Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

“Có…… Có có có thích khách?” Hắc Thất ngồi trên yên ngựa giật mình một cái mà hô lên, thì đã thấy bóng trắng từ trên đầu tường rơi xuống, trường kiếm đã ra vỏ.

“Ngươi là tên ngốc sao.” Hồng Ngũ tức giận mà nâng chân lên, một chân đạp qua đi.

Hắc Thất đột nhiên không kịp phòng ngừa té rớt xuống ngựa, ngay tại chỗ lăn một cái, mặt xám mày tro mà bò dậy: “Ngươi lại phát cái gì điên?”

Hồng Ngũ cho hắn một cái cảnh cáo ý vị mười phần ánh mắt.

Hắc Thất hồ nghi mà nắm tóc, theo Hồng Ngũ ánh mắt nhìn lại ——

Hóa ra, trong lòng ngực của vương gia ôm, thì ra chính là hầu phủ bệnh tật tiểu hầu gia sao?

Hắc Thất nhiều năm trước từng xa xa gặp qua Hạ Triều Sinh một mặt, đến nay mới có thể nhìn rõ y ở trước mắt.

Chẳng qua, hiện tại tiểu hầu gia hai má đỏ bừng, trước mắt mờ mịch, một bộ không sống được bao lâu, chỉ còn lại có dọa người rồi.

Hạ Triều Sinh ở trong trong lòng ngực của Mục Như Quy ho khan, một trận gió bắc thổi tới, máu từ trong ngực cuồn cuộn dâng lên, trực tiếp nôn ra một ngụm biến thành máu màu đen.

“Sinh Nhi!” Bò lên trên tường viện Trấn Quốc hầu, vừa vặn gặp được một màn này, tức giận đến cả người phát run, “Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi, ngươi vì Thái Tử điện hạ, liền mệnh đều từ bỏ sao?”

Hạ Triều Sinh ý thức bị gió thổi đến rơi rớt tan tác, y không nghe thấy Trấn Quốc hầu rít gào, chỉ nghe thấy hơi thở lạnh lẽo như băng tuyết của người trước mắt.

Hạ Triều Sinh trong mắt thoáng chốc trào ra nước mắt: “Cửu thúc……”

Đúng rồi, đây là cửu thúc quen thuộc của y.

Cửu thúc là vì y mà báo thù, ở nhân thế gian chịu dày vò ba mươi năm.

Y không thích Mục Như Quy giống như như vậy, dự theo quy tắc mà xưng hô thì y phải gọi Mục Như Quy là “Cửu hoàng thúc”, nhưng y vẫn là thích kêu Mục Như Quy là “Cửu thúc”.

“Cửu thúc…… Cửu thúc……” Ngón tay mảnh khảnh nắm lên cổ áo Mục Như Quy.

Mục Như Quy sắc mặt trở nên đương lại, vẫn không nhúc nhích, tùy ý Hạ Triều Sinh sờ loạn.

Liền như vậy một lát sau, Hạ Triều Sinh lại phát sốt, phảng phất một khối nóng rực than.

Y thấy kiếp trước chính mình, biến thành một sợi u hồn.

Ai cũng nhìn không thấy thân ảnh của y, ai cũng nghe không thấy thanh âm của y.

Cửu thúc, cửu thúc, ta liền ở chỗ này.

Ngươi vì cái gì…… Nhìn không thấy ta đâu?

Hạ Triều Sinh bi từ giữa tới, lại nôn ra một búng máu.

Máu bắn ra trên mu bàn tay Mục Như Quy cũng trở nên nóng dị thường, vẫn là hư cũ bên trong hầu phủ nở rộ điểm điểm hồng mai, tanh ngọt hơi thở chợt mãnh liệt.

Mục Như Quy mười hai tuổi tòng quân, cũng không sợ hãi máu tươi cùng tử vong, nhưng hôm nay, Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh ho ra máu, khẩn trương đến hô hấp cũng ngừng lại, động cũng không dám động.

Mục Như Quy gặp qua cảnh trên cánh đồng tuyết  một con thỏ nhỏ bị diều hâu bắt lấy , Mục Như Quy cũng đã gặp cảnh sinh ly tử biệt, một đi không trở lại…… Lại chưa từng gặp cảnh Hạ Triều Sinh trở nên yếu ớt như thế này.

