Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33 (2)

Edit: Lão Bạch.

Sau khi hắn thấy rõ mặt Mục Như Quy.

Từng đường cong sắc bén hiệ ra trên mặt nam nhân, sắc bén lại uy nghiêm, giống một vị chiến thần, ở nơi đáy mắt lại hiện lên hai điểm ánh sáng đỏ.

"A!" Tiếng kêu đầy thê lương và thảm thiết ở bên trong hình phòng cứ quanh quẩn.

Hạ Ngọc so với lúc nhìn thấy Hạ Triều Sinh, càng thêm điên cuồng, run rẩy tránh né ban tay Mục Như Quy, thậm chí cúi đầu, cắn lấy tay của chính mình, tình nguyện vứt bỏ một bàn tay, cũng không muốn bị Mục Như Quy bắt được.

"Đừng giết ta...... Đừng giết ta!"

Hạ Ngọc không biết chính mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, những cảnh trong mơ sau khi hắn ngất cũng vẫn chưa từng xuất hiện hình ảnh của Mục Như Quy, nhưng sự sợ hãi đã thâm nhập sau trong tận xưng tủy, làm hắn không chịu khống chế mà phát điên.

"Vương gia......" Lão Lý thấy tình thế không ổn, bước tiến lên, đem Hạ Ngọc từ trong tay Mục Như Quy mang đi, "Còn tiếp tục thẩm vấn, thuộc hạ sợ là hắn giữ không mạng sống."

"Hừ." Mục Như Quy không cho là đúng mà thu hồi tay, "Thả hắn đi."

Lão Lý hiểu ý, không nói một tiếng mà lui ra.

Mục Như Quy dùng khăn lau đi những vệt máu còn sót lại ở ngón tay, sau đó lại băng bó vết thương lần nữa, cuối cùng vội vàng thay quần áo, xác nhận trên người không còn mùi máu tươi, mới đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Hạ Triều Sinh lúc này vì nôn nóng mà chạy tới hỏi: "Sao rồi? Có kết quả gì không?"

Y đã ở trong phòng mất hồn mất vía ngồi suy tư một lúc lâu, đầu tiên là cảm thấy Hạ Ngọc cùng mình đều giống nhau, có thể đã cùng trọng sinh trở lại, nhưng thực nhanh, y lại phủ nhận ý nghĩ như vậy.

Nếu Hạ Ngọc thật sự trọng sinh, vậy thì chắc chắn sẽ không ngu xuẩn đến mức vứt bỏ Mục Như Kỳ kẻ đã phong hắn làn nam hậu, mà đến tìm Mục Như Quy kẻ có khả năng tạo phản sau này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Hạ Ngọc không có trọng sinh, thì tại sao hắn lại nói ra câu "Là ta bảo bệ hạ đem ngươi nhốt ở trong Phượng Tê Cung " như vậy?

Hạ Triều Sinh giống bị một chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân.

Có lẽ, Hạ Ngọc cũng không có trọng sinh, nhưng trên đời này, còn có người cùng hắn giống nhau sao.

Mục Như Quy thấy y thất thần, liền dùng tay không bị thương đem ngọc bội đưa qua cho y: "Đây là ngọc bội của hầu phủ các ngươi sao?"

Hạ Triều Sinh ngơ ngác mà tiếp nhận, tiện đà lắc đầu: "Ta chưa bao giờ nghe qua phụ thân nói hầu phủ có ngọc bội như vậy."

Mục Như Quy đanh mặt ngồi ở mép giường, thử thăm dò dùng ngón tay chạm vào tay Hạ Triều Sinh, thấy y không có né tránh, liền yên tâm lớn mật mà kéo lấy tay y.

Hạ Triều Sinh thuận thế dựa vào trong ngực của Cửu thúc, lẩm ba lẩm bẩm nói: "Cửu thúc, ngươi định sẽ xử trí như thế nào với Hạ Ngọc?" "Ngươi muốn như thế nào?" Mục Như Quy trái lại hỏi y.

