Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Edit: Lão Bạch.

“Thái tử điện hạ!”

Mục Như Kỳ khó khăn thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua Trường Trung đầu đầy mồ hôi, khoanh tay hướng vào trong cung đi đến.

“Công công hoảng cái gì?”

“Điện hạ, bệ hạ biết được tiểu hầu gia sắp gả vào vương phủ, còn đang nổi trận lôi đình.” Sự tình tới nông nổi này này, Trường Trung cũng không dám giấu giếm, mặt mày ủ rũ nói, “Ngài đợi chút rồi hẵng vào Kim Loan Điện, nhưng phải cẩn thận, ngàn vạn đừng nói sai lời nào!”

Biểu tình Mục Như Kỳ vặn vẹo trong chớp mắt, lại nhanh chóng giả thành bộ dạng sợ hãi: “ Có lẽ Tầm Phương cô cô người có thể nói giúp ta?”

“Cô cô mấy ngày này hầu hạ ở chỗ Thái Hậu, vẫn chưa quay lại Kim Loan Điện làm việc.”

Mục Như Kỳ giữa hai mày hơi nhíu, không hề hỏi nhiều.

Tầm Phương là cung nữ do Thái Hậu dạy dỗ, lúc trước, lại là tùy tùng của Tần Hoàng Hậu lúc vào cung.

Mục Như Kỳ tự tin nếu có Tầm Phương ở bên, nhất định nàng có thể vì hắn lo toan cẩn thận, chỉ là hiện giờ……

Hắn mới vừa rảo bước tiến tới cửa lớn Kim Loan Điện, tấu chương liền như mưa mà đánh tới.

—— bang!

Nét mực chưa khô trên thánh chỉ trực tiếp nện vào thái dương của Mục Như Kỳ.

Cung nữ thái giám im như ve sầu mùa đông, vội vàng quỳ xuống trên đất.

Tim hắn cũng “Thình thịch” một tiếng rồi quỳ gối xuống trước điện: “Phụ hoàng bớt giận!”

“Bớt giận?” Lương Vương hung hăng mà vỗ long án, “Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”

“Ai mướn ngươi làm điều thừa thải đó, lại còn hướng hầu phủ đưa hỷ phục?”

“Nếu là đưa tới cũng thôi đi, ngươi…… Ngươi cố tình để người của Vương phủ nhìn thấy!”

“Cửu hoàng thúc của ngươi là loại người gì, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng hắn sao? Ngần ấy năm, trẫm ẩn nhẫn không bộc phát, thật vất vả mới chờ tới được một cơ hội có thể đồng thời chỉ trích hầu phủ cùng vương phủ…… Đều bị thứ nghịch tử nhà ngươi huỷ hoại!”

Mục Như Kỳ vâng vâng dạ dạ mà quỳ gối trên mặt đất, trong miệng ngăn không được mà nỉ non: “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận a!”

Trường Trung thấy thế, vội không ngừng mà đem đan dược nhét vào tay Lương Vương —— cái hộp gỗ vốn đựng đan dược đã bị Lương Vương đập nát, giờ chỉ dư lại một ít đan dược được Trường Trung thu vào bình sứ.

Mục Như Kỳ sau khi thấy dộng tác của Trường Trung, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đan dược mà Lương Vương vừa nuốt xuống bụng, trên mặt hiện ra một giây châm biếm khẽ lướt qua.

Trường thọ tiên đan, càng ăn mệnh càng ngắn.

Tính toán thời gian, vị phụ hoàng này của hắn, cũng không sống được đến ba năm nữa.

“Ngươi nói, ngươi nói trẫm…… Về sau phải làm như thế nào đây?” Lương Vương không nhận thấy được sự khác thường của Mục Như Kỳ, mí mắt giựt giựt, “Nếu quan hệ giữa hai phủ vì việc hôn nhân này có thể hòa hoãn, trẫm thấy ngươi cũng không xứng để giữ lấy vị trí Thái Tử này nữa vậy chi bằng cho Ngũ đệ của ngươi lên thay ngươi!”

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!” Mục Như Kỳ lập tức kinh sợ mà cắn răng dập đầu xuống nền đất. Bộ dáng hắn yếu đuối vô năng này chỉ là giả.

Mục Như Kỳ trọng sinh trở về, biết Ngũ hoàng tử trên người có dòng máu người Hồ, quả quyết không có khả năng kế thừa vương vị, cho nên lời Lương Vương uy hiếp, với hắn cũng chỉ là uy hiếp mà thôi.

