Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Edit: Lão Bạch

“Hạ Hoa, đem mũi tên nhặt lại đây cho ta.” Hạ Triều Sinh đem lò sưởi tay giao lại trong tay thị nữ, xách theo vạt áo, hướng Mục Như Quy đi nhanh tới, “Ta phải hướng Cửu…… Cửu vương gia nói một tiếng đa tạ.”

Hạ Hoa ngăn không kịp, y như hóa thành cánh hoa hồng đang nở rộ trên giữa đồng tuyết, ở cách trong gió tuyết mà bay đi xa dần.

“Cửu thúc…… Cửu thúc!”

Mục Như Quy kinh ngạc quay đầu, thấy rõ thân ảnh đang hướng mình chạy tới, đôi mắt chợt sáng lên.

Hắn cho rằng Hạ Triều Sinh sẽ ngại hắn xen vào việc người khác.

Ngôn Dụ Phong là tâm phúc bên cạnh Thái Tử, Mục Như Quy xếp Bạch Lục làm ám vệ ở Đông Cung đã từng nói qua, khi Hạ Triều Sinh ở Thái Học, thường cùng những người này tiếp xúc.

Đã có tiếp xúc, liền tính là hiểu biết.

Bị người chặn ngang một tay, nhất định là sẽ tức giận đi?

Mục Như Quy cũng biết chính mình làm như vậy sẽ khiến người phiền chán, đáng nói lời nói cùng cử chỉ của Dụ Phong rõ ràng tràn ngập khinh miệt, Hạ Triều Sinh có thể nhịn, nhưng hắn không thể nhịn được .

Vì thế mũi tên màu đen mang theo tiếng gào thét của gió, liền ghim ngay dưới chân Ngôn Dụ Phong.

Nếu không phải Hạ Triều Sinh cũng ở nơi đó, Mục Như Quy sẽ không ngại làm Ngôn Dụ Phong trở thành “con mồi” ở khu săn bắn của chính mình mà bắn hạ.

“Cửu thúc.” Hạ Triều Sinh rốt cuộc cũng chạy tới trước người Mục Như Quy, gò má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, “Cửu thúc, ngươi……”

Lời y còn chưa dứt, liền khom lưng ho khan.

Mục Như Quy lập tức ném xuống cung tên trong tay, đỡ lấy Hạ Triều Sinh, nôn nóng nói: “Ngươi khó chịu ở đâu sao?”

Hạ Triều Sinh cười, lắc đầu: “Cửu thúc, mũi tên của ngươi……”

“Ngươi không vui?” Mục Như Quy biểu tình rùng mình, rũ xuống mi mắt, thu hồi cánh tay hắn đang để trên tay y về, nhàn nhạt nói, “Về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Không vui cái gì?”

“Không vui vì ta nhúng tay vào việc của ngươi……”

“Ta sao lại không vui.” Mắt thấy trên mặt Mục Như Quy như phủ lên băng sương, xoay người muốn đi, Hạ Triều Sinh vội vàng giải thích, “Nhưng ta không vui chính là Ngôn Dụ Phong, thì có liên quan gì Cửu thúc chứ?”

Hạ Triều Sinh áp thấp xuống giọng nói tràn ngập sự vui vẻ, cười ngâm ngâm mà nắm lấy ống tay áo của Cửu thúc: “Cửu thúc đem hắn đuổi đi, ta thật cao hứng.”

Biểu tình trên mặt Mục Như Quy khẽ nhúc nhích.

Hạ Triều Sinh thở dài, khom lưng đấm lên chân, nhỏ giọng nói thầm: “Bất quá, Ngôn công tử có câu nói rất đúng…… Ta hiện giờ thật là vai không thể khiêng tay không thể xách, liền nữ nhân đều không bằng.”

“Không phải.” Mục Như Quy đột nhiên cứng rắn mà phản bác.

Y kinh ngạc ngẩng đầu: “Ân?”

Chỉ thấy Mục Như Quy chuyên chú mà nhìn chăm chú vào chính mình, trong đồng tử đen giống như đại dương mênh mông, sóng ngầm kích động.

“Ngươi như vậy…… Thực tốt.” Mục Như Quy nghiêm túc nói, “Thực tốt.”

Hạ Triều Sinh phụt một tiếng cười ra tiếng, chế nhạo: “Cửu thúc là nói, ta trước kia không tốt?”

“Không……” Mục Như Quy lập tức nóng nảy.

Y xoa xong chân, thấy đôi môi Cửu thúc mím chặt, mày nhíu chặt, liền vết sẹo nơi khóe mắt dữ tợn cũng đều nhăn lại, nhịn không được khóe môi cong lên: “Nói giỡn mà thôi, Cửu thúc đừng xem là thật.”