"...... Giữ cho hắn một mạng, nhốt ở trong hình phòng." Hạ Triều Sinh nhớ tới mọi chuyện của kiếp trước, tự khắc lại không muốn dễ dàng buông tha cho Hạ Ngọc, "Trong tay hắn đã có có ngọc bội khắc chữ "Hạ", nói không chừng cùng hầu phủ là có quan hệ."

Phải biết rằng, trước kia, Hạ Ngọc chính là dành lấy vị trí thứ huynh của y, mới danh chính ngôn thuận mà có sau đó.

Hiện giờ, Hạ Triều Sinh muốn điều tra rõ chân tướng.

Y không tin phụ thân bên ngoài có thiếp thất, nhưng khi đó trên dưới Hạ thị đã bị giết sạch, y cho dù có nhiều nghi vấn, cũng không có người để hỏi.

Hiện giờ đây là lúc thích hợp để làm sáng tỏ mọi nghi vấn, chỉ là Hạ Ngọc xem ra, là phát điên rồi.

Bàn tay to lớn của Mục Như Quy không biết từ lúc nào thần không biết quỷ không hay đã di chuyển đến bên hông Hạ Triều Sinh, chậm rãi xoa nắn, xúc cảm mềm mại chọc đến hầu kết hơi lăn, trong giây lát, giọng nói lại như bị nghẹn bảo: "Trấn Quốc hầu không có gan dưỡng thiếp thất bên ngoài đâu."

Hạ Triều Sinh cứng họng ngẩng đầu: "Ngươi sao lại biết ta đang lo lắng cái gì?"

Mục Như Quy mím môi: "Giống nhau việc khắc tên tự trên ngọc bội đều là dành để xác nhận thân thế cho con cháu trong tộc, ngươi thấy hắn tay cầm ngọc bội, tự nhiên sẽ suy đoán trên người hắn có phải hay không là huyết mạch của hầu phủ."

Hạ thị xưa nay luôn chỉ có một huyết mạch, hiện giờ chỉ có Hạ Triều Sin, nếu bỗng nhiên nhiều ra thêm một người, y dù không muốn, cũng chỉ có thể đem tất cả hoài nghi đặt ở phụ thân.

Nhưng Hạ Vinh Sơn cùng Bùi phu nhân phu thê tình thâm, là chuyện mà tất cả Đại Lương đều biết, Hạ Triều Sinh sống ở bên cạnh bọn họ mười năm hơn, dù chỉ là suy đoán, cũng đủ để làm cho y thương tâm.

Mục Như Quy không muốn thấy Hạ Triều Sinh thương tâm, bóp y eo, đem y ôm vào trong ngực: "Việc này...... Tất đều có ẩn tình bên trong."

Đây đích thị là chiến thần sát phạt quyết đoán của Đại Lương, tàn nhẫn vô tình Cửu vương gia, dù khả năng biểu đạt có tệ ra sao, thì cũng có thể bộc lộ rõ nhất là quan tâm.


"Nếu ngươi muốn biết hắn đến tột cùng có ý muốn như thế nào...... Kỳ thật còn có một cách." Mục Như Quy thấy giữa hai mày y vẫn còn níu chặt, nhịn không được đem kế hoạch của chính mình nói thẳng ra, "Tìm một lý do đem hắn thả ra, phái người theo dõi là được."

Cùng với việc đem Hạ Ngọc nhốt trong ở hình phòng, ngày ngày nghiêm hình tra tấn, không bằng để hắn tự cho là ông trời ban cho hắn một đường sống, để hắn mang bọn họ đi gặp kẻ chủ mưu phía sau màn.

Hạ Triều Sinh cẩn thận cân nhắc, bất giác thấy cũng có lý, kích động thiếu chút nữa té từ trên giường xuống.

Mục Như Quy tay mắt lanh lẹ đem y kéo trở về, không cho y lộn xộn, còn đem y nằm gối đầu lên chân của mình.

