Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Edit: Lão Bạch.

Tâm Mục Như Quy liền run run rẩy rẩy liên hồi.

Hạ Triều Sinh là nói thật cũng được, là nói dối cũng không sao, giờ khắc này, Mục Như Quy đều nguyện ý tin tưởng lời y nói chính là sự thật.

Ngọn đèn dầu phiêu phiêu theo gió, đoàn xe của bọn họ bất tri bất giác mà lệch khỏi quỹ đạo, cung nhân vẫn đang bận rộn dựng doanh trướng ở một bên đất trống.

Hạ Triều Sinh bất an mà ngẩng đầu, nương theo ánh sáng đèn lồng, trộm đánh giá biểu tình trên mặt Mục Như Quy.

Y sợ Mục Như Quy không tin, càng sợ Mục Như Quy cảm thấy y đang có mưu đồ khác.

Đáng tiếc, ánh lửa chỉ chiếu sáng được tới bên môi cùng cằm của Mục Như Quy.

Hạ Triều Sinh tâm không yên mà nhảy dựng, vội vàng giải thích: “Cửu thúc……”

“Ta tin ngươi.” Mục Như Quy chần chờ mà khom lưng, đem tay đặt ở trên vai y, lá rụng liền bị gió thổi qua một trận liền bây phất phơi.

“Ngươi nói cái gì, ta đều tin.”

Hạ Triều Sinh hốc mắt nóng lên, lá gan cũng lớn hơn mà bắt lấy tay Mục Như Quy.

Trên mu bàn tay vết sẹo trải rộng, trông thật đáng sợ, sau khi y chết muốn nắm cũng không nắm được, hiện giờ cuối cùng cũng đã nắm được.

Mục Như Quy đầu tiên là sửng sốt, sau lại muốn tránh né, nhưng Hạ Triều Sinh thật sự nắm rất chặt, năm ngón tay đều trở nên lạnh lẽo lại, chỉ liều mạng mà muốn nắm chặt lấy tay hắn.

Mười ngón tay đan xen nhau trong gió mãi không dứt, cuối cùng vẫn là Hạ Triều Sinh dành được thắng lợi.

Mục Như Quy nhẹ nhàng nắm lấy năm ngón tay lạnh băng của y, dịu dàng mà nói: “Ngươi ta chưa thành thân, không nên……”

Việc này cũng quá mức đường đột rồi.

Dựa theo suy nghĩ của Mục Như Quy, nếu là Hạ Triều Sinh nguyện ý tiếp thu tứ hôn, thì hiện tại bọn họ không được gặp mặt nhau.

Đây là tập tục của Đại Lương, nam nữ thành hôn, trước hôn lễ một tháng cần tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ này, đó là không thể gặp nhau.

Bất quá Hạ Triều Sinh không phải nữ tử, y lại là tiểu hầu gia của Trấn Quốc hầu phủ, tập tục này liền không có ý nghĩa nữa rồi, hắn cũng không cần phải dè dặt mà tránh né y nữa.

Hạ Triều Sinh bị bộ dạng Mục Như Quy lúng túng chọc cho nín khóc mỉm cười.

Đúng vậy, Cửu thúc đã bao giờ hoài nghi y đâu?

Kiếp trước, y thành phế hậu của Mục Như Kỳ, Cửu thúc còn làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đem thi thể y an táng vào hoàng lăng của chính mình.

Kiếp này…… Tự nhiên cũng sẽ không nghi ngờ y.

“Thật lạnh nha.” Hạ Triều Sinh gánh nặng trong lòng liền rơi xuống, ý cười một lần nữa trở lại trên mặt, “Cửu thúc nắm chặt tay ta, ta sẽ không sợ lạnh nữa.”

Không giống với Hạ Triều Sinh nhẹ nhàng, Mục Như Quy lại có chút khẩn trương hơn.

Cửu vương gia của Đại Lương chinh chiến sa trường, đã thấy qua quân địch trăm vạn, mí mắt còn lười nâng lên nhìn, hiện giờ trong chốc lát lại lo lắng vết sẹo lớn trên tay mình sẽ làm tổn hại đến mu bàn tay non mịn của Hạ Triều Sinh, lại sợ nắm không chặt, sẽ khiến Hạ Triều Sinh lạnh, cứ vậy năm ngón tay gắt gao mà nắm chặt, cả một khoảng lâu cũng không ra mồ hôi, nhưng thật ra bởi vì khẩn trương, mà thái dương đã chảy đầy mồ hôi.