Mục Như Quy thân cũng chịu nhiều vết thương, trên người đến nay còn có vô số vết thương chưa khép miệng lại trông rất dữ tợn, nhưng Mục Như Quy chưa bao giờ cảm thấy đau, thẳng đến máu của Hạ Triều Sinh theo khóe môi chảy xuống —— Mục Như Quy rốt cuộc cũng ý thức được, ôm vào trong ngực, là một thân như hòa tan bông tuyết, không đợi thêm giây nào đã thấy Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh biến mất.

Mục Như Quy trước mắt thoảng qua từng mảnh máu nhất thời thế nhưng ngơ ngẩn.

Lại một trận gió lạnh thổi qua, Trấn Quốc hầu rốt cuộc từ tường viện thượng nhảy xuống tới.

Hắn có công phu trong người, thả người nhảy, giống như thái sơn áp đỉnh, vững vàng mà dừng ở bên ngựa của Mục Như Quy.

“Vương gia.” Hạ Vinh Sơn rơi xuống đất sau, không rảnh lo tôn ti, vội vàng mà duỗi tay, “Hài tử cũng ta không tốt, làm quấy nhiễu Vương gia, thật sự tội đáng chết vạn lần!”

Hắn thở hổn hển như trâu, trừng mắt song phiếm tơ máu đôi mắt, thật sự là khí điên rồi.

Hạ Vinh Sơn cho rằng Hạ Triều Sinh vì nhìn thấy Thái Tử, giả ý không muốn gả vào Đông Cung, khiến mọi người trong phủ thả lỏng cảnh giác, lại trèo tường ra phủ, ý đồ trốn.

Nếu không phải Cửu vương gia vừa vặn đi qua, Hạ Triều Sinh bệnh nặng dưới lại ngã xuống tường viện, sợ là Hoa Đà tái thế cũng cứu không trở lại!

Đầu ngón tay của Mục Như Quy không dễ phát hiện mà run rẩy một chút, cả người tỉnh táo lại: “Y lại hộc máu.”

“Cái gì?!” Hạ Vinh Sơn dưới chân mềm nhũn, trong lòng phẫn nộ nháy mắt bị sợ hãi thay thế, đỡ tường hô to, “Người tới, mau tới người! Đem thái y trong phủ đều……”

Hắn lời còn chưa dứt, trước mắt xẹt qua một mảnh hắc ảnh.

Nguyên là Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh nhảy dựng lên, mũi chân ở yên ngựa thượng nhẹ điểm, vững vàng mà dừng ở tường viện thượng.

“Dẫn đường.” Mục Như Quy nhìn lướt qua đám hạ nhân đang bị dọa ngốc, lạnh lùng mà phun ra hai chữ.

Trước hết phản ứng lại đây chính là Hạ Hoa.

Nàng không dám ngẩng đầu, đầu tiên là nặng nề mà ngã một cái, tiện đà nhịn đau bò lên, hướng phòng ngủ chạy như điên.

Mục Như Quy theo sát sau đó, không nghe thấy Hạ Triều Sinh bị gió thổi tán nói mớ.

Y lâm vào bóng đè.

Cửu thúc, cửu thúc.

Cửu thúc không cần —— không cần uống kia chén rượu độc.

Hạ Triều Sinh ở trong lòng ngực Mục Như Quy như cá mắc cạn, lại suy sụp ngã xuống.

Một tiếng “Không cần” dừng ở Mục Như Quy trong tai.

Hai chữ hóa thành mũi kiếm sắc bén nhất thế gian, sinh sôi cắm vào tâm can của Mục Như Quy.

Trong ánh mắt đen nhánh của Mục Như Quy hiện lên một tia đau đớn.

Không cần cái gì?

Không cần gả tới vương phủ, không cần ngăn đón y đi tìm Thái Tử sao?

Mục Như Quy ôm Hạ Triều Sinh bên hông tay chợt nắm chặt lại, thậm chí không nghe thấy phía sau Hồng Ngũ cùng Hắc Thất lo lắng kinh hô.
“Vương gia chân……” Hồng Ngũ leo lên tường viện, trên gò má toát đầy mồ hôi lạnh.

Hắc Thất theo sát sau đó, bộ dạng lại khác ngày thường không đàng hoàng, ánh mắt lập loè mà đánh giá hạ nhân trong viện, “Không người chú ý, vậy là tốt.”

Hồng Ngũ không tiếng động mà thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, đôi tay một chống, dừng ở trong viện. Cơ hồ là cùng thời gian, Hắc Thất cũng hạ xuống.