Tư thế quá mức thân mật này làm cho Hạ Triều Sinh ngẩn người, một lát, trong ánh mắt hồ ly của y xẹt qua một tia ý cười vừa sạch sẽ lại vừa lóa mắt.

Hạ Triều Sinh ôm lấy cổ Mục Như Quy, ôn thuần mà dựa qua đi: "Cửu thúc, cảm ơn ngươi."

"Ngươi là báu vật của ta, không cần nói cảm ơn."

"Ngươi không hiểu." Y nói rồi lại âm thầm thở dài.

Hạ Triều Sinh đã từng mất đi mọi người trong tộc, trở thành một hồn ma lang thang khắp nơi ở thế gian, cũng chỉ có c
Cửu thúc là mãi nhớ rõ y.

Kiếp này, Cửu thúc vẫn như cũ là điểm tựa của y.

"Cửu thúc, về sau ngươi không cần tránh mặt ta làm bất cứ chuyện gì nữa." Hạ Triều Sinh ngón tay sờ soạng, sờ xuống bên dưới Mục Như Quy, thử dùng mười ngón tay đan vào nhau, động tác lại hơi khựng.

Mục Như Quy tránh né không kịp, bị Hạ Triều Sinh vừa bắt vừa vặn.

"Tay người......Sao lại bị thương rồi?!" Y run run sờ lên tay trái của Cửu thúc, đem miếng băng quấn quanh ở tay đã bị máu tươi làm ướt, lúc lộ ra chỉ thấy miệng vết thương vẫn đang chảy đầy máu.

"Có phải hay không là do Hạ Ngọc?!" Hạ Triều Sinh suy nghĩ tới hồ đồ, cũng không nghĩ được Hạ Ngọc hiện giờ là cái thành cái dạng gì, trăm ngàn lần cũng không có khả năng làm bị thương đến Mục Như Quy, lại nói dù Hạ Ngọc không có bị thương, cũng tuyệt không có khả năng thương tổn đến Mục Như Quy.

Y thở hồng hộc mà từ trên giường bò dậy, đem tất cả lời giải thích của Mục Như Quy đều không nghe, đá văng cửa, khiến Hồng Ngũ cũng bị tiếng kêu làm cho sợ hãi, đi thẳng về phía hình phòng.

"Vương phi?" Hồng Ngũ mặt đầy mờ mịt mà nhìn cánh cửa phòng bị đá ra và vị Vương gia còn đang luống cuống tay chân mà mang giày, vội vàng đuổi theo bóng dáng đã đi thật xa của Hạ Triều Sinh.

Hạ Triều Sinh mới vừa ho ra quá nhiều máu, thân mình đã không ổn, mới chạy hai bước đã bị Hồng Ngũ đuổi theo tới.

"Vương phi, ngài cùng Vương gia cãi nhau, cũng đừng tự làm mình bị thương a!" Người hầu cũng không biết y đang tức giận cái gì, chỉ cho rằng là Mục Như Quy lại nói sai, "Ngài chậm một chút!"

Hạ Triều Sinh vừa hé miệng, đã bị gió thổi tới mức sặc, ho tới mức khan cả giọng, sau đó mới khàn khàn nói: "Chuyện này liên quan gì tới Vương gia đâu?

"Ngài xem, ngài lại vừa nói gì."

"Ta......" Hạ Triều Sinh lời còn chưa dứt, đã bị Mục Như Quy chạy tới ôm vào trong lòng ngực.

"Đừng quậy!" Mục Như Quy bất đắc dĩ mà đem y bọc vào trong áo choàng.

Hạ Triều Sinh nào dám động thủ với Cửu thúc, chỉ biết gương hai hốc mắt hồng hồng lên nhìn rồi đoạt lấy áo choàng, nhìn chằm chằm vào tay Mục Như Quy một lát, lại ho khan hướng hình phòng chạy.