Hạ Triều Sinh không chú ý tới biểu hiện khác thường của Mục Như Quy, y chỉ rũ đầu do dự sau một lúc lâu, đã mở miệng: “Cửu thúc, ta cũng không biết phải giải thích với ngươi như thế nào, nhưng ta thật sự không muốn gả tới Đông Cung nữa.”

Việc bản thân sống lại quá mức ly kỳ, Đại Lương kỵ nhất chính là nói đến mấy việc quỷ thần, Hạ Triều Sinh không dám nói ra chân tướng, chỉ đành lấy lãng sang vấn đề khác để nói: “Cửu thúc, về sau…… Về sau ta nhất định sẽ cùng ngươi nói.”

Y nói xong, thấy Mục Như Quy lộ ra khó hiểu biểu tình, vội vàng bổ sung: “Ta không có lừa ngươi!”

Một trận gió nhẹ phất quá, Hạ Triều Sinh đang khẩn trương cũng phải hắt xì một cái.

Mục Như Quy vội lấy lại tinh thần, lạnh mặt xoay người, lôi kéo y trở về đi.

“Cửu thúc?” Hạ Triều Sinh xoa bóp ngón tay Mục Như Quy, thử hỏi, “Ngươi tin ta sao?”

Mục Như Quy thanh âm ở trong gió rầu rĩ nói: “Tin.”

Hạ Triều Sinh vẫn không yên tâm, lẩm bẩm lầm bầm: “Tin ta, vậy ngươi không cần thấy ta liền đem Thái Tử ra nói.”

Hắn có thù với ta.

Mục Như Quy ánh mắt nghe được hai chữ “Thái Tử” liền run rẩy, chờ nghe xong Hạ Triều Sinh nói, một chút một chút nắm chặt trong lòng bàn tay, tâm càng như là nứt ra rồi một lỗ hổng, cuồn cuộn sóng nhiệt phun trào ra.

Mục Như Quy không hề có cảm giác vui sướng, thậm chí còn có chút thống khổ dày vò.

Bởi vì Hạ Triều Sinh không biết những lời này ý nghĩa cái gì.

Y sẽ không nghĩ đến, nam nhân trong lòng mình lại chính là một tên mãnh thú.

Chỉ cần Hạ Triều Sinh hơi chút lộ ra thiện ý, mãnh thú liền sẽ phá lớp vỡ bộc mà ra.

Mục Như Quy chỉ để bụng không dám nói ra ngoài miệng, thậm chí không dám nghĩ đến —— hắn muốn đem Hạ Triều Sinh nhốt ở trong vương phủ, chặt chẽ mà khóa lại bên người.

Mục Như Quy muốn Hạ Triều Sinh trong mắt chỉ có chính mình.

Mục Như Quy cúi đầu, ánh mắt dính ở trên khóe môi của Hạ Triều Sinh, tự giễu mà tưởng: Không biết cũng tốt, Triều Sinh nếu là đã biết, khẳng định sẽ hối hận vì lời nói hôm nay.

Mục Như Quy thậm chí còn cảm thấy Hạ Triều Sinh nhất định sẽ hối hận.

Hắn không phải không tin Hạ Triều Sinh, chỉ là…… Thời gian còn thà chết không chịu tiếp nhận thánh chỉ, giờ sẽ cam tâm tình nguyện mà gả vào vương phủ sao?

Có lẽ, Hạ Triều Sinh chỉ là cùng Thái Tử bày trò.

Có lẽ, Hạ Triều Sinh cũng biết đên ca kỹ kia mang thai.

Có lẽ……

Có lẽ, Hạ Triều Sinh đem hắn trở thành thế thân của Thái Tử.

Ai kêu hắn là cửu thúc của Mục Như Kỳ, diện mạo có chút tương tự nhau?

“Được, không đề cập tới.” Mục Như Quy nuốt xuống chua xót trong lòng xuống, ở trong lòng âm thầm thêm một câu, “Cầu mà không được.”

Lúc đi hai người chưa nói cái gì, trở về tự nhiên cũng không nói gì thêm.

Mục Như Quy bản thân ít nói, Hạ Triều Sinh lại không biết mở miệng ra sao, hắn liền yên lặng mà đi, thường thường giơ tay đem những cành cây trong sơn cốc gian đẩy sang một bên.

Hạ Triều Sinh còn đang chìm trong cảm giác hiếm lạ cùng Mục Như Quy năm tay, si ngốc mà nhìn chăm chú vào tay hai người đang dắt lấy nhau, hốc mắt lại có chút hơi nóng.