Mục Như Quy như trút được gánh nặng, lại lần nữa đem tay đặt ở trên cánh tay Hạ Triều Sinh, nhẹ giọng nói: “Ta đỡ ngươi trở về.”

Hạ Triều Sinh vừa bị thương mắt cá chân, tuy nói đã bôi thuốc đầy đủ, nhưng vẫn là không thể đi lại nhiều.

Hạ Triều Sinh cười tủm tỉm mà nắm lấy tay Cửu thúc, dựa sát vào nhau qua đi: “Hảo.”

Thấy Hạ Triều Sinh được Cửu vương gia đưa về tới trướng phòng, phản ứng của Thu Thiền so bất kì kẻ nào cũng đều lớn hơn.

Nàng không giống Hạ Hoa, đã biết y cam tâm tình nguyện gả vào vương phủ, còn tưởng y tâm tâm niệm niệm đều là Thái Tử, hiện nay xoa đôi mắt, nhịn rồi lại nhịn, mới không có trước mặt mọi người kêu lên tiếng.

Thu Thiền nhìn theo Hạ Triều Sinh vào bên trong trướng, lập tức giữ chặt Hạ Hoa: “Đây là…… Sao lại thế này?”

“Tiểu hầu gia đã quyết định, ngươi trong lòng hiểu rõ là được.” Hạ Hoa lắc đầu, “Hôn sự của chủ tử, không phải là việc mà đám nô tỳ như chúng ta có thể nhúng tay vào.”

Đây chẳng phải là ngụ ý rằng, Hạ Triều Sinh đã hạ quyết tâm tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn.

Thu Thiền sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: “Cũng tốt, chỉ cần tiểu hầu gia không lấy mạng ra để kháng chỉ, gả tới Đông Cung hay gả tới vương phủ, thì cũng không khác nhau lắm?”

Cùng thời gian, Ngôn Dụ Phong được cung nhân chỉ dẫn, mà chui vào trong trướng phòng Mục Như Kỳ.

“Thái tử điện hạ!” Trên đùi hắn vẫn còn thương tích, quỳ không thể nào quỳ được, chỉ đành dứt khoát trực tiếp mà nằm rập bên dưới đất, chịu đau đớn mà hô, “Thái tử điện hạ, ngài phải vì ta làm chủ a!”

Mục Như Kỳ đem mỹ nhân trong lòng ngực đẩy ra, buồn cười mà đánh giá Ngôn Dụ Phong: “Làm sao vậy đây là, ai dám chọc đến thân đệ đệ của thống lĩnh Kim Ngô Vệ chứ?”

“Thái tử điện hạ, là…… Là Trấn Quốc hầu phủ, Hạ Triều Sinh!” Ngôn Dụ Phong biết Thái Tử vẫn luôn lén lút cho người theo dõi Hạ Triều Sinh, nên không chút nghĩ ngợi, mà thêm mắm thêm muối đem việc chính mình bị mũi tên bắn trúng nói ra một lần.

Ngôn Dụ Phong một bên oán giận, một bên đắc chí.

Trước kia, dù hắn phạm vào sai lầm gì, cũng đều đêm hết lỗi lầm đổ hết lên trên người Hạ Triều Sinh. Thái tử điện hạ cũng sẽ không truy cứu, thậm chí ngay trước mặt chúng thân tín, ép hỏi Hạ Triều Sinh: “Ngươi cũng biết tội?”

Hạ Triều Sinh mỗi khi ở trước mắt bao người, quỳ gối trước mặt Thái Tử điện hạ, eo thẳng tắp, quật cường mà trầm mặc.

Thái Tử sẽ theo thói quen xưa, mà xua tay: “Đi lãnh phạt đi.”

Hạ Triều Sinh liền sẽ biến mất ba bốn ngày, sau đó lại lần nữa xuất hiện ở Thái Học, lại đi theo bên người Mục Như Kỳ, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra làm như từng xảy ra.

Ngôn Dụ Phong chắc chắn, hôm nay cũng sẽ như thế.

Thái tử điện hạ nghe xong hắn nói, nhất định sẽ truyền Hạ Triều Sinh vào trong trướng, vì hắn mà đòi lại mặt mũi.

Hạ Triều Sinh thì tính là thứ gì chứ?

Nếu không phải cùng người nọ lớn lên có vài phần giống nhau……

“Ngươi nói Triều Sinh bắn tên về phía ngươi?” Ngôn Dụ Phong đang trong ảo tưởng mà bị tiếng cười của Mục Như Kỳ đánh vỡ, “Dụ phong, ngươi thật là càng sống càng đần…… Y bệnh nặng trong người, đi đường còn không xong, sao có thể kéo động được dây cung chứ?”

