Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

  Nhói, đó là cảm giác mà Hạ An cảm nhận được lúc đang ngủ. Tay phải đau nhức nhối đến mức Hạ An phải tỉnh lại. Đập vào mắt anh là khoảng nền nhà trắng toát lạnh lẽo. Bỗng một tiếng la hét làm anh tỉnh cả người:
   - Tỉnh rồi, Nguyễn An tỉnh rồi.!!
Sau đó là một trận dồn dập ồn ào không thể hơn. Một chàng trai trẻ tuổi hớt hả chạy vào lắc anh chóng cả mặt, vừa khóc vừa mắng.
- Đồ ngốc, sao cậu lại dại như thế hả. Chỉ vì một tên mặt trắng từ chối mà làm chuyện điên rồ như vậy. May mà đầu óc cậu không tốt cắt lộn mạch máu tay phải. Nếu không máu nhiều như vậy là cậu đi họp với các cụ nhà họ Nguyễn cậu rồi.
  Vừa nói vừa khóc, mọi chuyện sẽ rất cảm động nếu không có hai dòng nước mũi chảy tèm lem nơi mặt rớt xuống người anh.
  Mà từ từ anh cắt cổ tay hồi nào? Nguyễn An là ai? Thằng nhóc trước mặt cũng là ai đây? Giật mình, nhìn cổ tay phải với vết cắt dữ tợn, anh thấy hoang mang rồi nha. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây. Đẩy tên nhóc đang tèm lem nước mũi với nước mắt đang ôm mình ra, hơi hoảng loạn hỏi:
  - Em trai, cậu đang nhận nhầm tôi với ai phải không? Tôi không quen biết cậu và tôi cũng không hiểu sao mình lại ở chỗ này. Nguyễn An là ai thế?
Từ Khanh trợn cả mắt quên cả việc khóc và hàng nước mũi đang chảy dài của mình, hoảng sợ nhào vào anh lắc dữ dội hơn:
  - Chao ôi, con trai tôi số khổ! Trong khi cắt cổ tay cậu đã đập đầu vào chỗ nào rồi??? Ôi con tôi, cậu không nhận ra tôi là ai thật sao??? Tôi là baba yêu quý của cậu nè! Là Quý Từ Khanh siêu cấp đẹp trai của cậu nè!.
  - Xin lỗi tôi không biết cậu là ai. Cậu ngưng lắc tôi đi, đau đầu quá.
Nói xong, Quý Từ Khanh khóc dữ dội hơn lao đầu ra cửa hét lớn;
- BÁC SĨIIIII!!! NGUYỄN AN BỊ NGU RỒI!!!
Tiếng hét không thể nào vang dội hơn và kết quả của nó là việc Hạ An phải đi kiểm tra tổng quát toàn thân.
  Sau một lúc, bác sĩ đối diện với hai người đưa ra kết quả, nhẹ giọng nói:
  - Theo kiểm tra sơ bộ, không có chấn thương bên ngoài hay tổn thương bên trong não gì cả, các chức năng đều bình thường. Việc cậu An đây không nhớ gì không liên quan tới vết thương ở tay. Khá là kì lạ, tôi nghĩ là ở về mặt tinh thần bị ảnh hưởng  nên khuyên cậu hãy tới bệnh viện tâm lý để chẩn đoán và điều trị.
Quý Từ Khanh vừa khóc vừa cắn chiếc khăn được đưa từ y tá, nhìn cậu ta còn thương tâm hơn người bị thương là cậu. Giọng nức nở:
  - Nguyễn An, baba biết nói sao với cha cậu đây hả? Huhu... Tất cả là do tên mặt trắng kia! Nếu không phải vì cậu ta cậu đã không thương tâm như thế, huhu...
  Lần này Hạ An đã hiểu rõ vấn đề rồi, anh đã xuyên qua thân thể của một cậu trai tên Nguyễn An. Không hiểu sao ngủ một giấc lại thay đổi đến long trời lở đất như vậy. Dắt tên nhóc đang khóc kia vừa đi vừa thất thần:" Không lẽ trọng sinh có thật, nhưng mình có chết đâu,mình chỉ là nghỉ ngơi thôi mà." Đi qua dãy hành lang ,  bên cạnh có tấm gương, lúc này Hạ An mới nhìn được khuôn mặt của khối thân thể này. Thật không tồi tí nào, ngoài đầu tóc được nhuộm vàng sáng ra thì nhìn rất tươi trẻ, dù mặt vẫn hơi tái do mất máu nhưng cũng không thể che lấp đi sức sống của một thanh niên đang trong độ tuổi thanh xuân, khác với anh hoàn toàn, một gã đàn ông đầy mệt mỏi. Đang chăm chú thì bị huých một cái, là Quý Từ Khanh:
- Cậu đừng thương tâm, baba sẽ đòi công đạo cho cậu, tạm thời baba sẽ giúp cậu không thông báo việc làm xuẩn ngốc của cậu cho gia đình, dù gì nếu bố cậu mà biết có khi sẽ làm cậu ngu hơn mất.
  "Sao lại không báo", anh suy nghĩ có lẽ quan hệ gia đình của thân thể này không được tốt.
- Cảm ơn cậu.
  Cũng nên cảm ơn cậu ta vì là người duy nhất vào viện thăm anh.
Quý Từ Khanh thở dài:
- Baba thật sự tin cậu mất trí nhớ thật rồi. Nếu là cậu trước kia một lời cảm ơn này sẽ khiến người ta rớt cả nước mắt.
  Hai người bước vào phòng bệnh của Nguyễn An. Trước tiên anh nên biết sơ qua về nguyên chủ.
- Tôi không nhớ được về tôi cho lắm. Cậu có thể nói cho tôi biết được không?
Quý Từ Khanh nhanh nhảu khai báo:
- Cậu là Nguyễn An, 20 tuổi, sinh viên đại học H, và... Ừm...
- Và gì vậy?
Quý Từ Khanh lấy tay chà đầu mình khó khăn nói:
- Cậu không thích nói về gia đình của mình lắm nhưng con người không thể không biết gia đình mình được. Đây nhé, cậu là phú nhị đại, là con trai thứ hai của Nguyễn Tuần chủ tịch tập đoàn AB. Bất ngờ lắm không, hả hả, mà không biết cậu có nhớ được quy mô của nó không nhưng nói chung là rất lớn.
AB, sao mà không biết được, công ty anh công tác cũng thuộc nhánh tập đoàn này. Và Nguyễn Tuần cả nước Z này không ai không biết chứ. Là tỷ phú giàu nhất và đầu tiên của cả nước. Quá trình từ bàn tay trắng đến một cơ ngơi trải khắp xuyên suốt quốc gia là truyền kỳ mà mọi người đều biết, nhất là những người học chuyên ngành kinh tế như anh hầu như đều lấy ông là động lực và ví dụ. Hạ An thật không ngờ xuất xứ của thân thể này kinh khủng đến thế. Ôi chúa ơi, chẳng lẽ trời xanh đã nghe và thực hiện nguyện vọng của anh như thế này sao.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top