Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Edit: Lão Bạch.

Từ trên trời bỗng nhiên rống lên một tiếng, trực tiếp bức ngừng đội ngũ đón dâu.

Ngồi ở trên kiệu hoa Hạ Triều Sinh bị dọa cho hoảng sợ, mà tùy hầu ở hai bên huyền giáp thiết kỵ đã tiến lên trước Mục Như Quy một bước, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Thái Tử.

Kim Ngô Vệ không cam lòng yếu thế mà từ trong tường cung thành trào ra tới.

Hắc bạch hai bên biến thành ranh giới rõ ràng, hắc giao cùng bạch long ngang nhiên chạm vào nhau, đem màu đỏ sóng triều hoàn toàn đè ép đi xuống.

Gió thổi bay theo hơi thở trần đầy mùi khói thuốc súng.

“Cửu hoàng thúc, ngươi biết rõ Triều Sinh trong lòng chỉ có một mình ta.” Mục Như Kỳ vung tay lên, ngân giáp thị vệ ầm ầm đi tới, “Vì sao cố ý đuổi người của ta đi, bức Triều Sinh lên kiệu hoa của ngươi?!”

Mục Như Kỳ si ngốc mà nhìn đám huyền giáp thiết kỵ vây quanh kiệu hoa, ánh mắt phảng phất xuyên qua lớp mành kiệu.

Hắn muốn cho Hạ Triều Sinh biết, chính mình đã từng tới.

Càng muốn cho Hạ Triều Sinh biết, Mục Như Quy là kẻ tiểu nhân đã đuổi kiệu hoa của người khác đi.

Giết người không chút suy nghĩ, bất quá là như vậy.

Mục Như Quy gắt gao mà siết chặt dây cương, lòng bàn tay nổi lên một trận đau đớn.

Huyền giáp thiết kỵ không có được mệnh lệnh, cũng không thể ở trước Kim Ngô Vệ mà hạ thấp đi uy thế, chỉ lui về phía sau nửa bước.

“Cửu hoàng thúc, ngươi có phải hay không không dám nói cho Triều Sinh biết, Đông Cung cũng có đem kiệu hoa tới đợi y?” Thái Tử thừa thắng xông lên, từng bước ép sát.

“Thì đã sao?” Mục Như Quy cắn chặt răng, tiếng nói khàn khàn bị gió bắc thổi đến rơi rớt tan tác.

Hắn đích thật chột dạ, những người hầu của Thái Tử chờ ở cửa hông, là hắn ngầm đồng ý cho Hồng Ngũ cùng Hắc Thất đuổi đi.

Huyền giáp thiết kỵ lại lần nữa lui về phía sau nửa bước, màu bạc sóng triều ẩn ẩn cuồn cuộn dâng lênbọt nước, biến thành vây kín thế cục.

Mục Như Kỳ từ phản ứng của Mục Như Quy, tự giác nhìn thấy “Chân tướng”, càng thêm kiêu ngạo, cảm thấy trong nháy mắt, Hạ Triều Sinh liền sẽ gấp không chờ nổi mà xốc mành kiệu lên, hai mắt đẫm lệ chạy về phía hắn.

Thái Tử điện hạ đắc ý dào dạt thậm chí đã mở rộng cả hai tay, chuẩn bị ôm lấy nam hậu đời trước mà bản thân đã không hảo hảo quý trọng.

Nhưng thời gian ngắn ngủi trầm mặc qua đi, kiệu hoa lẳng lặng mà ngừng ở tại chỗ, không chút sứt mẻ.

Mục Như Kỳ không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt nhìn: “Triều Sinh, ta tới đón ngươi!”

“Là ta, Thái Tử ca ca của ngươi…… Ta tới đón ngươi.”

“Triều Sinh, ngươi như thế nào không ra nhìn ta?”

Gió đem lời nói của Mục Như Kỳ đưa đến bốn phương tám hướng, ánh mắt mọi người đều hội tụ ở trên kiệu hoa, Mục Như Quy nhịn không được mà đi qua ——

Gió đem mành kiệu thổi lên, lộ ra thân ảnh mặc trên người một bộ áo cưới hồng.

Ngồi ở trong kiệu Hạ Triều Sinh lặng yên không một tiếng động, thậm chí không có đôi câu vài lời đáp lại.

Không biết là ai, nhịn không được phát ra tiếng cười khẽ, giây lát, cả huyền giáp thiết kỵ đều cười.