Lương Vương ở trên long ỷ vì cái dập đầu này của hắn mà bình ổn lửa giận: “Thôi, ngươi đứng lên đi.”

“…… Hôn sự của Vương phủ cùng hầu phủ đã thành là kết cục đã định, ngươi có biện pháp gì làm cho hai người bọn họ trở mặt nhau không?”

Mục Như Kỳ âm thầm cười.

Làm cho Mục Như Quy cùng Hạ Triều Sinh trở mặt, là chuyện đơn giản nhất trên đời.

Nhưng hắn không dám làm trò trước mặt Lương Vương, cũng không dám nói thẳng, ngược lại suy nghĩ thật lâu sau, làm ra bộ dạng trầm tư suy nghĩ: “Phụ hoàng, Triều Sinh trong lòng có nhi thần, tự nhiên sẽ không cùng Cửu hoàng thúc thân cận, chẳng qua y gả vào vương phủ, nhi thần ngày sau cùng y ở chung cơ hội sẽ ít đi.”

Cơ hội ở chung đã thiếu, thì việc đem người mang về Đông Cung cũng ít theo.

“Này có gì khó?” Lương Vương không để bụng, “Thời gian trước, Hạ Vinh Sơn cầu trẫm ân chuẩn cho con hắn quay trở lại Thái Học tiếp tục làm thư đồng của ngươi, trẫm đã ân chuẩn. Chờ hôn kỳ qua đi, trẫm liền truyền chỉ triệu y vào cung.”

“Đa tạ bệ hạ.” Mục Như Kỳ vui mừng quá đỗi, lại lần nữa hành lễ, “Triều Sinh cùng nhi thần quen biết đã lâu, chỉ cần gặp mặt, nói rõ cho y biết, khẳng định y sẽ nguyện ý rời khỏi Vương phủ, tiến vào Đông Cung của nhi thần.”

Hắn nói cũng không có phần khuếch đại, khiến Lương Vương không có hoài nghi.

Bởi vì Hạ Triều Sinh đích thật là vì việc tứ hôn này, mà ở trước Kim Loan Điện quỳ ba ngày ba đêm, trước còn không chút do dự mà nuốt vào viên thuốc làm thay đổi thể chất kia.

Kỳ thật quỳ không bao lâu, Lương Vương cũng không để ý, chỉ là viên thuốc viên……

Nam tử Đại Lương, trừ phi gia đình có khó khăn, bất đắc dĩ bán mình, hoặc là lưu lạc ở lầu xanh, không có nghề nghiệp, căn bản không người nguyện ý nuốt thứ thuốc làm thay đổi thể chất kia.

Bức bách bọn họ uống thuốc, không bằng trực tiếp muốn mạng của bọn họ.

Đó là so với chết còn thống khổ hơn.

Trấn Quốc hầu phủ tiểu hầu gia Hạ Triều Sinh, kiêu ngạo tự phụ, cương liệt như lửa, nếu không phải thiệt tình muốn gả vào Đông Cung, sao có thể cam chịu sự nhục nhã này chứ?

Còn nữa, cướp tân nương cũng không phải có thể nói đơn giản như vậy.

Thái Tử cướp tân nương, còn phải đối đầu với huyền giáp thiết kỵ, Lương Vương nghĩ lại, cảm thấy Mục Như Kỳ có thể đem Hạ Triều Sinh đoạt về Đông Cung mới là đáng sợ —— nếu Thái Tử trong tay có một chi thế lực của huyền giáp thiết kỵ, như vậy đối với ngôi vị hoàng đế uy hiếp lớn nhất, chính là nhi tử thân sinh của hắn.

“Trẫm tạm thời tha ngươi.” Lương Vương tâm tư có chút chuyển biến đã không còn giống lúc trước mà phẫn nộ, “Bất quá, hôm nay ngươi đoạt hôn làm náo loạn đến mọi người đều biết, trẫm không thể không phạt.”

Mục Như Kỳ sụp mi thuận mắt: “Nhi thần nghe theo phụ hoàng xử trí.”

“Phạt ngươi cấm túc một tháng đi.” Lương Vương trên mặt hiện ra mệt mỏi, phất tay ra lệnh cho Trường Trung đưa Thái Tử ra cung, “Một tháng sau, quay lại Thái Học thuyết phục Hạ Triều Sinh, liền không phải việc của trẫm có thể lo nữa.”

