng không muốn nghe thấy Hạ Triều Sinh khẩn cầu hắn.

Mục Như Quy nào biết, hắn vừa dứt lời, trong mắt Hạ Triều Sinh liền trào ra càng nhiều nước mắt.

Mục Như Quy sửng sốt, hậu tri hậu giác mà bối rối mặt mày.

Hắn còn nghĩ, vì giữa chân mày của hắn có sẹo, nên đã dọa Hạ Triều Sinh, lại thoáng nhìn vết thương trải rộng trên tay, vội vàng đem tay dấu vào bên trong Tụ Lung.

Hạ Triều Sinh thật vất vả lau khô nước mắt, thấy thế, cái mũi lại nổi lên ghen tuông.

Hạ Triều Sinh đã tỏ ra không sợ, mà sao Cửu thúc lại cảm thấy y đang sợ hãi chứ?

Trên đời còn nam nhân nào ngốc như Cửu thúc a.

Nhưng trong tình cảnh này, hiển nhiên không phải là thời cơ thích hợp để giải thích , Hạ Triều Sinh tâm bấtchợt nghĩ gì đó, liền nắm lấy nhánh cây, trực tiếp bò lên trên tường viện.

Hắc Thất hoảng sợ, liền muốn đỡ lấy: “Tiểu hầu gia!”

Hạ Triều Sinh theo tiếng quay đầu lại, hung hăng mà trừng với hắn một cái, giống như tiểu hồ ly đang cực kì không vui.

Cánh tay Hắc THất cứ vậy mà cướng đờ giữa không trung. Hắn đọc đã hiểu ánh mắt Hạ Triều Sinh là có ý gì —— “Ngươi mà dám đỡ, ta liền đem ngươi từ trên cây đá xuống!”

Hạ Triều Sinh trừng mắt với Hắc Thất xong, lại quay sang trừng mắt với Mục Như Quy.

Mục Như Quy không biết rõ Hạ Triều Sinh muốn làm cái gì, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng chờ.


Hạ Triều Sinh ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, liền cong cả người lại chuẩn bị lấy đà, y tay xách vạt áo lên, không chút do dự mà nhảy xuống —— chính vừa lúc, lại lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp của Mục Như Quy.

Hơi thở của người kia khẽ ấp vào mặt hắn, Hạ Triều Sinh “Ai u” một tiếng, liền lấy tay che lại cái mũi: “Cửu thúc.”

Mục Như Quy cứng đờ mà ôm y, chần chờ nói: “Ân?”

“Đụng phải mũi rồi.” Hạ Triều Sinh cúi đầu, cuộn tròn ở trong lòng ngực Mục Như Quy, lộ ra cần cổ mềm mại trắng nõn, “Cửu thúc, ta đau.”

Giọng nói tựa như chim non truyền tới bên tai, lại lặng lẽ mà dừng ở trên đầu quả tim của Mục Như Quy.

Mục Như Quy vụng về mà giơ tay, muốn dùng đầu ngón tay chạm vào mũi Hạ Triều Sinh, lại thấy trên ngón tayđầy chỗ lồi lõm của vết sẹo, liền miễn cưỡng chạm vào bằng mu bàn tay, thật cẩn thận mà chạm vào mặt Hạ Triều Sinh.

Da Hạ Triều Sinh mịn màng như tuyết vậy.

Khiến tâm Mục Như Quy như nổi trống mà không ngừng làm rộn, hắn tham luyến một tia ấm áp nhỏ bé này, nhất quyết không thu tay về, vì thế khi Hạ Triều Sinh ngẩng đầu lên nhìn, liền không kịp phòng ngừa mà ở thấy được bóng dáng của mình phản chiếu trong tầm mắt của Cửu thúc.

Hạ Triều Sinh tròng mắt khẽ chuyển, hơi hơi nghiêng đầu, đem ngón tay tái nhợt từ từ mò ngang qua eo Mục Như Quy, khiến Mục Như Quy king ngạc mà kêu lên: “Nha.”

Hạ Triều Sinh cười mỉm một cái, sờ liền biết bên trong chính là dạ minh châu.

Mục Như Quy ánh mắt hơi lóe, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Triều Sinh.

Đó là dạ minh châu do chính Hạ Triều Sinh cho hắn, hắn sao có thể để mất được chứ, hắn luyến tiếc còn không kịp nữa là.

“Cửu thúc?” Hạ Triều Sinh sao có thể không đoán ra được tâm tư của Mục Như Quy chứ? Chỉ là y cố ý mò lại gần, sau lại nghiêm túc nói, “Dạ minh châu của ta đâu rồi?.”

Mục Như Quy tránh cũng không thể tránh được, đành phải nói dối, mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn nói dối: “Hôm nay…… Hôm nay ta quên mang tới cho ngươi rồi.”

“Nga.” Hạ Triều Sinh liền mạnh tay mà đem mình áp sát tới bên người Mục Như Quy, nhìn qua cũng không biết là y đã tin hay không tin.

Y tựa như một tiểu hồ ly, ngồi ở trên lưng ngựa, sau khi đã ổn định thì liền muốn giở trò trêu ghẹo.

Mục Như Quy như lâm vào đại địch, ôm Hạ Triều Sinh tay có chút mất tự nhiên mà run run.

Dạ minh châu kia kì thật là vẫn luôn nằm trong Tụ Lung của hắn, hắn chưa bao giờ để nó rời khỏi người.


Hắn sẽ không………Không bị phát hiện chứ?