Giáp sắt leng keeng vang ầm trơi, khoảnh khắc giống như mây đen tiếp cận, đem màu bạc Kim Ngô Vệ bức lui đến bên mép tường cung thành.

Mục Như Quy cưỡi ngựa chậm rãi đi dạo đến trước kiệu hoa, ở trong tiếng cười vang của huyền giáp thiết kỵ, ngăn Hạ Triều Sinh cùng Mục Như Kỳ.

Trong mắt hắn nhảy lên hai ngọn lửa kì dị, là hy vọng như thiêu như đốt sau một hồi lại không còn, chỉ còn lại tro tàn lại cháy.

Mới đầu,khi Mục Như Kỳ hướng về kiệu hoa nói chuyện với Hạ Triều Sinh nói chuyện, Mục Như Quy thiếu chút nữa áp lực không được trong lòng bạo ngược.

Nhưng rất nhanh, bạo ngược đã bị kinh ngạc thay thế được.

…… Hạ Triều Sinh cư nhiên không từ kiệu hoa ra tới.

Mục Như Quy rốt cuộc thật sự ý thức được, bất luận xuất phát từ lý do gì, Hạ Triều Sinh cũng đều chịu gả vào vương phủ.

Không phải hắn bức bách, cũng không phải hắn cưỡng cầu, mà là Hạ Triều Sinh chính mình nguyện ý.

Huyền giáp thiết kỵ tựa như núi, đứng trước mặt Mục Như Kỳ.

“Không…… Chuyện này không có khả năng!” Mục Như Kỳ trước mắt cách một “Ngọn núi” đen như mực , thấy không rõ tình trạng trong kiệu hoa kiệu hoa, thế nhưng lớn tiếng chất vấn Mục Như Quy, “Người trong kiệu là ai? Cửu hoàng thúc, ngươi…… Ngươi đem Triều Sinh giấu đi nơi nào?”

Hắc Thất thật sự nghe không được nữa, ở một bên “Nói hay” nhắc nhở: “Thái tử điện hạ, ngài nhìn cho kỹ, đi theo bên cạnh kiệu hoa, đều là người hầu của tiểu hầu gia, vậy ngài nói, trong kiệu là ai?”

“Không có khả năng, không có khả năng!” Mục Như Kỳ phẫn nộ mà đẩy Hắc Thất ra, trừng mắt đỏ bừng, gắt gao mà nhìn chằm chằm kiệu hoa.

Đó là người vì gả vào Đông Cung, tới hầu phủ hay phú quý đều không cần, Hạ Triều Sinh.

Đó là người kiếp trước hắn đuổi cũng đuổi không đi, không hề có tôn nghiêm, Hạ Triều Sinh.

Kiếp trước là hắn sai, kiếp này hắn tới đền bù, Hạ Triều Sinh sao trái lại gả cho Mục Như Quy?

“Không…… Không có khả năng, ngươi gạt ta!” Mục Như Kỳ lảo đảo về đi về phía trước, căm thù mọi người bên cạnh: “Các ngươi đều gạt ta!”

“Không có khả năng…… Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng……” Mục Như Kỳ đáy mắt nổi lên hồng ý, không ngừng muốn đẩy Kim Ngô Vệ ra, giãy giụa mà đi về phía trước, mỗi một khắc, đột nhiên mừng rỡ như điên: “Y sao có thể không để ý tới ta…… Cửu hoàng thúc, ngươi đã hạ dược y, đúng hay không?”

Đại Lương từng có tiền lệ như vậy.

Tiền triều một vị công chúa sớm chiều không muốn hòa thân, ở trong phủ công chúa một khóc hai nháo ba thắt cổ, khi đó Lương Vương chỉ có thể sai người cho nàng uống một chén mê hồn canh, suốt đêm đưa ra khỏi thượng kinh.

Chờ tới sớm chiều khi công chúa tỉnh lại, đã đến biên quan, lại muốn khóc nháo như nào, cũng đã không còn sức, chỉ có thể gả cho man di.

Mục Như Kỳ tin tưởng, Hạ Triều Sinh sở dĩ không đáp lại chính mình, cũng là bị ép uống mê hồn canh.

“Khụ khụ……”

Ngồi ở trong kiệu Hạ Triều Sinh nghe vậy, một không chú ý, mà bị nghẹn.