Mục Như Quy chỉ viết đuổi theo phía sau, trơ mắt nhìn Hạ Ngọc vừa mới được lão Lý thả ra bị Hạ Triều Sinh một chân đá trở về.

Thừa dịp lão Lý "Ngủ gà ngủ gật", Hạ Ngọc tự cho là mình đã chạy thoát, còn không kịp nhìn thấy ánh sáng bên ngoài hình phòng, đã vội bị đá bay ngược trở vào tới hộc máu, nằm liệt trên mặt đất mà run rẩy.

"Vương phi?!" Lão Lý theo tiếng mò ra tới, trợn mắt há hốc mồm.

Theo lý thuyết, Hạ Triều Sinh ăn phải mấy loại thuốc kia, trước dù có tập võ luyện công đều sẽ bị làm cho phế, nhưng đối với Hạ Ngọc vừa trải qua mấy đợt thẩm vấn, lại thêm một cước này cũng dùng không ít sức lực để đánh, mới có thể đạt tới độ học ra cả một bụm máu như vậy.

Lão Lý dở khóc dở cười.

Dựa theo kế hoạch của Mục Như Quy, lão Lý sẽ phát hiện ý đồ đào tẩu Hạ Ngọc, trực tiếp đánh một trận, rồi đem hắn coi như là "Người chết", ném ra bên ngoài phủ.

Kể từ đó, tới lúc Hạ Ngọc tỉnh lại, nhất định sẽ tìm được kẻ chủ mưu phía sau.

Người của Vương phủ chỉ cần đi theo sau, là có thể bắt được nhược điểm của Thái Tử cực kỳ dễ dàng.

Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, lão Lý còn chưa kịp động thủ, Hạ Triều Sinh đã đem kế hoạch hoàn thành hơn phân nửa.

Hạ Triều Sinh cũng không nghĩ tới một cước của mình lại có uy lực như vậy, ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là xoay người ngó xem Mục Như Quy.

Mục Như Quy nhịn cười đem y kéo về trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ: "Không sợ."

"...... Chỉ một cước mà thôi, không chết được."

"Nhưng...... Nhưng ngươi vừa mới nói......" Hạ Triều Sinh sau khi tỉnh táo lại, mới nhớ tới lời Mục Như Quy vừa nói ra, phản ứng bị bất động tại đây, "Hắn sao có thể khiến ngươi bị thương?"

"Cửu thúc, tay của ngươi tay rốt cuộc là làm gì mà bị thương?!"

Lão Lý đứng ở một bên nghe vậy, bĩu môi, bị Hồng Ngũ trừng mắt một cái, mới áp xuống lời định nói, câu lấy cổ, mà đứng xem Vương gia dỗ ngọt Vương phi.

Kỳ thật Mục Như Quy cũng sẽ không biết dỗ người, chỉ là làm như người câm.

Hạ Triều Sinh hỏi chuyện, có thể đáp, hắn đáp, không thể đáp, hắn liền duỗi tay sờ tai cùng mặt Hạ Triều Sinh, sờ đến người ta nói không ra lời, mới lưu luyến mà buông tay.

Mà Hạ Ngọc đang nằm lê lết trong một góc, bị gió lạnh bên ngoài hình phòng thổi tỉnh.

Hắn đã quên chính mình lúc chịu cực hình đã nói mê sảng điều gì, cũng quên mất những gì đã xuất hiện trong lúc hắn hôn mê.

Hắn nhìn thấy quỷ cũng giống như nhìn Hạ Triều Sinh cùng Mục Như Quy.

Người xưa đều nói, Trấn Quốc hầu phủ tiểu hầu gia thà chết không muốn gả tới vương phủ, nhưng một màn trước mắt này, là cái gì vậy chứ?!

Hạ Ngọc nhớ tới lời mà người hầu bên cạnh Thái Tử nói khi dụ hắn tiến vào vương phủ, tất cả ghen ghét cùng với hối hận toàn bộ từ ngực phun trào ra.

Giả, tất cả đều là giả.

Khẳng định là giả!