Người khác nghĩ là y bỗng nhiên bệnh nặng một hồi, bỗng nhiên tính tình thay đổi, nhưng chỉ có chính y biết, y đã mệt nhọc ở thế gian này ba mươi năm.

Ở kia sự thống khổ bất lực ba hơn mươi năm, y ngày ngày hàng đêm cùng Mục Như Quy đối diện nhau, nhưng muốn đụng vào Cửu thúc cũng không có tư cách.

Người quỷ thù đồ*.

(* Chỗ này mình không biết dịch sao nữa mọi người thông cảm nha.)

Bọn họ là gần ngay trước mắt mà lại xa tựa chân trời.

Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay chậm rãi chảy về tứ chi, cuối cùng trái tim đều bị lấp đầy, Hạ Triều Sinh hít hít cái mũi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cửu thúc?”

“Ân.”

“Cửu thúc, viên dạ minh châu kia……” Lời nói mới vừa nói ra, năm ngón tay đã bị nắm chặt đến đau.

Hạ Triều Sinh “Tê” một tiếng, Mục Như Quy liền hoảng sợ buông tay, sau lại chủ động nắm lại: “Ngươi vì cái gì không muốn trả lại cho ta?”

Ánh sáng nhàn nhạt, thiếu niên trắng như tuyết trên má lại có một tầng phiếm hồng.

Mục Như Quy không dám nhìn thẳng đôi mắt Hạ Triều Sinh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng biến mất sau lớp núi non trùng điệp, trầm mặc không nói.

Hạ Triều Sinh bất mãn mà đi phía trước, nhón mũi chân, chóp mũi cơ hồ dán trên gáy Mục Như Quy, một hai muốn phải có một đáp án.

Trong chớp nhoáng, y thoáng nhìn thấy hầu kết Mục Như Quy chuyển động, nhất thời hết sức vui mừng, trêu ghẹo nói: “Cửu thúc bảo bối gì ngươi chưa thấy qua, còn luyến tiếc một viên dạ minh châu bình thường như vậy sao?”

“Không.” Mục Như Quy đem đèn lồng ấn xuống, không cho ngọn đèn dầu chiếu sáng lên lỗ tai đang đỏ dần lên của chính mình nữa, rầu rĩ mà giải thích, “Đó là…… Ngươi đưa ta.”

Ý cười ở khóe môi Hạ Triều Sinh càng đậm hơn, y tuy sớm đoán được lý do, nhưng nghe chính miệng Mục Như Quy thừa nhận, tiếng nói khàn khàn chui vào lỗ tai, trái tim vẫn là không chịu khống chế lỡ một nhịp.

Hạ Triều Sinh trên mặt đỏ ửng lan tràn tới cổ, sau đó cả người liền đỏ bừng lên.

“Ta…… Ta về sau……” Sự nhanh mồm dẻo miệng của y như mất tác dụng, hận không thể đem đầu vùi vào ngực, lắp bắp, “Về sau…… Về sau lại đưa cho ngươi cái khác.”

Mục Như Quy nghe vậy, nhịn không được chạm chạm Tụ Lung —— hắn đem dạ minh châu giấu ở trong túi thơm, mang theo bên người.

Về sau đưa chính là về sau đưa.

Còn viên dạ minh châu này…… Ý nghĩa không giống nhau.

Gió núi về đêm càng lạnh, nơi xa các cung nhân đem lều trại dựng lên hết, đứng ở nơi xa Hạ Hoa lòng nóng như lửa đốt.

Từ góc độ của nàng, chỉ có thể thấy tiểu hầu gia cùng Vương gia vai sát vai mà đi cùng một chỗ, lại thấy không rõ bọn họ nắm tay ở bên nhau.

Hạ Hoa trong đầu lộn xộn, một mặt nghĩ tiểu hầu gia gả vào vương phủ đối hầu phủ hữu ích, về phương diện khác lại ngăn không được mà lo lắng, Vương gia có thể hay không đối xử tử tế với tiểu hầu gia.

Trước đó, nàng đã ở trong xe ngựa, lớn gan liếc qua Mục Như Quy vài lần, sợ tiểu hầu gia gả cho sửu bát quái. Cũng may nàng tuy không thấy rõ diện mạo Mục Như Quy, như mơ hồ thấy được cũng rất soái a.

Hạ Hoa an tâm một lát, lại hít hà một hơi.