Một phút trầm mặc cứ ngỡ là một đời trôi qua, Hạ Triều Sinh rốt cuộc cũng mở miệng, lần này hỏi lại là một chuyện khác: “Cửu thúc, ngươi có phải hay không muốn đi Li Sơn?”

Mục Như Quy mím môi, vẫn không chút giấu giếm gì,thậm chí sau khi biết người trong lòng không truy cứu việc dạ minh châu nữa, liền trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đúng vậy.”

“Ta cũng phải đi.” lời Hạ Triều Sinh vừa dứt , liền đem tâm trạng vừa được thả lỏng của Mục Như Quy, lại lần nữa nhắc lên.

Mục Như Quy kinh ngạc giương mắt nhìn chằm chằm người trong ngực, lời cự tuyệt đến miệng lại biến thành tiếng thở dài mà đáp ứng.

“…… Được.”

Hắn căn bản không thể cự tuyệt được Hạ Triều Sinh.

“Được…… Được cái rắm!” Trấn Quốc hầu không biết từ đâu mà xuất hiện, án thư trong nháy mắt lại nhiều thêm một dấu tay.

Hạ Triều Sinh nhướng mày, chậm rì rì nói: “Phụ thân đại nhân bớt giận a.”

“A, nương của ngươi không có ở đây, ngươi đừng có mà muốn diễn trò qua mắt ta!” Hạ Vinh Sơn cũng không cảm kích, mà tiếp tục dùng bàn tay tàn phá án thư, “Sinh Nhi, vi phụ không cho ngươi ra cửa, không phải muốn đem ngươi nhốt ở hầu phủ cả đời. Vi phụ là lo lắng ngươi a!”

Hạ Vinh Sơn chỉ cảm thấy vớ vẩn: “Ngươi nói ngươi muốn đi Li Sơn, nhưng hiện giờ thân ngươi như vậy, có thể cưỡi ngựa sao?”

“…… Ngươi không biết Li Sơn cách kinh thành rất xa sao?”

“…… Ngươi, ngươi ngươi ngươi chính là đang hồ nháo!”

Hạ Triều Sinh tay cầm một ly trà nóng, mặt không đổi sắc gật đầu: “Phụ thân nói đúng. Ta không thể cưỡi ngựa, nhưng hầu phủ có xe ngựa……Lần nàyy đi Li Sơn, đi đường bất cũng chỉ quá ba bốn ngày, hài nhi có thể chịu đựng được.”

“Chịu đựng, chịu đựng được…… Ngươi chịu đựng được cái rắm!” Hạ Vinh Sơn không thể nhịn được nữa, sớm đã không để tâm đến việc trên tay mình đang cầm án thư, mà “Răng rắc” một tiếng bóp nứt ra.


Hạ Vinh Sơn lý trí mà nghĩ ngợi gì đó, sau lại đem án thư bên cạnh ném tới, khẩn trương mà ép hỏi: “Ngươi có phải hay không nghe nói thái tử điện hạ muốn đi Li Sơn, mới muốn đi theo?”

Hạ Triều Sinh liên tục ho khan, nhưng vẫn kiên định mà lắc đầu.

Hạ Vinh Sơn tất nhiên là không tin, cho rằng chính mình đã biết rõ chân tướng, rống giận mà lên tiếng: “Ngươi xem vi phụ là kẻ ngốc?”

“Thời gian trước đây, ngươi nói ngươi nguyện ý gả vào vương phủ, vi phụ liền đã nhìn ra…… Ngươi là vì hầu phủ mới phải cắn răng mà đồng ý!”

“Chính là Sinh Nhi, Trấn Quốc hầu phủ cần ngươi hy sinh sao?”

“Không, phụ thân, ta không……”

“Ngươi không có?” Hạ Vinh Sơn vô cùng đau đớn, dùng ống tay áo chà lau khóe mắt, “Ngươi nghĩ vi phụ không biết sao! Vi phụ sao có thể nào không biết ngươikhổ tâm của ngươi chứ?”

“…… Ngươi ngủ một giấc liền nghĩ thông mọi chuyện, ngươi thật tâm muốn buông bỏ Thái Tử sao, ta vẫn lànên đi nói cho nương của ngươi nghe!”

Những lời muốn nói như hội tụ cả lại bên miệng Hạ Triều Sinh, nhưng cuối cùng đều bị cảnh Hạ Vinh Sơn cảm động rơi nước mắt mà đành cười khổ.

Y chỉ đành gật đầu mà nói: “Phụ thân lời ta nói là thật a..”

“Con ta…… Con ta đã lớn thật rồi a!” Trấn Quốc hầu nghe vậy, khóc càng hung.

*******************

Má nuôi: Hôm qua tôi vừa được tiêm vaccin xong. Cánh tay giờ nhức kinh nhưng vẫn edit chương mới cho các bạn. Vậy nên các bạn nhớ ủng hộ cho tôi cùng hai bé nhỏ nha.*thả tim vèo vèo*

Tiểu kịch trường:

Sinh Sinh: Ta muốn cùng Cửu thúc đi Li Sơn. Cửu thúc hứa dẫn ta đi rồi đó, Cửu thúc mà thất hứa ta sẽ giận Cửu thúc một ngày a.

Quy Quy: Được, Cửu thúc dẫn ngươi đi. Nhưng ngươi phải ngoan a. Thấy tên Thái Tử thì liền đánh hắn nhớ không?

Sinh Sinh: Nhớ.*bé thỏ ngoan ngoãn gật đầu*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top