Nhưng bọn họ lại mau, trong viện từ lâu không có hình bóng của Mục Như Quy.

Mục Như Quy đi theo Hạ Hoa đi tới trước phòng ngủ Hạ Triều Sinh .

“Không tốt, tiểu hầu gia lại phát sốt rồi!” Chờ hồi lâu thái y mới vừa đem mu bàn tay dán ở thái dương Hạ Triều Sinh, ngay cả liền kêu sợ hãi, “Vương gia, mau đem tiểu hầu gia buông!”

Bưng chén thuốc đen nhánh thái y lo lắng sốt ruột mà thở dài: “Tối nay tiểu hầu gia nếu là sốt cao không ngừng, sợ lành ít dữ nhiều!”

Khi nói chuyện, lại có một vị thái y cõng hòm thuốc chạy tới, luống cuống tay chân mà ra bên ngoài lấy ngân châm cùng với lụa bố chờ vật.

Trong miệng hắn nhắc mãi “Đã đắc tội”, vén lên vạt áo Hạ Triều Sinh, đem tay đặt vào dưới một mảnh nửa lụa trắng trong suốt.

Lụa trắng không rảnh, ở dưới dường như cổ tay trắng nõn, cư nhiên bị sấn ra một phần u ám.

“Còn hảo còn hảo, lúc trước cấp tiểu hầu gia rót dược giờ đã có tác dụng.” Thái y sau khi ngưng thần bắt mạch, thở phào một hơi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, giơ tay lau đi thái dương mồ hôi lạnh, “Mau, lại cấp tiểu hầu gia rót một chén!”
Đoan dược thái y lập tức tiến lên, Mục Như Quy không đợi hắn duỗi tay, chủ động nâng cái cổ mềm mại của Hạ Triều Sinh lên.

“Làm phiền Vương gia.” Thái y tất nhiên là không dám chậm trễ, đem chén đưa tới bên miệng Hạ Triều Sinh, chậm rãi hướng trong rót.

Đáng tiếc, rót đi vào nhiều ít, Hạ Triều Sinh nhổ ra nhiều ít.

Y mất đi ý thức, ở Mục Như Quy trong lòng ngực mơ màng hồ đồ mà phát giận: "Đắng …… Rất đắng!”

“Tiểu hầu gia, thuốc đắng dã tật a.” Thái y gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Hạ Triều Sinh phảng phất giống như không nghe thấy, cuộn tròn ở trong lòng ngực Mục Như Quy, nước mắt như suối phun.

Cho dù là ly rượu độc do Mục Như Kỳ ban cho, cũng là không đắng như vậy.

“Ta không cần uống…… Ta không cần uống!”

“Ta tới.” Hạ Triều Sinh nháo đến quá tàn nhẫn, Mục Như Quy bị bất đắc dĩ, dùng cánh tay giữ chặt lấy phần eo của Hạ Triều Sinh.

Thái y do dự một lát, căng da đầu cầm chén thuốc đưa qua.

“…… Triều Sinh.” Ở trong lòng lăn vô số lần lại bị lời nói của Mục Như Quy mà trở nên ngoan ngoãn, không giam xung quanh mơ hồ mang theo một tia đông cứng, thực mau lại bao phủ ở bên trong không tiếng động.

Mục Như Quy nghiêm mặt nói: “Uống dược.”
Các thái y đồng thời chấn động, chính là bị Mục Như Quy dọa cho sợ đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn chén dược đưa cho Mục Như Quy thái y hối tiếc không kịp.

Đây chính là nhắc tới tên là có thể đem trẻ nhỏ dọa khóc Cửu vương gia, như thế nào có thể làm dịu dàng đút thuốc chotiểu hầu gia?

Nhưng mới vừa rồi Hạ Triều Sinh còn nháo đến túi bụi, đột nhiên an tĩnh lại.

Các thái y tâm bị dọa tới cổ họng, trộm ngẩng đầu, lại thấy tiểu hầu gia liền bưng dược trong tay Mục Như Quy, khóc lóc đem dược uống cạn.

Hạ Triều Sinh uống xong dược, mặt nhăn thành một đoàn, ngón tay càng là nắm lấy ống tay áo Mục Như Quy.