Nàng nhớ tới vết sẹo trải rọng trên tay Mục Như Quy.

Đây chính là sát thần của Đại Lương.

Tiểu hầu gia…… Tiểu hầu gia lại là có tính tình thà gãy chứ không chịu cong, vạn nhất nổi lên tranh chấp……

Tục ngữ nói không sai mà, ghét của nào trời trao của đấy.

Hạ Hoa trong lòng ý niệm mới vừa nổi lên, lại thấy nơi xa nổi lên ánh lửa. Mục Như Quy trong tay cầm đèn lồng không biết như thế nào, rơi xuống trên mặt đất, ngọn nến phiên đảo, ngọn lửa nháy mắt nuốt sống đèn lồng giấy, cũng bốc cháy lên trong sơn cốc cành khô lá úa.

Gió cuốn nổi lửa lên, ánh sáng chiếu tới thân ảnh Hạ Triều Sinh cuộn tròn trên mặt đất.

Y được Mục Như Quy ôm vào trong ngực, che lại mắt cá chân, sắc mặt trắng xanh.

Hạ Hoa trong đầu ong đến một tiếng, loạn thành một nồi cháo.

“Tiểu hầu gia!”

“Vương gia!”

Ánh lửa tận trời, Hạ Hoa cùng Hồng Ngũ đồng thời chạy tới.

Nguyên bản không chú ý tới bọn cung nhân cũng sôi nổi đang lại đây.

Nội gián của Thái Tử cùng Lương Vương xếp vào ở đoàn xe, đồng thời buông tay tiểu nhị, lặng yên không một tiếng động mà dung nhập vào bóng đêm, hướng Hạ Triều Sinh tới gần.

Chỉ nghe được tiếng thị nữ Hạ Triều Sinh khóc lóc oán giận: “Tiểu hầu gia, ngài như thế nào lại đem chính mình lộng bị thương?”

“Không phải, ta……”

“Nô tỳ trở về, như thế nào hướng phu nhân bẩm báo a?” Hạ Hoa tàn nhẫn mà dọa. Phải biết rằng, thười điểm nàng vừa mới tiến lên, áo choàng của Hạ Triều Sin dính vào ngọn lửa, gió thổi qua, trực tiếp thiêu rụi!

Nàng càng nói, càng nghĩ mà sợ: “Nếu là phu nhân biết, ngài bị Cửu vương gia làm bị thương chân……”

“Hạ Hoa……” Hạ Triều Sinh hữu khí vô lực mà ho khan, “Ngươi nghe ta giải thích.”

“Nô tỳ thấp cổ bé họng, không cầu tiểu hầu gia nghe nô tỳ khuyên.” Hạ Hoa chỉ tin tưởng hai mắt của mình, “Chỉ cầu tiểu hầu gia yêu quý thân mình, ngài như thế này chính là không nghe nô tỳ nói?”

Hạ Triều Sinh thở dài, nhắm lại miệng, lặng lẽ quay đầu lại.

Lửa đã bị Hồng Ngũ dập tắt không còn dấu vết, chỉ còn lại vài tia lửa bay theo gió phiêu dương, phảng phất tựa như đom đóm đêm hè.

Mục Như Quy cũng đang nhìn y, ánh mắt sáng quắc.

Hạ Triều Sinh sắc mặt đỏ lên, thu hồi tầm mắt, đem đầu vùi vào cổ áo, thành thành thật thật mà đi theo Hạ Hoa hướng tới lều trại.

Giây lát, trong trời đêm bay lên hai con bồ câu đưa tin.

Một con bay về phía tay ôm mỹ nhân, sống mơ mơ màng màng Mục Như Kỳ, một con bay về phía người bị Trấn Quốc hầu phiền đến đầu váng mắt hoa, bữa tối cũng không có khẩu vị Lương Vương.

Tin báo chỉ có một hàng chữ qua loa : Tiểu hầu gia cùng Cửu vương gia trước mặt mọi người khắc khẩu, ly gián đã thành, bệ hạ / thái tử điện hạ, tâm có thể yên rồi.

********************

Tiểu kịch trường:

Sinh Sinh: Hôm nay ta cùng Cửu thúc tay trong tay với nhau rồi. Mà chỉ xui tí thôi mà Hạ Hoa đã loạn lên như vậy rồi.

Quy Quy: Sinh Nhi té đau không?*lo lắng*

Sinh Sinh: Đau lắm a. Cửu thúc thổi cho ta, ta liền không đau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top