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần trong lòng hiểu rõ.”

…………

Mục Như Kỳ đi theo Trường Trung ra cung.

Trường Trung bất đắc dĩ lắc đầu: “Điện hạ, ngài sao lại trực tiếp cùng huyền giáp thiết kỵ của Vương gia đối chọi chứ?”

Nếu tiểu hầu gia ở trên kiệu hoa, trộm đem người mang tới Đông Cung, sự tình sao có thể náo loạn đến như nào?

Mục Như Kỳ nhấp môi không nói, biểu tình tối tăm.

Hắn cũng không nghĩ sớm như vậy sẽ cùng huyền giáp thiết kỵ của Cửu hoàng thúc đối chọi, nhưng bất quá là muốn thử làm ra một lựa chọn khác kiếp trước, lại không biết rằng sự tình liền sẽ thay đổi hướng phát triển của nó, khiến hắn cũng không kịp trở tay.

Trên đường đi từ trong cung thành ra, cuối cùng cũng đi đến điểm cuối.

“Công công dừng bước.”

Trường Trung theo lời dừng lại.

Chờ hồi lâu cũng thấy người hầu của Đông Cung vội vã tới, tiểu thái giám thay Mục Như Kỳ phủ thêm áo choàng, đợi Trường Trung rời đi, mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ, không ổn rồi, Ngũ hoàng tử không rõ là từ đâu đã biết được chuyện ngài đoạt hôn, đang chuẩn bị liên hợp cùng các triều thần, viết tấu sớ buộc tội ngài!”

“Cứ để hắn viết đi.” Mục Như Kỳ gục mí mắt xuống, không lắm để ý, “Viết cũng vô dụng.”

“Bệ hạ bên kia……”

“Phụ hoàng sẽ không trách tội.” Mục Như Kỳ biểu tình hơi lạnh nhạt nói, “Ngũ hoàng tử bất quá là kẻ……”

“Là kẻ gì?” Tiểu thái giám không nghe rõ Thái Tử nói, hồ nghi mà hỏi lại.

“Ngươi không nên biết đến, đừng lắm miệng.” Mục Như Kỳ tức giận mà giật lại ống tay áo, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cau mày, “Ngươi nói, Triều Sinh vì sao không từ kiệu hoa chạy tới chỗ ta?”

Sau khi hắn sống lại không những không thuận buồm suông gió được việc gì, mà còn bị Lương Vương răn dạy, trong lòng rốt cuộc sinh ra nghi hoặc.

Nhưng hắn không có đem sự khác thường của Hạ Triều Sinh cùng việc bản thân hắn sống lại gộp chung.

Hắn là chân long thiên tử, là đế vương tương lai của Đại Lương, hắn sống lại là do ông trời thương tiếc cho số mệnh của hắn, Hạ Triều Sinh dù tôn quý, nhưng sao có thể so được với huyết mạch thiên tử là hắn chứ?

Mục Như Kỳ chỉ cảm thấy kỳ quái.

“Nô tài cảm thấy, Cửu vương gia nhất định là đã uy hiếp tiểu hầu gia.” Tiểu thái giám thấy Mục Như Kỳ lâm vào trầm mặc, tròng mắt vừa đảo, vừa thò lại gần, lầm bầm nói, “Điện hạ, ngài nghĩ xem, tiểu hầu gia không cam lòng muốn gả cho Vương gia, y lại có cảm tình của ngài, Đại Lương ai không biết? Nhưng mà, nếu Vương gia lấy hầu phủ ra uy hiếp, vậy thì không giống nhau.”

“…… Tiểu hầu gia là người hiếu thuận, khẳng định không muốn hầu phủ cùng những người khác bị mình liên lụy.”

Lời này của tiểu thái giám, có thể nói là những gì mà trong lòng Mục Như Kỳ đang nghĩ.

Hắn đã từng chém hết tất cả những người của Hạ thị, làm Hạ Triều Sinh đau đớn muốn chết, cuối cùng Hạ Triều Sinh vì không muốn chết ở trong tay của hắn, uống rượu độc không đợi độc phát, liền dùng kiếm tự vận.

Mục Như Kỳ trước mắt sáng ngời.

Cửu hoàng thúc nhất định là dùng hầu phủ uy hiếp Triều Sinh!