Y nghe thấy Mục Như Kỳ ầm ĩ, nghe đến phiền chán, dứt khoát đem điểm tâm trong lòng bàn tay nắm chặt nhét vào trong miệng, còn không có nuốt xuống vội, liền bởi vì hai chữ “Hạ dược”, làm cho nghẹn.

Hạ Triều Sinh ho khan càng khiến cho Mục Như Kỳ có thêm dũng khí.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ vào Mục Như Quy, đắc ý lớn hơn buồn bực: “Cửu hoàng thúc, Triều Sinh chính là tiểu hầu gia của Trấn Quốc hầu phủ, ngươi sao có thể đối xử với y như thế?”

“Đều…… Đều tránh ra cho ta!”

Huyền giáp thiết kỵ liền như tường đồng vách sắt kiên cố không phá vỡ nổi, trầm mặc kiên quyết chặn Mục Như Kỳ ở trước người.

“Các ngươi điên rồi, ta…… Không, cô là Thái Tử…… Cô chính là Thái Tử của Đại Lương!” Mục Như Kỳ phẫn nộ nguyên bản chỉ có ba phần, hiện giờ, chính là bị thái độ cảu Mục Như Quy hoàn toàn kích phát ra tới.

Hắn là ai?

Hắn là Thái Tử của Đại Lương, là từ kiếp trước trọng sinh trở về, nhất định phải bước lên ngôi vị thiên tử!

Mục Như Quy lại tính cái gì?

Kiếp trước nếu không phải hắn ham hưởng lạc, nơi nào sẽ chắp tay đem ngôi vị hoàng đế nhường ra!

Mục Như Kỳ trong cơn giận dữ: “Đều cút hết cho cô!”

Đáng tiếc thứ ngăn hắn lại, là phòng tuyến kiên cố nhất của Đại Lương, huyền giáp thiết kỵ.

Mục Như Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Như Quy xuống ngựa, vén lên mành kiệu hoa, đem Hạ Triều Sinh chắn đến vững chắc.

Hạ Triều Sinh mới vừa đem một ngụm bánh cuối cùng nhét vào trong miệng, cách khăn voan, cùng Mục Như Quy mắt to trừng mắt nhỏ.

Y không nhịn được, lại rầu rĩ mà ho khan hai tiếng.

Thiếu niên mảnh khảnh khoác trên mình một thân áo cưới đỏ thẫm, khăn voan theo động tác của y, ở trong gió sột sột soạt soạt mà phiêu động.

Mục Như Quy không cẩn thận thoáng nhìn thấy được cái cằm nhọn cùng dôi môi mềm ướt của Hạ Triều Sinh, lập tức hai bên tai liền hồng lên vội đem tầm mắt dời đi, đồng thời, hồ nghi mà nghĩ, bên môi Triều Sinh giống như dính…… Nước đường?

“Cửu thúc.”

Hạ Triều Sinh hoang mang rối loạn mà đem điểm tâm trong miệng nuốt xuống, mang theo một tia ngượng ngùng, bắt được ống tay áo của Mục Như Quy.

Mục Như Quy phản xạ có điều kiện mà hơi trốn, thấy hắn không có lại lần nữa đem bàn tay lại gần, đáy mắt xẹt qua tia hối hận nồng đậm, không cam lòng mà cúi đầu.

“Cửu thúc, sao lại không đi nữa a?” Hạ Triều Sinh biết rõ còn cố hỏi.

Mục Như Quy ánh mắt dính ở trên mấy đầu ngón tay nhỏ dài đặt ở đầu gối, thấp giọng nói: “Thái Tử…… Ngươi nếu nguyện ý cùng hắn đi……”

“Cửu thúc muốn ta cùng hắn sao?!” Mơ hồ nhận thấy được Mục Như Quy muốn nói gì, Hạ Triều Sinh tức giận đến phồng má, như Mục Như Quy mong muốn, lại lần nữa nắm lấy ống tay áo rũ ở trước mắt, “Cửu thúc có phải hay không đã quên, ta ở trên đường đi Li Sơn, đã nói qua cái gì?”

Y khi đó nói, y hối hận vì Thái Tử quỳ gối ở trước Kim Loan Điện, thiếu chút nữa quỳ mất đi nhân duyên ở cùng Cửu thúc.

Mục Như Quy cả người chấn động, nâng lên mí mắt, mắt sáng như đuốc.

