Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

   Trời ạ, dù cầu mong đổi đời cũng chả ai muốn đổi bằng cách này. Dù thân phận cao quý, trẻ tuổi đẹp trai đi nữa thì cũng có phải của mình đâu. Nghĩ bản thân mình đi ăn máng của người khác mà không biết có được sự chấp nhận của thân thể này không khiến Hạ An khá áy náy vì chính mình đã xin một điều mà không tưởng có thể thực hiện được. Không biết có cách nào trở lại không đây, anh phải trở về lại cơ thể của mình mới được. Nói thì nói như vậy nhưng chuyện đi trái với chủ nghĩa duy vật như thế này thì khó mà tưởng tượng được. Loay hoay một lúc, anh thấy hơi mệt rồi, bèn quay qua Quý Từ Khanh đang mân mê gọt táo.
- Tôi hơi mệt rồi, cậu có thể về được rồi.
Nhìn loáng thoáng thầy trời gần ngã tối, giờ này không về sẽ kẹt xe rất lâu nên Quý Từ Khanh gật đầu:
- Baba về đây, sẵn tiện xin phép nghỉ học ở trường cho cậu luôn. Nhớ nha, có chuyện gì thì báo cho y tá bác sĩ. Tôi hỏi rồi, có lẽ 1 tuần sau cậu mới được xuất viện đấy, nghỉ ngơi cho tốt vào.
Vừa đứng dậy vừa cằn nhằn, thật luôn nghe câu ta lải nhải, suýt nữa Hạ An tưởng đây là một lão bà hơn 30 nào đó đang săn sóc con trai ốm của mình.
   Chợt nhớ, Hạ An liền hỏi:
- Hôm nay ngày bao nhiêu rồi
- 14 tháng 6, sao vậy?
14 tháng 6. Lúc còn là Hạ An là 11 vậy 3 ngày đó mình làm gì rồi?Cảm giác hoang mang không ngừng làm cho Hạ An hơi run. Quý Từ Khanh thấy Hạ An không nói gì thì hơi lo lắng.
- Tôi sẽ không nói chuyện trí nhớ của cậu cho người khác biết đâu, kể cả ông già nhà cậu. Thật khó để tưởng tượng ra khuôn mặt của ông ấy khi biết cậu làm chuyện điên rồ đến hỏng cả óc thế này. Haizzz. Yên tâm, baba sẽ luôn bên cậu mà. Đợi cậu ra viện chúng ta sẽ đi phòng khám tâm lí xem sao.
Hạ An thấy bình tĩnh một chút sau lời động viên của Quý Từ Khanh. Có anh em thật là tốt, giống như anh với cậu ta. Dù không nói nhiều vẫn hiểu nhau đến mức lạ lùng.
- Cảm ơn cậu.
- Ầyyy. Nghe được 2 lần tiếng cảm ơn từ cậu là báo đáp công sức của tôi ngày hôm nay.
   Làm nhảm một lúc thì Quý Từ Khanh cũng về rồi. Hạ An tựa đầu vào gối, tay xoa xoa ấn đường bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: anh bây giờ đã xuyên vào thân thể của một người cùng tên là Nguyễn An, sinh viên 20 tuổi là đàn em đại học H. Bạn thân tên Quý Từ Khanh, theo lời kể cậu ta nguyên nhân cắt cổ tay là do việc tỏ tình thất bại và được phát hiện bởi cô dọn phòng. Xuất thân cũng là vấn đề lớn, là con trai thứ hai của một tỉ phú giàu nhất nước. Hơi khó hiểu khi một người giàu có như vậy lại để con trai của mình tự sống ở thành phố H một mình. Nhưng đau đầu nhất là chuyện thân xác của mình, anh đã vượt thời gian 3 ngày để xuyên tới. Vậy hiện giờ bản thể của anh có sao không, linh hồn của cơ thể này thế nào. Anh muốn bây giờ chạy đi xem cơ thể của mình. Nghĩ là làm, Hạ An rút dây truyền nước ra, mang dép và đi luôn.        
    Đang giơ tay mở cửa thì chợt nhớ mình không có tiền hay giấy tờ gì cả. Đây là bệnh viện trung tâm thành phố cách khu trọ của anh ít nhất 30 phút đi xe, điều đó có nghĩa là anh phải mất hơn 1 giờ đồng hồ để đi bộ. Đây là một điều khó đối với cái cơ thể đang bị bệnh này. Hay là mượn tiền, thôi đi, đây không phải là cơ thể của mình, anh không muốn để lại ấn tượng xấu cho thân xác này. Ảo não mà quay lại giường, giờ này anh chỉ mong bản thân mình không sao, mong cho có ai đó phát hiện mình sớm. Chỉ nghĩ đã qua 3 ngày không biết điều gì ở mình thì sự sợ hãi không ngừng đi vào suy nghĩ, liệu linh hồn anh ở đây vậy thì cơ thể của có chết đi không hay là được xuyên qua giống anh. Nếu anh chấp nhận sống ở thân xác này thì chính chủ sẽ đồng ý không? Chắc chắn sẽ là không! Ai lại muốn bị người khác tước đi quyền sống và chiếm dụng cuộc đời của mình chứ, là anh thì anh cũng không muốn.
    Bây giờ điều anh chỉ muốn trở lại như cũ. Ngủ một giấc ác mộng sẽ qua thôi. Đúng vậy, điều ước của anh đã được thực hiện qua giấc ngủ. Biết đâu đây chỉ là giấc mơ hiện thực mà anh muốn thử một lần. Chỉ cần ngủ một giấc sẽ bình thường lại thôi. Và anh sẽ được là chính mình, tỉnh lại anh sẽ không than phiền về cuộc sống của mình nữa. Tất cả vẫn nên trờ về vị trí của chính nó. Cố gắng nhắm mắt, không nghĩ gì cả, sự mệt mỏi làm cho Hạ An ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top