Hắn càng nghĩ càng cho là mọi chuyện chính là như vậy, nghi ngờ trong lòng liền tan biến, càng tin tưởng vào một tháng sau ở Thái Học khuyên nhủ Hạ Triều Sinh sẽ thành công.

Còn Hạ Triều Sinh ở trên kiệu hoa không nghe thấy tiếng của Mục Như Kỳ liền vui vẻ.

Y từ sớm đến hiện tại chỉ ăn được một cái bánh ngọt, người chưa tới Vương phủ, bụng đã kêu liên hồi, hơn nữa với thân thể yếu đuối, kiệu hoa lại không ngừng rung lắc, khiến cho ý thức y càng mơ hồ.

Hạ Triều Sinh chỉ cảm thấy bên tai tất cả đều là tiếng pháo nổ, còn có tiếng thổi kèn kéo đàn hát, lung tung đến rối loạn thành một đoàn, làm cho ý thức y vốn không thanh tỉnh càng mơ màng hơn.

Không biết qua bao lâu, thân kiệu bỗng nhiên dừng một chút.

Đội ngũ đón dâu đã về tới Vương phủ, ở trước cửaVương phủ hỉ nương đã đứng một hồi lâu, gấp không chờ nổi mà chạy tới, chờ Hạ Triều Sinh xốc màng lên, liền đem lụa đỏ tiến tới.

Một đầu lụa đỏ được Mục Như Quy nắm lấy, hắn phải dùng tấm lụa đỏ này, đưa Hạ Triều Sinh tiến vào Vương phủ.

Nhưng trong kiệu không hề động tĩnh, người trong kiệu cũng không có xốc màng kiệu lên.

Khiến Hồng Ngũ cùng Hắc Thất đứng ở một bên sắc mặt đồng thời thay đổi, hỉ nương trên mặt càng lúc  xanh lúc trắng, hoảng sợ thỉnh thoảng lại quay sang xem săc mặt Mục Như Quy.

Ai cũng đều biết tiểu hầu gia không vui gả vào Vương phủ, nhưng không ai nghĩ tới, y tới trước Vương phủ cũng không muốn xuống kiệu hoa.

Này…… Này thật sự là giống như lời đồn đãi, y hoàn toàn không muốn gả a!

“Vương gia……” Hỉ nương nơm nớp lo sợ mà nâng lụa đỏ, “Tiểu hầu gia…… Tiểu hầu gia y……”

Tiểu hầu gia y không muốn nắm lấy lụa đỏ!

Như này sẽ không tốt?

Hạ Triều Sinh cũng không phải không muốn nắm lụa đỏ, y còn đang ở trong kiệu hoa mơ hồ không rõ sự tình.

Thân thể này thật sự là quá suy yếu, bất quá đi đường xóc nảy không ngừng, hiện giờ muốn xốc màng kiệu lên sức lực cũng đều không có.

“Tránh ra.” Mục Như Quy nâng mí mắt lên, hoàn toàn không để bụng ánh mắt phức tạp của bá tánh xung quanh, khom lưng xốc màng kiệu lên, “Triều Sinh?”

Hạ Triều Sinh chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một tia sáng chói mắt, tiện đà cả người mềm như bông mà đổ về phía trước. Y ôm lấy cổ Mục Như Quy, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Cửu…… Cửu thúc……”

“Ngươi khó chịu sao?” Mục Như Quy tiếng nói hơi trầm xuống, làm như muốn đem y ôm vào Vương phủ.

Hạ Triều Sinh nhận thấy được ý đồ của Cửu thúc, cố gắng hít lấy một hơi, ho nói: “Không sao, đến…… Đến hành…… Hành lễ!”

“Cửu thúc, mang ta…… Mang ta bái đường nha……”

Hôm nay là ngày đại hỉ của y, sao có thể không bái đường được?

Mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu làm cho tâm của Mục Như Quy đang hưng phấn một đường ầm ầm rơi xuống đất, tạo thành một bãi bùn lầy, tiện đà nổi lên một tia khó chịu lẫn một tia ấm áp. “Được.” Mục Như Quy ôm chặt Hạ Triều Sinh bên hông tay, hỉ nương ở một bên lớn tiếng kinh hô, đem y ôm ra kiệu hoa, “Chúng ta đi bái đường.”

Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh vượt qua chậu than, từng bước một đi vào trong Vương phủ.

Hỉ nương mặt đầy khiếp sợ, nắm khăn, sầu đến độ muốn hỏng cả đầu.