Cách khăn voan, Hạ Triều Sinh thấy không rõ biểu tình Mục Như Quy, nhưng y nhớ lại, trước mắt không nhịn không nổi mà ướt át: “Cửu thúc lúc ấy đã hứa, là tin ta.”

“Ta tin Cửu thúc tin ta, nhưng Cửu thúc nếu thật sự tin ta, hôm nay việc Thái Tử ngăn kiệu hoa lại, ngươi định sẽ không do dự!”

“Triều Sinh, ta……”

“Cửu thúc chẳng lẽ thật sự muốn nhìn ta bị Thái Tử điện hạ mang đi sao?” Hạ Triều Sinh không cho Mục Như Quy cơ hội nào để giải thích, trực tiếp tung ra những câu chất vẫn đầy máu chảy đầm đìa.

Mục Như Quy không có trả lời, nhưng khoảnh khắc y vừa dứt lời, hắn liền trở tay gắt gao mà nắm lấy cổ tay của y, thống khổ mà nỉ non: “Triều Sinh……”

Người tập võ, tay cũng thật to lớn, người đã nuốt vào viên thuốc viên làm thay đổi thể chất kia Hạ Triều Sinh căn bản tiếp nhận không nổi.

Nhưng y vẫn nuốt xuống thống khổ, mà đem lòng bàn tay nhẹ nhàng mà dán khắp nơi trên mu bàn tay Cửu thúc.

Trên đời này, Hạ Triều Sinh không có gì không thấy qua, nhưng y càng không muốn thấy nhất chính là dáng vẻ Mục Như Quy khổ sở như này.

Kiếp trước, y nhìn hơn ba mươi năm, đã sớm xem đủ rồi.

Nhưng Hạ Triều Sinh cũng biết, hôm nay không nói rõ ràng, Cửu thúc nhất định còn muốn tiếp tục chuốc khổ, vì thế y hít sâu một hơi, nổi giận nói: “Cửu thúc cũng biết, nếu thả ta đi, ngày sau ngươi và ta…… Ngươi và ta liền sẽ còn không quan hệ?”

Y sẽ là vương phi của Thái Tử, sẽ là nam hậu tương lai của Đại Lương, tuyệt không sẽ ở cạnh Mục Như Quy hay bất luận kẻ nào.

Mặc dù Mục Như Kỳ rất nhanh liền sẽ vì một người khác, phế truất đi hậu vị của y, nhưng y cùng Mục Như Quy dù sông hay chết cũng không có liên quan.

Gió thổi lên khăn voan màu đỏ thẫm, một hàng nước mắt theo gò má Hạ Triều Sinh lăn xuống, cuối cùng “Lạch cạch” một tiếngrơi ở trên tay Mục Như Quy, thấm ra một vệt nước nho nhỏ.

“Triều Sinh, ngươi vì sao bức ta đến tận đây?” Mục Như Quy hoảng sợ buông ra tay, run rẩy vuốt ve vệt đỏ trên cổ tay y, “Vì sao bức ta đến tận đây?”

Mục Như Quy đem cái trán dán ở trên lồng bàn tay lạnh lẽo của Hạ Triều Sinh, trong lòng âm u chiếm hữu dục lại lần nữa lộ ra thứ bén nhọn, đem trái tim đâm đến huyết nhục mơ hồ.

Áp lực lâu lắm cảm tình đã không chịu khống chế của Mục Như Quy, biến thành mãnh thú hung tàn, ở thân thể hắn rít gào: “Triều Sinh…… Triều Sinh……”

“Ngươi…… Không hối hận?”

Mục Như Quy đáy mắt nổi lên tơ máu, thời điểm hắn ngẩng đầu lần nữa, thanh âm đã càng làm cho người ta sợ hãi.

Hạ Triều Sinh si ngốc một chút thời gian, mới minh bạch, cCu thúc đang hỏi y, hôm nay không cùng Thái Tử trở về, có thể hay không hối hận.

“Không hối hận.” Y hít hít cái mũi, tay tìm được gò má của Cửu thúc, thật cẩn thận mà sờ soạng.

Cái tay kia nắm chặt điểm tâm mà Bùi phu nhân đưa, không cẩn thận mà đem nước đường dính vào môi Mục Như Quy.

Nhưng cả hai ai cũng không để ý.

Mục Như Quy được hứa hẹn, lưu luyến không rời mà buông lỏng tay nắm lấy ngón tay Hạ Triều Sinh, trong mắt cuồn cuộn chứa đầy tia sáng.

