Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

    Hạ An, 30 tuổi, đã li hôn,sinh sống tại thành phố H, hiện đang làm trưởng phòng bộ phận quản lí nhân sự của công ty thương mại điện tử XX thuộc chi nhánh tập đoàn AB, ngoại hình không đến nỗi nào nhưng dễ bị lãng quên nếu chỉ nhìn lướt qua. Một con người có lí lịch không thể bình thường hơn đang đối mặt với tình trạng khủng hoảng. Vốn xuất thân từ một gia đình thuần nông không thể nào giàu lên nỗi, cha mẹ làm ruộng từ mới lọt lòng, việc cả dòng họ chỉ có anh là người duy nhất có thể đậu cấp 3 của một trường tỉnh lẻ đã đem lại một niềm hi vọng lớn lao cho cả nhà. Từ đó việc học của anh đã mở ra một con đường đổi đời mới cho nhà họ Hạ. Để không phụ lòng người thân, anh đã không ngừng học tập,  việc học dù khó đến đâu cũng đâu bằng cày ruộng trời nắng phải không?. Học có lẽ là con đường tốt nhất để giúp anh thoát khỏi con đường không có tương lai này. Quả trời không phụ lòng người, anh đã đậu một trường đại học lớn ở phố H, đây có lẽ là tin vui lớn nhất không chỉ với anh mà còn với cha mẹ của mình. Mọi thứ như giấc mơ nếu không bị sự thật phũ phàng đánh bại, chuyện học đại học thực không hề dễ dàng. Sinh hoạt, học phí không phải là thứ mà gia đình anh có thể chịu nỗi giữa thành phố xa hoa bậc nhất cả nước  này. Nhưng đây là cơ hội đổi đời mà anh đã cố gắng bao nhiêu năm, bỏ thế nào được. Cắn răng buộc bụng, vừa làm vừa học, không thời gian nghĩ ngơi, anh đã hoàn thành với tấm bằng xuất sắc. Mọi việc bắt đầu tốt đẹp hơn, được nhận vào công ty lớn dù cạnh tranh rất gắt, có một người bạn thân tâm đầu hợp ý, quen được một cô bạn gái xinh đẹp. Không lâu sau đã mua được một căn hộ trong thành phố, chu cấp cho cha mẹ dưỡng già, kết hôn với mối tình đầu quen được 3 năm, được sự chúc phúc của mọi người. Anh nghĩ mình đã đạt được đỉnh cao của cuộc đời. Nhưng cuộc sống như một sợi dây thừng xoắn theo một cách quy luật, mọi chuyện  bắt đầu liên tiếp đổ vỡ, mở đầu là việc li hôn. Bây giờ ở độ tuổi 30, độ tuổi sung mãn nhất của người đàn ông, thế vậy mà anh đang ở trạng thái bất lực cực độ. Nhìn căn hộ đang bị niêm phong làm anh ngơ ngác. Rốt cuộc tại sao thế này, chỉ vì cuộc gọi thông báo từ cục cảnh sát mà anh mất đi nơi ở mà mình phải phấn đấu gần bao nhiêu năm.
    Hạ An chán nản nhìn vật dụng ngôi nhà bày la liệt khắp nơi. Để bừa tại một căn hộ thuê tạm thời rồi ngồi phịch xuống chiếc sofa, bây giờ chỉ có thuốc mới làm anh tỉnh táo lại. Trên tay điếu thuốc đang cháy một nửa thì điện thoại vang lên, là người bạn tâm giao của anh.
   - Cậu đâu rồi? Ổn đấy chứ?
Giọng nói trầm ấm làm anh cảm thấy thoải mái một chút.
  - Tôi ổn. Làm sao cậu biết tôi gặp chuyện vậy?
Từ đợt uống với nhau sau vụ li hôn thì hầu như không liên lạc với nhau lần nào nữa rồi.
  - Tôi nghe từ Bảo Bảo. Tên đó phụ trách vụ việc lừa đảo liên quan đến bất động sản. Sáng nay nó báo cho tôi biết cậu cũng là nạn nhân trong vụ này.
Ha, đúng là anh đã đi khai báo làm tường trình hôm trước, nhưng không ngờ người    đảm nhiệm là một trong những anh em ngày xưa thời đại học của mình. Anh và người bên kia điện thoại là cặp bài trùng thân thiết, nên Bảo Bảo không nói mới là lạ.
  - Tôi biết rồi, bây giờ tôi hơi mệt một chút, khi khác chúng ta sẽ uống một trận, nên gọi sau nhé.
Bên kia trầm ngâm một lúc, không biết nghĩ gì.
- Gặp lại sau.
Ném chiếc điện thoại xuống chiếc bàn đối diện, rồi nằm phịch xuống, Hạ An đang suy nghĩ làm thế nào để bắt tên chủ nhà và lấy tiền bồi thường. Sau khi ly hôn anh đã lấy tiền từ việc phân chia tài sản để mua căn hộ đó, căn hộ chung của hai vợ chồng cũng đã bán đi. Nhưng có lẽ mọi việc không hề dễ dàng, việc lấy lại tiền cọc sẽ phải đợi một thời gian không hề ngắn. Nghĩ đến việc phải sống tạm bợ như thế này, Hạ An lại chán nản không thôi. Rất khó khăn để mua chỗ ở mới trong thành phố xa hoa này, với số tiền của bản thân hiện tại mua một ngôi nhà ở ngoại thành cho một người ở còn rất khó, huống gì công việc của anh hiện không ổn định. Tên quản lí đang chờ cơ hội để lấy chiếc ghế trưởng phòng cho con trai lão, với sự nghiêm túc và đề phòng anh vẫn giữ vững nhưng sẽ bao lâu thì không biết được. Cá lớn nuốt cá bé, không có hậu phương nâng đỡ chỉ dựa vào kinh nghiệm thì sẽ tồn tại tới đâu, trong khi cả nhà anh đang nhờ anh chống đỡ. Đau đầu, Hạ An không ngừng nhăn mày. Đôi mắt nhắm chặt chỉ mong suy nghĩ biến hết đi. Nhưng một chốc lại thả người thở ra, miệng lẩm bẩm:
- Ước gì mọi chuyện thay đổi.
   Đấu tranh không ngừng gần 1/3 cuộc đời làm anh thấy mệt mỏi, giá như mở mắt ra là một cuộc sống mới, mọi thứ phiền não tan biến đi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top