Tân nương nhập phủ, phải bước qua chậu than, lại bước qua cửa lớn phủ, hầu phủ tiểu hầu gia tôn quý ra sao, cũng không thể được ôm vào được a!

Vương gia này không phải hồ nháo sao?

Chẳng lẽ…… Tiểu hầu gia không muốn xuống khỏi kiệu hoa, Vương gia chính là đem y từ trên kiệu ôm xuống dưới?

Này, này như thế nào được a!

Hỉ nương dù cho có rối răm cỡ nào, cũng không dám mở miệng ngăn trở, vì thế Mục Như Quy một đường thông thả mà đi vào hỉ đường.

Không có một bóng người trong hỉ đường, chỉ bày ra hai cái đệm mềm.

Tiên hoàng cùng hiền thái phi đã qua đời, bọn họ không cần bái cao đường, nhưng Hạ Triều Sinh vẫn là giãy giụa từ trong lòng ngực Mực Như Quy tránh thoát.

Y cầm lụa đỏ, hỉ nương ở bên cạnh run rẩy hô to, cùng Mục Như Quy bái thiên địa.

Khăn voan lay động, đem cánh tay mảnh khảnh tái nhợt của Hạ Triều Sinh cùng lụa đỏ ở chỗ khớp xương tay chồng chất đầy vết thương như gắn kết với nhau, cùng nhau tới bạc đầu.

Gò má y không khỏi nóng lên.

Hạ Triều Sinh ho nhẹ một cái, cảm thấy tâm của chính mình thấp thỏm bất an cũng bị Cửu thúc nắm ở trong lòng bàn tay.

Đã lạy thiên địa, liền muốn vào động phòng.

Nến đỏ lay động, hương thơm rượu hỷ lan tỏa bốn phía.

Hạ Triều Sinh đi đến mép giường ngồi xuống, mấy viên đậu phộng lúc trước Hắc Thất làm rơi trên giường lăn đến trong lòng bàn tay y.

Y còn đang trì độn mà bắt đầu khẩn trương.

Kiếp trước, Hạ Triều Sinh cũng từng vào động phòng.

Khi đó, y kích động vô cùng, thường trộm xốc khăn voan lên, chờ đợi mà nhìn chăm chú vào cửa phòng, tưởng tượng thấy bộ dạng Thái Tử từ ngoài cửa đi vào tới.

Nhưng y hiện giờ nhớ kỹ chỉ có chân tướng đáng phẫn nộ kia.

Hạ Triều Sinh nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cách khăn voan đỏ trộm ngắm ánh lửa lờ mở ở trong viên phòng.

Y biết Mục Như Quy đứng ở trước người, cũng biết Cửu thúc nâng tay lên lại chậm chạp chưa bỏ xuống.

Y so với kiếp trước còn muốn kích động, lại so với kiếp trước còn muốn trầm tĩnh.

Bởi vì y đợi ba mươi năm, không sợ chút ngắn ngủn chớp mắt này.

Nến đỏ tuôn ra một đóa hoa đèn.

Mục Như Quy đột nhiên hoàn hồn, duỗi tay hung hăng kéo khăn voan trên đỉnh đầu Hạ Triều Sinh xuống, giống như là đem khoảng cách cuối cùng của hai người phá bỏ.

Xích hồng sắc trên khăn voan như nước chảy chảy xuống.

Thiếu niên đầu đội kim quan ngẩng đầu lên, trong ánh mặt hơi nước mờ mịt dâng lên cảm giác kinh hoảng, tiện đà như đang xem sắc mặt của người trước mặt, môi lại nổi lên ý cười.

Hình ảnh của hắn chiếu vào đáy mắt y, cũng chiếu vào trong lòng y.

Mục Như Quy bỗng nhiên yên tâm lại, duỗi tay vuốt ve gò má lạnh lẽo của Hạ Triều Sinh.

…… Triều Sinh thật sự gả cho hắn.

Mục Như Quy gấp không chờ nổi mà đem Hạ Triều Sinh ôm vào trong lòng ngực.

Ngọc bội leng keng, y ở trong lòng ngực nóng bỏng đau đến hút khí, eo mềm nhũn, bị đè ở trên một viên đậu phộng tròn vo.