Tất cả ánh sáng đều hội tụ ở trên người Hạ Triều Sinh.

“Một khi đã như vậy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội hối hận.”

Lời này nói ra với ngữ khí hung ác, lại mang theo tí quyết đoán sát phạt, tuy là Hạ Triều Sinh xuất thân từ hầu phủ, cũng phải run run một chút, thời điểm lấy lại tinh thần, Mục Như Quy đã vội vàng đứng dậy, buông mành kiệu, tiếng bước chân rời đi ngập hoảng loạn.

Cửu thúc cũng chỉ là sẽ buông lời hung ác mà thôi sao.

Hạ Triều Sinh nhịn không được cười.

Mục Như Quy nói, đương nhiên không chỉ là lời nói tàn nhẫn.

Hắn cho Hạ Triều Sinh cơ hội, là Hạ Triều Sinh chính mình không lựa chọn Thái Tử, cho nên quãng đời còn lại chỉ có thể làm vương phi ở bên cạnh hắn.

“Vương gia……” Hồng Ngũ thấy Mục Như Quy từ kiệu hoa trở về, lo lắng hỏi, “Tiểu hầu gia chính là muốn……”

“Đem thánh chỉ tứ hôn lấy tới.” Mục Như Quy đánh gãy lời Hồng Ngũ nói, khóe miệng hiếm thấy mà nở ra ý cười.

Hồng Ngũ ngẩn người, lại ngó xem kiệu hoa cũng không có động tĩnh nào, trước mắt sáng ngời: “Tuân mệnh!”

Thánh chỉ tứ hôn, thời điểm Mục Như Quy mới vừa trở về kinh thành, không có tiếp nhận.

Sau khi ở Li Sơn, lại bị Trấn Quốc hầu suốt ngày đi vào trong vương trướng la lối khóc lóc lăn lộn, Lương Vương phiền đến không được, dứt khoát trực tiếp sai Trường Trung đem tứ hôn thánh chỉ ném tới trng tay Mục Như Quy.

Ý tứ là, Cửu vương gia đã tiếp nhận thánh chỉ, ngươi chỉ là Trấn Quốc hầu, lại muốn nháo như thế nào, cũng vô dụng.

Mục Như Quy khi đó mới vừa được Hạ Triều Sinh hứa hẹn muốn gả vào Vương phủ, trong lòng lại còn hoài nghi, vẫn là đem thánh chỉ giữ lại.

Không nghĩ tới, ngày xư ra sức khước từ thánh chỉ, hôm nay lại trở thành vật có tác dụng nhất vào lúc này.

Hồng Ngũ đôi tay nâng theo thánh chỉ trở lại bên cạnh Mục Như Quy.

Mục Như Quy tay siết chặt dây cương, ý bảo huyền giáp thiết kỵ tách ra.

Nước lũ màu đen lại nghe lời mà tản ra, Mục Như Quy cưỡi ngựa chậm rãi đến trước mặt Mục Như Kỳ còn đang chật vật, từ trên cao nhìn xuống mà đi qua.

Hắn là Cửu vương gia của Đại Lương, một Thái Thử chưa đăng cơ cùng hắn mà nói, chỉ tầm thường thôi.

“Cửu hoàng thúc, ngươi rốt cuộc đối với Triều Sinh đã làm cái gì?”

Mục Như Quy cũng không để ý tới Mục Như Kỳ vẫn đang dây dưa, nhàn nhạt mà ra mệnh lệnh: “Hồng Ngũ, đọc.”

Hồng Ngũ xoay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Thái Tử, mở ra thánh chỉ, cao giọng thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trấn Quốc hầu phủ Hạ thị……”

Lưu loát trên dưới một trăm chữ, đem Hạ Triều Sinh cùng Mục Như Quy chặt chẽ buộc ở bên nhau.

Mục Như Kỳ biểu tình dần dần trắng bệch vặn vẹo.

Thánh chỉ tứ hôn là từ đâu có?

Đây là Mục Như Quy cảnh cáo, là vận mệnh trào phúng, là lời nguyền rủa đánh vỡ mộng đẹp của hắn.

“Không được đọc.…… Không được đọc!” Mục Như Kỳ che lại lỗ tai, làm bộ muốn cướp thánh chỉ trong tay Hồng Ngũ.