Người Hạ Triều Sinh muốn gả chính là Thái Tử điện hạ, sao có thể quan tâm tới Cửu vương gia chứ?

Hạ Ngọc chật vật mà từ trên mặt đất bò dậy, tay chân cùng sử dụng, hướng ra bên ngoài hình phòng bò.

Hắn không tin hai mắt của mình, chỉ cảm thấy hết thảy đều là đang bị bóng đè.

Rõ ràng...... Rõ ràng người nên đứng ở nơi đó, được Cửu vương gia ôm, nên là hắn.

Máu đen sền sệt vì hành động của hắn mà nhỏ đầy trên mặt đất, thực nhanh đã kết tụ lại thành một mảng xấu xí.

"Vương gia, ngài...... Ngài xem mặt ta......" Hạ Ngọc rốt cuộc cũng bò tới trước cửa hình phòng, khàn tiếng kêu lên.

Hắn dựa vào cửa hình phòng, thỏa mãn khát khao.

Hắn cùng Hạ Triều Sinh lớn lên giống nhau, Cửu vương gia nếu là nhìn thấy mặt hắn, như thế nào cũng sẽ đau lòng?

Nhưng ánh mắt mọi người sau khi dừng ở trên mặt Hạ Ngọc, đều ghét bỏ mà dời đi -- một mảng máu tươi trải rộng, dơ bẩn xấu xí trên khuôn mặt, ai mà muốn ngó tới xem?

Hạ Ngọc lại không biết mặt của chính mình đã bị huỷ hoại, còn lẩm bẩm tự nói: "Ta...... Ta có thể thay thế được hắn, Cửu vương gia, ta thật sự có thể thay thế được...... A!"

Hạ Ngọc lại bị đá trở về hình phòng, lúc này đá hắn chính là Mục Như Quy.

"Không biết trời cao đất dày." Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh, nhíu mày không kiên nhẫn mà nhìn phía lão Lý, "Dùng gậy đánh chết hắn, rồi ném ra ngoài phủ đi."

Lão Lý trong mắt hiện lên một tia đã hiểu ý, xách theo gậy hướng Hạ Ngọc đi đến.

Hạ Ngọc mắt thấy chạy không thoát, đã dùng hết sức lực cuối cùng, dữ tợn mà cười nói: "Hạ Triều Sinh, ngươi có biết...... Ngươi có biết, trong vương phủ...... Có......"

Lão Lý sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhào lên, ý đồ che miệng Hạ Ngọc.

Nhưng lão chung quy đã muộn một bước.

Hạ Ngọc đã phun ra một ngụm máu đen, hô to: "Có một cơ thiếp đãmang thai, ta...... Khi ta tiến vào vương phủ, đã tận mắt nhìn thấy, ngươi...... Ngươi gả cho ai, cũng đều trở thành trò cười cho thiên hạ!"

"Cơ thiếp?"

Mục Như Quy muốn che hai tai của Hạ Triều Sinh lại, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.

Y hoài nghi mà nhìn Hạ Ngọc bị kéo vào hình phòng, lại ngẩng đầu lên, đối diện với mặt Mục Như Quy chớp chớp mắt.

"Triều Sinh, ngươi nghe ta giải thích." Mục Như Quy rốt cuộc không rảnh lo bên kia, một phen nắm chặt tay Hạ Triều Sinh, ngữ khí có chút vội vàng: "Ta cả đời này chỉ cần ngươi, chỉ một mình ngươi."

Ả đàn bà kia không phải là cơ thiếp của hắn, mà là được Bạch Lục từ trong nước cứu về, đang mang thai cốt nhục của Thái Tử, Duyệt Cơ.

-------Hết chương 33.

Xin lỗi các bạn vì đã ra truyện muộn vậy nha. Dạo này nhà tui xảy ra nhiều chuyện xui rủi quá nên tui hong có nhiều thời gian edit cho mấy bạn các chương truyện. Mọi người thông cảm và chờ tui nha. Love you❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top