Trong tiềm thức Mục Như Quy nghĩ Hạ Triều Sinh sẽ lại tiếp tục nháo lên, cho rằng y muốn tiếp tục lăn lộn, chuẩn bị tâm lý mà đón nhận, chờ tới lại thấy là Hạ Triều Sinh liều mạng hướng chính mình nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Mục Như Quy.

“Ta muốn…… Ta muốn cái này……” Hạ Triều Sinh hữu khí vô lực mà ở trong lòng ngực Mục Như Quy lẩm bẩm.

Mục Như Quy tâm hung hăng nhảy dựng, không chịu khống chế mà gợi lên ngón tay, cầm một viên hạt châu, cũng cầm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của Hạ Triều Sinh.

Nhiệt ý cuồn cuộn, tay đứt ruột xót.

Thiếu niên mặt mày chưa hoàn toàn nẩy nở, đã là thiên nhân chi tư, liền ốm đau đều không thể che dấu được vẻ kiều diễm của bản thân. Chỉ là gương mặt này bị đau đớn bao trùm, làm như có nỗi niềm khó nói, mắt ươn ướt theo sau là lông mi đổ rào rào mà ngã xuống, không có huyết sắc môi cũng đi theo hơi hơi mấp máy, lại như là có muôn ngàn nuôn vạn lời muốn kể ra.

Nhưng Mục Như Quy biết, y đau, đều không phải là vì hắn, y  khổ, cũng sẽ không nói cho hắn nghe.

Mục Như Quy khẽ nhúc nhích, ánh mắt nóng bỏng dừng ở hai mảnh màu hồng nhạt trên môi, thân thể cũng theo Hạ Triều Sinh mà nóng lên,  mê muội mà cúi người.

Hô hấp giao triền, tựa như ảo mộng.

Hương dược gần trong gang tấc

Mặc dù biết rõ Hạ Triều Sinh ghét bỏ Mục Như Quy sâu vô cùng, Mục Như Quy cũng tham luyến một tia ấm áp không thuộc về chính mình.

—— phanh!

Cửa đột nhiên bị đẩy ra theo sau là Trấn Quốc hầu, vừa vào đến liền hỏi tình hình của Hạ Triều Sinh không thèm để ý xung quanh: “Con ta nhưng hảo, con ta tốt không?!”

Mục Như Quy đột nhiên đứng dậy, vạt áo thêu ánh kim ở trước giường vẽ ra một đường cong sắc bén.

Hạ Vinh Sơn không nghĩ tới Cửu vương gia còn ở cùng nhi tử, đến miệng một câu “Trị không hết, các ngươi liền chôn cùng chôn theo cọ ta." lời vừa thốt ra liền vội nuốt trở vào, quỳ rạp xuống đất, chắp tay bái tạ: “Đa tạ Cửu vương gia ra tay cứu lấy tính mạng con ta!”

Hắn hôm nay nói không ít lời trái lương tâm, duy này một câu cảm tạ, phát ra từ tận đáy lòng.

Mục Như Quy lắc đầu, ý bảo thái y hướng Trấn Quốc hầu bẩm báo bệnh tình, sau lại ngồi trở lại trước giường Hạ Triều Sinh.

Thuốc tốt đích xác có thể cứu mạng, mới vừa rồi còn hơi thở của Hạ Triều Sinh mong manh, thì giờ trên mặt đã có một chút huyết sắc, hô hấp cũng không còn khó khăn như đèn tắt vì hết dầu nữa.

Mục Như Quy tâm như bị treo lên chậm rãi rơi xuống đất, cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay.

Vết sẹo trải rộng trong lòng bàn tay, minh châu rực rỡ lấp lánh. Mục Như Quy lại nắm chặt năm ngón tay, động tác vô cùng cẩn thận như sợ bóp mạnh khiến y đau, phảng phất lại lần nữa cầm lấy đầu ngón tay tái nhợt của Hạ Triều Sinh.

Mục Như Quy có thể cho y tất cả, tựa như viên dạ minh châu này, dù là bất kì thứ gì miễn là Hạ Triều Sinh muốn Mục Như Quy cũng sẽ cho y.

Với Hạ Triều Sinh mà nói, dạ minh châu bất quá là món đồ vật, tùy thời có thể vứt đi như giày rách.

Nhưng đối chính Mục Như Quy mà nói, đã là nhân sinh hiếm có ánh sáng nhạt.

****************

Sinh Sinh : Ta muốn dạ minh châu của ngươi.

Quy Quy : Hảo. Tất cả đều là của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top