Hỉ nương đứng ở một bên thấy thế, ở trong lòng hô to “Mạng ta xong rồi”, tiện đà thấy chết không cứu mà đi lên: “Vương…… Vương gia, tiểu hầu gia còn chưa ăn sủi cảo, cũng chưa…… Cũng chưa uống rượu hỷ……”

Ngài dù gấp đến đâu, cũng không thể ôm y a!

Hỉ nương trải qua vô số lần hỉ sự, lại chưa từng nhìn thấy tướng công nhà ai gấp gáp như Vương gia vậy, lễ nghĩa chưa hết, liền gấp đến khó dằn nổi mà đem người ôm vào lòng.

Mục Như Quy nghe vậy, thân thể đột nhiên cứng đờ, xấu hổ mà thu tay lại, xoay người bưng rượu hỷ trên bàn tới, đanh mặt đưa tới tay Hạ Triều Sinh.

Hạ Triều Sinh giơ mi lên, thấy Mục Như Quy bên tai phiếm hồng, cố nén ý cười, chủ động uống rượu giao bôi.

Rượu nóng bỏng xuống bụng, sóng nhiệt như thiêu vào tâm.

Mục Như Quy lại muốn đi tới ôm y.

Hỉ nương tay mắt lanh lẹ liền dâng dĩa sủi cảo lên: “Tiểu hầu gia!”

Hạ Triều Sinh tiếp nhận, cắn một ngụm: “Ưm.”

“Như này đủ rồi.” Hỉ nương như trút được gánh nặng, cướp đi miếng sủi cảo dư lại, nhanh chân mà rời đi khỏi phòng.

Hạ Triều Sinh cau mày đem miếng sủi cảo trong miệng vừa cắn được nuốt xuống, giương mắt, thấy Mục Như Quy sắc mặt ngưng trọng mà đứng ở một bên, không khỏi hiếu kỳ nói: “Cửu thúc?”

“Ta cưới ngươi, cũng không phải vì……”

Y nhớ tới việc mình nuốt viên thuốc kia, liền hiểu rõ cười: “Bất quá là lễ nghĩa mà thôi, ta biết cửu thúc không có ý tứ kia.”

Biểu tình Mục Như Quy như cũ không có chút nào thả lỏng, như là nhớ tới việc y không có sức lực để mà rời kiệu hoa, thế nhưng không hề ôm y, mà ngồi im ở một bên, cứng rắn mà nói: “Mới vừa rồi, ngươi không nên uống rượu.”

Hạ Triều Sinh trợn tròn đôi mắt: “Đó là rượu hỷ a.”

Không uống, thì còn gì là thành hôn?

“Dù vậy cũng không nên.”

Y vô tội mà “A” một tiếng, cởi giày, ôm đầu gối, cuộn tròn ở trên giường, đối Mục Như Quy chớp mắt: “Chính là cùng Cửu thúc, uống rượu hỷ, ta mới được xem như là người của ngươi.”

Hạ Triều Sinh vừa dứt lời, Mục Như Quy lỗ tai hoàn toàn đỏ.

Y thoáng nhìn, nén cười duỗi tay: “Cửu thúc……”

Mục Như Quy thật vất vả nghiêm túc lại nháy mắt đơ người ra, không chịu khống chế mà nhích tới gần y.

“Triều Sinh……”

—— phanh!

Cửa phòng đột nhiên bị Hồng Ngũ cùng Hắc Thất phá mở.

“Vương gia, ngài còn phải đi uống rượu mừng nha!”

Hỉ yến đều dọn xong, khách khứa đến đông đủ, chỉ thiếu Vương gia!

Hạ Triều Sinh phụt một tiếng cười, nhìn theo Hồng Ngũ cùng Hắc Thất đem Cửu thúc lôi đi, chuẩn bị thay áo cưới cho trên người xuống, ngoài cửa lại nghe tiếng bước chân dồn dập.

“Vương gia…… Mau ngăn lại Vương gia a!” Hồng Ngũ cùng Hắc Thất kêu to theo sát mà đến.

“Phanh” đến một tiếng vang lớn, Mục Như Quy phá cửa mở ra, nhìn chằm chằm về chỗ Hạ Triều Sinh đang đứng ở trước ánh nến.

“Triều Sinh, chờ ta trở lại.”

******************

Cưới rồi nha! Cưới rồi nha! Cưới rồi nha!
Nay ăn cưới hai bạn trẻ thôi nào.

-Lịch ra truyện: Cập nhật vào ngày 15 hàng tháng nha. Tháng này ra trễ xin lỗi mọi người nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top