Hồng Ngũ tay mắt lanh lẹ mà né tránh, nơi xa Kim Ngô Vệ cũng xôn xao lên.

Mồ hôi đầy đầu Trường Trung từ trong cung thành chạy ra tới: “Bệ hạ khẩu dụ…… Bệ hạ khẩu dụ!”

Mục Như Kỳ đột nhiên hoàn hồn.

“Thái tử điện hạ, bệ hạ khẩu dụ, gọi ngài lập tức tiến cung kiến giá!”

“Phụ hoàng……” Mục Như Kỳ ngơ ngác mà nhìn Trường Trung, sau một lúc lâu, giống bị một chậu nước lạnh từ đầu bát đến chân.

Hắn gian nan mà ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua huyền giáp thiết kỵ, dừng ở trên tường cung thành.

Đại ý.

Mục Như Kỳ còn quên mất chính mình là chưa đã đăng cơ Lương Vương, cũng đã quên mất phụ hoàng chưa truyền ngôi, hắn vẫn là Thái Tử.

Bất quá Mục Như Kỳ cũng không có hoảng loạn bao lâu.

Mục Như Quy đem Hạ Triều Sinh nghênh tiến vương phủ đã là gì?

Hạ Triều Sinh chính là một ma ốm, đừng nói viên phòng, chính là thành thật mà nằm ở trên giường, đều có khả năng đi đời nhà ma, chờ khi hắn bước lên ngôi đế vị, Hạ Triều Sinh nhất định vẫn là một thân trong sạch, đến lúc đó, hắn muốn cướp vẫn được, còn không phải chỉ cần một câu là xong sao?

Mục Như Kỳ lạnh mặt lui qua một bên, lại bị âm thanh Trường Trung thúc giục, giơ tay ý bảo Kim Ngô Vệ lui về phía sau.

Huyền giáp thiết kỵ vây quanh kiệu hoa, lại lần nữa khởi hành.

Mục Như Kỳ nhìn chăm chú vào kiệu hoa màu đỏ tươi càng lúc càng xa, nặng nề mà hừ một tiếng.

“Người đâu.” Hắn gọi tới chính mình thân tín, “Cô trước kia cho các ngươi tìm người kia…… Đã tìm thấy chưa?”

Mục Như Kỳ rốt cuộc nhớ tới kiếp trước tâm tâm niệm niệm nhiều năm bạch nguyệt quang.

Vận mệnh trêu người.

Kiếp trước thời điểm Mục Như Kỳ không muốn Hạ Triều Sinh, Hạ Triều Sinh liền vào Đông Cung.

Kiếp này hắn muốn Hạ Triều Sinh, Hạ Triều Sinh lại ngồi trên kiệu hoa của Mục Như Quy.

“Ta nhớ rõ đôi mắt hắn cùng Triều Sinh lớn lên rất giống……” Mục Như Kỳ trong mắt dâng lên nồng đậm hứng thú, “Tìm một cơ hội, đem hắn đưa đi Vương phủ, ở trước mặt Triều Sinh cùng Cửu hoàng thúc để cho lộ mặt.”

“…… Triều Sinh tính tình kiêu ngạo, nếu để y biết chính mình là thế thay của nhị huynh, tất nhiên sẽ cùng Cửu hoàng thúc nháo một trận.”

Thân tín nghe vậy, do dự, cảm thấy tìm một người thường, lại là nam tử lai lịch không rõ, sợ là xốc không dậy nổi đại sóng gió như vậy.

“Cô bảo ngươi đi, ngươi liền đi.” Mục Như Kỳ thấy thân tín bất động, không kiên nhẫn mà ra mệnh lệnh, “Trong ba ngày, nếu không đem người nọ đưa vào vương phủ, ngươi liền đem đầu mình đưa đến trước mặt cô đi.”

Thân tín vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

Không hiểu nỗi Mục Như Kỳ vì sao chắc chắn như thế……

Hắn kiếp trước chính là chính mắt gặp qua, Hạ Triều Sinh biết được chính mình là thay thế phẩm sẽ có hành động gì.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Hắn yêu oanh oanh liệt liệt, hận cũng oanh oanh liệt liệt.

Nếu Cửu hoàng thúc một hai phải đem Hạ Triều Sinh từ trong tay của hắn cướp đi, vậy hãy tự mình nếm trải tư vị thống khổ chia ly này đi.

-------------Hết chương 28.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top