Ngôn Dụ Phong mặt đỏ lên, vì chính mình biện giải: “Nhưng dù sao y cũng là tiểu hầu gia của Trấn Quốc hầu phủ , từ nhỏ tập võ……”

“Ngươi ở trước mặt cô*, còn nói dối sao?” Mục Như Kỳ đột nhiên đập một chưởng về phía bàn trước mặt, trong mắt tràn đầy tỉnh táo nói, “Nếu y thật sự hướng ngươi bắn tên, sao lại không có người hướng bệ hạ bẩm báo??”

(*cô: là cách xưng hô xưa có thể thay thành bổn cung nhưng tui thấy để nguyên sẽ hay hơn nên tui để nguyên nha)

“Nháo đến trước mặt bệ hạ thì đã sao chứ?” Ngôn Dụ Phong không phục mà ồn ào.

Mục Như Kỳ yên lặng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười: “Được, ngươi đi tới trước mặt phụ hoàng đem những gì ngươi nói với ta nói lặp lại lần nữa, xem phụ hoàng là kiêng kị Trấn Quốc hầu Hạ Vinh Sơn, hay là kiêng kị ngươi, một kẻ chưa bao giờ rời đi quá xa khỏi huynh trưởng là thống lĩnh Kim Ngô Vệ.”

Ngôn Dụ Phong cả người chợt lạnh: “Điện hạ……”

“Suy nghĩ cẩn thận?” Mục Như Kỳ một lần nữa ôm mỹ nhân đang nũng nịu, cúi đầu hôn một cái, “Suy nghĩ cẩn thận cũng đừng ở trước mặt Hạ Triều Sinh khiến y không thoải mái.”

“…… Cô nhất định phải duy trì được mối quan hệ với Trấn Quốc hầu phủ, cho nên Hạ Triều Sinh nhất định phải gả vào Đông Cung.”

Ngôn Dụ Phong được cung nhân đỡ dậy, hắn gian nan mà từ trên mặt đất bò dậy: “Thánh chỉ bệ hạ đã hạ, y ít ngày nữa đã phải gả vào vương phủ, trở thành vương phi của Cửu vương gia rồi.”

“Cô nói ngươi hồ đồ, ngươi thật đúng là không có đầu óc.” Mục Như Kỳ duỗi tay chỉ vào trong trướng chính mình, “Y ở cùng Cửu hoàng thúc…… Là do cô bảo y làm thế.”

“…… Có cô ở bên, Hạ Triều Sinh nhất định sẽ chướng mắt Cửu hoàng thúc, chờ tới ngày bọn họ đại hôn, cô tùy tiện phái người nâng kiệu hoa tới, y chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà bò lên.”

Ngôn Dụ Phong không rõ ý tứ trong lời nói Thái Tử? Trong mắt toát ra kinh sợ, mà khập khiễng tiến đến bên người Mục Như Kỳ, bốn phía đều tỏ ra nịnh nọt: “Thái tử điện hạ mưu kế của người thật tài giỏi , không chỉ đem Hạ Triều Sinh đùa bỡn bên trong cung, còn có thể hung hăng mà tát vào mặt mũi của Cửu vương gia.”

Mục Như Kỳ không cho là đúng mà cười nhạt một tiếng, làm Ngôn Dụ Phong lui xuống.

Thái giám vẫn luôn yên lặng từ đầu đến cuối lúc này mới mở miệng: “Thái tử điện hạ, có muốn tra ra ai đã làm bị thương chân của Ngôn công tử?”

“Có cái gì tốt mà tra?”

“Này……”

“Hạ Triều Sinh là tiểu hầu gai của Trấn Quốc hầu phủ, đương nhiên bên người sẽ có mấy cái tên tôi tớ có thể bắn tên, cũng là bình thường. Lại nói, ngươi theo ta ngần ấy năm, chẳng lẽ không biết tính tình Hạ Triều Sinh sao?”

Thái giám trầm mặc một lát, che miệng cười quái dị nói: “Cũng phải, tiểu hầu gia chỉ có luôn ở trước mặt điện hạ, mới dễ nói chuyện chút.”

Lời này nói ra khiến tâm trạng Mục Như Kỳ liền cao hứng không thôi.

“Ai kêu y sợ ta không cưới y về chứ?” Thái Tử Đại Lương đắc ý dào dạt mà trêu đùa mỹ nhân trong lòng ngực, “Chờ xem, tới ngày đại hôn đó, ta muốn đem mặt mũi của Mục Như Quy vứt đi như rác cho ngươi xem……”

Lời vừa dứt dư lại bên trong trướng chỉ còn tiếng cười duyên của mỹ nhân.

******************

H

aha xin lỗi các bạn mấy nay tui thi kết học phần nên hổng up chương mới lên được. Nay tui bù cho mọi người 2 chương luôn nha. Mong mọi người hổng buồn tui🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top